Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Còn Nói Tính Tình Ngươi Không Cổ Quái

Lưu Quảng nói: "Phải rồi, trong thôn có một quán điểm tâm Diêu Ký, Lão Diêu ở đó là người của chúng ta, tiểu Vương gia có việc gì cứ đến tìm hắn."

Vệ Tông Hi ra hiệu đã rõ. Lưu Quảng nhảy ra ngoài cửa sổ rời đi.

Ánh nắng buổi chiều chói mắt. Sau khi Thi Lạc về phòng, thở dài vài hơi, cảm thấy cảm xúc ngày hôm nay đã bị Vệ Tông Hi điều khiển rồi.

Nàng lấy chăn ra, cắt may vỏ chăn, trước kia Thi Lạc từng làm công việc may vá như may cúc áo, bây giờ muốn may vỏ chăn cũng rất dễ dàng, chỉ là hơi phí sức lực. Tuy nàng may không được đẹp, nhưng có thể dùng là tốt rồi.

Một buổi chiều thấm thoắt trôi qua, Thi Lạc cũng làm xong rồi, nàng sắp xếp xong giường của mình, thay đổi tất cả so với trước kia. Nàng còn thừa một tấm chăn mỏng, suy nghĩ một chút liền cắt ra, một nửa để làm áo choàng cho Vệ Tông Hi, khi hắn ra ngoài nếu lạnh có thể choàng thêm. Phần còn lại nàng chỉnh lại bông bên trong, gấp đôi lại làm một cái đệm lót trên ghế.

Thi Lạc mỉm cười mãn nguyện, nhìn ra ngoài trời đã tối.

Nàng ôm chăn bước ra ngoài thấy Vệ Tông Hi đang vịn vào giếng múc nước.

Thi Lạc bước đến bên cạnh cười nói: "Vệ Tông Hi, ngươi cũng rất tự giác đó."

Vệ Tông Hi có chút không quen với khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ của nàng, nhưng cũng không để ý nhiều, chỉ nói: "Việc này vốn dĩ là việc của nam nhân."

Thi Lạc gật đầu, trong lòng nghĩ người này thật thù dai, hắn đang đáp trả câu nói "không khỏe" của nàng sáng nay.

-"Vậy ta đi làm việc của nữ nhân."- Nói xong nàng vỗ vỗ tay đi vào trong bếp.

Vệ Tông Hi nén thở phào, hai ngày này Thi Lạc thay đổi quá lớn, trong lòng hắn thật sự không còn áp lực nữa, thâm chí có lúc còn cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp.

Hắn nhìn theo phương hướng của Thi Lạc, rồi cúi đầu kéo thùng nước lên.

Thi Lạc nấu lại phần gà lúc trưa, đun lại mỳ, thêm chút rau hôm qua vào trong mỳ, tất cả rau trộn lại.

Sau khi làm xong, nàng nhìn thấy Vệ Tông Hi đang ngồi bên giếng suy nghĩ gì đó. Mặt trời đã xuống núi hoàn toàn rồi, Vệ Tông Hi ngồi ở đó, nàng chỉ nhìn thấy một bóng đen.

Thi Lạc đổ nước vào trong vại, sau đó gọi Vệ Tông Hi: "Chúng ta vào phòng bếp ăn đi, đỡ phải mang ra mang vào."

Vệ Tông Hi gật đầu.

Lúc Thi Lạc định cõng hắn, hắn liền từ chối. Thi Lạc nhìn hắn đang dịch chuyển từng chút về phía bếp, đột nhiên nàng thấy tức giận. Nhưng nghĩ đến bản thân mắc nợ hắn nên phải nhịn lại.

Sau khi vào bếp, Thi Lạc bưng cho hắn chậu nước rửa tay, hai người im lặng ăn tối.

Ăn xong Thi Lạc rửa bát, Vệ Tông Hi ngồi cạnh nhìn, sau khi dọn dẹp xong Thi Lạc quay người lại.

-"Ta cõng ngươi vào phòng."

Vệ Tông Hi: "Không cần."

Sự bực tức cả ngày kìm nén cuối cùng cũng bộc phát, nàng trừng mắt nhìn hắn. Vệ Tông Hi không thèm nhìn nàng, coi nàng như không khí.

Sự tức giận của Thi Lạc không được trút ra, nàng chạy vào phòng mình ôm chăn sang phòng của Vệ Tông Hi, Vệ Tông Hi vừa ngồi xuống giường liền bị đống chăn ném vào người

Hắn không vui nói: "Ngươi làm gì vậy?"

Thi Lạc lại lấy chiếc đệm ghế ném hắn. Vệ Tông Hi nghiêng đầu tránh.

-"Thi Lạc, ngươi đừng có quá đáng."

Thi Lạc đột nhiên bật cười, lấy ghế ngồi bên cạnh giường hắn: "Ta còn tưởng rằng tính tình cổ quái như ngươi muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với ta.

Tính tình cổ quái? Chiến tranh lạnh?

Vệ Tông Hi nhìn nàng, đáy mắt lộ rõ nộ khí.

-"Ngươi nói ai?"

-"Ta còn nói ai chứ? Trong phòng ngoài ta và ngươi còn có ai nữa? Còn nói tính tình bản thân cổ quái?"

Ngữ khí của Thi Lạc có chút khiêu khích, khuôn miệng hơi nhếch lên, đem theo vài phần trào phúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro