
Xuyên qua nữ tôn nam ti quốc
Chu Vu Quân ngồi trước gương, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp không tì vết của mình.
Trong gương là một cô gái trạc mười chín đôi mươi , ba ngàn tóc đen được cung nhân trải chuốt gọn gàng , tỉ mỉ cố định bằng dây lụa đỏ như một điểm nhấn mạnh mẽ trên nền tóc đen nhánh . Bộ hỉ phục đỏ rực tôn lên làn da cùng dáng người tiêu chuẩn mà nam nhân cũng phải ganh ghét.
Mắt nàng không rõ hỷ nộ , nhìn chính mình trong gương.
Nàng như nhìn thấy chính mình của ngày đó , không có gương mặt hoàn mỹ, cũng không có làn da trắng trẻo mà là cái sẹo dữ tợn gạch ngang khuôn mặt, làn da đen ngâm do nắng mặt trời tàn phá.
Nhớ năm đó, ta kiên quyết đến cỡ nào , hy sinh đến cỡ nào ở mảnh đất đó , lấy tin tức về cho quốc gia . Đến cuối cùng ta nhận được gì , tội danh phản quốc bị người đời phỉ nhổ , cuối cùng lại bị bắn chết trên đài hình đến cả một nơi yên thân cũng không có .
Họ làm như vậy đúng sao ?
Ta hy sinh vì họ như vậy, đáng sao!?
Thế nhưng ông trời có mắt , không để ta chết dễ dàng như thế đem ta xuyên đến quốc gia khác . Vào một thời đại không tồn tại trong lịch sử , gì mà nữ tôn nam ti , nữ làm chủ, thú phu sinh con .Đáng sợ hơn lại là nam sinh con , ta luôn nghi ngờ nam tử có thể sinh con sao? Nhưng ta không thể không tin , thân thể này của ta là do phụ thân mang thai chín tháng mười ngày sinh ra đấy chứ.
Nam nhân nơi này cứ như nữ nhân thế giới ta vậy , thân hình nhỏ nhắn , thùy mị , đi nhẹ nói khẽ cười duyên .
Đợi tí bổn vương cần đứng hình vài chục giây , nhưng tại sao không để ta yên tĩnh làm vương gia nhàn rỗi mà bắt ta thú phu chứ????
Chết tiệt ta tình nguyện quay lại thế giới trước lăn lộn aaa.
Không ai biết nội tâm của Chu Vu Quân đang hét hò kháng cự, trên mặt nàng cũng chẳng có thần sắc khác thường.
Cũng chẳng đợi phản ứng tiếp theo , bên ngoài đã có người gõ cửa, tiếp đến là một giọng nữ hữu lực truyền vào:
"Vương gia , đã đến giờ rước phu."
-----------------------001
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro