Gặp Mặt
Yến Phi Phi tỉnh lại lần nữa thì trời cũng đã hừng sáng , cô thấy vết thương trên người đã được bôi thuốc và băng bó , nhìn qua bên cạnh thấy một đống lửa , bên cạnh đống lửa một nam nhân mặc đồ đen đang ngồi .
Tuy chỉ nhìn thấy được góc nghiêng của hắn nhưng cô thề , tên này ko phải mỹ nam thì cô đi bằng đầu .
Biết cô nhìn mình hắn nói '' tỉnh rồi sao ?'' .
Giọng nói trầm ấm vang lên khiến cô tỉnh thêm mấy phần , hắn quay mặt qua đưa ánh mắt đẹp nhìn mình cô liền tỉnh luôn ....
''Mỹ nam , thiên hạ đệ nhất là đây sao ?'' Cô lẫm bẩm .
Nam nhân này dáng người ngồi đã thấy cao lớn , mũi thẳng cao , mắt hai mí đã vậy ánh nhìn rất si tình , gương mặt hài hoà đến độ khiến cô mê mẫn nhìn hoài ko chán .
Nam nhân hắc y hơi bất ngờ trước vẻ mặt cô nhìn hắn và cách nói chuyện của cô , hắn liền liếc mắt hướng khác nói '' nhìn đủ chưa ?'' .
''Chưa ....ý đủ rồi , nhìn đủ rồi '' cô nói xong liền đưa tay lau nước miếng của mình ..
Hắc y nhân ánh mắt khinh bỉ nhìn cô , cô cười cười nói '' ta tên Yến Phi Phi lên Thiên Kiếm Môn có chuyện , huynh là người của Thiên Kiếm Môn phải không ?''.
Hắc y Nhân ánh mắt hơi bất ngờ hắn hỏi '' Yến tiểu thư ko nhận ra ta sao ?'' Lời nói hơi bất ngờ nhưng giọng điệu rất khó nghe , chắt hắn ghét cô lắm hay sao á .
Cô cố gắng nhớ xem người này là ai , ai ghét nữ chính mà lại đẹp trai như vậy , nghĩ mãi cũng chả ra nên cô im lặng mắt nhìn hướng khác nói .
''Nếu huynh là người Thiên Kiếm môn có thể nhắn với Nam Thiên ca ca ta đang bị thương để huynh ấy đến cứu hay ko ?''.
Hắc Y Nhân ánh mắt khó hiểu nhìn cô , cô thấy vậy liền nghĩ [[ hắn ko phải Diệp Nam Thiên đó chứ ? Trong truyện mình viết cũng có vài người đẹp mỹ mạo nhưng xuất hiện ở rừng Thanh Âm thì chắt chắn là Diệp Nam Thiên chứ ko ai khác ]].
Hắn vừa định mở miệng cô liền nói '' Nam Thiên Ca ca là huynh phải ko ?''. Ánh mắt cô có bao nhiêu là vui mừng nhìn hắn ,
Hắc Y nhân ánh mắt bớt hà khắc hơn nhưng ko khá hơn là mấy , hắn lãnh đạm nói '' Yến Tiểu Thư đã nhớ ra tại hạ rồi sao ?''.
Người trước mắt cô ko ai khác chính là mỹ nam phụ si tình yêu cô hơn chính cả bản thân hắn nay lại nói chuyện với cô như vầy đây ..
Yến Phi Phi con ngươi khẻ đảo liền suy nghĩ nhiều chuyện , lúc này Diệp Nam Thiên nói '' nếu đã tỉnh vậy Yến Tiểu Thư nên quay về Yến Sơn trang để tránh Yến Bá mẫu lo lắng , cáo từ ''. Hắn nói xong đứng dậy quay đi .
''Nam Thiên ca ca , huynh đừng đi '' cô tha thiết gọi hắn còn chồm theo hắn khiến vết thương trên người đau đớn đến thấu xương .
Hắn đứng lại nhưng cũng chỉ đứng lại mà ko hề quay mặt lại nhìn cô .
''Nam Thiên Ca ca huynh đưa muội lên lúi thăm Diệp Bá Phụ có được không ?'' Cô dịu giọng nói nhưng trong lòng thì ko biết chuyện gì đang xảy ra , truyện cô viết có lỗi gì rồi sao , sao Diệp Nam Thiên lại lạnh nhạt thờ ơ hay nói đúng hơn hắn ghét cô như vậy là sao ?.
Diệp Nam Thiên im lặng hồi lâu liền lạnh nhạt nói '' Lần này ta xuống núi là để tìm thuốc giải cứu phụ thân , Yến Tiểu thư nên quay về đi ''. Hắn nói xong tuyệt tình bước đi .
''Nam Thiên ca ca '' cô đứng dậy liền bị những vết thương làm cho đau đến choáng váng mặt mày , cô chới với liền chống một tay vào thân cây mà thở .
Hắn dừng lại nhìn cô , tự nhiên lòng hắn khó chịu , một Yến Phi Phi dung nhan tuyệt mỹ nay vì cớ gì chạy lên núi để vướn vào trận địa của địch bày ra , khiến bản thân mình bị như vậy , nếu đêm qua ko có nàng chắt hắn cũng rất chật vật nghĩ vậy nên lòng hắn hiện lên một tia thương xót , chỉ chút xíu thôi .
Hắn nghĩ vậy liền nói '' ta đưa Yến Tiểu Thư về '' hắn nói xong cầm kiếm và tay nãi của cô lên muốn đi .
Yến Phi Phi thở dài nói '' Nam Thiên trong mắt huynh tay nãi và kiếm quan trọng hơn muội sao ?'' . Lời cô nói ra rất yếu ớt mệt mõi ...
Hắn thấy vậy thì ko biết nên làm sao ? Lúc này cô nói '' huynh đưa muội xuống trấn đi , muội cần thay y phục ''
Diệp Nam Thiên vẫn còn chưa biết nên đưa cô xuống trấn bằng cách nào lúc này cô đi tới gần hắn rồi nói .
'' Huynh bế muội ''.
Diệp Nam Thiên khoé môi giựt giựt , hắn có phải bị ảo giác rồi ko ? Yến Phi Phi đang kêu hắn bế .
Hắn ko vừa ý nhưng vẫn bế cô bay xuống trấn , đến khách điếm hắn đi thuê phòng , lần thứ nhất ghé khách điếm hắn muốn hai phòng nhưng khách điếm còn chỉ có một phòng thôi .
Hắn ko chịu đành kéo cô qua khách điếm khác ,
''Nam Thiên Ca ca đã là cái thứ 3 rồi huynh đi mãi như vậy muội thực sự ko chịu nổi nữa '' cô vừa nói xong thì ngất xĩu trong lòng hắn .
Cuối cùng hắn quyết định vào khách điếm ...
Hắn ko biết làm sao để thay thuốc cho cô , lát sau cô tỉnh lại nhìn hắn hồi lâu thấy hắn vẫn như khúc gổ ngồi bên kia thì cô hỏi . '' Nam Thiên ca ca huynh nói Diệp Bá phụ trúng độc sao , thương thế của người thế nào ?''
Dù vết thương đau đớn cô vẫn cố hỏi thăm phụ thân hắn .
''Chuyện của phụ thân ta sẻ tự tìm cách giải quyết ko phiền Yến Tiểu thư bận tâm '' hắn lạnh lùng nói mắt ko thèm nhìn cô lấy một cái .
Yến Phi Phi mò mẫm trong tay nãi lấy y phục , nước nóng đã được hắn để sẳn trong phòng hiện giờ hai người chỉ cách nhau một tấm rèm mỏng mà thôi , nên chỉ cần nhìn qua liền thấy cô đang cởi y phục , hắn quay mặt đi ko nhìn .
Cô nghe vậy vẫn ân cần dịu giọng nói '' Muội và huynh có hôn ước , hai gia đình giao hảo nhiều năm sao huynh lại lạnh nhạt với muội như vậy?''
Diệp Nam Thiên nghe cô nói vậy thì khẻ chau mày , hắn nói '' Yến Tiểu Thư ko cần nhắc đến hôn ước , đợi đại hội võ lâm qua đi ta sẻ nói với phụ thân huỷ hôn ước để cho tiểu thư được tự do ''.
Yến Phi Phi động tác chậm rãi ánh mắt khẻ biến , cô ko hiểu hắn sao lại chối bỏ cô vậy do biết trước kết quả của câu truyện , biết nam chính ko tốt cô mới chuyển qua yêu nam phụ mong thay đổi kết quả tìm đường sống , nay nam phụ cũng chê cô là sao ?.
Cô dù bị hắn lạnh nhạt lúc này vẫn nhẹ giọng nói '' phận làm con cha mẹ đặt đâu con ngồi đó , huynh có gì ko vừa ý hãy nói với muội chuyện huỷ hôn chúng ta sao có thể tự quyết được ''.
Diệp Nam Thiên ánh mắt cảnh giác nhìn cô rồi nói '' Yến Tiểu Thư quá lo rồi , chỉ cần đạt được chức võ lâm minh chủ ta đương nhiên có thể huỷ hôn ''.
Cô im lặng ko nói nữa , vì cô không biết tại sao mọi chuyện lại ra như vậy , lát sau cô nói qua chuyện khác . '' chuyện tìm thuốc giải cho Diệp Bá Phụ huynh để muội nghĩ cách , huynh đừng tự mình hành động ''.
Diệp Nam Thiên khẻ nhếch môi mắt liếc nhìn cô dò xét hỏi '' vậy xin hỏi Yến Tiểu Thư nghĩ ra được cách gì rồi ''.
Cô vẫn ngồi đó thấm nước vào khăn rồi lau vết thương , tóc cô cũng bị máu và mồ hôi làm cho bết rít , tay chân điều bị thương cô phải tự mình làm hết thảy mọi chuyện nên động tác có chút chậm , dù vậy cô vẫn cố nén đau mà nói chuyện rất nhẹ nhàng với hắn .
'' Diệp Bá Phụ trúng Tầm trùng độc , mà độc này lại lại xuất xứ từ phương bắc , nay nếu tìm được vật cực hàn khiến chúng ngủ đông chúng ta sau đó mới nghĩ cách tìm thuốc giải ''.
''Sao Tiểu thư biết phụ thân ta trúng Tầm Trùng độc ?'' Hắn hỏi cô bằng giọng nghi ngờ .
Yến Phi Phi lúc này biết mình bị hố liền nói ''lúc mới gặp nhau huynh nói vậy mà ?'' Cô nói rồi tự sức thuốc vào vết thương rồi tự băng bó lại .
Diệp Nam Thiên thấy cô lúng túng liền ko làm khó cô nữa hắn lại hỏi '' vậy thử hỏi tiểu thư có vật gì cực hàn hay ko ?'' .
Cô nghe vậy thì nói '' Bách Lý Hoành là một hoàng tử , muội nhớ năm hắn sinh thần được hoàng thượng tặng cho một mảnh Hàn Ngọc , chúng ta có thể mượn nó để khắc chế độc tính của bá phụ ''.
Diệp Nam Thiên nghe vậy thì tay co thành đấm , hắn đấm xuống bàn làm cô giật mình ko biết chuyện gì .
Lát sau hắn kiềm chế nói '' Yến Tiểu thư học nhiều quen biết rộng , tại hạ là người giang hồ sao có thể nói là mượn được đồ của hoàng tử ''.
Cô nghe vậy liền nói '' chưa thử sao biết được , mượn không được chúng ta cướp ''.
Lời cô nói làm hắn phân vân , Yến phi Phi bị làm sao vậy ? Sao lại thân mật với hắn còn xưng hô rất thân thiết nay lại muốn mượn đồ cho hắn , là cô thay đổi hay có huyền cơ gì bên trong .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro