CHƯƠNG 2
Chỉ là ta còn chưa nghĩ tới việc gặp mặt tiểu thược dược kia thì đã bị nàng ta đụng phải.
Đó là một tháng sau khi ta thức dậy.
Phạm Sinh Cảnh xuất hiện ở đầm lầy.
Nhắc đến Phạm Sinh Cảnh, liền không thể không nhắc tới đối thủ một mất một còn của ta.
Thượng Thần Xích Qua.
Ta cùng Xích Qua đều được sinh ra từ thời Thượng Cổ, được Phụ Thần giáo dưỡng, ở dưới trướng của người chinh chiến tám phương, cũng coi như là bằng hữu lâu năm.
Nhưng đệ tử của Phụ Thần nhiều như vậy, mà chức vị đại sư huynh/ đại sư tỷ chỉ có một. Ta cùng Xích Qua đồng thời nhập môn bái sư, tu vi ngang nhau, chiến công khó cũng phân bất bại.....Ai cũng không nguyện ý cúi đầu trước đối phương.
Chúng ta tranh đấu vạn năm, vẫn không tranh ra kết quả.
Cuối cùng vẫn phải để Phụ Thần lên tiếng, để người khác gọi ta là Đại sư tỷ, gọi hắn là Đại sư huynh.
Mà hai chúng ta thì sẽ gọi thẳng tên đối phương.
Nói thật đối với loại chuyện lập lờ như này ta rất không hài lòng.
Mà ta cũng có thể nhìn ra Xích Qua đối với loại chuyện này cũng như vậy.
Nhưng chúng ta vẫn không thể phân tranh được cao thấp.
Phụ Thần ngã xuống.
Những đệ tử như chúng ta cũng đường ai nấy đi, phân tán đến các nơi trong tam giới, đi thực hiện chức trách của bản thân.
Việc đến nước này, vốn dĩ ta cùng Xích Qua đáng lẽ nên là quên đi chuyện cũ, ai làm việc nấy.
Nhưng mà.
Xích Qua vốn là kẻ không thể sử dụng tư duy của người bình thường mà suy đoán.
Hắn vậy mà mỗi một ngàn năm liền đem những đồng môn chúng ta quy tụ lại một chỗ....
Luận võ luận đạo!
Ta đây làm sao có thể vắng mặt?
Không đem hắn đánh đến tâm phục khẩu phục.
Ta liền uổng đi cái danh Đại sư tỷ này rồi!
Đáng tiếc mọi thứ lại không giống như mong muốn, mấy vạn năm qua, vô số lần luận võ, chúng ta đều chấm dứt ở việc ngang tài ngang sức.
Thẳng đến khi sao chiếu mệnh tắt đi, ta là thần nữ sinh ra từ tinh hà, lấy thân hiến tế mới kết thúc đi những trận chiến vô nghĩa như vậy.
Lại nói, thời điểm ta chết cũng chưa từng nhìn thấy Xích Qua.
Người này thực sự quá hẹp hòi, nếu như là hắn chết, ta nhất định sẽ khua chiêng gõ trống vui vẻ đưa tiễn.
"Nhưng mà Phạm Sinh Cảnh xuất hiện tại đầm lầy, có chút kỳ quái? Dù sao đó cũng là mai rùa của Xích Qua"
Ta hỏi.
Mặc dù bị ta gọi là "mai rùa" nhưng Phạm Sinh Cảnh so với Phù Sơn của ta càng là nơi có phong thủy dồi dào linh khí.
Nó là nơi nằm ngoài tam giới, được sinh ra vì Xích Qua. Một khi hắn quay về và đóng nó lại thì cho dù là Phụ Thần còn sống cùng đừng hòng tìm ra tung tích của nó.
"Nữ quân, ngài có chỗ chưa biết, từ sau khi ngài viên tịch. Xích Qua thượng thần cũng không còn nhìn thấy bóng dáng nữa"
"Đến mức có người phòng đoán có phải là thượng thần tuẫn tình...."
Ta phun ra một ngụm nước trà:
"Tuẫn tình? Xích qua? Hắn có tình lữ từ khi nào vậy?"
Ban Ban dùng đôi mắt đỏ nhìn ta.
Ta:?
Ta????
Gật đầu: " Cái này đều đã một vạn năm, cùng là lần đầu tiên có tung tích của Phạm Sinh Cảnh. Ta nghe người ta nói, rất nhiều thần tiên có uy danh hiển hách chạy tới đầm lầy,chính là muốn xem thực hư như nào"
Ta trầm ngầm "Tìm tòi thực hư là giả, chỉ là muốn nhìn xem Xích Qua có thực sự là còn sống hay chết. Mượn cơ hội đó để phân chia bảo vật của hắn"
"Vậy nữ quân, chúng ta cũng đi sao?"
"Đương nhiên đi rồi! Đống bảo vật của Xích Qua có không ít đồ đoạt từ ta đâu"
Ta ra quyết định, cùng Ban Ban hóa thành hai tiểu tiên đi tới đầm lầy.
Ta đã đánh giá thấp sự yêu thích của Tam giới đối với Xích Qua.
Vô luận là đối với bản thân hắn hay là bảo vật của hắn.
Dù là ta ngự phong chạy tới.
Cũng không chen nổi vào bên trong.
"Mấy năm nay..... các tộc đúng là nhân khẩu thịnh vượng"
Ta dõi mắt trông về phương xa, dòng người đông nghìn nghịt, thần tiên yêu ma còn dễ dàng phân biệt, nhưng người thì nhiều vô kể. Rất nhanh "Kinh Hà" cũng bị chiếm đóng kín mịt.
Cuối cùng Ban Ban vất vả lắm mới tìm được một chỗ trống, mời ta ngồi xuống.
Ta vừa mới ngồi.
Gió khẽ lay động.
Bạch ngọc làm cốt, hào quang làm rèm, Thanh điểu vờn quanh, một cỗ xe loan từ phía bên trên chạy tới.
Trước một khắc, vốn dĩ mọi người vẫn đang chen chúc trên Kinh Hà. Nhưng khi chiếc xe này vừa xuất hiện, liền có bảy tám tiên nhân bay xuống xua đuổi đám người. Cứ như vậy ở ngay phía trước vạch ra một khối đất trống, để cho xe loan có vị trí đặt chân.
"Nữ quân..."
Trong thanh âm tràn đầy sự bất an.
Ta nheo mắt lại.
Nhìn xe loan quý giá trước mặt.
"Đây chính là xe Thanh Loan của thần nữ Phù Sơn!" Một tiểu tiên ngẩng đầu ưỡn ngực.
Ta liếc nhìn hắn một chút, chỉ thấy toàn thân hắn ta tinh quanh ngập tràn – Từ đây ta liền biết được đây là ký hiệu đệ tử Phù Sơn.
Ta thu hồi ánh mắt, đã thấy Ban Ban mặt đỏ lên " Nói bậy! Cái này rõ ràng chính là xe loan của Nữ quân Phù Sơn!"
"Nữ quân Phù Sơn?" Hắn ta lại cười nhạo một tiếng "Nữ quân Phù Sơn đã viên tịch cả vạn năm, làm gì còn cái gọi là nữ quân Phù Sơn? Bây giờ Phù Sơn, chỉ còn một vị thần nữ, đó chính là thần nữ Tích Hạc!"
"Ngươi, ngươi sao có thể ăn nói bừa bãi như vậy? Phù Sơn cùng xe Thanh Loan, đều là....của Nữ Quân Phù Sơn!"
"Lúc nữ quân viên tịch, cái kẻ gọi là thần nữ này còn chưa sinh ra đâu. Dù là di vật của nữ quân thì cũng không nên để cho loại thần nữ bắt đại bác cũng không tới như này kế thừa! Không hỏi mà lấy, chính là kẻ trộm!"
"Ngươi...."
"Người nào ăn nói lung tung?"
Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên trên không trung.
Kim quang rực rỡ, dáng vẻ nghiêm trang của Thần quân lơ lửng giữa không trung, nhìn không giận mà uy " Tích Hạc trước kia là một tay bổn quân cùng Cơ Độ nuôi lớn, di vật của sư tôn vì sao nàng lại không được dùng?"
Ta hơi kinh ngạc đánh giá hắn.
Thương Hà – Đại đệ tử của ta.
Vạn năm trôi qua, dung nhan của hắn vẫn không thay đổi nhưng thần lực cùng khí thế thì hoàn toàn khác.
Chỉ là lúc trước....hắn cùng Cơ Độ trong bóng tối tranh thủ tình cảm thì những đồ vật thường ngày của ta, đến bọn hắn cũng không cho phép đối phương sử dụng.
Bây giờ ngược lại xem ra rất hào phóng.
Giống như chú ý tới ánh mắt của ta, Thương Hà nhìn về phía ta.
Ta thản nhiên nhìn lại, dựa vào tu vi của mình, cho dù hắn đã thăng tiến đến trình độ này cũng không có khả năng nhìn thấu huyễn thuật của ta.
Qủa nhiên, ánh mắt của Thương Hà nhanh chóng lướt qua.
"Nếu không biết giữ miệng lưỡi, thì để bổn quân đem nó đi"
Một đạo kiếm khí nhanh chóng lướt đến, hắn cũng không ra tay quá nặng, nếu bị dính phải thì cũng chỉ là vết thương da thịt.
Nhưng con người của ta rất hay bao che khuyết điểm, rơi một sợi tóc ta đều đau lòng.
Ta phất nhẹ tay áo, dễ dàng hóa giải đạo kiếm khí này.
Bốn phía xôn xao, lần này chẳng những Thương Hà, đến cả vị thần nữ ngồi trong xe kia cũng vén màn che nhìn về phía ta.
Nàng ta mặt mày như họa, đôi mắt đào hoa, quả thật giống ta y hệt.
"Các hạ là người nào?"
Một âm thanh dịu dàng khác vang lên bên tai ta.
Ta khẽ nghiêng đầu nhìn qua, liền bắt gặp một nam tử dung mạo xinh đẹp khoác trên người y phục màu hồng cũng không biết xuất hiện bên cạnh ta từ lúc nào, mỉm cười liếc mắt nhìn ta.
"Lãnh Hương Quân"
Nhìn thấy lão bằng hữu lâu năm không gặp, ta mỉm cười.
Hắn sững sờ.
Ta nói tiếp " Tại hạ Như Nhan, tán tiên tới từ tu chân giới"
Ánh mắt hắn tối sầm, lắc đầu nói "Thật không thể tin được, thật không thể tin được. Bây giờ tán tiên thật đúng là khó lường,liền kiếm khí của Thương Hà Thần quân cũng có thể nhẹ nhàng hóa giải"
"Cả đời ta người duy nhất ta thấy...."
"Lãnh Hương Quân!" Phía chân trời xẹt qua một tia sáng, bỗng nhiên xuất hiện một thần quân thiếu niên, trên mặt giận đến tái đi "Chỉ là một cái tán tiên, há lại có thể so sánh cùng với sư tôn của ta"
Nhìn qua thiếu niên kia, ta nhất thời không biết nên dùng thái độ như nào.
Sau nửa ngày ngắn ngủi, tất cả những cố nhân ta đều đã gặp qua hết.
Mà tiểu thược dược kia rốt cuộc cũng đi tới trước mặt ta:
"Đại sư tôn, tiểu sư tôn, Lãnh Hương Quân"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro