Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86: Tôi đã trở lại

Anton mỉm cười nói với Dumbledore "Con có thể cho ngài xem phương thức nghiên cứu của con không? Ngài đã hứa sẽ chỉ điểm cho con vài câu."

Dumbledore vẻ mặt cổ quái nhìn cậu "Đây có tính là thuận nước đẩy thuyền không?"

Anton thẳng thắn nói "Nếu con bị đuổi học, ít nhất con cũng có thể nói với người khác, con đã nhận được sự chỉ dạy của mỗi giáo sư ở Hogwarts, đặc biệt là phù thủy trắng vĩ đại nhất thế kỷ này."

"Ha ha ha, phù thủy nhỏ xảo quyệt." Dumbledore đưa tay làm một động tác mời.

"Xin hãy bắt đầu màn biểu diễn của con."

"Được thôi."

Anton tìm Snape lấy lại túi đeo chéo của mình, Snape nhìn chằm chằm cậu một cái, túi đeo chéo từ trên giá phía sau bay đến trên bàn trước mặt.

"Trước khi nhập học, con có một người thầy, ông ấy là một bậc thầy về môn độc dược." Anton vừa từ trong ba lô lấy ra một lọ thủy tinh "Con thậm chí còn cảm thấy ông ấy còn lợi hại hơn cả giáo sư Snape."

Ha hả, lời này Snape có thể nhịn được sao?

Ông vỗ bàn một cái, vẻ mặt hung dữ hơn bao giờ hết, hung hăng trừng mắt nhìn Anton.

Mặc dù không ai cho ông một danh hiệu, nhưng ông tự nhận mình chính là môn độc dược vĩ đại nhất thế kỷ này.

Không có ai khác!

Đây là lĩnh vực kiêu ngạo nhất của ông, không ai, không ai có thể so sánh với ông.

Ngay cả Dumbledore cũng phải đứng sang một bên!

"Tên của ông ấy là Alex Fiennes, mặc dù ông ấy không phải là một người tốt, nhưng lịch sử ma thuật nhất định sẽ nhớ cái tên này!"

Anton giơ lọ độc dược trong tay lên "Bởi vì ông ấy đã phát minh ra thứ này, độc dược 'Mắt phù thủy'."

Đũa phép khẽ vung, nắp lọ thuốc bật ra, dược dịch bên trong bay đến trước mặt mỗi người, lơ lửng trên không trung, Anton uống lọ độc dược trước mặt mình.

"Đương nhiên, con cũng có chút đóng góp, con đã cải tiến phương thuốc, khiến nó không còn độc tính."

"Vậy, có ai muốn uống độc dược, để con dẫn các vị tiến vào thế giới ma thuật của Fiennes không?"

Bên trong bức tường góc văn phòng, lão phù thủy hiện ra nửa khuôn mặt, vẻ mặt phức tạp nhìn Anton, trên mặt tràn đầy kích động, tên hỗn đản này đang làm rạng danh lão sao?

Lão không biết Anton sẽ làm như vậy, lão vốn tưởng rằng Anton sẽ gọi loại độc dược này là do mình phát minh, lão có cầu xin Anton, từ bỏ danh tiếng cũng là từ bỏ, dù sao lão khi còn sống cũng chưa từng nghĩ đến việc nổi tiếng.

Thở dài một hơi, ông ta lặng lẻ rời khỏi đây, rất khó nói rõ tâm tình của chính mình hiện tại.

Dumbledore vẩy đũa phép, dược dịch hướng về phía mình bay tới, McGonagall vội vàng gọi ông lại "Giáo sư Dumbledore!"

Lão Dumbledore cười híp mắt lắc đầu "Đây là trường học của ta, Antoni hiện tại vẫn là học sinh của ta, ta tin tưởng học sinh của mình."

Dược dịch vào miệng, ông trợn to hai mắt.

"Đây chính là..."

"Đây chính là tầm nhìn của mắt phù thủy, thưa giáo sư." Anton cười hì hì.

Mà ở một bên khác, Snape sớm đã uống vào, ông không cho rằng ai có thể dùng ma dược hãm hại mình, hơn nữa còn ở trong văn phòng của mình với một lượng lớn dự trữ độc dược, ông có kiêu ngạo của riêng mình.

Ông chớp chớp mắt, nhịn xuống cơn chóng mặt, kinh thán nói "Vừa rồi trò nói thầy của trò tên là gì?"

"Alex Fiennes!"

"Thật là một người lợi hại!" Snape mím môi, tỏ vẻ tán thành "Có cơ hội nhất định phải người đó."

"Ông ấy cũng ở Hogwarts. Con ma không đầu kia, gần đây gia nhập Hogwarts, chính là ông ấy!"
McGonagall nhìn thoáng qua hai người, cũng uống độc dược vào.

Chỉ có giáo sư Quirrell, cả người cuộn tròn trên ghế, vừa nhìn đã biết là bộ dạng nhát gan không dám uống.

Ông ta quả thực không dám uống, tối qua đã uống một chút độc dược chế từ máu của một loại động vật thần kỳ nào đó, ông hiện tại nhưng không dám uống bất kỳ độc dược nào khác.

Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người dường như nhìn thấy một thứ gì đó phi thường, giống như một người ngoài cuộc, đáng thương chờ bọn họ nói rõ tình hình.

Đũa phép vung nhẹ, lồng sắt trên kệ sách mở ra, con chim béo lông hồng hào bay đến trong tay Anton.

"Xin mọi người nhìn vào cổ họng của nó, có phải có thể nhìn thấy một cuộn chỉ kết tụ rất không tự nhiên không?"

"Tiếp theo, đừng chớp mắt."

Anton nhẹ nhàng đem đũa phép chỉa vào cổ họng chim béo "Crucio!"

Bùa chú giống như một con dao nhỏ nhẹ nhàng, dễ dàng xuyên thấu thân thể loại Á Long này, lại cực kỳ tinh xảo dừng lại ở cổ họng, đối diện với vị trí phức tạp nhất, nhẹ nhàng rạch một cái.

"Chít!"

Chim béo kêu lên một tiếng.

Anton quả nhiên nhìn thấy vô số đường nét trải ra, trong khoảnh khắc, liên kết tất cả các cấu trúc ma lực trên thân thể lại với nhau, thành một chỉnh thể hoàn chỉnh.

"Ha ha, con không đoán sai, nó quả nhiên chính là trung tâm điều khiển!"

Sự biến hóa hoàn mỹ này, khiến cậu tán thưởng liên tục, mê hoặc không thôi.

Sự ghép nối mà trước đây đã nghiên cứu trong phòng y tế của trường cũng đã được chứng thực, đúng vậy, thứ này thực sự có thể.

Hơn nữa chỗ thần kỳ nhất của con Á Long này, chính là nó nằm giữa liên kết và không liên kết, giống như một công tắc.

Điều này nhất định rất hữu dụng!

Hiện tại có thể không biết dùng ở đâu, nhưng loại hình ảnh ma lực có đặc tính độc đáo này quá có giá trị nghiên cứu.

Tuyệt vời!

Anton đều bắt đầu mong đợi tìm một chỗ biến thân xem xem, xem người sói dung hợp da rồng rốt cuộc là bộ dạng gì.

Điều đó nhất định rất thú vị.

Anton trên con đường nghiên cứu đã đi đến một mức độ nhất định, đối với điều này rất có tự tin.

Đột nhiên!

"Rống!"

Một tiếng rồng gầm, cột nước khổng lồ từ miệng con Á Long phun ra, hung hăng cho Snape thêm một lần tắm.

Tiếp theo, nó bắt đầu phình to kịch liệt!

Lớn lên, lại lớn lên, cuối cùng hóa thành một con rồng lửa mọc lông vũ màu hồng.

Con chim lớn kêu lên một tiếng, phun ra những cột nước khổng lồ oanh kích lên cửa sổ, kính cửa sổ lồi từ sàn đến trần nhà vỡ tan.

Đôi vuốt sắc bén của nó dùng sức trên mặt đất, mảnh vỡ đá bay tán loạn, chân dùng sức dậm, nó đã bắn ra khỏi cửa sổ.

Dang rộng đôi cánh, bay lên cao~

Vù hú ~

Mấu chốt là, Anton mẹ nó lại bị mang lên lưng rồng.

"Nhanh chóng cứu đứa trẻ đó xuống!" McGonagall hét lớn.

...

...

Anton lại lần nữa bị đưa đến phòng y tế của trường học.

Cách lần xuất viện trước còn chưa đến ba tiếng.

Cũng may lần này Dumbledore ra tay cứu chữa kịp thời, chỉ có thể coi là vết thương nhỏ.

Cậu nghênh đón ánh mắt quái dị của Harry và Draco, chỉ có thể lúng túng cười "Đúng, không sai, tôi Anton, lại trở lại rồi."

George và Fred bưng một chiếc bánh kem đến phòng y tế, vẻ mặt quái lạ.

"Chúng tôi đang chuẩn bị cho bữa tiệc ăn mừng em xuất viện!" George vẻ mặt kỳ quái.

"Đồ đạc đều đã chuẩn bị xong, người cũng đã mời, kết quả em lại vào đây, điều này sẽ khiến bữa tiệc này trông giống như là ăn mừng em nhập viện." Biểu cảm của Fred đồng bộ quái lạ.

Anton thở dài.

Có thể làm gì được đây?

Cậu cũng rất bất đắc dĩ mà!

George và Fred quyết định bữa tiệc vẫn tiếp tục, bọn họ lại nghiên cứu ra một loại pháo hoa vèo vèo bay loạn xạ, đang chuẩn bị biểu diễn cho tất cả mọi người xem trong bữa tiệc.

Anton chỉ đành cắt bánh kem, cùng Draco và Harry chia sẻ.

Harry hiển nhiên rất thích bánh kem "Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng được ăn bánh kem, dượng thím bọn họ sẽ không chuẩn bị cho tôi, lúc sinh nhật Dudley, bọn họ thích bôi bánh kem khắp nơi, chính là không chịu ăn."

Anton như có điều suy nghĩ "Nhà cậu ở đâu?"

"Số 4 đường Privet Drive, Little Whinging, Surrey." Harry Potter vừa ăn bánh kem vừa nói địa chỉ nhà mình một cách không hề cảnh giác.

"Surrey?" Anton ngạc nhiên, chỗ này ở ngay ngoại ô London, không xa lắm.

Cậu chỉ nhớ Harry sống ở Privet Drive, nhưng nước Anh có quá nhiều đường Privet Drive, ai biết là con đường nào.

Nếu ở London...

"Tôi nhớ lần trước cậu đến giúp dọn dẹp túp lều có nhắc đến, dượng cậu là giám đốc một công ty cơ khí?"

Harry gật đầu, ngẩng lên nhìn cậu ta một cách kỳ lạ "Sao vậy?"

Khóe miệng Anton hơi nhếch lên "Tôi có một người chú, chú ấy là ông chủ lớn, hợp tác với một công ty cơ khí không quá dễ dàng, chú ấy sẽ có cách ảnh hưởng đến dượng cậu."

"Harry Potter." Anton nhướng mày "Có muốn hưởng thụ một cuộc sống được nâng niu như bảo bối không?"

Harry kinh ngạc, há to miệng, lẩm bẩm không nói nên lời, kem dính đầy vành ngoài miệng trông đặc biệt buồn cười.

"Ha ha ha." Anton như thể nghĩ đến một hình ảnh thú vị nào đó "Chú tôi sẽ làm được, đúng, ông ấy nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm."

Harry Potter hiện tại còn chưa nhìn ra tiềm năng, nhưng trong tương lai, mạng lưới quan hệ của vị này sẽ phủ khắp toàn bộ Bộ Pháp thuật.

Loại đầu tư thuận nước đẩy thuyền này, không gì dễ dàng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro