Lại một người xuyên không .
Mọi người nhìn về hướng cô , họ biết cô lương thiện nhưng cớ gì phải chịu cảnh cầm tù chứ ?.
Yến Vô Ưu lúc này nhẹ giọng nói '' hiện tại ta ko muốn cô nương xuất hiện bên cạnh Nam Thiên , nếu như cô nương hứa rời đi và mai danh ẩn tích thì ta sẻ thả cô nương đi ''.
Cô nghe vậy liền nói '' ta cũng đâu có muốn đi , ở đây có nơi ăn chốn ở ta ko rời khỏi đây đâu ''
Hà Đông lúc này nói '' ta có một hòn đảo nhỏ biệt lập với thế gian , ở đó có thể tránh xa sự đời , ta từng muốn cùng đệ đệ quy ẩn nhưng vì lời hứa năm xưa nên vẫn chưa thực hiện được , nếu huynh tin tưởng để ta đem họ lên đảo sống cùng huynh đệ ta là được ''.
Yến Vô Ưu hơi chau mày suy nghĩ , lát sau hắn nhìn cô rồi hỏi '' cô nương có nguyện ý lên đảo sống hết quảng đời con lại ko ?'' .
Cô nghe vậy thì cũng hơi lo lắng , hắn thực sự ko muốn cô gặp Diệp Nam Thiên nên tìm cách cầm tù giảm lỏng cô đủ kiểu .
''Ta còn có lựa chọn khác sao ?'' Cô hỏi hắn với giọng hơi buồn , hiển nhiên cô cũng hiểu bản thân ko còn sự lựa chọn nào nữa .
''Ko còn , đó là lựa chọn tốt nhất cho cô nương '' Yến Vô Ưu lạnh lùng đáp .
Bắc Khiếu Long đứng dậy nói '' ta muốn đi theo cô nương ấy '' .
Miêu Ngọc cũng nói '' ta cũng muốn đi lên đảo sống , ta chán sống cảnh lao tù này lắm rồi ''.
''Các người điều muốn đi theo cô nương ấy sao ?'' Thôi Thập Tứ hỏi .
''Đúng vậy , ta cũng muốn '' Hàn Thử cùng mọi người đồng thanh nói .
Yến Vô Ưu nhẫm tính nếu như có biến hai huynh đệ Hà Đông và Hà Nam dư khả năng thắng mấy người kia nên cũng gật đầu nói .
''Được vậy ta sẻ sắp xếp cho các ngươi lên đảo , nên nhớ nếu làm ác ta tuyệt đối ko tha ''.
Mọi người im lặng nhìn nhau , cuối cùng đến ngày họ được thả ra rồi ....
Trong đêm tối , Yến Vô Ưu đích thân đưa họ ra đảo nhỏ thuộc quyền sở hữu của Hà Đông đạo sĩ ..
Yến Phi Phi là tác giả nên cô biết nơi mình sắp đến và cũng ko có võ công nên cô ko bị điểm huyệt hay bị che mắt như mấy người kia , cô cũng được đặt cách ngồi chung xe ngựa với Yến Vô Ưu , còn huynh đệ Hà Đông thì ngồi đánh xe bên mấy ác nhân kia .
Cô ngồi đó nhắm mắt ngủ , đầu tựa vào thành xe ngựa ko buồn nói chuyện với hắn , Yến Vô Ưu nhìn cô hồi lâu liền nói .
''Cô nương chắt ghét ta lắm ''.
Lời hắn nói cô nghe được nhưng ko trả lời , hắn tiếp tục nói .
''Chắt trong lòng cô nương ta là một người tuyệt vời , là một anh hùng cái thế đỉnh thiên lập địa nên khi lần đầu gặp ta cô đã ko hề dấu diếm chuyện gì ''.
Cô nghiêng đầu tránh né ánh nhìn của hắn , nhưng ko có ý nói chuyện với hắn .
''Năm đó ta thật lòng ái mộ Xuân Hoa , lần đó ta định đi phương bắc dẹp thổ phỉ quay về sẻ nói rỏ lòng mình với muội ấy , nếu được ta sẻ cùng muội ấy bỏ trốn khỏi giang hồ ''.
Lời hắn nói khiến cô thấy khó chịu , cô mở mắt nhìn hắn với sự hối lỗi , hoá ra nhân vật cô viết có linh tính nên họ tự giải quyết chuyện tình cảm theo hướng mà họ muốn nhưng cô lại khiến họ lở mất nhau chỉ vì muốn viết ra câu chuyện tréo nghoe , nhưng thật lòng mà nói cô lúc viết truyện cũng mập mờ chuyện tình cảm của họ chứ không nói cụ thể ai yêu ai .
Yến Vô Ưu thấy cô như vậy liền nói '' ta khi đó thấy Xuân Hoa đi cùng nghĩa đệ thì lòng đầy mâu thuẫn , về sau ta đã tìm gặp muội ấy để hỏi muội ấy đã lạnh lùng nói với ta rằng bản thân muội ấy muốn chọn Nghĩa đệ , vì ta đã có hôn ước con đường phía trước còn dài muội ấy ko muốn làm hòn đá ngán đường ta ''.
Hắn nói xong ánh mắt như nhớ đến chuyện cũ , có đau khổ , có bi thương , hắn nhìn cô rồi nói tiếp .
''Từ đầu ta và muội ấy chỉ là tình trong như đã mặt ngoài còn e , nhưng cũng chỉ là tôn trong quý mến nhau , nếu như muội ấy đã nói vậy ta rất tôn trọng quyết định của muội ấy dù gì nghĩa đệ ta cũng là người rất tốt ''.
Cô thấy hắn nói về chuyện cũ lại buồn như vậy cô mới hỏi .
''Ngươi vẫn còn yêu Vạn Xuân Hoa sao ? Đến nay vẫn vậy ?''
Yến Vô Ưu nhìn cô rồi ko nói gì , hắn chần chừ ko trả lời .
''Đó là lý do dù ko nói ra nhưng người vẫn rất hận ta , vì chính ta viết nên bi kịch đó sao ?'' Cô lại hỏi hắn .
Yến Vô Ưu im lặng , hắn chỉ nhìn cô ,
''Ta đến thế giới này chịu đủ mọi đắng cay khổ nhọc nhưng vẫn muốn sửa sai lầm , nhưng ngươi lại cố tình đẩy ta ra xa cục diện , khiến ta mãi ko vào mạch chính truyện được , ngươi làm vậy cũng ko được ích lợi gì mà ''.
Cô nói xong thì thở dài .
Yến Vô Ưu ánh mắt sắt lạnh nhìn cô khiến cô lạnh cả sống lưng , hắn mắc gì nhìn cô ghê quá vậy ...
''Ngươi nhìn ta như vậy là muốn giết người trả thù sao ?'' Cô líu ríu hỏi hắn .
Hắn nghe cô nói vậy liền thu bớt sát khí lại nói '' cô nương có phải thấy ta ko hề già đi sao từng ấy năm phải ko ?''.
Cô tự nhiên bị hắn hỏi vậy thì nhìn lại , quả thực Yến Vô Ưu nhìn như rất trẻ , nhưng tuổi thì hắn phải 47 mới đúng .
''Ngươi nói vậy là có ý gì ?'' Cô hơi bất ngờ hỏi hắn .
Yến Vô Ưu lúc này trầm giọng nói '' cái này ko phải cô cũng biết rồi sao ? Người xuyên không đến sẻ ko hề gì đi , họ vốn bất lão ''
Cô lúc này ánh mắt mở to nhìn hắn .
''Ý là người cũng xuyên không đến ?'' .
Yến Vô Ưu lúc này nói .
''Ta quả thực là người xuyên không đến nhưng ta xuyên vào thân thể Yến Vô Ưu , ta không phải ko già đi mà là cơ chế lão hoá của ta rất chậm , điều đó khiến ta trong không già như tuổi thực , còn cô nương có thể sẻ ko già đi và cơ thể sẻ ngừng thay đổi tính từ lúc xuyên đến cho tới sau này ''.
''Ôi mẹ tôi ơi , Ngươi vậy là người thời đại nào ? Bao nhiêu tuổi đã xuyên đến rồi ?'' Cô tỏ ra ko tin nổi vào lời mình vừa nghe .
Yến Vô Ưu thấy cô như vậy thì chau mày nói .
''Ta đến từ năm 2020, khi đó ta đã 30 tuổi nhưng khi xuyên vào đây thân thể Yến Vô Ưu chỉ mới là thiếu niên 15 tuổi thôi '' .
Cô nghe vậy gật gật ,
''Đúng là lạ đời , trước đó ngươi có đọc qua truyện này của ta ko ?'' Cô hỏi hắn .
Yến Vô Ưu lạnh lùng nói '' mấy cái truyện ba xu này ta để vào mắt sao ? ''.
Cô nghe vậy thì gãy gãy đầu cười trừ , bản thân hắn xuyên năm 2020 mà Yến Vô Ưu có 15 tuổi còn cô xuyên vào năm 2023 lúc này Yến Vô Ưu đã 42 tính ra thời gian là ko tính toán theo lẽ thường được rồi .
''Vậy bây giờ chúng ta là đồng minh được ko ? Ngươi đừng bắt nhốt ta nữa ''. Cô năn nỉ hắn .
''Chuyện ta làm điều muốn tốt cho cô mà thôi , nếu cô chết thế giới này sụp đổ ta cũng ko biết mình sẻ về đâu , nếu đã vậy thì cô cứ ở ngoài đảo cùng nhóm Hà Đông đi , hai người đó dư khả năng bảo vệ cô chu toàn ''. Yến Vô Ưu nhẹ giọng nói .
Cô nghe vậy ko vừa lòng liền nói '' Nam Thiên thì sao ? Ko lẻ người muốn gả Yến Phi Phi cho Nam Thiên đến vậy sao ?''
Hắn nghe cô nói vậy liền liếc nhìn cô rồi nói '' Chuyện hai đứa nó lấy nhau ta đã dày công tính toán , cô xuất hiện lại muốn cướp lấy Nam Thiên ta đương nhiên ko đồng ý ''.
Cô suy nghĩ mấy lời hắn nói rồi hỏi .
''Ngươi vì yêu Xuân Hoa nên muốn bảo vệ con của nàng ấy sao ?''.
Yến Vô Ưu thở dài nói .
''Cứ coi là vậy đi , cô xuyên đến cớ gì phải yêu một đứa nhóc mới 25 tuổi chứ , ta biết cô lớn tuổi hơn Nam Thiên mà ''.
''Ta ...ta lớn hơn hắn có mấy tuổi mà thôi '' cô nghe hắn chọc trúng chổ nhột liền ấp úng giải thích .
Yến Vô Ưu cũng ko muốn nói quá nhiều về chuyện tuổi tác của cô nữa nên hắn nói qua chuyện khác .
''Đám ác nhân đó rất nghe lời cô , giúp họ hối cải ta còn nghĩ đến chuyện thả cô rời đi ''.
Cô nghe hắn nói nhưng chẳng để tâm , lúc này cô hỏi hắn '' vậy ngươi có yêu Lý Giai Âm không ? Lần đó ta cũng cố gắng tác hợp cho hai người các ngươi mà ''.
Yến Vô Ưu nghe cô hỏi vậy thì cơ mặt giựt giựt nói '' chuyện này cô đừng hỏi nhiều ''.
''Ta tò mò thôi , dù gì cũng gặp người cùng thời đại ta mới hỏi vậy thôi mà '' cô mĩm cười nhìn hắn , Mắt thì híp mí chờ đợi hắn nói .
''Đừng lắm chuyện , ta đánh ngất cô bây giờ '' Yến Vô Ưu vừa dứt lời thì tự nhiên nắm lấy cổ áo cô bay vèo ra ngoài ...khiến cô hết hồn tưởng hắn muốn giết cô hay gì ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro