
Ngoại Truyện 7: Tiên Sinh Của Ai? (teaser)
"Tiên Sinh là của chung chúng ta, cũng không phải của riêng mình đệ!"
"Hổ Tử, đệ từ lúc nào đã trở thành ngang ngược không nói lý như thế?"
"Mau đưa ra đây chúng ta cùng xem nào!"
Triệu Hổ cố thủ trong góc phòng, hai tay cật lực giấu một vật sau lưng, mắt đã muốn đỏ ửng, theo thói quen hướng bóng lam y cầu cứu "Triển đại ca!"
Triển Chiêu nhướng mày "Ta không bênh đệ được. Tiên sinh là của chung chúng ta. Đệ có chủ ý tốt, để chúng ta cùng tham khảo lại có vấn đề gì chứ?!"
"Phí lời với hắn làm gì?" Bạch y đang ngồi thõng chân trên bậu cửa sổ chau mày "Muốn xem thì cứ lấy mà xem thôi!"
Dứt lời, đảo tay thành trảo cách không đoạt vật. Triệu Hổ ré lên thất thanh...
***
Lúc Vương Triều Mã Hán hầu Bao Đại Nhân hồi phủ, thoáng nghe được tiếng binh khí chạm nhau vội vàng chạy đến, hậu viện đã loạn thành một đoàn, không rõ ai đánh với ai.
"Dừng tay!" Vương Triều trầm giọng quát một tiếng.
Triển Chiêu nhân cơ hội Trương Long giật mình chậm mất một nhịp, liền ngáng chân cho hắn ngã, tạm quẳng ra khỏi vòng hỗn chiến. Triệu Hổ vẫn hung hăng như cũ, vung đao nhảy bổ vào Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu lại gấp gáp hoành ngang Cự Khuyết chặn lại thế phản công của Họa Ảnh. Tính thế nào Triệu Hổ cũng không thể ngang sức với Bạch Ngọc Đường. Mã Hán mắt thấy Triệu Hổ không phân tốt xấu vẫn một mực lao đến, liền dùng vỏ đao từ đằng sau tập kích một phát. Triệu Hổ chúi nhủi về phía trước, vội vã chống tay vào gốc ngô đồng thở dốc.
"Đại Nhân đến!" Vương Triều lại quát. Tiếng binh khí rổn rảng lúc này liền ngưng bặt. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mỗi bên lùi lại một bước, có chút chột dạ nhìn về phía hành lang.
Không có ai.
Vương Triều trong lòng gật gù. Chiêu này được! Sau này nếu có chuyện cấp bách, chàng nhất định sẽ lại mang ra dùng.
"Các ngươi còn nháo, Đại Nhân sớm muộn sẽ đến!" Vương Triều không phải đang đe dọa, chàng chỉ đang nói về một sự thật cực hiển nhiên. Bốn kẻ đang gây sự tất nhiên cũng biết, chỉ là có một người còn không cam tâm.
Triệu Hổ vừa mới vung đao muốn nhảy lên, Mã Hán đã có chuẩn bị, lại từ phía sau dùng vỏ đao vỗ thêm cho một phát. Triệu Hổ lảo đảo suýt thì ngã sấp, may mắn được Vương Triều bước nhanh đến đỡ được. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Hổ sau mông bị đánh hai phát, buồn bực trong lòng vốn dĩ đã nhân lên gấp bội, lúc này lại thêm bị đại ca dùng ngữ điệu nghiêm khắc lạnh lùng vặn hỏi, tâm tình ủy khuất liền phát tiết.
Hắn bật khóc.
Vương Triều có chút sửng sốt, lúc ngẩng lên ngữ khí cũng đã nhu hòa lại vài phần. "Triển Chiêu, đệ nói!"
Triển Chiêu lúng túng "Chúng ta... thật ra chỉ muốn hỏi Hổ Tử xem xem... xem đệ ấy đã chuẩn bị quà lễ gì cho Tiên Sinh thôi!"
"Vậy tại sao lại đánh nhau?"
Triển Chiêu ấp úng "Chúng ta liên thủ giật lấy, kết quả là... là..."
Mã Hán liếc nhanh qua tàn tích trong phòng Triệu Hổ, gật đầu "vô tình hủy mất?"
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu ngắm chim chóc trên cây. Trương Long tập trung phủi bụi đất bám trên y phục. Triển Chiêu không dựa vào hai tên kia được, đành cắn cắn môi thở dài "Phải!"
Vương Triều muốn ngất.
Các ngươi đây đã bao nhiêu tuổi rồi?
***
Teaser thôi. Hẹn mọi người sau ngày 21 mình sẽ... kể tiếp ạ! 😅
Ảnh trên: Mama thời thanh xuân và Chiêu Chiêu hồi lẫm chẫm qua nét vẽ thần thánh của Khai Phong Gia Môn môn chủ. 🤗
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro