Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hà Nam Trở lại .


Cô đi về phòng liền suy nghĩ đến mọi chuyện , khi nảy trong mật thất cô thực sự nhìn thấy hắn quay lưng , bóng lưng đó cô đã khắc cốt ghi tâm từ lâu rồi , sao có thể nhầm lẫn , nhưng tại sao hắn ko thừa nhận , hay cô nhớ hắn đến điên người rồi .

Tiểu Hắc từ ngoài bay vào trên mỏ nó ngậm một ống tre nhỏ , cô nhìn thì nhận ra đây là thư của ai đó gửi thì mở ra xem .

Bên trong nghi mấy chữ '' Có Biến ''.

Cô lật qua thì không thấy gì nữa .

''Ngươi lấy cái này ở đâu vậy ?''.

Lúc này Hà Đông đi tới gọi cô bên ngoài ..

Cô nghe vậy đi ra , hắn thấy cô liền nói '' Bồ câu đưa thư bị Tiểu Hắc cướp mất thư , tính sao đây ?''.

Cô nghe vậy hết hồn đưa cho hắn ống tre rồi nói '' xin lỗi , Tiểu Hắc tưởng đồ ăn nên tha về ta trả ngươi ''.

Hà Đông xem thư thì hơi chau mày , cô thấy vậy nói '' ta xin phép nhé '' cô nói xong thì vào phòng đóng cửa lại .

Hắn nắm tay cô kéo lại rồi nói '' lúc nảy ta có nói gì khiến cô nương giận ko ? Nếu có bỏ qua cho ta nhé ''.

Cô lắc đầu nói '' là ta xớn xác nên mới làm vậy ? Ta tự thấy ngại nên muốn tránh mặt ngươi ''.

Hà Đông mĩm cười nói '' nếu là hiểu lầm nói rỏ là được , ko cần tránh mặt làm gì ''.

''Ta hơi mệt , xin phép '' cô nói rồi đi vào phòng đóng cửa lại ..

Hà Đông đứng nhìn cô một hồi cũng rời đi .

Đến trưa cô ngồi cũng chán muốn đi ra ngoài dạo , vừa mở cửa cô thấy Hà Đông đứng đó nhìn cô , lúc này cô nhìn kỹ lại người này tóc trắng như mây ..

''Hà Nam ngươi đứng đây làm gì ? Mà ngươi về khi nào vậy ?'' Cô nhẹ giọng hỏi hắn .

''Theo ta '' Hà Nam lạnh giọng nói rồi muốn bắt cô đi theo hắn .

Cô lúc này nghi ngờ có chuyện chẳng lành liền túm váy bỏ chạy ..

Chỉ với một cái lướt Hà Nam nhẹ nhàng bắt được cô , lúc này cô ko dám la làng sợ hắn giết mình nên chỉ cơ thể ném một chiếc giày để lại hy vọng Hà Đông sẻ đến cứu cô .

Hà Nam đem cô đến một mõm núi rồi ném cô xuống đất một cách thô thiển ...

Cô lăn hai vòng liền nằm một đống  ê hết cả người , sau đó lồm cồm bò dậy rồi nhìn hắn hỏi '' ngươi sao đối xử với ta như vậy ? Ta làm gì ngươi ?''.

Hà Nam lạnh giọng nói '' nữ nhân độc ác , ngươi đáng lẻ ko nên tồn tại , tại sao lại viết về ta như vậy chứ ?''.

Cô nghe vậy thì biết được chắt có người nói gì với hắn rồi , cô đứng dậy nói '' ta xin lỗi , ta cũng đang sửa lỗi của chính mình , ngươi giết ta cũng ko thay đổi được gì ''.

Hà Nam lúc này lời nói âm trầm rít qua kẻ răng '' ta nói sẻ giết cô sao ?'' .

Hắn nói xong liền lấy dây thừng trói hai tay của cô lại rồi đem treo lên cành cây , cô thấy vậy nói '' ta có đáng bị đối xử như vậy ko ? Ngươi làm vậy có khác nào giết ta ''.

Hà Nam nói với giọng thù hận '' ta ngày mai sẻ đến đem cơm cho ngươi , ngươi như vậy ko tính là chết đâu ''.

Hắn nói xong bỏ đi ..

Cô bị treo hai tay , cả người thòng xuống khiến cánh tay cô như muốn giản ra dài thêm , vì sức nặng cơ thể khiến chổ cột dây thừng bị chằn xuống đau ko tả nổi .

''Ai đời bên vách đá lại có cái cây chứ ?'' Cô lẫm bẩm rồi chịu từng trận đau nhứt kéo đến .

Phải trải qua nổi đau mới biết thương bản thân , hiện tại cô còn chưa biết vì sao mới khi nảy cô còn ung dung ngồi trên bàn ăn bánh uống trà mà bây giờ cô bị treo lủng lẳng ở trên cành rồi .

Hà Nam ko về Biệt viện hắn sống ở nhà tranh cách biệt viện ko xa lắm nhưng do trên đảo cây cối um tùm nếu ko để ý cũng ko biết nơi này có nhà tranh .

Hà  Đông nghĩ cô cần an tỉnh một mình nên ko đến tìm cô , hắn sao có thể biết được cô đang chờ hắn cứu đến thế nào .

Ngày hôm sau tới trưa Hà Nam đem cơm đến cho cô , hắn hạ cô xuống ,

''Thả ta ra , ta mệt lắm '' cô nói rồi ko ngồi vững liền ngã ra đất muốn xĩu , hắn đở cô lên rồi tạt nước vô mặt cô .

Cô giật mình tỉnh lại , nhìn thấy hắn cô nói '' tại sao ngươi lại ác như vậy ? Đại ca ngươi dịu dàng lắm mà ?''.

Hắn mới đầu còn đở cô sao đó tuyệt tình buông đầu cô ra , cô bất lực nằm đó ko cục cựa nổi .

''Đừng nhắc đại ca ta , ngươi đừng lôi huynh ấy vào ''. Hà Nam lớn tiếng nói .

Cô lúc này nói '' được ko nhắc tới hắn nữa , ngươi vui là được ''.

''Ta ko vui , ta ko vui chút nào '' hắn nói lớn với vẻ mặt anh tuấn cùng cử chỉ như nổi điên .

''Được! Được ! Ngươi ko vui ta cũng ko vui '' cô lời nói chiều theo ý hắn ,

Cái điều mà cô ưng ý nhất là khi viết truyện nhân vật cô viết dù chính hay phụ điều điển trai và cao lớn , gương mặt ngũ quan điều hài hoà đó là lý do Hà Đông và Hà Nam vốn dĩ đã ngoài 4o tuổi nhưng nhan sắc rất ưng cái bụng ,

Đẹp trai thì giận lên cũng ko đến nổi đáng ghét lắm .

Hà Nam nhìn cô rồi hỏi '' tại sao lại đối xử với ta như vậy ? Tại sao ?'' Hắn nói rồi nắm lấy cổ áo của cô kéo cô ngồi đối diện hắn .

Cô thấy hắn đau khổ , suy sụp liền ko biết nói gì , lúc này hắn nói '' tại sao cô nương lại viết về cuộc đời ta như vậy ? Kiều nguyệt có yêu ta cớ gì còn giang díu với biểu ca , ta đã tự tay mình giết nàng ấy ''.

Cô nghe vậy cũng ko trả lời chỉ để hắn nói hết điều mà nhiều năm qua năm ko dám nói với ai , hắn lại nói .

''Lúc đó trong lòng ta chỉ có thù hận , ta hỏi nàng ấy , nếu ta tha thứ nàng có quay về với ta như xưa không ? '' hắn nói rồi ngừng lại một chút , hình như hắn đang khóc . Sau đó hắn lại nói '' nàng ta nói rằng , ta chỉ được vẻ ngoài đạo mạo khí chất tao nhã nhưng ta ko phải một phu quân tốt nên ta chỉ để nhìn chứ ko thể sống cùng được ''.

Hắn nói xong thì nhìn cô rồi hỏi '' có biết khi đó ta đã nghĩ gì ko ?''

Cô gật đầu .

''Ta nghĩ gì ?'' Hắn lại hỏi cô .

Cô bị hắn thọp cổ mãi chưa chịu buông , cô thật sự rất mệt mà hắn làm cho cô tỉnh hết một nữa á .

''Nói đi chứ ?'' Hắn hỏi lớn .

''Ngươi khi đó đã nghĩ , ta tại sao lại phải chịu cảnh này , ta cớ gì yêu nàng ta để rồi bị phản bội , để rồi đến một ngày nàng ta thừa nhận ta chỉ là một ánh trăng dưới nước '' cô trả lời hắn .

Hắn bật cười '' đúng , vậy ra cô chính là người tạo ra ta thật rồi , quả thực khi đó ta đã nghĩ vậy đó ''.

Sao đó hắn nhìn cô rồi nói '' ngươi là thần sáng tạo ra thế giới này cớ gì ko cho nó đẹp một chút , cớ gì biến cuộc đời ta thành địa ngục , biến ta thành kẻ giết thê ''.

Cô lúc này bị hắn dằn dặt , nói chuyện hơi gần nước bọt hắn còn muốn văng vào mặt cô nữa , cô nhắm mắt lại rồi nói .

''Kết thúc tất cả đi , Hà Nam thiên hạ đệ nhị cao thủ , giết ta đi '' cô lẫm bẩm nói .

Hắn đơ người , lúc này hắn nhớ đến những năm tháng thiếu niên ở núi tiêu sái , năm 18 tuổi hắn xuống núi một người một kiếm tạo dựng tên tuổi , hắn tuy ko bằng Yến Vô Ưu nhưng giang hồ điều khen hắn là anh hùng xuất thiếu niên , sau đó sư tôn giao y bát cho hắn bảo hắn hãy phát huy võ công phái võ đang để rạng danh sư môn .

Hắn lúc này tự nhiên hoài niệm về thời niên thiếu đó , hắn nói '' hiện giờ ta giết cô thì được gì chứ ? Ta chỉ muốn biết thật ra Kiều Nguyệt có yêu ta ko ?'' Hay từ đầu nàng chỉ lợi dụng ta ''.

Cô nghe vậy liền nói nhẹ giọng nói  '' người cũng đã mất ngươi hỏi làm gì ? Biết rồi ngươi sẻ làm sao ? Nếu nàng ta yêu ngươi thì ngươi làm gì , ko yêu thì đã sao ?''.

Hắn lúc này lạnh lùng nói '' đúng vậy , biết làm gì chứ ? Ko đáng nói tới '' hắn nói xong thì nhẹ nhàng buông cô ra , hắn lấy nước cho cô uống rồi đút cháo cho cô ăn sau đó hắn bôi thuốc mỡ cho cô rồi nói tiếp '' ta treo cô lên mấy ngày nữa cho chừa cái tội hại người '' hắn dứt lời lại buộc dây treo cô lên cành cây tiếp .

''Hà Nam ngươi muốn treo ta bao lâu ? Ta ko chịu nổi cực hình đâu ? Ta chết sớm là ngươi cũng chết theo ta luôn đó '' cô còn nhắc nhỏ hắn .

Hắn mĩm cười đầy tà ác nói '' ko sao ! Ta vốn ko sợ chết ''. Nói xong cũng cột dây rồi hắn bỏ đi .

''Hà Nam !!!'' Cô gọi theo trong vô vọng .

Hà Đông qua 3 hôm ko thấy cô đâu bắt đầu mới đến tìm , trước cửa phòng cô có chiếc giày còn vứt đó , hắn nhìn thấy liền mở cửa phòng vào , Tiểu Hắc lúc này từ trong lòng bay ra mổ vào đầu hắn liên tục ..

Hà Đông lấy làm lạ vì Tiểu Hắc ko bao giờ như vậy .

''Chủ của ngươi đâu ?'' Hắn hỏi .

Tiểu Hắc lúc này bay vèo đi , Hà Đông cũng tức tốc đuổi theo , khi đến nơi Tiểu Hắc đậu lên vai cô .

''Tiểu Hắc , ta nhờ ngươi đi tìm cứu binh sao hôm nay ngươi mới tới '' cô hỏi nó .

Nó làm sao trả lời được vì Hà Nam nhốt nó lại khi nó định đi tìm Hà Đông cứu cô .

Hà Đông đến nới thấy cô bị treo trên cành cây , liền ko nhiều lời lao đến cứu cô ..

''Đại ca , huynh ko được cứu cô nương ấy '' Hà Nam xuất hiện nói với giọng rất dứt khoát .

Hà Đông dừng tay , ánh mắt nhìn Hà Nam mang sự giận dữ '' Đệ dám làm chuyện tàn nhẫn như vậy sao ?''.

Hà Nam lúc này không nói gì chỉ đi qua đi lại rồi nói '' gì cũng được , tàn nhẫn cũng đã làm rồi huynh ko được đem cô nương ấy đi ''.

''Nếu ta nhất định đem đi thì sao ?'' Hà Đông nói .

'' Dù là huynh ta cũng ko đồng ý '' .

Lúc này hai người chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt đầy cương quyết .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro