Giảng Đạo .
Yến Vô Ưu đứng quan sát Diệp Nam Thiên một hồi hắn cũng đi đến rồi nói '' Nam Thiên chuyện tìm cô nương ấy giao lại cho ta đi , con nhanh chống quay về Thiên Kiếm Sơn Trang ổn định cục diện trước đã ''.
Diệp Nam Thiên nghe vậy thì mày kiếm khẻ chau tỏ vẻ ko ưng ý nhưng hắn lại im lặng ko nói gì , thấy vậy Yến Vô Ưu nói '' con chẳng phải đã biết cô nương ấy là từ một nơi khác đến cớ gì còn gửi gắm tâm tư vào chuyện ái tình với nàng ta ''
Diệp Nam Thiên nghe vậy liền nói '' muội ấy rất tốt với con vì con làm bao nhiêu chuyện , con tất nhiên phải trân trọng muội ấy ''.
Yến Vô Ưu không cho là đúng liền nói '' nàng ta làm vậy là vì muốn bù đắp cho con , nàng ta xuất hiện là muốn sửa lỗi và bù đắp cho tất cả chúng ta , với ai nàng ta cũng đối xử như nhau cả đâu có phải chỉ có mình con nàng ta mới tốt đâu ''.
Diệp Nam Thiên lúc này nhớ đến cách cô đối xử với từng người , quả thực cô đối với ai cũng tốt ....
''Muội ấy đã tỏ lòng mình với con rồi , con cũng đã đồng ý tấm lòng đó của muội ấy '' hắn nhẹ giọng giải thích .
Yến Vô Ưu nghe vậy nhếch môi nói '' Đó là vì nàng ta muốn an ủi con thôi , trong thân xác của Phi Phi nàng ấy làm vậy là để hai đứa có thể thuận nước đẩy thuyền mà thôi ''
Diệp Nam Thiên lúc này trong lòng kịch liệt phản đối lời Yến Vô Ưu nói nhưng ko hiểu sao hắn lại ko thể mở miệng nói được gì , dù gì ban đầu hắn cũng ko biết có phải cô có ý đó hay ko .
Yến Vô Ưu thấy hắn do dự lúc này lại nói '' Nam Thiên chúng ta là người của thời đại này , nàng ta là người của thời đại khác , khoảng cách khác biệt nên ý nghĩ khác nhau huống hồ chi nàng ấy có thể rời đi bất cứ khi nào , con ko lẻ cứ để chuyện ái tình chi phối bản thân hay sao ?''.
''Rời đi được sao ?'' Diệp Nam Thiên nhẹ giọng , hắn đã rất sợ cô có thể rời đi nay lại bị chọc trúng điểm yếu khiến hắn càng thêm lo lắng bất an .
Yến Vô Ưu lúc này thành công khiến Diệp Nam Thiên lây động , hắn thừa thắng xông lên liền nói.
''Nam Thiên con cứ quay về Thiên Kiếm Sơn trang , trời sập xuống có ta chống đở cho con , là nam nhi co tuyệt đối phải đặt đại cuộc làm trọng ''.
Diệp Nam Thiên qua giây phút chần chừ liền gật đầu nói '' vậy con sẻ quay về ổn định cục diện , bá phụ trăm sự nhờ người ''.
''Được '' Yến Vô Ưu đáp ứng rất dứt khoát , trong đó có sự hài lòng về Diệp Nam Thiên .
Trong lòng Diệp Nam Thiên xem Yến Vô Ưu như phụ thân hắn , trải qua hai kiếp người hắn càng thêm trân quý tình cảm mà Yến Vô Ưu dành cho Thiên Kiếm Môn, cho phụ thân hắn và cả hắn nữa , đó là lý do hắn rất nghe lời Yến Vô Ưu , chưa kẻ Yến Vô Ưu có danh anh hùng từ trẻ lại là người nghĩa hiệp lời nói quý hơn vàng cho nên hắn tin tưởng cũng là chuyện thường .
Trong ngày Diệp Nam Thiên sắp xếp quay về Thiên Kiếm Sơn trang , Yến Phi Phi (nữ chính ) cũng được Yến Vô Ưu đuổi về Yến Sơn Trang , hai người cưởi hai con ngựa đồng hành quay về .
Trên đoạn đường đi hai người ko ai nói chuyện với ai , trong lòng họ điều hiện diện hai hình bóng khác , trái tim đầy tâm sự chất chứa nhiều điều càng khiến họ xa cách nhau thêm . Yến Phi Phi (nữ chính ) là người bị đoạt xá nhưng nàng ta cũng đoạt xá của người khác nên ko phải người trùng sinh , nàng ta ko hề biết chuyện gì sẻ xảy ra sau đó nhưng tác giả đã nói với nàng ta .
Kết quả của cuộc đời họ và chuyện Bách Lý Hoành sẻ như thế nào sao khi lấy nàng về làm Vương Phi , điều đó khiến nàng tâm sinh sợ hãi vì chuyện xuyên không lạ đời , hay chuyện đổi hồn nàng ra điều đã chứng kiến .
Hiện giờ nàng ko dám đến với Bách Lý Hoành nên chỉ đành nghe theo lời phụ thân quay về Yến Sơn Trang chờ tin tức là đủ . Nàng còn nhớ đến chuyện Diệp Nam Thiên kiếp này rất khác lạ nhưng lại ko biết tại sao hắn khác hay tác giả đã kể cho hắn nghe mọi chuyện rồi .
Nàng ko hề biết hắn trùng sinh vì chuyện đó hắn và cả tác giả ko hề hé môi nữa lời .
Chuyện hiện tại mà nàng có thể làm đó là tránh xa Bách Lý Hoành và cả Diệp Nam Thiên ra vì nàng cảm nhận được sát khí mà hắn nhìn nàng rất nặng nề , để tránh thiệt thân nàng ko hề muốn tiếp cận hắn .
Trên đường trở về Thiên Kiếm Sơn trang Diệp Nam Thiên lòng chỉ nghĩ về Yến Phi Phi ( tác giả ) hắn ko biết là cô đã rời đi hay bị ai ám toán , tại sao hắn lại ko đi tìm cô mà phải quay về , tại sao hắn lại răm rắp nghe theo lời người lớn an bài như vậy chứ ?.
''Nếu muội ấy có mặt cũng sẻ kêu ta về Thiên Kiếm Sơn trang mà thôi '' hắn tự trấn an bản thân , chuyện hắn quay về Thiên Kiếm Sơn trang ổn định cục diện là điều cô mong muốn .
Tại Thập Ác Lao .
Yến Phi Phi ( tác giả ) đang thuyết pháp cho những ác nhân ở đây ...
''Thường thì làm việc ác sẻ có nghiệp báo rất nặng , người xưa có câu , gieo nhân nào gặp quả nấy , nếu làm nhiều việc ác ngũ quan cũng ko được đẹp vì là tâm sinh tướng , tâm ác thì tướng cũng nên ác và xấu đi '' .
Lời cô nói xong cơ mặt của mấy tên bị giam cùng kịch liệt co giật , đây là ngày thứ 10 cô ngồi nói về nhân quả , ác nghiệp gì đó rồi .
Miêu Ngọc sờ lấy ngũ quan trên mặt mình rôi lấy một cái gương trong tay áo ra xem, nàng nhìn xong liền thở phào nói '' May mắn ta vẫn còn đẹp lắm ''.
Thôi Thập Tứ cười ha ha nói '' ta nói là cô nương , cô là ni cô hay sao mà tối này nói về nhân quả , ta chưa từng thấy ai lại giảng đạo co sơn tặc bao giờ ''.
Bắc Khiếu Long chỉ ngồi đó nhìn cô mà mĩm cười đầy thích thú , ai nghĩ một cô nương xinh xắn nhỏ bé thế kia mà tuổi đã 33 rồi , hắn lần đầu nghe cô nói tuổi liền chấn kinh trong lòng , tính ra cô còn hơn hắn 1 tuổi nữa .
''Cái ta nói là đạo tâm , tức là tâm ta nghĩ về đạo thế nào ta sẻ nói cho các ngươi nghe thế đó , cái đạo của ta rất đơn giản mà lại dể làm , các ngươi chịu khó thay đổi có ngày ta đem các ngươi rời khỏi đây một lượt ''.
Cô nói xong mọi người điều thở dài , ko biết nên vui hay buồn nữa vì qua 10 ngày nay nghe cô giảng đạo họ biết cô lương thiện lắm .
Mộ Tử Thanh ko ngờ cô hơn hắn tận 8 tuổi , nhưng nhìn cô như đôi mươi thôi mà sao tuổi lại lớn như vậy .
Hạ Thủ ngoáy ngoáy lổ tai nói '' ta nói nè tiểu cô nương , ta cả đời giết người chưa từng gặp quả báo gì cả , vậy ta xem lời cô nương nói chưa chắt là thật ''.
Yến Phi Phi ( tác giả ) lúc này mĩm cười nói '' cả đời ngươi giết người nhưng chưa bị quả báo có thể do phước đức của ngươi vẫn còn đó nên ko sao cả , đợi tới khi phước hết thì ác nghiệp mới đến , cho nên ta nói tất cả các ngươi bị Yến Vô Ưu bắt vào đây thì cũng ko nên sanh hận hắn làm gì cả ''.
Thôi Thập Tứ cười ha ha nói '' vậy ý cô nương chúng ta nên đội ơn Yến Vô Ưu rồi sao ?''.
Cô thấy hắn lời nói mang theo ánh mắt sắt lạnh thì mĩm cười nói '' ta biết các ngươi bị bắt vào đây là mất hết tự do nhưng nếu ko để các ngươi hối cãi sẻ có thêm rất nhiều người phải chết , Yến Vô Ưu ko giết các ngươi cũng là vì muốn như vậy ''.
Miêu Ngọc nghe vậy liền nói '' hắn nhốt cô nương vào đây cô nương ko hận hắn mà còn nói tốt cho hắn sao ? Đúng là yêu hắn đến điên rồi ''.
Mộ Tử Thanh lúc này tự nhiên nhìn qua cô , hắn lúc trước ko biết cô nhiều tuổi như vậy nên ko có nghĩ đến chuyện đó , nay tự nhiên hắn cũng có suy nghĩ là cô có khi nào thích Yến Vô Ưu không vì nhìn hắn ta cũng rất phong độ , tuy hơn 40 nhưng khí chất lẫn diện mạo điều rất bất phàm .
''Ta coi hắn cùng các ngươi điều như nhau , ko ai hơn ko ai kém ai cả ''..
Câu trả lời của cô khiến mọi người im lặng ko nói gì , lúc này cô nói tiếp '' có chăng hắn rất trữ nghĩa hay giúp người lại là anh hùng cái thế , còn các ngươi là ohanr diện nên ta mới phải cất công giải thích cho các ngươi thôi ''.
Hàn Thử lúc này lên tiếng '' ta tin cô cái rắm ấy ''.
Cô nghe vậy cũng ko nói gì thêm , lúc này bên ngoài có hai nhân ảnh đi vào .
''Tới giờ ăn cơm rồi , nhận thức ăn đi ''.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro