Không từ hôn
Dưới tàng cây bạch mai, Gian Hoan đứng đối mặt với Trầm Tịch Chi. Mọi người vươn cổ nhìn sang, hai người bị màu xanh lá cây ấm áp phong phú của mùa hè vây quanh, bạch y trắng nõn như hai nét chấm phá màu đỏ trên nền băng tuyết, tiên diễm tươi đẹp.
Ngồi ở trên ghế các đệ tử một bên vừa nghiêm nghị trắc linh cho các đệ tử mới một bên truyền âm tám truyện bát quái khí thế ngất trời.
"Các nghe vừa rồi có nghe thấy không? Trầm sư huynh vậy mà có vị hôn thê!"
"Ta đúng là bị làm cho thất kinh rồi, chả phải Trầm sư huynh từ khi sáu tuổi đã bị Cốc phong chủ đưa về Ngọc Thanh Phái ta làm đệ tử thân truyền rồi sao? Người nhà của Trầm sư huynh cũng đều mất vào lần yêu ma tác loạn đó, như thế nào lại có vị hôn thế tìm tới cửa?"
"Khẳng định là cha mẹ đính ước ngay từ khi còn nhỏ."
"Đáng tiếc, kia cô nương nhìn cũng có điểm xinh đẹp, nhưng Trầm sư huynh nhất định sẽ cự tuyệt."
". . . . . ."
Nơi này cách đám người khá xa. Nhìn thấy hôn thư, Trầm Tịch Chi suy nghĩ, hàng mi rậm buông xuống che đi ánh mắt. Giản Hoan ngửa đầu, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn hắn.
Một lát sau, Trầm Tịch Chi đem hôn thư gấp trở lại nguyên dạng, nhìn vê phía Giản Hoan: "Ông nội ngươi đâu?"
Vào lúc hai nhà đính hôn, hắn mới 3 tuổi, rất nhiều chuyện đều nhớ không được, kể cả cọc hôn sự này. Vậy mà khi nghe Giản Hoan nói, sâu trong trí nhớ ông nội cho hắn kẹo ăn lại chậm rãi hiện lên.
Giản Hoan dùng mũi giày, dẫm dẫm hòn đá nhỏ dưới chân: "Ông nội... từ ba tháng trước đã không còn."
Trầm Tịch Chi nhấp môi dưới, tầm mắt theo trên người nàng rồi lại quét tới hàng dài người đang xếp bên kia. Vì hắn rời đi, đội ngũ kia tới giờ vẫn không hề có động tĩnh nào khác. Hắn thu hồi tầm mắt, kìm nén phiền toái trong lòng, liền nói thẳng: "Giản cô nương, đối với hôn sự này, thật lòng mà nói, chỉ sợ không thực hiện được."
Giản Hoan hơi hơi ngừng lại hô hấp: "Cho nên?"
Trầm Tịch Chi: "Người muốn ta làm như thế nào mới có thể đồng ý từ hôn?"
Thật tốt! Nếu đối phương đã không quanh co lòng vòng, kia nàng cũng thẳng thắn đi vào vấn đề."Mười vạn linh thạch." Giản Hoan vươn mười ngón tay ra: "Chỉ cần mười vạn linh thạch, hôn sự này của chúng ta liền trở thành phế thải, như thế nào?"
". . . . . ." Trầm Tịch Chi vẻ mặt cương nghị rõ ràng, đôi mắt phiếm chút u quang, nhìn chằm chằm vào Giản Hoan. Giản Hoan bị nhìn như vậy có chút phát sầu. Làm sao vậy? Là nơi nào không thích hợp? Nhưng cái giá này ở trong sách chính hắn đã đưa ra nha, nàng cũng đâu có tăng giá.
Trầm Tịch Chi nhắm chặt mắt: "Giản cô nương không muốn ta làm việc khác sao?"
Giản Hoan nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Không có."
Khốn cảnh của nàng hiện tại chính là thiếu tiền, chỉ cần có tiền, tất cả đều có thể giải quyết.
Trầm Tich Chi xác nhận lại: "Giản cô nương chỉ chấp nhận điều kiện này?"
Giản Hoan không do dự: "Phải."
Giản Hoan cũng không có làm khó hắn, mười vạn linh thạch không phải số lượng nhỏ, chắc hẳn người ta cũng muốn cân nhắc một chút. Nàng nhàm chán quan sát xung quanh, thản nhiên xoay người ngắm nhìn phiến lá bạch quả xanh biếc.
Một lát sau, Trầm Tịch Chi mở nhẹ hai mắt, tựa hồ hạ quyết tâm, ngữ khí cứng nhắc: "Vậy thì không từ hôn."
Giản Hoan động tác khựng lại, chiếc lá bạch quả trên tay cũng nương theo khe hở mà rơi, ở không trung xoay vòng rồi run rẩy đáp xuống mặt đất. Nàng cơ hồ bị lạc mất thanh âm chính mình: "Ngươi, ngươi vừa mới nói cái gì?''
Trầm Tịch Chi nhìn thẳng vào nàng: "Không từ hôn, cô nương nghĩ khi nào muốn lập gia đình đều có thể, nói với ta một tiếng là được."
Hắn cáo từ: "Ta còn có việc, đi trước."
Giản Hoan nheo mắt, vội vàng ngăn hắn lại: "Ai, ngươi chậm đã..."
Nàng hiện tại cực kỳ khiếp sợ, không thể nào hiểu được. Gì! Đùa nàng chắc, trong sách không phải viết, hắn có chết cũng muốn từ hôn sao? Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Suy nghĩ của Giản Hoan bay nhanh trong đầu.
Đúng rồi, Giang Xảo Xảo hiện giờ còn chưa có gia nhập Ngọc Thanh Phái, tới ngày cuối cùng nàng ta mới nhập môn. Như vậy hiện tại, Trầm Tịch Chi cùng nữ chính còn chưa kịp quen biết, cũng chưa kịp bồi dưỡng ra tình yêu, ý muốn từ hôn của hắn lúc này hẳn là chưa tới mức mãnh liệt, tự nhiên không muốn bỏ ra mười vạn linh thạch.
Giản Hoan nhắm chặt mắt lại, cam chịu nói: "Vậy ngươi cảm thấy bao nhiêu linh thạch thì thích hợp?"
Mười vạn linh thạch không được, thì chín vạn cũng có thể, tám vạn vớt vát, bảy vạn tính kiếm, sáu vạn cũng gọi là miễn cưỡng, năm vạn... Năm vạn là giá quy định, tuyệt đối không được thấp hơn 5 vạn!
Trầm Tịch Chi quét mắt liếc nàng một cái, lấy từ trong ngực ra một cái hà bao. Giản Hoan thấy vậy, ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào hắn. Nàng biết mà!Trong tiểu thuyết tu tiên đều nói, ai cũng đều có một cái hà bao chính là giới tử có thể cất chứa vận vật. Linh thạch của Trầm Tịch Chi chắc hẳn đều đang cất ở trong này, nghĩ đến đây, nàng có chút kích động.
Cho tới khi, Giản Hoan nhìn thấy ba khối linh thạch trơ trọi trên tay của Trầm Tịch Chi liền lâm vào trầm mặc. Hắn vẻ mặt đạm mạc nói lên sự thật: "Ta chỉ có từng này."
Giản Hoan trừng lớn hai mắt không thể tin: "... Ngươi... Một cái giới tử to như vậy mà chỉ cất ba khối linh thạch?"
Trầm Tịch Chi kỳ quái nhìn nàng: "Đây không phải giới tử"". . . . . ."
Chợt nghĩ, Giản Hoan yếu ớt hỏi: "Cho nên nó chính là một cái hà bao bình thường?"
Trầm Tịch Chi: "Đúng."
Giản Hoan: ". . . . . ."
《 Sư muội Giang Xảo Xảo 》tới ba năm sau mới bắt đầu. Từ đầu câu chuyện, chính là quá trình Giang Xảo Xảo đối với Trầm Tịch Chi thất vọng dần cho tới khi nản lòng thoái chí. Trong ba năm đó, Giang Xảo Xảo cũng chắn cho Trầm Tịch Chi một kiếm. Chỉ duy nhất không có viết ba năm đấy Trầm Tịch Chi nghèo tới mức độ nào, cho nên Giản Hoan đã phán đoán sai lầm.
Trầm Tịch Chi: "Ba linh thạch. . . . . ."
Giản hoan biết hắn muốn nói cái gì, liền trực tiếp đánh gãy lời hắn: "Không có cửa đâu."
Trầm tịch chi: "À~."
Giản Hoan hít sâu một hơi, ổn định lại tâm tình. Nàng là ai, nàng chính là Giản Hoan, thật vất vả phấn đấu mua được nhà lại đột nhiên xuyên qua còn có thể sống được, hiện nay tính cái gì. Trầm tịch chi như thế nào cũng được coi là có tiềm năng, hiện giờ hắn không có mười vạn linh thạch nhưng sau này có thể. Coi như nàng đang cầm một tờ vé số bị kéo dài thời gian đổi thưởng đi.
Giản Hoan vươn ba ngón tay ra trước mặt hắn: "Ta cho ngươi thời gian ba năm, trong ba năm này nếu người trả được mười vạn linh thạch, hôn sự này tùy thời hủy bỏ."
Trầm Tịch Chi thản nhiên: "Vậy ta đi đây."
Hắn không có ý muốn lập gia đình, nhưng mười vạn linh thạch, có quỷ mới biết hắn khi nào mới có thể gom đủ. Vậy thì cứ tùy nàng thôi, nàng nói như thế nào thì là như thế. Giản Hoan vươn tay ngăn hắn lại lần nữa, thử hỏi: "Có phải bây giờ người đang ở Đình Kiếm Phong?"
Trong sách có ghi, Trầm Tịch Chi là thân truyền đệ tử của phong chủ Đình Kiếm Phong. Theo lời Cung Nhạn Hồng, đệ tử nội môn và thân truyền đệ tử vốn không mất tiền ở trọ.
Trầm Tịch Chi lẳng lặng nhìn nàng: "Ngươi có vẻ biết rất nhiều về ta."
Giản Hoan giả vờ thản nhiên: "Ở Lâm Tiên Thành, ta có hỏi thăm về ngươi."
Trầm Tịch Chi: "Thật chăng?."
Giản Hoan gặng hỏi lại: "Cho nên đúng là ngươi đang ở Đình Kiếm Phong, có đúng không?"
Trầm Tịch Chi: "Không, ta không ở Đình Kiếm Phong."
Giản Hoan kinh ngạc: "Vậy ngươi nghỉ ngơi ở đâu?"
Trầm tịch chi rõ ràng không muốn trả lời: ". . . . . . Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Giản hoan: "Không có chuyện gì, chính là ta không có nơi để ở, ta có thể ở lại chỗ của ngươi sao?"
Trầm Tịch Chi trầm mặc thật lâu, hắn nhìn bọc hành lý sau lưng nàng, lại nghĩ tới ân cứu mạng của Giản gia, cúi đầu nhận mệnh, nhớ tới cái gì, lại nói: "Năm ngày một linh thạch, khấu trừ vào khoản mười vạn kia."
Giản Hoan khóe miệng run rẩy: ". . . . . . được."
Hai người thống nhất xong liền tách ra mỗi người một ngả. Giản Hoan quay về đội ngũ đang xếp hàng dài, tìm tới Cung Hồng Nhạn, ý cười trong suốt: "Hồng Nhạn huynh, chuyện vay tiền huynh nói khi nãy, còn tính không?"
Cuối cùng, Giản Hoan viết cho Cung Hồng Nhạn một tờ giấy nợ, mượn ba nghìn một trăm linh thạch. Cung Hồng Nhạn một bên cất kỹ tờ giấy nợ, một bên hỏi: "Ngươi không muốn mượn thêm nhiều một chút sao?"
Giản Hoan lắc đầu: "Không được."
Cung Hồng Nhạn ai một tiếng, lấy làm tiếc. Cung gia có tiền, người tìm tới bọn họ vay tiền không có một ngàn thì cũng có tám trăm. Có người hận không thể mượn nhiều thêm một chút, có người lại nghĩ mượn càng ít càng tốt. Cha mẹ nói, gặp được loại người thứ hai thì có thể cho mượn nhiều hơn chút, người này trong tương lai có tới chín phần chính là người có tiền đồ rộng mở. Làm cho đối phương nhận nhiều chút ân tình, sau này còn qua lại với nhau, có thể giữ cho dòng tộc nhà họ Cung hưng thịnh.
Cung Hồng Nhạn hiếu kỳ nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi ở đâu?"
Giản Hoan chỉ chỉ Trầm Tịch Chi đang bận bịu nhận linh thạch bên cạnh, mặt không đổi sắc: "Ở chỗ của hắn."
Căn phòng kém nhất ở Ngọc Thanh Phái muốn ở cũng phải năm trăm linh thạch một năm, lại còn mười người chung một phòng. Tính ra ở cùng Trầm Tịch Chi năm ngày một linh thạch vẫn là lời. Cung Hồng Nhạn nhìn thấy Trầm Tịch Chi, thần sắc có chút quẫn bách. Hắn cũng vừa mới biết được, Giản Hoan thế mà lại có vị hôn phu, lại còn là sư huynh tương lai của hắn. Kia nghĩ đến Giản Hoan có tình cảm đối với hắn sao? Là hắn hiểu lầm!Cung Hồng Nhạn có chút thẹn thùng, chưa nói vài câu, liền vội vàng đi theo một vị sư huynh khác tiến vào sơn môn.
Kết quả lần này đợi, liền sẽ đợi rất lâu.
Đội ngũ trước mặt Trầm Tịch Chi là dài nhất, người khác đã xong từ sớm, hắn còn tới nửa đội ngũ vẫn chưa trắc linh xong. Vừa mới dưới tàng cây nói về chuyện hôn sự, nàng có thể rõ ràng cảm giác được Trầm Tịch Chi có chút không kiên nhẫn, luôn muốn chạy. Nhưng lúc này, chẳng sợ nhiều người, Trầm Tịch Chi rất có kiên nhẫn mà ngồi ở đấy. Mà hết thảy, cho tới khi Giản Hoan thấy Trầm Tịch Chi đi lĩnh tiền công mới bừng tỉnh đại ngộ.
Áo trắng nữ tu tên Bạch Nghênh, là thân truyền đệ của chưởng môn. Đại hội thu đồ đệ lần này một mình nàng ôm hết mọi việc.Trầm Tịch Chi nói: "Ta hôm nay trắc linh cho ba trăm người."
Bạch Nghênh liền lấy từ giới tử đưa cho Trầm Tịch Chi ba mươi khối linh thạch: "Hôm nay sư huynh vất vả rồi."
Trầm Tịch Chi: "Không có gì."
Hắn cất linh thạch cẩn thận, mới mang theo người muốn ngủ ngay tại chỗ – Giản Hoan về sơn môn. Giản Hoan theo sau Trầm Tịch Chi, bước từng bước cẩn thận. Chỉ thấy phía sau, Bạch Nghênh sư tỷ phi kiếm vút một cái bỏ xa nơi này. Nàng vội chạy vài bước, đuổi theo bước chân thon dài phía trước: "Chúng ta phải đi bộ qua đấy sao?"
Trầm Tịch Chi thản nhiên hỏi lại: "Bằng không?"
Giản Hoan: "Cái kia... sư tỷ chính là bay đi, chúng ta không thể bay đi giống như vậy sao?"
Trầm Tịch Chi: "Ta không biết ngự kiếm."
Giản Hoan: "Vậy vì sao cái gì sư tỷ lại kêu ngươi là sư huynh, đối với ngươi còn rất tôn kính?"
Trầm Tịch Chi bước nhanh hơn: "Bởi vì ta nhập môn sớm hơn nàng ta."
Giản Hoan tiếp tục gặng hỏi: "Kia sư tỷ đang ở cảnh giới nào?"
Trên mặt Trầm Tịch Chi đã thấy hiện lên mất kiên nhẫn: "Kim Đan."
Giản Hoan: "Ngươi đâu?"
Trầm Tịch Chi: "Luyện Khí."
Giản hoan: ". . . . . ."
Trong sách, Trầm Tịch Chi có tới 5 linh căn, rất khó tu luyện. Năm linh căn muốn đi từ Luyện Khí Kỳ lên Kim Đan, muôn trùng khổ ải, chín phần người có năm linh căn tu sĩ cả đời đều dừng lại ở luyện khí kì. Nhưng năm linh căn chỉ cần luyện tới Kim Đan, từ nay về sau là một mảnh đường bằng phẳng, minh chứng mạnh mẽ cho câu khổ trước sướng sau, trước hái quả đắng sau ăn trái ngọt.
Mở đầu tiểu thuyết, Trầm Tịch Chi đã là Kim Đan Kỳ tu sĩ, thường xuyên vượt cấp đánh quái, nổi tiếng tuổi trẻ tài cao tại Ngọc Thanh Phái. Không nghĩ tới, hắn lúc này đây, vẫn đang ở Luyện Khí Kỳ, ngay cả ngự kiếm thôi cũng không biết. Những lỗ hổng của tiểu thuyết này bây giờ giống những cái hố vây lại hại nàng vậy.
Tới khuya cả hai mới về tới nơi ở của Trầm Tịch Chi. Tới lúc này, nhân thiết của Trầm Tịch Chi trong ấn tượng của Giản Hoan đã hoàn toàn sụp đổ. Từ một nhân vật phản diện giàu có trong sách, chuyển sang một phế vật nghèo túng. Cho nên khi nhìn thấy ngôi nhà gỗ nhỏ đơn sơ, Giản Hoan không một chút dao động.
Nhà gỗ của Trầm Tịch Chi là một gian nhỏ, bên trong chỉ hé ra một chiếc giường. Nhưng Giản Hoan bỏ tiền, cho nên giường thuộc về nàng, Trầm Tịch Chi phải nằm nghỉ dưới đất. Bóng đêm tràn về, Giản Hoan mệt mỏi một ngày, vậy mà nằm ở trên giường làm thế nào cũng ngủ không được. Nàng quá đói, dạ dày trống rỗng, không có chút đồ ăn nào. Nếu đem dạ dày lấy ra, hướng ngoài cửa sổ ném, cũng có thể nhẹ nhàng bị gió cuốn bay đi.
Giản Hoan nhịn mãi, không thể nhịn được nữa.Nàng trở mình nằm sấp lại, vươn người, lấy tay lay lay người đang nằm trên mặt đất: "Này, Trầm Tịch Chi."
Trong bóng tối, tiếng Trầm Tịch Chi truyền tới, lộ ra vài phần không kiên nhẫn: "Nói."
Giản Hoan: "Ngươi có đồ ăn không?"
\Trầm Tịch Chi trầm mặc không đáp. Giản Hoan bám riết không tha giục hắn: "Ta đói, ngủ không được, ngươi có thể hay không nghĩ nghĩ biện pháp? Ngươi ở nơi này quen rồi, bốn phía có hay không cây ăn quả hay là gì đó ăn được?"
Trầm Tịch Chi nghiêng đi thân mình, linh hoạt tránh khỏi tay của Giản Hoan, ngồi dậy: "Đây là nơi thuộc Ngọc Thanh Phái."
Giản Hoan không rõ: "Ta biết a?"
"Nơi thuộc Ngọc Thanh Phái tất cả cây cối linh thực đều đã niêm yết giá, ngươi hái rồi sẽ có sư huynh sư tỷ tìm ngươi lấy tiền."
Giản Hoan: ". . . . . . !"
Trong khoảng khắc, căn phòng im lặng tới mức châm rơi cũng có thể nghe được. Hai người nhìn nhau trầm mặc . Giản Hoan nhẹ nhàng thở dài, liền tính toán chấp nhận để bụng qua một đêm. Đang muốn nằm xuống, ngọn nến trong phòng bỗng dược thắp lên. Dưới ánh nền mờ ảo, Trầm Tịch Chi cúi đầu, vẻ mặt khó phân biệt.
Hắn dừng một lúc lâu, có chút không nỡ lấy từ trong ngực ra một cái bình ngọc. Hắn mở mở bình ngọc, dốc nửa ngày, mới ra một viên ích cốc đan màu xanh. Đây là loại ích cốc đan rẻ nhất, hai linh thạch một viên. Trầm Tịch Chi lấy linh khí làm kiếm, đem khối ích cốc đan bổ ra thành hai.
Hắn đem một nửa viên đưa cho Giản Hoan: "Một khối linh thạch."
Giản Hoan thật sự không kìm được, đưa tay lên làm dấu Ok: "Không thành vấn đề, cám ơn ngươi."
Nàng vừa định đem ích cốc đan bỏ vào trong miệng, liếc mắt lại thấy Trầm Tịch Chi vung tay chém khối ích cốc đan kia thành ba phần.Hắn cẩn thận mà đem hai phân thả vào trong bình ngọc, chính mình chỉ ăn một khối nhỏ.
Giản Hoan: ". . . . . ."
Giản Hoan gọi hắn: "Trầm Tịch Chi."
Trầm Tịch Chi tỏ vẻ không vui: "Lại làm sao vậy?"
Giản Hoan đem ích cốc đan cho hắn: "Phiền ngươi, giúp ta chém thành ba phần, cám ơn."
Nàng cũng muốn dành lại một chút cho ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro