Nghi Ngờ .
Hà Đông ra cửa lớn của biệt viện , bốn thuộc hạ lúc này nói '' thuộc hạ đã cho người tung tin đồn trên đảo có báo vật , hiện tại mọi chuyện vẫn nằm trong kế hoạch ''.
Hà Đông nghe vậy liền nói '' ta sẻ một tay diệt gọn bọn chúng để tránh gây thêm nhiều chuyện ác cho ngư dân ''.
Bốn thuộc hạ gật đầu tuân lệnh , lúc này Hà Đông nói '' các ngươi đi chuẩn bị cứ theo kế hoạch mà làm ''.
''Thuộc hạ tuân lệnh '' bốn thuộc hạ lui ra rồi dùng khinh công bay mất .
Khi thuyền đến gần bờ tự nhiên những tiếng nổ lớn vang lên khiến thuyền của bọn cướp bị nổ tung , những chiếc thuyền nhỏ tan xác chìm xuống đáy biển , thủ lĩnh của bọn cướp biển là một đại hán cao lớn , tay cầm song chuỳ nặng năm trăm cân , tức giận nói
''Khốn kiếp có thuốc nổ , vậy là chúng có phòng bị rồi ''.
''Lão nhị , bên ta thiệt hại hết hơn một nữa giờ tính sao ?''một tên lo lắng hỏi .
Lão nhị giận dữ nói lớn '' vậy càng phải đánh vào để còn gở gạt chút ít chứ " .
Lời vừa dứt , lúc này trên cánh buồm của chúng xuất hiện một bóng lưng , bóng lưng xà xuống liền quét sạch 10 tên nằm rên la .
''Ngươi là ai ?'' Lão đại la lớn hỏi .
''Người đến giết ngươi '' giọng nam nhân vang lên , sau đó đường kiếm sát phạt chém giết , hai bên đánh nhau lấy một địch mấy mươi tên .
Sau đó chưa tới một nén nhan bóng nam nhân đã giết sạch hết mấy tên cướp biển trên thuyền , đường kiếm linh hoạt , võ công cao cường , chiêu thức dứt khoát gọn lẹ .
''Nói với lão đại của các ngươi , nếu còn hoành hành trên biển , võ lâm minh sẻ ko tha cho hắn''.
Nói rồi thẳng tay quẹt một đường kiếm lấy đi một mắt của tên to lớn kia , hắn ôm mắt rồi nói '' tại sao lại là ngươi , ngươi ko phải là người nên quản chuyện trên đất liền sao ? Tại sao lại ra biển chứ ?''.
Bóng nam nhân ko nói gì chỉ đi tới lấy máu của đang chảy dưới đất rồi chùi lên người mình , sau đó hắn nhún mũi chân bay đi mất
Hải tặc chưa kịp vào đến biệt viện đã bị diệt sạch , Hà Đông lúc này đi ra sau chổ cô ngồi khi sáng , hắn mở cửa ...
Yến Phi Phi đang ngồi mặt mày ủ rủ thấy hắn cô liền lau nước mắt, cố làm như mình không khóc , Hà Đông gương mặt như thất vọng nhìn cô .
''Ngươi ko sao chứ ? Có bị thương ở đâu ko ? Tại sao người ngươi lại nhiều máu như vậy ?''.
Hắn ko nói gì chỉ hỏi '' cô nương lo lắng cho ta sao ?''.
Cô gật đầu rồi nói '' ta thực sự sợ ngươi có chuyện , lúc ngươi đi chưa chỉ cách ta mở mật thất này , nếu ngươi có chuyện gì ta cũng chết trong này ''.
Hắn nghe vậy liền mĩm cười rất nhẹ nói '' ta quên mất chỉ cách cô nương rời đi , là ta ko chu đáo rồi ''.
Cô lúc này đi theo hắn rồi hỏi '' toàn thắng hả ? Ngươi ko bị thương chút nào hả ?''.
''Ừm '' hắn nhẹ giọng trả lời .
''Vậy thì may mắn quá , ta thực sự ko nghĩ ngươi có võ công cao cường như vậy đó ''. Cô đi theo hắn vừa mừng vừa nói .
Hà Đông nghe vậy liền hỏi '' trong lòng cô nương thừa biết võ công của từng người , vậy nếu xếp hạng cao thủ giang hồ cô nương nghĩ ai đứng đầu ''.
Cô nghe vậy liền nói '' ta từng xếp hạng cao thủ trong thế giới này rồi , 20 năm trước nhé , đứng đầu là Yến Vô Ưu , Vạn Nhất Hoa , điều là hàng tông sư ko có ai vượt qua được ''.
Hà Đông nghe vậy nói '' chỉ có hai người đó thôi sao ?''.
Cô nghe vậy nói '' còn nữa , hai người đó là đứng đầu còn hạng nhì là Hà Nam đệ đệ ngươi ?''
''Ồh ! Vậy còn ai nữa ?'' Hắn tò mò hỏi .
Cô lại nói '' tiếp đến là Hạ Thủ đầu đao , rồi tới ngươi là hai người đồng hạng 3 ''.
Hà Đông nghe vậy ko nói gì , cô thấy vậy lại nói '' còn bảng xếp hạng 20 năm sau ngươi có muốn nghe ko ?''
''Mời nói '' hắn nhẹ giọng .
''Ta chưa có xếp hạng thì rơi vào đây rồi '' cô tự nhiên vừa nói vừa cười trừ , ai mượn cô kêu người ta hỏi rồi lại bảo chưa xếp hạng .
Hà Đông mĩm cười quay mặt đi , lúc này cô tự nhiên nhìn thấy dưới gần cổ hắn có một mảnh da thừa hơi dư ra , cô cứ thấy lạ lạ mà nhìn mãi ..
Cô thấy vậy hỏi '' Ngươi chắt mệt rồi hay để ta nấu nước cho ngươi tắm nha '' .
Hắn ngăn lại nói '' ko cần , người của ta đã chuẩn bị sẳn rồi ko cần phiền cô nương ''. Hắn nói xong thì đi về phía phòng hắn .
Cô đứng đó nhìn theo liền nghĩ gì đó .
.....
Yến Vô Ưu trên đường ra đảo nhưng hắn lại bị rất nhiều mai phục trên đường khiến tàu bị chệch hướng , có vẻ như ai đó ko muốn hắn tới đảo .
Có 3 chiếc thuyền hướng ra đảo nhỏ nhưng chỉ có một chiếc đi đến được đúng hướng , còn Vạn Nhất Hoa và Yến Vô Ưu dường như bị cầm chân lại ở giữa đường .
Trền thuyền lớn Yến Vô Ưu đánh nhau với từng nhóm nhỏ , dù ko làm hắn bị thương tích gì nhưng thuyền do phải trãi qua những trận chiến khiến nó cũng hư hại ko nhẹ , Yến vô Ưu lúc này lòng như nổi lửa liền mắt thì hướng về đảo ....hắn biết rất rỏ ai đứng sau chuyện này nhưng vẫn ko biết phải giải quyết thế nào .
Dù gì họ cũng chỉ muốn cầm chân hắn chứ ko có ý sát phạt với hắn .
.....
Vạn Nhất Hoa cùng Thượng Quan Ngọc bị tập kích nhưng lông tóc vô thương , thuyền của họ dừng ngay giữ biển vì một bên thuyền bị hư hại nặng , thợ sửa thuyền phải vá nó lại nên họ phải đợi .
......
Yến Phi Phi (tác Giả) ngồi bên ngoài phòng đợi Hà Đông tắm , lòng cô lo lắng cho hắn nhưng ít thôi , cô đang nghi ngờ hắn là Diệp Nam Thiên cải trang thành vì khi nảy cô thấy miếng da dưới cổ hắn , ở trong truyện cô có viết về thuật dịch dung nên rất có thể hắn đang dịch dung thành Hà Đông .
Cốt truyệt ko hề nói hai người họ có quen biết gì nhưng truyện đã bị lỗi thì cái gì ko thể xảy ra ,theo như cô suy đoán có thể Diệp Nam Thiên đã lấy danh nghĩa bế quan một đường theo cô nhiều năm qua , vấn đề nằm ở chổ Hà Đông là đạo sĩ núi võ đang , hắn cớ gì phải đi theo Yến Vô Ưu để canh Thập Ác Lao .
Hà Nam thì khác , hắn giết thê nên tự xem mình là ác nhân nên lấy việc canh giữ họ là cũng xem như tự giam cầm chính mình nhưng cô cũng thắc mắc vì sao Yến Vô Ưu ko thấy lạ khi Hà Đông xuất hiện chứ ?.
Thêm vào đó ai ở Thập Ác Lao cũng nói huynh đệ Hà Đông Hà Nam đã canh giữ ở đây rất lâu rồi mà .
Cô nghĩ vậy liền nói '' chuyện gì cũng sẻ có lời giải , từ từ thì cũng đâu vào đấy cả thôi ''.
Khi Hà Đông từ phòng bước ra , cô thấy hắn liền vui vẻ đi tới , hắn nhìn gương mặt tươi tắn của cô thì cũng hơi lạ , cớ gì thấy hắn lại vui như vậy chứ ? Trước giờ cô cũng ko vui như vậy mà .
''Ngươi ko bị thương ở đâu chứ ?'' Cô hỏi rồi nhìn ngó hắn một chút xem có bị gì ko ?.
''Ta ko sao ? Cô nương đừng lo lắng '' hắn nhẹ giọng nói rồi đi đến ghế đá ngồi xuống .
Cô thấy vậy chạy theo nói '' Hà Đông chúng ta biết nhau cũng ba năm rồi nhỉ ? Qua lần hoạn nạn này ta tự nhiên thấy quý mến ngươi nhiều hơn trước , ngươi có khi nào nghĩ đến chuyện hoàn tục ko vậy ?''.
Lời cô nói ra khiến hắn đơ hết cả người , ánh mắt hiện lên sự bất an , giận dỗi , nhưng tất cả chỉ là lướt qua hắn rất nhanh lấy lại điệu bộ thanh cao của mình rồi chậm rải hỏi cô '' Phi Yến cô nương động tâm với ta rồi sao ? Ko đợi Võ lâm minh nữa hả ?''.
Cô lúc này trầm tư đáp '' dù gì huynh ấy cũng sẻ từ chối ta vô số lần cho nên ta chết tâm rồi , khi ngươi rời đi khỏi mật thất ta đã rất sợ hãi ''.
Hắn lơ đểnh hỏi '' chẳng phải khi đó cô nương nói là sợ ta chết ko ai mở cửa cho cô nương ra sao ?''.
Cô lắc đầu nhẹ giọng nói '' ngươi đừng tin lời ta nói , thật ra ta dối lòng thôi , Ngươi chẳng lẻ ko hiểu nổi lòng của ta '' cô nói rồi tự động nắm tay hắn.
Hắn giựt phăng tay lại rồi nói '' ta từ trước đến nay tưởng cô nương một lòng với Võ Lâm Minh nên tâm có chút kính trọng cô , hôm nay cô nương làm vậy chẳng khác nào bấy lâu nay ta nhìn nhầm cô nương rồi sao ?'',
Cô nhìn hắn giận dữ mà trong lòng buồn cười không thôi , hắn thực sự là Nam Thiên phải ko ? Từ chiều cao và bóng lưng cô chắt chắn mình nghi ngờ là đúng mà ..
''Nam Thiên ta biết là huynh mà , huynh cớ gì còn giả vờ nữa chứ ? '' cô thấy hắn đứng dậy muốn đi thì lật tẩy hắn .
Hà Đông quay lại hỏi '' cô nương nói gì vậy ?''.
''Là huynh , ta biết đúng là huynh mà , huynh quan tâm ta như vậy cớ gì phải im lặng tận 3 năm , tại sao lại giả làm Hà Đông trong khi huynh có thể làm chính mình mà''.
Hắn nghe cô nói thì mĩm cười , rỏ ràng nụ cười này là nhẹ nhàng buông xuống gánh nặng trong lòng , hắn nói '' Cô nương vì quá nhớ Võ Lâm Minh nên nhìn nhận ta thành ngài ấy , nhưng ta ko phải ''.
Cô lúc này đi tới nói '' Nam Thiên huynh đừng dấu diếm ta nữa , ta biết chắt chắn sau lớp mặt nạ đó chính là huynh ''. Lúc này sự tự tin khi nảy của cô biến mất gần hết , vì hắn ko chịu nhận hay vì cô tự cho mình là giỏi đoán sai rồi , vì điều đó khiến cô thất vọng vô cùng .
Hắn lúc này lắc đầu nói '' ta ko dấu diếm , ta chính là ta ko phải người cô nương nhớ thương ''.
Cô lúc này mất hết hy vọng ngồi thừ xuống ghế , hai tay thả lỏng nhìn như người ko còn chút sức lực nào , cô nói .
'' Vậy ra ta nhầm rôi sao ? ngươi ko phải huynh ấy ? Ta bị gì vậy chứ ? Ta nhìn ngươi lại ra huynh ấy nhưng quả thực cảm giác sinh ly tử biệt ta trải qua cùng huynh ấy lại tái hiện lần nữa khi ở trong mật thất , là thật đó '' cô nói rồi nhìn hắn .
Thấy hắn im lặng ko nói gì chỉ tránh né ánh mắt của mình , điệu bộ này cô cũng ko muốn làm khó hắn nữa nhưng trái tim cô nhớ thương một người thì làm sau đủ tỉnh táo để nhìn về nhiều mặt , cô hỏi hắn '' huynh ko chịu thừa nhận vì có nổi khổ phải không ?''.
Hắn nhẹ giọng nói '' ta ko phải võ lâm minh sao có thể nhận bừa ''
Cô nghĩ hắn đã ko muốn nhận mình là ai thì cô cớ gì phải ép hắn , cô nói .
''Vậy ta xin lỗi vì khiến ngươi khó xử , dù ngươi là ai ta sau này cũng sẻ ko nói tới nữa '' cô nói xong đứng dậy bước đi , cô đi rất chậm như muốn hắn gọi cô lại nhưng hắn ko gọi .
Cô chậm rãi bước đi , ánh mắt hắn nhìn theo cô mang nhiều tâm sự , đến khi cô đi mất hắn mới rời đi .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro