Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ta tìm Trầm Tịch Chi

Đêm hè khô nóng.

Đầu cây cầu gỗ, Giản Hoan đang ngồi gặm một chiếc bánh mì loại lớn. Bánh vừa to vừa cứng, nàng gặm đến nỗi biểu tình dữ tợn, mồ hôi đầy đầu. Xung quanh bốn phía, không ít người đang ngồi đung đưa phiến quạt, âm thanh bàn tán theo gió bay tới.

"Ta nói chứ, vẫn là kinh doanh nhà trọ là có lãi nhất, một tháng này phòng trọ khó tìm, lão gia tử kiếm được không ít tiền!"

"Ai, ta ban ngày còn nghĩ, hay là cho hai đứa con cùng ta ở một phòng, đem phòng trống kia cho thuê, ít nhiều cũng là được thêm chút ít."

"Vậy ngươi nên nhanh lên, qua mười ngày nữa là xong đại hội thu nhận đồ đệ, đến lúc đó người muốn ở trọ cũng không còn nhiều như vậy nữa."

Nghe tới đây, Giản Hoan bỗng nhiên khựng lại không nhai nữa. Nàng nghĩ nghĩ rồi cẩn thận cất đi cái bánh mì cắn dở, cẩn trọng cất vào trong túi. Đem miệng lau sạch, Giản Hoan sang bên kia cầu, tới chỗ vị đại nương kia, vươn một ngón tay ra, cẩn thận chọc chọc vào đối phương. Đại nương vẻ mặt nghi hoặc nghiêng đầu sang. Giản – tít mắt cười – Hoan ánh mắt doanh doanh, miệng lộ ra hai chiếc răng trắng: "Đại nương, nghe nói đại nương ngài muốn cho thuê phòng?"

Đại nương bất động thanh sắc đem Giản Hoan nhìn từ đầu đến chân một lượt. Tiểu cô nương này vừa nhìn là biết người đi đường xa đến, phong trần, mệt mỏi, chắc cũng là người tham gia đại hội thu nhận đồ đệ. Hơn nữa không có tiền, quần áo vải bố đều là mảnh vá, thật là khó coi. Đại nương trong nhà cũng không giàu có gì, vừa đông đúc chật chội, phòng thì tồi tàn cũ nát. Đối tượng cho thuê chính là những người như vậy – không có nơi ở, không thuê nổi khách điếm, bần cùng nhân sĩ.

Này đúng là vừa khéo! Mới vừa nghĩ cho thuê đã có khách nhân tìm tới cửa! Đại nương vội quay sang nhiệt tình cười: "Đúng đúng đúng, nhưng mà phòng kia của ta đang có hai đứa nhỏ ở, đêm nay liền cho chuyển đi ra ngoài, chỉ sợ..."

Giản Hoan tự nhiên nắm lấy tay đại nương: "Không có việc gì, không có việc gì! Đại nương, thật không dám dấu giếm, trên người ta chỉ có tám văn tiền."

Đại nương tươi cười có chút cứng lại: ". . . . . ."

Trong lúc đại hội thu nhận đồ đệ của Ngọc Thanh phái diễn ra, khách điếm trong thành đông đến lợi hại, một gian phòng một đêm cũng lên tới mấy lượng. Phòng của nàng so với khách điếm bình thường đúng là kém, nhưng một đêm ít nhất cũng được 100 văn đi? Đại nương vừa định cự tuyệt, Giản Hoan đã mị mị cười nói thêm: "Tám văn tiền ở phòng chứa củi một đêm, đại nương xem có được không?"

Đại nương dừng lại một chút, ánh mắt vừa chuyển, thu lại lời cự tuyệt vừa đến cửa miệng: "Được rồi, được rồi."

Phòng chứa củi trống thì cũng đã trống, tám văn tiền thì cũng là tám văn tiền đấy thôi. Đại nương đứng dậy, cáo biệt đồng bạn, vui rạo rực dẫn Giản Hoan về nhà. Trong phòng chứa củi, Giản Hoan cùng đại nương dọn ra một khoảng đất trống.Nàng lấy từ trong bao căng phồng ra một tấm thảm, trải lên phần đất trống, lấy bao làm gối liền như vậy lăn ra ngủ. 

Về đêm, hơi nóng tán đi, phòng chứa củi lỗ chỗ cũng mát mẻ. Giản Hoan vuốt hôn thư cùng ngọc bội đồng tâm đang được cất kỹ trước ngực, bắt đầu tưởng tượng cuộc sống sau khi đòi được tiền từ hôn vào ngày mai. Nghĩ thôi nước mắt cũng muốn rơi xuống. Đúng là không dễ dàng gì. Một tháng khổ cực này, sống một tháng mà như một năm, cuối cùng nàng cũng sống sót mà vượt qua được! 

Cho đến bây giờ, Giản Hoan vẫn tràn ngập oán niệm với chuyện mình gặp phải. Vì cái gì người khác xuyên sách đều không cần phải lo ăn lo uống, mà tới nàng xuyên sách thì nghèo tới độ quỷ khóc thần sầu?

Một tháng trước, Giản Hoan vừa dồn toàn bộ tiền mua đứt một căn nhà, vui vẻ uống một ly rượu trước khi đi ngủ, vừa mở mắt đã trở thành nữ phụ ác độc Giản Hoan trong quyển sách《Sư muội Giang Xảo Xảo》.

《Sư muội Giang Xảo Xảo》là một quyển sách lấy bối cảnh là thế giới tu tiên, nam hai thượng vị truy thê hỏa tá tràng. Nữ chính Giang Xảo Xảo vừa mới tiến vào Ngọc Thanh Phái liền nhận ra người cứu mình không lâu trước đây chính là Trầm Tịch Chi. Từ nay về sau, Giang Xảo Xảo vẫn luôn ở bên Trầm Tịch Chi không rời không bỏ, không dễ gì mới khiến trái tim Trầm Tịch Chi rung động, nửa đường lại nhảy ra một vị hôn thê chính là Giản Hoan. 

Ông Nội Giản Hoan thuở thiếu thời đã cứu một nhà ba người Trầm Tịch Chi, gia trưởng hai nhà vừa gặp đã thân thiết, quyết định đính thân, viết hôn thư, trao ngọc bội đồng tâm. Sau đó Trầm gia rời khỏi Giản gia không bao lâu liền mất liên lạc. Gian Hoan thân là vật hi sinh nữ phụ, càng trưởng thành càng không ra gì, ham hư vinh, sau khi gia gia mất gia cảnh ngày càng lụn bại, liền đầu quân cho Ma tộc.

Nàng tu luyện tại Ma tộc ba năm, bởi vì tính tình ác độc vô cùng xuất sắc. Được phái đến Ngọc Thanh Phái làm gián điệp. Vừa mới đến Ngọc Thanh Phái, Giản Hoan thông qua ngọc bội đồng tâm liền nhận ra Trầm Tịch Chi chính là vị hôn phu của mình. 

Trầm Tịch Chi vì ân cứu mạng của ông nội Giản Hoan nên không có ý định mạnh mẽ hủy hôn, mà ý đồ muốn dùng biện pháp bồi thường để giải trừ hôn ước trong hòa bình. Nhưng nguyên chủ Giản Hoan có chết cũng không chịu từ hôn, cứ luôn quấn lấy nữ chính cùng Trầm Tịch Chi gây sóng gió, làm cho nữ chính cực kỳ thương tâm, làm cho Trầm Tịch Chi ngày càng chán ghét, đọc giả khắp nơi căm hận.

Cuối cùng, nữ chính vì quá thất vọng mà tiến vào cái ôm ấm áp của nam phụ. Trầm Tịch Chi yêu mà không được, giết Giản Hoan, hắc hóa thành ma, khuấy đảo tu tiên giới không được an bình, cuối cùng bị chính đạo bao vây tiêu trừ.

Đối với việc này, Giản Hoan xuyên sách tới đây tỏ vẻ, nàng đồng ý giả trừ hôn ước trong hòa bình, chỉ cần Trầm Tịch Chi trả đủ thù lao. Trong sách có viết qua, Trầm Tịch Chi đồng ý đưa cho nguyên chủ mười vạn linh thạch. 

Mười vạn linh thạch... 

Giản Hoan thân đang ngủ tại phòng chứa củi mặc niệm trong lòng, nhịn không được lặng lẽ hắc hắc cười ra tiếng.

Giản Hoan đợi trời sáng, sau giờ ngọ mới đi đến cổng đường lên núi. Trong một tháng này, không uổng công trèo đèo lội suối, thể lực của Giản Hoan đã tăng lên vài cấp bậc, vác cả bao lớn trên lưng, leo núi nửa ngày rồi cũng không cảm thấy quá mệt mỏi. Trước cửa người đã xếp thành 5 hàng dài, đều là thiếu niên từ khắp nơi tụ về đây tham gia đại hội thu nhận đồ đệ.Giản Hoan dừng chân quan sát một lát, phát hiện, trong đó có một hàng đặc biệt nhiều người, phần lớn đều là các thiếu nữ.Nàng thu hồi tầm mắt, chọn một người thuận mắt dễ bắt chuyện gần đấy hỏi han: "Vị đạo hữu này, cho hỏi trình tự diễn ra đại hội thu đồ đệ thế nào?"

Nguyên tác có đề cập qua đại hội thu nhận đồ đệ này, nhưng là chỉ nói qua qua, không hề viết chi tiết. Ở trong kế hoạch của Giản Hoan, tìm Trầm Tịch Chi lấy phí từ hôn cùng gia nhập Ngọc Thanh Phái tu luyện đều là chuyện lớn. Nguyên chủ tu luyện ở Ma tộc, Giản Hoan tự nhiên không có khả năng cũng tới đấy tu luyện. 

Ngọc Thanh Phái chính là đại môn phái tổng hợp, cái gì cũng có thể học, đương nhiên, kiếm vẫn là chủ yếu, chẳng qua các phương diện cũng không kém. Nói ngắn gọn, Ngọc Thanh Phái có thể coi như đại học Thanh Hoa trong thế giới tu tiên. Nếu có thể học, Giản Hoan đương nhiên muốn học tại Thanh Hoa.

Thiếu niên Cung Hồng Nhạn nhìn thấy nàng chủ động cùng chính mình nói chuyện phi thương vui sướng. Hắn cảm thấy nhất định Giản Hoan là vì bị khí chất soái khí của mình thu hút lại đây, bởi vậy mà trả lời rất nhiệt tình: "Trước tiên cô nương phải xếp hàng, đợi đến lượt thì đưa tay lên Trắc Linh Thạch, xem kìa, chính là cái kia..."

Cung Hồng Hạnh hướng tới bên đấy chỉ chỉ: "Trắc Linh Thạch nếu sáng lên, cô nương liền được đăng ký tính danh, giao một chút tiền trả công cho lão sư, liền có thể nhập môn. Nếu như không sáng..."

Giản Hoan nheo mắt: "Từ từ, tiền trả công cho lão sư?"

Cung Hồng Hạnh ngạc nhiên: "Đúng vậy, bằng không đâu?"

Giản Hoan vẻ mặt không dám tin: "Không thể không cần nộp tiền sao?"

Cung Hồng Nhạn cạn lời: "Ngươi muốn học thì phải trả học phí cho lão sư."

Giản hoan: ". . . . . ."

Hóa ra, thế giới này muốn học thì cũng phải nộp học phí. Haizz, từ trước tới nay nàng đọc tiểu thuyết tu tiên, các môn phái đều là miễn học phí lại còn bao ăn bao ở.Nàng này vận may quả thật không tốt, xuyên sách cũng liền thôi đi, thế mà lại xuyên tới một quyển thiết lập đâu đâu cũng phải tiêu tiền. Giản Hoan che ngực, dè dặt hỏi: "Kia, phải đưa cho lão sư bao nhiêu?"

Cung Hồng Nhạn: "Tiền công lão sư ba nghìn linh thạch một năm, phí ở trọ thì không xác định, tùy vào phòng đó là một người một phòng, hai người một phòng hay là ba người một phòng..."

Giản Hoan trước mắt nhoáng lên một cái. Nàng hiện tại trên người một cắc cũng không có, toàn bộ gia sản chỉ có một cải thảm cùng vai món quần áo. Nhưng Giản Hoan nghĩ lại, đợi lát nữa giải quyết xong việc từ hôn, cầm đến mười vạn linh thạch, nàng sẽ thiếu mấy ngàn linh thạch này sao? Vốn định báo danh đăng ký trước rồi mới đi tìm vị hôn phu, nhưng hiện nay, nàng vẫn là đi tìm vị hôn phu trước, lấy tiền xong rồi quay lại báo danh cũng không muộn.

Nghĩ như vậy, Giản Hoan nâng tay lên hướng tới Cung Hồng Nhan: "Đa tạ đạo hữu chỉ điểm, tiểu nữ Giản Hoan."

Cũng Hồng Nhan cũng thủ thế đáp lại: "Tại hạ Cung Hồng Nhan."

Nghe vậy Giản Hoan hơi hơi nhíu mày, ánh mắt nháy nháy ngạc nhiên. Người này ở trong sách nàng đọc cũng coi như là một nhân vật nổi danh, hắn cùng nàng giống nhau, đều là nhân vật phản diện ngốc nghếch. Lại nói trong câu chuyện này, nhân vật nàng sắm cũng coi như được chết toàn thây, Cung Hồng Nhạn lại chết không toàn thây, so với nàng phải nói là thảm. Aizz, đều là nhân vật phản diện, không cần phải khẩn trương quá.Gian Hoan vươn tay, đồng tình vỗ vỗ vai Cung Hồng Nhạn: "Cung đạo hữu, bảo trọng, hữu duyên gặp lại."

Cung Hồng Nhạn vai trái tê rần mặt liền hơi đỏ, nghĩ thầm, chưa đến một chén trà nhỏ, này Giản cô nương liền như vậy mà tâm duyệt hắn, thật làm cho người ta ngượng ngùng. Hắn đang tự bổ não vui vẻ, lại nhìn thấy Giản Hoan rời khỏi đội ngũ, vội lên tiếng ngăn cản: "Giản đạo hữu đây là đang đi đâu? Ngươi không xếp hàng sao?"

Giản Hoan hơi hơi thở dài: "Thật không dám giấu diếm, ta hiện nay thật sự không ra nổi tiền học phí."

Cung hồng Nhạn sửng sốt, có chút do dự. Hắn rất có tiền, nhưng không có nghĩa thích coi tiền như rác. Có người mượn rồi có giục thế nào cũng không trả, còn có người lại hận không thể sớm đủ tiền mà đem tới trả nợ. Cũng không biết Giản Hoan tính tính có phải như vậy. Nhưng thiết nghĩ giữa nhiều người như vậy mà nàng vẫn chọn trúng hắn, ánh mắt tốt như vậy, nhân phẩm khẳng định không tồi. 

Nghĩ như vậy, Cung Hồng Nhạn không hề do dự: "Ta có thể cho ngươi mượn"

Giản Hoan nghe xong thực cảm động, nhưng vẫn từ chối: "Đa tạ Cung đạo hữu, nhưng mà ta đã có cách, trước vẫn là không phiền đến ngươi."

Nàng vốn không thích nợ nần, đây cũng là lý do kiếp trước ở thế giới hiện đại nàng lựa chọn gom hết tiền mua đứt một căn nhà. Mọi người thường nghĩ vay trả nợ dần có thể tránh lạm phát lại còn sớm vài năm có nhà mới để ở. Nhưng mỗi ngày sẽ vần còn phải lo nghĩ tới khoản nợ nần, làm Giản Hoan không có cảm giác an toàn. Lỡ đâu thất nghiệp thì sao? Lỡ đâu mắc sai lầm trong công việc? Nàng tình nguyện muộn vài năm, đủ tiền rồi mới lại mua nhà. Nhưng mà chờ tới khi nàng mua được nhà rồi, còn chưa kịp dọn vào nhà mới đã xuyên vào sách...Thế sự thật vô thường.

Giản Hoan nội tâm nước mắt rơi thành sông, theo hướng Cung Hồng Nhạn tiến về phía trước. Đi tới đầu hàng, một vị nữ tu áo trắng ngăn nàng lại, lên tiếng: "Người muốn trắc linh đến phía sau xếp hàng, không được chen ngang."

Giản Hoan cụp mắt xuống, nhu thuận đáp: "Tu sĩ tỷ tỷ, ta đến đây là để tìm người."

Áo trắng nữ tu nghi hoặc: "Tìm người? Tìm ai?"

Giản Hoan đưa ngọc bội đồng tâm trong ngực ra cho đói phương xem: "Ta tìm Trầm Tịch Chi, ta chính là vị hôn thê của hắn. Đây là ngọc bội đồng tâm tổ truyền của Trầm gia, trên người Trầm Tịch hẳn cũng có một nửa còn lại. Tu sĩ tỷ tỷ có quen biết hắn không?"

Áo trắng nữ tu sửng sốt, trên mặt nháy mắt nổi lên kinh ngạc: "Trầm sư huynh?"

Trầm Tịch Chi, từ trên xuống dưới Ngọc Thanh Phái không ai là không biết. Đệ tử Ngọc Thanh Phái phụ trách phiên trắc linh lần này ai cũng đều tai thính mắt tinh, đều đã nghe được lời Giản Hoan nói. Vài người nhìn nhau, sau đó đồn loạt cùng hướng ánh mắt về một phía. Giản Hoan cũng nhìn theo, liền gặp đội ngũ dài nhất xếp đầy các cô nương, một bóng người chậm rãi đứng lên.

Sơn môn có mấy gốc ngàn năm cổ thụ xum xuê lá, tầng tầng, lớp lớp đem ánh nắng sau giờ ngọ ban trưa che chắn, nhưng vẫn có vài tia nắng xuyên qua kẽ hở mấy tầng lá tinh tế bám lên thiếu niên trên người. Hắn mặc chính là áo bào trắng đệ tử thân truyền của Ngọc Thanh Phái, trên đầu vấn một chiếc trâm gỗ phổ thông, nhưng ngũ quan tinh tế lại khiến hắn phát sáng như ngọc, ngay cả cây trầm gỗ thoạt nhìn cũng trở nên quý giá. Thiếu niên lộ ra vẻ mặt tái nhợt, sâu thẳm trong đôi mắt là sự thản nhiên, ánh lên màu hổ phách.

Hắn nhìn về phía Giản Hoan, mặt không lộ biểu tình: "Ta chính là Trầm Tịch Chi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro