Tạm Thời Chia xa .
Hai người rời khỏi hang động quay về Yến Sơn Trang , con ngựa khôn lắm chẳng rời đi vẫn ăn cỏ ngay đó ,
Hắn leo lên ngựa rồi đưa tay để cô nắm lấy , gương mặt hắn hơi ngại ngùng nhưng cũng cố vờ như ko có gì , còn cô thì đang suy nghĩ nhiều chuyện nên cũng im lặng .
Trên đường đi cô cứ thắc mắc tại sao Yến Phi Phi võ công cao mà bệnh gì tận một tháng , mà trước khi cô xuyên đến đã xảy ra chuyện gì .
Diệp Nam Thiên ngồi sau cũng im lặng ....
Đi thêm 8 dặm là về đến Yến Sơn Trang .
Thấy hai người về mẫu thân cô ra đón .
''chuyến đi thế nào sao hai đứa mặt mày ủ rủ ?'' Lý Giai Âm nhanh chống nhận ra sự khác lạ của hai người .
Cô nghe vậy liền kể lại chuyện ở Thanh Hương Lâu , chỉ dấu chuyện trúng chưởng rồi cô và hắn đã cùng nhau .....
Diệp Nam Thiên đứng yên như khúc gỗ , Yến Vô Ưu luyện công sau núi nghe thuộc hạ báo lại thì đi vào .
Sau khi nghe qua mọi chuyện hắn nói '' Chuyện này chắt chưa thể yên được , Nam Thiên con cần phải thắng trong đại hội võ lâm để cũng cố cục diện .''
Hắn nghe vậy cúi đầu chắp tay nói '' Nam Thiên sẻ cố hết sức , xin bá Phụ yên tâm ''.
Cô thì nói mệt nên xin phép đi tắm rửa rồi ngủ một giấc tới tối , ai mà ngờ lại mất sức tới vậy chứ .
Buổi chiều bốn người ngồi ăn cơm với nhau , Diệp Nam Thiên nói '' Con định ngày mai sẻ về Thiên Kiếm Môn ''.
Yến Vô Ưu nghe vậy thì liếc nhìn cô , cô làm như ko thấy mà lơ đểnh nói .
''Huynh về luyện công thật tốt nha, tới đại hội võ lâm chúng ta sẻ gặp lại '' .
Lời cô nói ra khiến trái tim hắn nhói lên từng nhịp , hắn thực sự muốn ở cùng cô , trải qua hoạn nạn hắn biết cô đối với hắn là một lòng một dạ , chuyện trong hang động là hắn ko muốn , hắn thực sự ko muốn trải qua chuyện nam nữ cùng Yến Phi Phi , người mà hắn yêu là cô bên trong thân xác đó .
''Ta đợi muội ở Thiên kiếm Môn , Phi Phi dù có bất cứ chuyện gì xảy ra chúng ta chỉ nhìn về phía trước thôi , được ko ?''
Tự nhiên hắn nhìn cô rồi nói một câu sến xúa khiến Yến Vô Ưu cùng Lý Giai Âm ngớ người .
Còn cô thì cũng ngơ ra , cô làm sao biết tên đầu gổ này lại dám thổ lộ trước mặt người lớn chứ .
''Được ! Muội hứa với huynh cùng nhau tiến về phía trước '' cô cũng nhỏ giọng nói .
Phu Phụ Yến Vô Ưu nhìn nhau , ko biết hay đứa vừa trải qua sinh tử gì mà thay đổi nhanh vậy .
Sáng hôm sau .
Diệp Nam Thiên xin phép lên đường , Yến Vô Ưu cùng Lý Giai Âm ra tiễn hắn , còn cô thì trốn đâu mất ko ra ...
'' Bá Phụ bá mẫu xin dừng bước , Nam Thiên xin phép cáo từ ''.
Hắn khẻ nói rồi nhìn xem cô có ra tiễn hắn ko , nhưng ko cô ko đến tiễn hắn . Gương mặt anh tuấn hiện lên sự mất mát .
Hắn lên ngựa rời đi mà ko biết cô đã khởi hành từ sớm hơn hắn rồi .
Diệp Nam Thiên thúc ngựa phi nhanh để quay về Thiên Kiếm Môn được một ngày hắn phát hiện có người theo đuôi , đến tối ngày thứ hai hắn giải vờ ngủ say thử xem đối phương là ai , tại sao theo mình đoạn đường xa như vậy .
Thấy hắn ngủ cô cũng xuất hiện , hoá ra ko yên tâm hắn đi một mình nên cô đã theo hắn hai ngày nay .
Cô ngồi đó nhìn hắn ngủ mà mĩm cười , cô nhẹ nhàng muốn chạm tay vào mặt hắn nhưng ko dám , vì cô sợ hắn phát hiện ra mình .
Cô ngồi nhìn hắn một canh giờ mà ko chán , còn thêm củi cho hắn nữa .
Lát sau ko biết do mệt quá hay gì cô ngồi cạnh hắn tựa đầu vào ngực hắn mà ngủ .
Diệp Nam Thiên mở mắt nhìn cô , trái tim hắn có bao nhiêu là rung động với cô .
Cô ngủ đến sáng thấy Diệp Nam Thiên hơi cựa mình thì hốt hoảng chạy vào rừng trốn . Hắn thức dậy rồi cưỡi ngựa đi tiếp .
Đoạn đường này hắn đi cũng ko dễ dàng gì .
Khi tới rừng Thanh Âm cô mới yên tâm quay lưng về Yến Sơn trang .
5 ngày sau cô về tới Yến Sơn Trang thì trong một con hẻm nhỏ , Diệp Nam Thiên mới quay lưng đi về lại Thiên Kiếm môn , cô ko yên tâm về hắn thì hắn nào có thể yên tâm để cô đi một mình .
Cô về lại Yến Sơn Trang thì bắt đầu tìm hiểu về nữ chính mà cô xuyên vào , cô phát hiện Yến phi Phi có giữ một cái quạt , nhìn ra là biết một cặp với Bách Lý Hoành rồi .
Sau đó cô ko buồn làm gì khác ngoài chuyện luyện kiếm .
Một hôm cô ngồi trong đình hóng mát thì thấy phụ thân đang luyện võ cô ấy vậy mà nhảy vô so chiêu cùng ông .
Yến Vô Ưu thấy nữ nhi đến thì cũng đối chiêu sát phạt , lát sau hai người rời vòng chiến ông nói '' Phi Phi tâm ko tĩnh ra chiêu thiếu quyết đoán nhưng lại thừa lực , con đang nhớ ai đó sao ?''.
Cô nghe vậy thì lắc đầu nói '' thiếu quyết đoán vì đó là phụ thân nên nữ nhi mới lưỡng lự còn thừa lực là vì con là nữ nhi sợ người ko vui nên mới dùng lực mạnh tay''.
Yến Vô Ưu nghe vậy cười ha hả nói '' hay lắm , trả lời rất hay nhưng đó có phải là câu ta hỏi con sao ?''.
Ông nói xong thì hai người đi vào đình , cô hai tay chống cằm nhìn phụ thân rồi hỏi '' có phải hồi trẻ người anh tuấn tiêu sái , khí thế cùng bản lĩnh kinh người lắm phải không ạ ?''
Yến Vô Ưu đang uống ngụm nước thì sặc ngay tại chổ .
''Sao Phi Phi lại hỏi vậy ?'' Yến Vô Ưu rất yêu chiều cô nên lời nói cùng cử chỉ rất thoải mái .
''Hiện tại người đã hơn 40 tuổi mà còn phong độ như vậy , hồi trẻ chắt ngươi phải hơn cả Nam Thiên ca ca '',
Yến Vô Ưu nghe vậy thì phì cười nói '' hoá ra là nhớ đến Nam Thiên '' ông nói thì cười trêu chọc cô .
Thấy nữ nhi cứ nhìn mình mong chờ câu trả lời thì ông nói '' thật ra ta cũng ko biết dáng vẻ hồi trẻ ta thế nào nữa nhưng thiên hạ đệ nhất mỹ nam thì ta xưng hạng nhì ko ai dám đứng hạn nhất , ha ha ''
Yến Vô Ưu vừa nói xong liền cười lớn .
''Vậy mẫu thân khi đó vừa nhìn đã yêu người có phải không ?'' Cô hỏi xong tiếng cười của Yến Vô Ưu im bặt , hắn rót trà cho chính mình rồi hơi suy tư .
Cô thấy vậy vẫn cố đợi hắn nói tiếp .
''Mẫu thân tuổi nhỏ , hôn sự giữa ta và nàng ấy là do nội tổ phụ và ngoại tổ phụ con quyết định , ta ko biết gì cả '' Yến Vô Ưu nói rồi thở dài .
Cô nghe vậy thì tò mò lại hỏi '' vậy khi biết chuyện người làm gì ?''.
Yến vô Ưu thấy nữ nhi sao lại tò mò như vậy liền nói '' chuyện này qua lâu rồi , con sau lại hỏi ?''
Cô nghe vậy nói '' con thấy mẫu thân là mỹ nhân tuyệt sắc thì nghĩ chắt phụ thân phải yêu người lắm ''.
Hắn nghe vậy lại uống ngụm trà , hơi chần chừ hắn lại nói '' đôi khi ta cũng không giải thích rỏ được với con nhưng chuyện tình ái thì ta nghĩ con nên hỏi mẫu thân thì hơn ''.
Cô lắc đầu nói '' mẫu thân nói thì sao bằng người nói chứ ạ , phụ thân kể về chuyện của người cho con nghe có được ko ?''.
Yến Vô Ưu thấy vậy nói '' mẫu thân con là thiên kim của Tri phủ , nữ nhi nhà quan còn ta là một hiệp khách coi bốn biển là nhà , điều ta sợ nhất khi đó chính là bị gò bó ở một nơi cố định , cái ta muốn là được ngao du tứ hải ''
Hắn nói thì nhìn xa xăm như nhớ về chuyện cũ .
''Nhưng cuối cùng người vẫn lấy mẫu thân '' cô híp mí nhìn rồi cười cười nói như đang trêu chọc hắn .
Hắn nghe vậy liền nói '' năm đó ta từng có ơn cứu mạng Giai Âm khi đó nàng mới 14 tuổi , tuy mới 14 nhưng nàng thực sự rất xinh đẹp , ta cũng ko nghĩ gì nhiều vi khi ấy ta vốn có người trong lòng rồi ''.
''Ồh , thì ra là thế '' cô nghe vậy thì mắt chử O miệng chữ A mà bất ngờ không thôi , hoá ra là vậy sao ?.
Yến Vô Ưu thấy nữ nhi như vậy liền nói '' con đó , sắp xuất giá rồi đừng mãi nói chuyện của phụ mẫu , lo tốt chuyện của mình đi ''.
Cô nghe vậy cũng che miệng cười nói '' vậy người thấy Nam Thiên Ca ca thế nào ?'' Cô biết hỏi nữa cũng ko được gì nên nói qua chuyện khác .
Yến Vô Ưu lúc này nghiêm túc nói '' Nam Thiên là thiếu niên anh tài , là một nhân tài kiếm thuật từ khi mới sinh ta đã rất thích nó ''.
Cô nghe vậy hỏi '' nếu huynh ấy là nhi tử của người thì sao ? Chắt người vui lắm ''.
Yến Vô Ưu nghe vậy thì trầm ngâm nói '' chuyện này ta cầu còn ko được nhưng cũng ko sao cả , sau này Nam Thiên cũng là con rể ta mà thôi ''.
Cô nghe vậy mĩm cười nói '' Nam Thiên tuy là thiên tài kiếm thuật nhưng so với người như là châu chấu đá xe , nếu người ra tay huynh ấy sẻ thua ''.
Yến Vô Ưu lúc này liếc nhìn cô rồi cười nói '' con là sợ ta ra tay thì Nam Thiên sẻ ko có cơ hội làm Võ Lâm Minh sao ?''
Cô gật đầu ngay tức khắc .
Yến Vô Ưu cười lớn nói '' vậy ta phải xem thử ai có cơ hội thắng được Nam Thiên đã ''.
Cô nghe vậy thì cũng mĩm cười chờ tới khi Diệp Nam Thiên là minh chủ võ lâm , thực lực có thể kêu gọi võ lâm thì xem Bách Lý Hoành con ăn hiếp được ai nữa đây .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro