Kẻ thù nhiều vô kể
Thượng Quan Ngọc về tới nhà tranh thì cảm thấy ko phục liền nói '' Yến Tiểu Thư năm đó bị thương hồn lìa khỏi xác , lại có một Yến Phi Phi khác cùng tên nhập vào , con biết như vậy là quá khó tin nhưng vẫn tin đó là thật , rỏ ràng Yến Tiểu Thư khi gặp lại đã ko nhận ra con còn Phi Phi muội đối với con rất tốt , sư tôn người nói xem tại sao lại như vậy ?''.
Nàng thực sự ko hiểu giữa 3 người họ có gúc mắt gì , chuyện này quả thực là rất đáng ngờ .
Vạn Nhất Hoa gật đầu nói '' chuyện này ta đã suy tính rất kỹ , trên đời này chuyện lạ có rất nhiều nhưng nhập nhầm hồn đổi thân xác quả thực đáng sợ nhưng ta suy nghĩ mãi nếu Phi Phi nhập hồn vào xác Yến Tiểu thư tại sao lại yêu Nam Thiên như vậy , yêu thừa sống thiếu chết ''.
Thượng Quan Ngọc nghe vậy liền nói '' còn có ! Tại sao Yến Tiểu Thư cứ nhất thiết phải bắt Phi Phi đi trong khi muội ấy đã quay về thân xác cũ , chuyện này thực sự muội ấy vẫn còn dấu con điều gì đó ''.
Hắn gật đầu nói '' nếu có dịp con nên hỏi kỹ sự tình biết đâu sẻ tìm được cách giải quyết '' .
Thượng Quan Ngọc gật đầu nói '' chờ ngày chi bằng gặp ngày , còn sẻ đi tìm muội ấy để hỏi cớ sự .....''
Vạn Nhất Hoa nghe vậy gật đầu nói '' ta đi cùng con ''.
Hai người vậy là quay lại nơi Cô và Diệp Nam Thiên đang ở ...
Bên này Diệp Nam Thiên đứng bên ngoài sân cô thì ngồi bên trong phòng , hắn thấy vậy mở cửa phòng đứng ngay bên ngoài ko thèm bước vào , cô thấy hắn liền nói .
''Nam Thiên huynh giết ta luôn đi , ta thực sự mệt mõi rồi sống thật sự mệt đến vậy ta chịu hết nổi rồi '' . Cô vừa nói vừa gục đầu , nhìn thật sự rất mệt mõi .
Diệp Nam Thiên nghe vậy lạnh giọng nói '' năm đó ta còn đau khổ hơn cô nương bây giờ nhiều lắm , mới có bao nhiêu đây đã ko chịu đựng được rồi sao ?''
Cô nghe vậy liền ngước mắt nhìn hắn nói '' chuyện hôm đó ta thừa nhận với huynh đã bị Yến Phi Phi nghe được nàng ta sẻ ko tha cho ta , trước cũng chết sao cũng chết chi bằng chết bây giờ biết đâu ta còn có thể quay về nơi ta từng đến ''.
Hắn nghe vậy liền nói '' đâu có dễ dàng như vậy , chuyện này đâu thể nói kết thúc liền kết thúc , kẻ thù của cô nương chính là tất cả người ở thế giới này cô nương chưa gì đã sợ rồi sao ?''.
Cô nghe vậy đi tới đứng đối diện với hắn cô nói như than thở trách móc hắn '' ta có lỗi khi viết ra bị kịch nhưng từ khi xuyên vào ta chưa được một ngày bình yên , ta đã cố gắng bù đắp cho những nhân vật ta viết ra , huynh còn muốn như thế nào nữa ?''.
Hắn nghe vậy lạnh nhạt nói '' bị kịch của một người từ khi sinh ra tới lớn dưới ngòi bút của cô nương lại bi ai như vậy , cô nương nghĩ bị chút chuyện là có thể chuộc lỗi hay sao ?''.
''Vậy huynh muốn ta phải làm sao , người có lỗi là mãi mãi ko được tha thứ hả ? Muốn ta sống trong thấp thỏm dày vò như vậy mới chịu sao ?'' Cô giận dữ nói lớn .
''Đúng là ý đó '' Diệp Nam Thiên lạnh nhạt nói .
Cô nghe vậy ko nói gì liền chụp tay vào kiếm mà hắn đang đeo bên hông , nhưng hắn đã nhanh tay ngăn lại rồi nắm chặt lấy tay cô khiến cô đau điếng hắn nói '' cô nương tuỳ hứng dưới ngòi bút của mình huỷ hại mẫu thân ta khiến người chết rất trẻ , còn Vạn cữu cữu của ta thì sao ? ''
''Ta thì sao ?'' Vạn Nhất Hoa đứng sau lưng lên tiếng hỏi khiến Diệp Nam Thiên cứng họng còn cô thì mặt mày tái mét ko còn giọt máu .
''Cữu cữu người chưa ngủ sao ?'' Diệp Nam Thiên bỏ tay cô ra rồi nhẹ giọng hỏi .
Lúc này Thượng Quan Ngọc và Vạn Nhất Hoa đang đứng trước mặt cô , họ đã nghe được gì rồi sao nảy giờ cô ko thấy ai mà ...
''Hai đứa nói xem , cuộc đời ta thì sao ? Cô nương ấy viết gì ?'' Vạn Nhất Hoa hỏi lớn .
Cô đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Vạn Nhất Hoa liền sợ hãi bỏ chạy , chưa kịp chạy đã té sấp trên đất ...
Khi cô được Thượng Quan Ngọc đở lên thì thấy Diệp Nam Thiên tay nắm vào lưỡi của nhuyển kiếm , vậy là trong giây phút cô té đó là Diệp Nam Thiên hất cô ra để cô tránh khỏi lưỡi của nhuyễn kiếm quấn quanh đai lưng Vạn Nhất Hoa , cô xém chết rồi sao .
''Phi Phi đừng chạy có gì cứ nói ra , chạy cũng ko thoát được sư tôn '' Thượng Quan Ngọc nhẹ giọng nói .
Tay Diệp Nam Thiên nhỏ máu xuống từng giọt nhỏ , Vạn Nhất Hoa nói '' ta tưởng con hận nàng ta sao lại cứu người vậy ?''
''Cữu cữu con chưa từng có ý hại nàng chỉ là giây phút nóng giận đã lớn tiếng , xin người nghĩ đến con mà đừng giết nàng '' hắn lời nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát khiến Vạn Nhất Hoa đau đầu nói .
''Bỏ tay con ra ta sẻ ko ra tay tuỳ ý như vậy nữa ''.
Được hắn mở lời Diệp Nam Thiên mới chịu bỏ tay khỏi nhuyễn kiếm ,
Cô được Thượng Quan Ngọc đở lên , lúc này cô nói '' hôm nay ta sẻ nói sự thật với các người muốn giết ta thì ta cũng ko chạy ''.
Thế là bốn người ngồi xuống , câu chuyện đời của từng người ,phụ mẫu là ai sống thế nào cô điều kể rỏ , Vạn Nhất Hoa gương mặt vốn nho nhã bất cần đời nay lại nhuộm một màu huyết sắc , hắn từ nhỏ đã được bồi dưỡng như một nhân tài xuất chúng nhưng mãi mãi ko qua được Yến Vô Ưu dù cách nhau 8 tuổi nhưng Yến Vô Ưu vẫn là đối tượng để hắn học hỏi và vượt qua .
Nữ nhân hắn yêu lấy Yến Vô Ưu , hắn đánh ko lại nên đành chịu trận , tỷ tỷ thì chết khi hắn đang chìm trong men rượu , nực cười thật sự nực cười ..
Chỉ có Thượng Quan Ngọc là ko hề có ý giận dữ nàng nói '' Phi Phi chuyện này thật sự quá hoang đường nhưng ko hiểu sao ta lại tin là thật , cuộc đời ta vậy mà lại được một người viết ra , thực sự quá là kinh thiên động địa ''.
''Tỷ ko trách ta sao " cô nhẹ giọng .
Thượng Quan Ngọc lắc đầu nói '' trách gì chứ ? Nhờ ngòi bút của muội mới có Thượng Quan Ngọc này nếu như muội ko viết ra câu chuyện này thì ta cũng ko tồn tại rồi ''.
Vạn Nhất Hoa đang hận ko chia năm sẻ bảy cô ra vậy mà nàng lại có vẻ như rất vừa lòng với cuộc đời của mình ...
''Ta ko thể dể dàng bỏ qua cho cô nương ta như vậy ?'' Vạn Nhất Hoa nói .
Thượng Quan Ngọc nói '' Sư Tôn hiện tại muội ấy là nghĩa muội của con người ko lẻ muốn hại nàng '' .
Diệp Nam Thiên nói '' cữu cữu nếu giết cô nương ấy cũng ko thể thay đổi được gì ''
''Vậy ta phải đa tạ cô nương ấy hay sao ?'' Vạn Nhất Hoa lớn giọng hỏi rồi đập bàn đứng dậy .
Thượng Quan Ngọc nhanh tay kéo cô lùi lại hai người vừa rời khỏi đó thì lúc này cái bàn bốn người ngồi vỡ nát trong gương mắt tái mét của cô , vậy là Vạn Nhất Hoa muốn giết cô thật sao .
Diệp Nam Thiên nói lớn ''Cữu cữu đừng ra tay ''.
Vạn Nhất Hoa ko hề để lời hắn vào tai liền lướt tới nhanh như cắt muốn bắt lấy cô , Thượng Quan Ngọc lúc này vừa kéo cô lùi lại vừa nói .
''Sư tôn nếu như người tuyệt tình muốn hại Phi Phi hôm nay con sẻ đem muội ấy rời khỏi núi Bạch Đà mãi mãi ko bao giờ xuất hiện trước mặt người nữa ''.
Bàn tay Vạn Nhất Hoa chụp gần đến cô liền dừng lại hắn hỏi '' con vì người viết ra bi kịch cuộc đời của tất cả chúng ta mà bỏ rơi ta sao ? ''Lời hắn nói có bao nhiêu là giận dỗi , bao nhiêu là bi thương .
Thượng Quan Ngọc lúc này bảo hộ cô sau lưng mình rồi nói '' Phi Phi cũng đâu muốn chuyện này xảy ra , muội ấy cũng đã chịu biết bao nhiêu khổ cực nay người còn muốn dồn muội ấy vào đường cùng sao ? Mỹ nhân của người hiện tại cũng đã có nữ nhi nhưng lòng người vẫn còn nhung nhớ nên người hận muội ấy nhất là phải rồi ''.
Cả cô và Diệp Nam Thiên điều bất ngờ , ai lại ngờ một người hiếu thuận ôn nhu như Thượng Quan Ngọc cuối cùng lại nói ra câu khó nghe với sư tôn nàng như vậy .
Gương mặt mỹ nam của Vạn Nhất Hoa đang giận dữ lại tái đi khi nghe nàng nói mấy lời đó hắn lạnh giọng hỏi .
''Con vừa nói gì ?'' .
Thượng Quan Ngọc nhẹ giọng nói '' Sư tôn vẫn ko quên được Lý Giai Âm dù nàng ta đã có nữ nhi , tâm dao động ánh mắt si tình nhìn nàng ta đồ nhi điều nhin ra được ''.
Vạn Nhất Hoa thở dài nói '' ra vậy ? Hoá ra là vậy , Ta thực sự vì cái gì ưu tư 9 năm bày công tính kế cuối cùng điều ko bị con nhìn ra , nay con chỉ khư khư để ý đến ta liếc nhìn Giai Âm , thật nực cười '' hắn vừa thở dàu vừa tự giễu chính mình ..
Thượng Quan Ngọc nói '' vậy thì đã sao chứ ? Trong lòng sư tôn đồ nhi là người có tầm nhìn nông cạn , hẹp hồi đồ nhi biết , vậy chi bằng hôm nay đồ nhi đưa Phi Phi rời đi sau này con sẻ tự mình bảo hộ muội ấy ''.
Vạn Nhất Hoa mặt mày giận dỗi nói '' chuyện này lộ ra cô nương ta là kẻ thù của tất cả mọi người , con bảo hộ được cô nương ấy cả đời sao ?''
Diệp Nam Thiên nảy giờ vẫn đứng yên lặng , hắn nhìn cô đau khổ mất hết ý chí đứng sau lưng Thượng Quan Ngọc mà lòng hắn mâu thuẫn ko biết phải tính sao cho đúng .
''Không thử sao biết làm ko được chứ ?'' Thượng Quan Ngọc nói khẻ ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro