Ngươi xem sổ sách này đi...
Giản Hoan dành ra 10 ngày lăn lộn Ngọc Thanh Phái từ trên xuống dưới tới mới thành thục. Tác giả《 Sư muội Giang Xảo Xảo 》chính là người hiện đại, Ngọc Thanh Phái được bố trí rất giống các trường đại học ở thế giới hiện đại.
Thứ nhất, đệ tử Ngọc Thanh Phái phải nộp học phí, tiền ở trọ,ngay cả ăn cơm ở ngự thiện phòng cũng phải tự mình bỏ tiền. Thứ hai, các đệ tử đều phải tuân theo chương trình học 4 năm, năm thứ nhất là ngoại môn đệ tử, năm thứ hai, ba, bốn mới trở thành nội môn đệ tử. Về phần thân truyền đệ tử, chỉ cần ngươi lọt vào mắt của các vị phong chủ, liền tự nhiên không cần tuân theo quy định 4 năm học này.
Nhưng ánh mắt của phong chủ, không dễ mà lọt vào được, đại đa số mọi người chỉ có thể từng bước đi lên. Sống và tu luyện ở Ngọc Thanh Phái một năm, sẽ có cuộc thi khảo hạch nội môn, thông qua liền thuận lợi bước vào năm học thứ hai, trở thành nội môn đệ tử. Không thông quá hoặc muốn lựa chọn con đường khác ngoài Ngọc Thanh Phái, hoặc là nộp tiền học lại, tiếp tục ở đây sống một năm, cho tới khi thông qua khảo hạch. Sau khi trở thành nội môn đệ tử, liền có thể không cần nộp học phí cùng tiền trọ, còn có thể học tập các công pháp sâu hơn, bởi vậy mọi người đều muốn trở thành nội môn đệ tử.
Năm nay, còn có rất nhiều sư huynh sư tỷ không thông qua khảo hạch phải học lại. Trong khi đại hội thu đồ đệ đã chấm dứt được một tháng, hôm nay mới là ngày đầu tiên Giản Hoan chính thức tu luyện tại Ngọc Thanh Phái. Nàng cùng Cung Hồng Nhạn đều là song linh căn, được phân ở song linh đường.
Buổi trưa, phía đông thiện đường Ngọc Thanh Phái có một bàn ba người, Giản Hoan đang vùi đầu ăn. Thịt lợn hầm, chân ngỗng, cà chua, trứng rán cà chua...... Trong miệng Giản Hoan, món ăn tinh tế đầy đủ sắc hương vị tới đâu cũng đều bị cô nuốt chửng vào bụng trước khi cẩn thận nhấm nháp, làm ấm cái bụng đã đói cồn cào từ lâu.
Cung Hồng Nhạn mời khách, vẻ mặt phức tạp nhìn Giản Hoan, nhịn không được khuyên nhủ: "Ngươi ăn từ từ, ta gọi rất nhiều." Giản Hoan nghe vậy, chỉ kịp giơ tay lên làm dấu ok, tỏ vẻ chính mình đã nghe thấy.
Cung Hồng Nhạn nhìn dấu 'ok', nghi hoặc nói: "Đây có nghĩa là gì?"
Giản Hoan nuốt xong đồ ăn trong miệng: "Có nghĩa là tốt."
Cung Hồng Nhạn vẻ mặt ngạc nhiên ồ lên tiếng. Giản Hoan nói xong, chiếc đũa tinh chuẩn duỗi ra, gắp cái cái đùi gà bắt đầu gặm, gặm tới dính đầy miệng, không chú ý tới hình tượng. Cung Hồng Nhạn ngồi đối diện thấy vậy ánh mắt hèn mọn. Hắn có một cặp mắt nhỏ dài, trên môi lại có hai chấm râu, rõ ràng mới mười sáu tuổi, mà nhìn lại giống hai mươi sáu tuổi. Hồ Chí gặp Cung Hồng Nhạn từ lức ở Lâm Tiền Thành ba ngày trước, biết Cung Hồng Nhạn là đích tôn của Cung gia, liền một đường nịnh bợ.
Giang, Cung, Tạ, Lâm là các thế gia tu tiên hiển hách nhất Cửu Châu đại lục, Cung gia trăm năm trước có vị lão tổ tông, hiện giờ chính là lão tổ của Ngự Thú Tông, hiện giồ vẫn đang bế quan. Cung gia hậu nhân tu luyện thiên phú cũng chẳng ra làm sao, nhưng có lão tổ ở đó, không người nào dám đói với Cung gia khinh thường.
Hồ Chí không phải đệ tử của Song Linh Đường, mà hắn ở Tứ Linh Đường. Tứ linh căn thiên phú rất kém cỏi, Hồ Chí đã muốn buông xuôi việc tu luyện, chỉ nghĩ nịnh bợ được quý nhân, giữ chính mình từ nay về sau phú quý không lo. Cung Hồng Nhạn cực kỳ phù hợp.
Hồ Chí nghiền ngẫm, nội tâm nghĩ muốn phân ưu cho Cung Hồng Nhạn, liền hỏi: "Hồng Nhạn huynh, nghe nói kia Giang Xảo Xảo vào Linh Đan Đường?"
Nghe thế, Cung Hồng Nhạn nguyên bản còn đang nghiên cứu động tác 'ok' nháy mắt tâm tình không được tốt. Một bên, Giản Hoan kỳ thật đã ăn no, nhưng là không biết tới khi nào thì mới lại được ăn no, nên còn đang cố vùi đầu ăn cũng ngẩng đầu lên. Ánh mắt nàng dừng trên người Cung Hồng Nhạn cùng Hồ Chí.
Trong sách, Cung gia cùng Giang gia đều là tu tiên thế gia, tổ tiên kết quá cừu. Sau khi tiểu nhân Hồ Chí này hiến kế, Cung Hồng Nhạn tiến hành một loạt hành động hãm hại nữ chính, cuối cùng rơi ào kết cục chết không toàn thây. Sau Cung Hồng Nhạn, nguyên chủ Giản Hoan mới từ Ma tộc tới Ngọc Thanh Phái, nhận gậy, tiếp tục hãm hại nữ chính.
Dựa theo tiến triển, kỳ thật nàng cùng Cung Hồng Nhạn vốn không có xuất hiện cùng một thời điểm. Nhưng bởi vì nàng xuyên sách, lại tới Ngọc Thanh Phái trước ba năm, trùng hợp mới có giao tình. Liền nghĩ tới hôm nay Cung Hồng Nhạn hôm nay đã mời nàng ăn một bữa thịnh soạn, Giản Hoan nàng cũng sẽ cố gắng ngăn cản đối phương tìm đường chết.
Nghĩ nghĩ, nàng ôm bát đứng dậy làm bộ muốn rời đi."Hồng nhạn huynh, ta thật sự có chút lo lắng thay ngươi."
Hồ Chí rót cho Cung Hồng Nhạn một chén nước, hạ giọng không muốn người bên ngoài nghe lén được "Giang gia lão tổ vài năm trước độ kiếp thất bại, Giang gia vốn yên lặng, nhưng hiện nay lại xuất hiện Giang Xảo Xảo. Giang Xảo Xảo là biến dị Phong linh căn hiếm có, về sau tiền đồ rộng mở. Ta muốn nói, Hồng Nhạn huynh, vì Cung gia, ngươi nên sớm có tính toán!"
Cung Hồng Nhạn lộp bộp một chút: "Hồ huynh, ngươi nói những lời này, là có ý gì?"
Hồ Chí kề tai Cung Hồng Nhạn nói nhỏ: "Hiện tại là lúc Giang Xảo Xảo yểu nhất, nếu bây giờ không đem nàng đạp xuống dưới chân, kia về sau ——"Nói đến đây, Hồ Chí ý vị thâm trường ngừng câu chuyện, làm động tác cắt cổ.
Cung Hồng Nhạn chần chờ: "Này. . . . . ."
Hồ Chí thấy Cung Hồng Nhạn động tâm , vừa định tiếp tục lừa dối, không nghĩ tới, phía sau đột nhiên truyền tới thanh âm.Hồ Chí cùng Cung Hồng Nhạn hoảng sợ, đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giản Hoan ôm bát, chống thắt lưng đang đứng ở phía sau bọn họ, miệng còn đang nhai cọng rau xanh.Cũng không biết đã nghe lén được bao lâu.
Hồ Chí giận dữ: "Ta với Hồng Nhạn huynh nói chuyện,tại sao ngươi lại nghe lén? !"Giản Hoan nhún nhún vai, đầu ngón tay ngoắc ngoắc về phía Cung Hồng Nhạn.Cung Hồng Nhạn nghiêng tới gần gần nàng.
Giản Hoan thấp giọng nói: "Hồng Nhạn huynh, ta lại nghĩ khác với Hồ Chí huynh. Lão tổ nhà huynh chả phải vẫn đang tọa trấn tại Ngự Thú Tông sao?"
Cung Hồng Nhạn gật gật đầu: "Đúng vậy."
Giản Hoan: " Tứ đại thế gia các ngươi, chỉ có Cung gia là có lão tổ, ba nhà còn lại hẳn là chưa có đi?"
Cung Hồng Nhạn lại gật đầu. Lão tổ nhà hắn lá gan có chút, nhưng so ra nhỏ, vài chục năm rồi cũng không dám đánh sâu vào Phi Thăng Kì. Lão tổ của ba nhà khác lá gan rất lớn, một người tiếp một người đánh sâu vào Phi Thăng Kì, nối nhau thất bại, hương tiêu ngọc vấn.
Giản Hoan: "Kia, hiện tại Cung gia chính là người đứng đầu, ngươi gấp cái gì, phải gấp cũng là nhà còn lại gấp. Giang Xảo Xảo thiên phú cao như vậy, hai nhà còn lại khẳng định càng sợ Giang gia vượt mặt họ. Ngươi chỉ cần chăm chỉ tu luyện thật tốt, việc khác không cần quan tâm. Ngươi nếu nhúng tay vào, Cung gia cùng Giang gia lưỡng bại câu thương, hai nhà còn lại chả phải được ngư ông đắc lợi? Thật không có lời!"
Cung Hồng Nhạn bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi nói đúng! Ta thiếu chút nữa đã làm chuyện mất lí trí!"Hắn quét mắt về phía Hồ Chí.
Hồ Chí thấy vậy, biết đại thế đã mất, vội sửa miệng: "Giản Hoan sư muội nói đúng, là ta lo lắng không chu toàn, mong rằng Hồng Nhạn Huynh chớ trách."
Cung Hồng Nhạn thật cũng không quá để ý: "Ngươi cũng chỉ vì ta mà suy nghĩ."Hắn cùng Hồ Chí vô cùng hợp ý, mới quen ba ngày nhưng sở thích giống nhau rất nhiều, tán gẫu cả ngày cũng không hết.
Hồ Chí nhìn về phía Giản Hoan, trong mắt đều là hận ý: "Giản Hoan sư muội thông minh như vậy, ngày sau ta cần phải hướng ngươi thỉnh giáo nhiều."
Giản hoan khoát tay: "Vô Lại huynh quá khen."Hồ Chí giận tới mức ria mép cũng run rẩy: ". . . . . . Tên ta không phải Vô Lại!"
Giản Hoan ôm bát ngồi lại vị trí, có lệ nói: "Ừ ta biết."
Cung Hồng Nhạn trong lòng lại mười phần cảm kích: "Giản Hoan sư muội, đa tạ ngươi.""Tạ ơn thì không cần , nhưng mấy món chưa ăn xong này ——"
Giản Hoan chỉ chỉ linh thực còn lại trên bàn, "Có thể đóng gói lại tặng ta hay không?"
Cung Hồng Nhạn: ". . . . . ."
Ra khỏi Thiện Đường, Giản Hoan cùng Cung Hồng Nhạn phất tay nói lời từ biệt, mang theo một túi linh thực đi về Luyện Khí Đường. Mười ngày qua, sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Giản Hoan lại hiểu tình cảnh Trầm Tịch Chi lúc này thêm một bậc. Hắn sở dĩ nghèo như vậy, là bởi vì hắn gặp phải một sư phụ không thể dựa vào, cũng chính là Đình Kiếm Phong phong chủ - Cốc Sơn.
Cốc Sơn người này thích chưng diện, yêu rượu chè, nợ nần chồng chất tẳm năm qua, luôn luôn có người đến Ngọc Thanh Phái đòi nợ. Cốc Sơn tự mình trốn đi một cách sạch sẽ, lại đem thân truyền đệ tử - người không thể tự mình ngự kiếm chạy thoát để lại. Năm đó nếu không phải Cốc Sơn ra tay cứu giúp, Trầm Tịch Chi sớm cùng cha mẹ cùng chết dưới tay ác yêu, vì báo ân, Trầm Tịch Chi không thể không giúp sư phụ trả nợ.
Trầm tịch chi hiện giờ ở luyện khí đường rèn sắt làm việc nặng nhọc để trả nợ.Trước cửa Luyện Khí Đường, Giản Hoan thò đầu vào vẫy tay ra hiệu với người đang chuyển mọt đống lớn linh thiết: "Uy, Trầm Tịch Chi!"
Trầm Tịch Chi nhíu mi, đem linh thiết giao cho sư đệ phía sau, hướng Giản Hoan đi tới: "Có việc?"
Giản Hoan đưa linh thực trên tay cho hắn.Trầm Tịch Chi: "Ta không cần, chính ngươi ăn đi."
Giản Hoan: "Ta ăn rồi , đây là phần còn lại."
Trầm Tịch Chi cũng chỉ lặp lại: "Ta không cần."
Giản Hoan tức tới mức nhảy dựng. Đức hạnh của Trầm Tịch Chi chính là như vậy, thà đói chết mệt chết cũng tuyệt không nhận ý tốt từ bất cứ ai. Nàng cảm thấy được hắn đại khái có bóng ma với báo ân đi, cho nên đơn giản bây giờ không muốn nhận thêm bất kỳ nhân tình của ai nữa. Nghe nói năm đó, Ngọc Thanh Phái có không ít người nghĩ muốn giúp Trầm Tịch Chi, nhưng đều bị Trầm Tịch Chi lãnh đạm cự tuyệt, từ đó tới nay không còn ai muốn vươn tay ngỏ ý muốn giúp nữa.
Nói thật, nếu không phải mười ngày qua, mỗi ngày nàng đều mạnh mẽ yêu cầu hắn thi triển giúp nàng thanh khiết thuật, lại còn bắt hắn giúp nàng chém ích cốc đan chém ra thành sáu phần, nàng đã không gói đem về. Giản Hoan cố gắng bình tâm, hỏi lại hắn: "Nếu có giới tử, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đưa cho ngươi chắc?"Cô tự mình dành lại để tối và sáng mai ăn có phải tốt hơn không?
Linh thực so với thức ăn bình thường lại hỏng quá nhanh, chỉ có đặt ở trong giới tử hoặc chế thành ích cốc đan mới có thể giữ lại lâu dài được. Đương nhiên, Giản Hoan cũng không thể tặng không cho hắn: "Này đó linh thực ở thiện đường muốn mua cũng phải mất tới hai ba mươi linh thạch, nhưng dù sao đây cũng là đồ sót lại, bán cho ngươi năm linh thạch, ngươi ghi vào sổ sách đi."
Trầm Tịch Chi im lặng một lúc lâu, nhưng thật ra không tiếp tục cự tuyệt. GiảnHoan đưa đồ ăn xong liền đi, tới khi trời tối mới một đường chạy về nhà gỗ nhỏ, đã thấy Trầm Tịch Chi ở nhà. Nàng chạy đổ một đầu đầy mồ hôi, vừa thấy hắn liền kêu: "Trầm Tịch Chi, mau, giúp ta thi triển một chút thanh khiết thuật!"
Trầm Tịch Chi đứng trước giường xoay người lại, không biết đang vội cái gì, nghe vậy cũng không nâng đầu lên, tay phải nhấc lên, một cái thanh khiết thuật liền tinh chuẩn hướng Giản Hoan bay qua. Nháy mắt, cảm giác mồ hôi nhớp nháp biến mất, trên người trở lại nhẹ nhàng khoan khoái, Giản Hoan thư thái kêu một tiếng, phanh một cái ném mình lên giường. Giường gỗ bỗng nhiên bị đề nặng, run rẩy phát ra tiếng.
Trầm Tịch Chi ngữ khí bình đạm: "Giường hỏng phải đền ta ba mươi linh thạch, không được ghi sổ."
Giản Hoan: ". . . . . . Đã biết."
Nàng thuận thế ở trên giường trở mình, tò mò nhìn qua: "Ngươi đang làm cái gì?"
Mười ngón tay thon dài của Trầm Tịch Chi đang kết dây, linh hoạt xinh đẹp, nghe tiếng hắn cũng không trả lời. Đợi cho kết dây hoàn tất, hắn mới thu tay lại đứng dậy, nói: "Sổ sách, ngươi xem xem."
Tới khi hắn tránh, giản hoan mới nhìn thấy toàn cảnh. Một cây dây thừng gắn ở trên khung giường, một đầu khác đang treo sách vở. Ngọc thanh phái phát, mỗi đệ tử có 5 quyển, nàng cũng có. Giản Hoan mở ra nhìn, chỉ thấy bên trên viết mấy chữ nghiêm nghị.
Mười vạn: Trừ một ( nửa khối ích cốc đan ); Trừ hai ( mười ngày tiền trọ ); Thêm năm ( linh thực ); Giảm một ( một nửa giá sổ sách ).
Hôm nay còn lại: mười vạn linh một viên linh thạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro