Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Chỗ Nào Không Khỏe

Thi Lạc cũng đi đến , không trả lời mà duỗi tay vào trong giỏ của Chung Tú Linh, thấy bên trong để một cái đùi gà, hai bánh mì trắng.

Thi Lạc mỉm cười, lập tức cầm lấy đùi gà nói: "Chung tỷ tỷ, sao tỷ biết muội thích ăn đùi gà vậy?". Nói xong liền cắn một miếng.

Chung Tú Linh muốn ngăn cản nhưng không kịp nữa, chân mày nhíu lại, đáy mắt lóe lên sự căm ghét, nhưng rất nhanh liền thu liễm lại, nàng ta cười, làm bộ làm tịch nói: "Dù gì cũng nên để lại cho Vệ Tông Hi một chút, cơ thể huynh ấy không được khỏe...."

Thi Lạc vờ ngạc nhiên, đặt đùi gà xuống, nhìn về phía Vệ Tông Hi, tựa tiếu phi tiếu nói: "Chung tỷ tỷ nói cơ thể ngươi không được khỏe? Là chỗ nào không khỏe?"

Hán tự của Trung Hoa quả thực bác đại uyên thâm. 

-"Không khỏe!". Từ này dùng với rất nhiều nghĩa. Dùng trong trường hợp riêng, dùng ngữ khí đặc biệt mà nói sẽ rất thú vị.

Ví dụ như lúc này, từ miệng Thi Lạc phát ra, lại phối hợp với biểu cảm cười như không cười của nàng, Vệ Tông Hi cảm thấy sự uy nghiêm của một người nam nhân lập tức bị khiêu khích rồi.

Hắn vốn dĩ định ngồi xem kịch hay, muốn Chung Tú Linh làm lộ chân tướng của Thi Lạc, không ngờ rằng mình ngồi không lại dính đạn.

Hắn ngẩng đầu đón chút ánh nắng liền nhìn thấy Thi Lạc cười như không cười nhìn hắn, thậm chí còn nhấn mạnh chữ "không khỏe!".

Vệ Tông Hi ánh mắt u ám, nhìn Thi Lạc rồi nói:"Ta có khỏe hay không ngươi biết rõ nhất."

Thi Lạc biết đã khiêu khích thành công Vệ Tông Hi, nhìn sắc mặt hắn đen lại, nàng có chút buồn cười, cảm thấy có những lúc Vệ Tông Hi rất thú vị.

Nàng cứ chìm trong suy nghĩ, Chung Tú Linh lại bị dẹp sang một bên đang nghiến răng tức giận, nhìn hai người họ rõ ràng đang mắng yêu nhau, khuôn mặt phải nở một nụ cười giả dối. Sau đó mới lên tiếng: "Vệ đại ca, ghế của huynh đâu?"

Chiếc ghế mà Chung Tú Linh nói là chiếc ghế lăn thô sơ đã hỏng lần trước.

Thi Lạc cắn một miếng đùi gà kèm chút bánh mới trả lời: "Hôm trước bị ta không cẩn thận làm vỡ rồi."

Chung Tú Linh biết ngay là như vậy.

Thi Lạc nhìn vẻ mặt không che đậy cảm xúc kia, đột nhiên có chút ngờ vực, đang muốn cẩn thận nhớ lại một chút thì Chung Tú Linh kéo tay nàng: "Thi Lạc muội muội, có phải muội mới bán thứ gì đi không? Tỷ nghe nói trong thôn mới lấy đến một lô y phục mới đó."

Nghe nàng ta nói xong Thi Lạc mới nhớ lại, nguyên chủ tốt xấu gì cũng là một tiểu thư, bán một trang sức tùy ý cũng kiếm được không ít ngân lượng, làm sao trong nhà lại nghèo như thế này được?"

Rất nhiều kí ức về Chung Tú Linh xuất hiện. Thi Lạc nhớ nguyên chủ quá quen với cuộc sống mười ngón tay không dính bẩn, cho dù ở phủ Tể tướng không được sủng ái nàng cũng không phải sống nghèo khổ, vả lại nàng còn không có chút hiểu biết về xã hội bên ngoài.

Khi vừa đến đây, Chung Tú Linh tạo mối quan hệ tốt với nàng, ban đầu nghĩ rằng đã tìm được một tỷ muội tốt, bây giờ nghĩ lại, lúc đó Chung Tú Linh chỉ là nhìn trúng tiền tài của Thi Lạc. Những vàng ngọc đó tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho cuộc sống. Nguyên chủ không hiểu, bị Chung Tú Linh lừa gạt dụ dỗ bán cho một người anh họ ở xa, tổng cộng cũng không đến vài lượng bạc, cộng với việc Chung Tú Linh luôn dụ dỗ nguyên chủ mua thứ này thứ kia nên mới nghèo đến như vậy.

Đến sau này, người ta lại nhìn chúng phu quân của nàng, liền rủ nàng đến thư quán dạo một vòng, gặp được tên tú tài kia.....

Kí ức của Thi Lạc ùa về từng chút một, nàng cũng hiểu  thanh gươm đáng giá và miếng ngọc bội của Vệ Tông Hi ở đâu rồi.

Thi Lạc chớp mắt nhìn Chung Tú Linh.

Chung Tú Linh bị ánh mắt này dọa sợ, cười gượng: "Thi Lạc muội muội, muội làm sao vậy? Sao lại nhìn tỷ như vậy? Có phải tỷ nói sai gì không?"

Ả ta bày ra bộ dạng đáng thương, ai không biết lại tưởng rằng ả vừa chịu ủy khuất lớn. Thi Lạc không trả lời, cứ nhìn vậy khoảng một phút, đột nhiên bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro