Đảo Thần Tiên .
''Thế nào là sống bình thường chứ ? '' hắn nhẹ giọng hỏi rồi nhìn cô bằng ánh mắt sắt lạnh ,
''Ngươi nắm tay ta đau quá '' Cô nhẹ giọng nói rồi cố rút tay về .
Nhưng Yến Vô Ưu ko có vẻ muốn buông tay cô ra , trong mắt hắn hiện lên sự giận dữ , hắn là đang hận cô sao ? Hắn lấy vỏ bọc quân tử che dấu sự thù hận hay vốn dĩ từ đầu cô mù rồi nên mới không nhận ra ánh mắt của hắn chứ .
''Muốn giết thì giết ta đi đừng trút giận lên cô nương ấy '' Mộ Tử Thanh ôm ngực nói trong đau đớn .
Yến Vô Ưu hừ lạnh nói '' ta giết ngươi như giết con sâu cái kiến '' hắn nói xong bỏ tay cô ra rồi đi về phía Mộ Tử Thanh .
''Đừng mà , ta xin ngươi tha cho hắn '' cô ôm lấy chân hắn mà gào lớn .
Yến Vô Ưu nhìn cô ôm lấy chân mình mà gào khóc như vậy hắn lại ko hề động lòng trách ẩn nào , hắn vẫn bước đi kéo lê cô theo từng bước chân hắn .
''Hôm nay ta thực sự rất muốn giết người '' Yến Vô Ưu nói rồi muốn xuống tay với Mộ Tử Thanh .
Cô lúc này nói lớn .
''Yến Vô Ưu ta hứa với ngươi từ nay ko bao giờ quay lại đất liền nữa , mãi mãi ko gặp Nam Thiên nữa xin người đừng giết ai cả ''
Tay hắn dừng lại giữ không trung , ánh mắt dịu đi hắn nói '' có tin được lời của cô nương ko ?'' .
''Ta sẻ ko bao giờ thất hứa , ngươi đừng giết họ '' cô vừa nói vừa buông hắn ra , ánh mắt đau khổ kèm theo đó là những giọt nước mắt rơi xuống ,
Hà Đông đứng nhìn cô lúc này tay hắn co thành đấm nhưng chẳng ai quan tâm hắn thế nào chỉ đơn giản vì họ đã bị thương rất nặng và ai cũng có suy nghĩ của riêng mình ,
Yến Vô Ưu mĩm cười nói '' từ đầu nếu cô ngoan ngoãn như vậy ta cũng ko dùng cách này '' hắn nói xong đở cô đứng dậy rồi nói tiếp '' ở lại đảo , mãi mãi ko được quay về đất liền nữa ''
Cô được hắn đối xử ân cần nhưng lưng cô đổ đầy mồ hôi hột , Yến Vô Ưu hắn chẳng khác nào một tên giang hồ máu lạnh , dịu dàng ko được thì dùng vũ lực , thật xui xẻo cho cô khi viết về hắn có võ công thiên hạ vô địch như vậy .
Cô ko nói gì bỏ qua hắn để đi đến đở Mộ Tử Thanh nhưng Yến Vô Ưu kéo tay cô lại rồi nói '' chuyện giúp họ trị thương cô ko cần lo , về phòng của cô đi '' hắn nói xong Hà Đông đi tới đở lấy cô rồi đưa về phòng .
Lúc đi cô còn ngoáy đầu lại nhìn bọn họ , thực sự rất thê thảm .
Hà Đông hỏi '' cô nương lo lắng cho Mộ Tử Thanh quá , hai người quan hệ thế nào ?''.
''Hắn là người thay huynh ấy bảo hộ ta '' cô nói xong Hà Đông hơi khựng lại hỏi .
''Huynh ấy mà cô nương nói là ai ?'' . Hắn nhẹ giọng hỏi cô
Cô hơi chần chừ lát sau cô nói '' Võ lâm Minh Chủ Diệp Nam Thiên ''.
Hà Đông lúc này nói '' nhưng khi nảy cô nương đã vì họ mà hứa mãi mãi ko gặp lại hắn nữa rồi , vậy trong lòng cô nương có hắn ko ?''.
Hắn dứt lời cũng đưa cô về tới phòng , sau đó hắn nhẹ nhàn quay lưng đi rồi đóng cửa lại , để lại cô bên trong phòng với câu hắn hỏi mà cô còn chưa kịp trả lời .
''Ta đương nhiên có hắn trong lòng nhưng hiện tại ta ko chống lại Yến Vô Ưu được '' cô tự nói một mình xem như tự trả lời câu hắn hỏi .
Thuyền lênh đênh trên biển ít hôm nữa cũng tới được đảo , nơi này là một hòn đảo bao bộc bởi biển , có cây xanh mát và ko có người ở , trên đảo có một toàn biệt viên rộng lớn , có vài người đang đứng quét dọn , thấy thuyền lớn có treo cờ của Yến Sơn Trang liền ngừng dọn dẹp mà ra đón .
Họ cũng có võ công cao cường nên toàn bay đến ,
'' Mừng nhị vị công tử quay lại '' một người cúi đầu nói còn 3 người kia cũng cúi đầu chào huynh đệ Hà Đông và Hà Nam .
''Vào trong thôi '' Hà Đông nói xong đi xuống khỏi thuyền , hắn còn đở theo cô khiến 4 người trên đảo hết hồn ,
Họ cúi đầu nói '' Đại Thiếu gia người có nương tử rồi chăng ?''.
Hà Đông lúc này nói '' đây là người ta bảo vệ , các ngươi ai làm việc đó , lui đi '' hắn nói xong 4 người lui đi .
Lúc này nhưng ác nhân trên thuyền cũng lần lượt đi xuống , Yến Vô Ưu đi xuống thuyền thấy cô gương mặt buồn bã thì đi tới nói .
''Ở lại đây , sau này ổn thoả mọi chuyện ta sẻ đem cô rời đi '' .
Cô ko trả lời hắn mà chỉ đứng im , mặt quay hướng khác .
Hắn biết cô giận liền nói '' sau này cô nương có con sẻ hiểu nổi lòng làm cha mẹ '' .
Cô ko nó gì đi về phía cửa chính của biệt viện .
Mọi người được an bài nơi ăn chốn ở , Yến Vô Ưu qua mấy ngày nữa cũng rời khỏi đảo .
Cô cũng ko gặp lại nhóm người ác nhân kia , Mộ Tử Thanh cũng ko thấy đâu , trong lòng cô trở nên lo lắng .
''Có khi nào hắn đã giết họ sau lưng mình không ?'' Cô tự hỏi chính mình rồi mở cửa ra ....
Bên ngoài có hai người đứng chặn cửa thấy cô họ cúi đầu nói .
''Cô nương đây là y phục , cô nương nên tắm và thay đổi y phục trước '' họ nói xong đưa cho cô hai cái khai , một khai đựng y phục còn một khai đừng nữ trang ...
Cô thấy hai người họ khá nghiêm túc nên cũng ko nói nhiều tránh làm khó họ , cô quay vào trong lau người rồi thay y phục , chải tóc và trang điểm nhẹ nhàng , sau đó lấy một chiếc trâm cài bằng ngọc cài lên đầu , quá trình đó mất hết của cô gần nữa canh giờ rồi .
Xong xuôi cô lại mở cửa ra lúc này hai người kia đã đi rồi , cô không nghĩ nhiều liền đi tìm Hà Đông Đạo Sĩ vì nơi này là Biệt Viện của hắn chắt hắn rành nhất .
Biệt viện rộng như vậy mà ko hề thấy người nào , cô đi một hồi ko biết nên đi đâu , lúc này cô gặp Hà Đông và Hà Nam đang đứng nói chuyện cùng Yến Vô Ưu bên một cái đình , dưới đình là hoa sen đang nở nhìn như cảnh vật thần tiền vậy .
Cô vừa tới họ đã nhận ra nhưng ko ai để ý đến cô cả ..
Cô đi ra đình , vì đình nằm giữa hồ có đường dẫn ra , trên đường đi cô cảm thấy nơi này thật đẹp , gió thoảng mùi sen thơm ngát .
Hà Đông nhìn cô bằng anh mắt ko hiện rỏ vui buồn , nhưng hình như hắn đối với cô có chút xa cách ko quan tâm cô như hai năm trước nữa .
Yến Vô Ưu quay lưng lại nhìn cô , Hà Nam thì nhìn cô xong thì bỏ ra bên phía cạnh hồ ngồi lên bệ đá lang cang đình ý định ko xen vào chuyện của họ .
Cô hiện tại đã thay y phục người cũng sạch sẻ , ăn vận xinh đẹp tóc được chải gọn gàng , lúc này mới nhìn rỏ được gương mặt cô có ngũ quan rất hài hoà nhưng đôi mắt to cùng dáng người nhỏ gọn khiến cô như thiếu nữ đôi mươi chứ ko phải như người hơn 35 tuổi .
Cô đi tới trước mặt Hà Đông liền hỏi '' Mộ Tử Thanh và nhóm ác nhân đang ở đâu ?''.
Hà Đông quay mặt ko trả lời , Yến Vô Ưu nói '' họ dưỡng thương ko tiện để cô nương thấy ''.
Cô lúc này quay mặt qua nhìn hắn rồi hỏi với giọng ko hề nhẹ nhàng chút nào .
''Tại sao ta ko tiện thấy , ngươi đừng một tay che trời nữa có được ko ? Ngươi làm vậy là vì nữ nhi của mình thôi mà ''.
Yến Vô Ưu tay chắp sau mông quay lưng nói '' đừng lôi con bé vào , ta làm vậy là vì cô nương ''.
Cô nghe hắn nói vậy thì mĩm cười nói '' vì ta , ngươi vì ta mà chém giết một đường từ trấn Vô Phương đến đây sao ? Vì ta nên ngươi mới từ một chính nhân quân tử thành kẻ máu lạnh hả ?'' .
Yến Vô Ưu nghe cô nói vậy hắn biết cô sẻ nổi điên lên nên ra dấu cho hai huynh đệ Hà Đông và Hà Nam rời đi ..., Hà Nam rời đi ngay còn Hà Đông vẫn đứng đó chưa chịu đi .
Hắn ko nói gì chỉ đứng nhìn ra ngoài hồ , cô đi tới trước mặt hắn rồi nói .
''Ngươi sống đến hôm nay có thiếu thứ gì chưa ? Võ công cái thế , từ chiều cao cùng ngoại hình điều xuất chúng , xuất thân thì giàu có , thê tử ngươi là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân , nữ nhi ngươi cũng là mỹ nhân , ta có bạc đãi ngươi đâu cớ gì phải chịu để ngươi gây khó dể ta , còn Mộ Tử Thanh hắn và đám ác nhân lại khác ngươi rất nhiều ta đương nhiên phải tìm cách bù đắp cho họ , ngươi cớ gì lại ko cho ta gặp họ chứ ?''.
Yến Vô Ưu lúc này nói '' Hà Đông đệ đi xem thương tích của đám người kia đi '' .
Hà Đông lúc này mới chậm rải rời đi ..
Yến Vô Ưu đợi người đi hết liền ngồi xuống bàn nói '' cô muốn mọi người biết chuyện cô là tác giả hay sao ? Đừng nhắc lại nữa ''.
Cô lúc này giận dữ khi thấy vẻ mặt bình thản của hắn thì đi tới nói '' ngươi đừng đánh trống lãng làm bao nhiêu chuyện như vậy mà ta xem ngươi như người ngoài cuộc , như hết thảy mọi chuyện điều ko có ngươi ở trong đó ''.
''Vậy cũng ko liên quan gì đến cô cả '' hắn nhẹ giọng nói rồi bưng ly trà uống .
Cô nhanh tay chụp chén trà của hắn nhưng nhanh kiểu gì bằng thiên hạ đệ nhất cao thủ , cô bị hắn bắt được tay rồi ghì xuống bàn trong tư thế nằm ngữa hắn chỉ cần một tay đã khiến cô bất động cả người ..
Hắn nhìn cô rồi nhếch môi nói '' cô động thủ với ta như trứng chọi với đá thôi '' đừng làm càng nữa .
Cô lúc này ko biết phải làm sao liền dùng ta còn lại chụp lấy trâm cày tóc của mình tính kề vào cổ uy hiếp hắn nhưng tay chưa kịp cầm tới trâm đã bị hắn cướp trâm cài đi ...
''Ngươi trả ta '' cô nói lớn .
''Muốn đâm ta hả ?'' Hắn hỏi cô .
Cô lúc này giải thích '' là ta muốn đâm chính mình ''
Hắn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô rồi hỏi '' vậy có gì khác nhau chứ ? ''
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro