Minh Hôn
Nửa đêm, tôi thức dậy, đây là ngày thứ bảy liên tiếp. Trong những giấc mơ của tôi, luôn có một đôi tay vuốt ve cơ thể mình. Đôi bàn tay lạnh lẽo đó chạm vào làn da mịn màng từng chút, vuốt ve cổ và vai tôi, nán lại trên ngực tôi và từ từ trượt xuống bụng dưới của tôi.
Một hơi thở lạnh lẽo và mơ hồ len lỏi vào tai tôi, khi bàn tay đó chạm vào nơi thân mật của tôi, cơ thể thật kinh khủng và tê liệt …
Dù tôi có sợ đến đâu, cơ thể tôi không thể di chuyển, tôi chỉ có thể cảm thấy nỗi sợ kỳ lạ này trong bóng tối hết lần này đến lần khác.
Bàn tay rất trêu chọc, áp lực nhẹ và nặng nề, làm tôi không thể không phát ra âm thanh, đôi môi lạnh lẽo và mềm mại hôn lên môi tôi, một chút vướng víu, một chút xâm nhập.
Trong mơ hồ, một giọng nói trầm ấm vang bên tai: “Đừng sợ, chỉ một lát thôi.”
Loại đau đớn rách nát đó, như máu thịt của Linh Chi, xoa dịu da thịt mềm mại và sự tra tấn dài khiến tôi đau đớn đến mức tôi đã ngất đi.
Trước khi tôi ngất đi, tôi nghe thấy một tiếng thở dài gần tai.
Đây chỉ là khởi đầu, không biết khi nào mới kết thúc …
Tên tôi là Tiểu Kiều, Mộ Tiểu Kiều, con gái của Mộ gia và là một tế phẩm
Từ ngày đó, tôi thường lặp đi lặp lại những nỗi sợ hãi trong đêm không thể tan biến ngay cả khi tôi thức dậy.
Cha tôi nói rằng đó là huyết minh, và được kí kết bằng máu của trinh nữ. Cái gọi là huyết minh thực sự là cưới một con quỷ trong địa ngục.
Gia đình chúng tôi khác với những người bình thường, đó là một gia đình đứng bên lề xã hội.
Và phụ thân tôi là trưởng tử trưởng tôn, tất nhiên được kế thừa sự nghiệp – điều hành một cửa hàng đồ cổ nhỏ.Một số đồ cũ, bị nhiễm độc sẽ được cha tôi xử lý, mua và bán lại cho những người có nhu cầu.
Mộ Gia, Mộ Gia
Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng ông tôi đã bò ra khỏi ngôi mộ, để cả gia tộc bị liên lụy bởi điều này.Và tôi là người bị liên lụy nhiều nhất.
Năm tôi được sinh ra, gia đình tôi thay đổi, nhiều người chết không thể giải thích được.
Ông nói rằng gia đình chúng tôi hàng năm bị nhiễm bởi âm vật, chắc chắn sẽ làm xáo trộn trật tự của âm phủ
Vào ngày tôi sinh ra, sấm chớp đùng đùng mưa to không ngớt, âm dương rối loạn. Mẹ tôi đột nhiên bị vỡ nước ối tại nhà vào giữa đêm. Quê tôi không xa bệnh viện huyện. Nhưng ngày đó mưa dền, gió dữ lũ đến bất ngờ nên tôi Chỉ có thể được sinh ra ở nhà.
May mắn thay, bà tôi rất có kinh nghiệm. Sau khi tôi khóc, ông tôi nhặt được một chiếc nhẫn ngọc bích trên bàn của tổ tiên.
Chiếc nhẫn có màu đỏ sẫm, và nó trông giống như máu đông đặc. Không ai biết nó đến từ đâu.
Ông tôi lắc đầu và thở dài, không nói gì.
Sau này, khi tôi 16 tuổi, tôi được đưa đến “chiếc giường” trong hầm của tổ tiên. Được cho là một hầm, trên thực tế mọi người trong gia đình đều biết rằng đó là ngôi mộ trống rỗng.Cỗ quan tài bằng đá lạnh băng nhưng kì thực đó là một chiếc giường cưới.
Sau đêm ác mộng đó, gia đình tôi liền sóng êm biển lặng, không còn tai nạn, không còn người nào phải chết nữa. Và tôi chính là một tế phẩm hy sinh cho gia tộc được yên ổn đến ngày nay.
Sau đêm đó, tôi liền bị mọi người trong gia tộc coi là người ngoài hành tinh như thể tôi là một con quỷ, mọi người đều sợ tôi, ghét tôi, và chiếc nhẫn mà tôi đeo trên ngực suốt 18 năm qua đó chính là của hồi môn của quỷ.
Mọi người trong gia đình đều nghĩ rằng tôi sẽ chết sau đêm minh hôn đó ( minh hôn là kết hôn với quỷ). Tuy nhiên, tôi vẫn sống sót. Mặc dù tôi bị bệnh nặng.
Sau đó, bố tôi đưa tôi từ quê đến nơi khác sinh sống. Tôi sống với bố và anh trai. Bề ngoài thì bình thường, nhưng vào ban đêm, tôi thường bị đánh thức bởi những cơn ác mộng.
Anh trai tôi là một bác sĩ y khoa. Anh ấy luôn làm phiền tôi và hỏi chuyện gì đã xảy ra đêm đó. Làm tình với một con quỷ khiến anh ấy không thể tưởng tượng được.
Cơn ác mộng này gần đây đã gia tăng và mỗi lần thức dậy, tôi lại cảm thấy hụt hẫng trong bóng tối của một căn phòng. Vì giấc mơ vào ban đêm,luôn kiến tôi bị đau đầu. Tôi luôn gạt bỏ khỏi tâm trí vào ban ngày, nhưng tôi vẫn luôn thấy nó vào ban đêm.
Nhưng Hôm nay, bàn tay này đặc biệt rõ ràng. Cái chạm này không còn là giấc mơ nữa, mà giống như đêm của hai năm trước, lạnh lẽo và chân thực.
“Tiểu Kiều, thê tử của ta …”
Anh ta vuốt ve cơ thể tôi hết lần này đến lần khác, đôi tay anh quen thuộc, và những ngón tay thon dài vẫn chạm vào nhau một cách nhạy cảm.
Bàn tay lạnh ngắt kéo dài liên tục trên ngực và bụng dưới, và cuối cùng trượt đến phần khiến tôi tê liệt. Áp lực của anh ta áp đảo tôi và khiến tôi run rẩy khi nhớ lại nỗi đau và sợ hãi đêm đó.
Tôi cảm thấy bàn tay anh ta lao vào cơ thể tôi, không kiên nhẫn mở rộng, xấu hổ và sợ hãi khiến toàn thân tôi run rẩy.
Sự thắt chặt này không làm giảm bớt cơn đau. Khi cơ thể lạnh lẽo của anh cúi xuống và bước vào, tôi run rẩy vì đau. Sự kết hợp khó khăn này dường như khiến anh ta rất bất mãn, một giọng nói trầm ấm, lạnh lùng vang lên bên tai tôi: “… Em có sợ ta không?”
Sợ hãi, tất nhiên.
Tôi Cảm thấy nỗi đau dâng trào khi dị vật xâm chiếm, anh ta không có ý định rút lui mà chỉ lạnh lùng chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi nhắm chặt mắt, những giọt nước mắt đau đớn chảy xuống khóe mắt. Tôi nghiến răng và gật đầu, cuộn tròn hết mức có thể để né tránh anh.
Ngay khi tôi di chuyển, anh véo eo tôi thật chặt, vừa vặn hơn.
“Ah–!” Nhục nhã, sợ hãi, không sẵn lòng, tôi không biết trong nháy mắt vì gì mà lá gan của tôi lại lớn như vậy, trở tay khéo ngăn kéo ở giường.
Tôi cố gắng tuyệt vọng và mở ngăn kéo bên giường.Trong ngăn kéo là năm đồng tiền hoàng đế và thanh kiếm gỗ đào mà anh tôi đã đưa cho tôi. Đây là những sản phẩm thật, nhưng chúng không có ích gì với anh ta!
Anh ta khẽ cười vài tiếng, hai bàn tay to ôm lấy hai cổ tay tôi và áp vào đầu tôi.
“Ta đã không gặp em trong hai năm, em đã trưởng thành … sự can đảm đã tăng lên và em dám chống lại ta …”
Mỗi câu nói của anh ta mang theo một động tác khó khăn, anh ta không dừng lại, mà mở cơ thể tôi đến mức tối đa.
Tôi không biết anh ấy đã làm điều đó bao lâu, khó khăn lạnh lẽo dần bị choáng ngợp bởi cảm giác ẩm ướt.
Khi tôi thức dậy, không có ai trong phòng. Chỉ có bầu không khí tràn đầy năng lượng sau một chút dây dưa với anh ta. Nhưng tuyệt nhiên tôi chưa thấy mặt hắn.
Tôi hơi choáng váng, và tôi ngồi dậy. Tôi cảm thấy đau nhức dưới thắt lưng và một số phần vẫn cảm thấy nóng và đau rát. Điều này nhắc nhở tôi rằng anh ta đã ở đây, đây không phải là một giấc mơ, mà là sự tiếp nối đêm của hai năm trước.
Điện thoại di động ở đầu giường reo lên và tôi trả lời. Đó là giọng nói của anh tôi: “Tiểu Kiều, mở cửa! Bố bị thương!”
Tôi đã bị sốc trong lòng. Bố tôi và anh trai tôi đã đi đến hiện trường để đối phó với một điều khó khăn. Họ không ở nhà trong hai ngày này. Làm thế nào họ có thể bị thương?!
Tôi loạng choạng bước ra khỏi giường, đôi chân đau nhức run rẩy dữ dội, và tôi ngã mạnh xuống đất. Những thứ vừa rồi tuôn rơi xuống chiếc váy ngủ. Tôi nhìn xuống và nó đỏ ngầu. Cảm giác xấu hổ tràn ngập, và tất cả các cơ quan nội tạng đều có vị chua xót. Nước mắt lưng tròng, tôi vội vàng lau sạch nó và chạy xuống cầu thang để nhấn công tắc gara.
Nhà tôi là một tòa nhà ba tầng nhỏ trên đường văn hóa thương mại. Đây là một vòng tròn kinh doanh quy hoạch thống nhất. Có hàng triệu tòa nhà nhỏ như vậy.
Anh tôi lái xe vào trong gara. Bước xuống xe một thân toàn bùn đất và máu khô. Tôi Nhịn không được mà sợ hãi kêu lên.
“Tiểu Kiều, đừng sợ, hãy đi và chuẩn bị nước nóng, càng nóng càng tốt.” Anh tôi bảo tôi rồi bế bố lên lầu.
Tình huống này rất ít khi tôi thấy và tôi không biết họ đã gặp tai nạn gì.
Tôi đang đứng trong bếp đun nước nóng, vì cơ thể vô cùng mệt mỏi và đầu óc tôi rối bời. Tôi vô tình bị bỏng tay, và vết bỏng rộp lên bên tay phải. Nhưng tôi không quan tâm đến điều này, vì vậy tôi nhanh chóng mang nước nóng lên lầu cho bố tôi.
Bố tôi đang ở trong một tình huống tồi tệ. Ông ấy mím chặt môi, đôi mắt dính đầy máu đỏ, và lắc đầu không nói một lời. Anh trai tôi hiểu ý của bố tôi và đuổi tôi ra khỏi phòng.
Tôi ngồi ở cửa và nghe thấy tiếng hét khàn khàn từ bên trong. Tôi ôm đầu. Mười tám tuổi của những người khác là những năm của tuổi trẻ tự do và làm những điều mình thích. Nhưng tại sao tôi phải chịu đựng cuộc hôn nhân với một con quỷ độc ác, ở trong nỗi sợ hãi và đau đớn suốt cả ngày …
Đêm đó, anh ta lại đến.
Sợ hãi và phản kháng đều là vô ích, cho dù tôi có kêu lớn cỡ nào đi nữa,thì cha tôi và anh tôi ở tầng dưới không thể nghe thấy.
Và anh ta dường như rất vui khi xua tan mọi sự kháng cự của tôi, không chỉ chiếc giường mà cả bệ bàn và bệ cửa sổ đã trở thành chiến trường của anh ta để chế ngự tôi.
Tôi cảm thấy đau đớn, cảm thấy bất lực.
Tôi có thể cảm thấy ngực lạnh băng và cánh tay rắn chắc của anh ta. Nhưng tôi không dám mở mắt.
Anh ta ghé sát tai tôi. Khi tôi đang tránh né, má tôi chạm vào một chiếc mặt nạ lạnh và cứng, anh ta hỏi tôi:
“… Tay em làm sao vậy?” Giọng nói lạnh lùng vang lên, và bàn tay lạnh ngắt nâng cằm tôi, buộc tôi phải trả lời.
“Tôi bị bỏng…” Tôi nhắm mắt lại và cúi mình dưới anh ta.
Cái lạnh quá mức bao trùm lấy tôi, không có lối thoát, không có sự rút lui. Anh ta không nói nữa, chỉ liếm vết thương trên tay tôi với sự lạnh lẽo, ẩm ướt trước khi tôi ngất đi.
Ngày hôm sau, bố tôi đang ngồi trong sân và đắm mình dưới ánh mặt trời. Lý do tại sao ông không thể nói chuyện tối qua là vì ông có ngậm một dấu hiệu bằng đồng trong miệng.
Ngay khi nhìn thấy tôi, bố tôi mỉm cười và nói: “Cuối cùng cũng có thể nói chuyện và thiếu chút nữa là chết ta rồi”. Cha này, lời nói có quan trọng hơn cuộc sống không?
Tôi mỉm cười miễn cưỡng, nhưng mắt tôi đau và chua xót.
“Tiểu Kiều có chuyện gì với con vậy? Khuôn mặt con rất tệ?” Bố tôi thấy rằng khuôn mặt tôi không bình thường,
Tôi nghĩ con quỷ rất dữ tợn, mỗi lần tôi nghĩ mình sẽ bị tra tấn đến chết, có lẽ anh ta đến giết tôi.
Nó chỉ là một cách đặc biệt để giết tôi.
Minh hôn có Huyết minh, có sinh lễ vậy thì điều tiếp theo có lẽ để tôi chết và trở thành quỷ để hoàn thành hôn lễ?
Nghĩ đến việc mình chết, tôi có một chút lưỡng lự nói: “Bố ơi, hắn đã tới … “
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro