Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Chương 3

Tác giả: Vọng Tẫn Sanh Ca

Convert: "Ai rồi cũng thất tình"

Edit: Kim Kim

***

Mùng bảy tháng sáu, đến đêm khuya, cảnh đẹp mùi thơm, ánh trăng sáng tỏa ra ánh sáng màu bạc.

Hạ Tiểu Lạc ngồi ngẩn người thật lâu, không chớp mắt nhìn hỉ phục đỏ thẫm được treo trong phòng, cảm thấy tất cả đều không chân thật, hôm nay còn ở trong nhà vui chơi cười đùa, ngày mai mình phải lên kiệu hoa trở thành phu lang của người khác....

"Lạc Nhi, ngủ rồi sao?"

Âm thanh mẫu thân truyền vào trong tai, Hạ Tiểu Lạc nháy mắt hoàn hồn, nói: "Không có, nương vào đi!"

Hạ Vũ Đình rất ít nhìn thấy nhi tử an tĩnh như vậy, giữa mày không tự giác lộ ra một ít sủng nịch, chậm rãi đi đến bên người nhi tử, ở bên cạnh bàn ngồi xuống, lại tự rót cho mình một ly trà, mới chậm rãi nói: "Lạc Nhi, nương an bài cho con cưới gả, con không trách nương đi?"

Hạ Tiểu Lạc lắc lắc đầu, rốt cuộc, đối phương là thành chủ Cảnh An thành, là đối tượng mà tất cả nam tử đều tâm tâm niệm niệm, nhất định cũng là một nhân tài kiệt xuất.

Hạ Vũ Đình mỉm cười sờ sờ đầu nhi tử: "Như thế, nương an tâm rồi, về sau tới nhà thê chủ không còn như ở nhà mẹ đẻ, phải học được cách quan sát, ít nói, không cần tùy ý làm bậy, phải nghe lời thê chủ nói, cẩn tuân tam tòng tứ đức."

Đây là kiểu phu lang trong mộng của nương đi? Hạ Tiểu Lạc nghĩ, biết mẫu thân là vì chính mình suy nghĩ, nghe lời gật gật đầu.

"Như thế, Lạc Nhi sớm chút nghỉ ngơi, ngày mai còn phải dậy sớm, nương cũng về phòng."

Đem mẫu thân tiễn đi ra ngoài, Hạ Tiểu Lạc cũng nghe lời nằm ở trên giường nghỉ ngơi, chỉ là không tới mười lăm phút, cửa phòng lại bị người mở ra, Hạ Tiểu Lạc đứng dậy, thấy rõ người tới, mếu máo, nói: "Cha ——"

Lê Tử Hiên trong mắt toàn là không nỡ, đi tới mép giường, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nhi tử, nói: "Lạc Nhi, con có trách cha?"

Hạ Tiểu Lạc rốt cuộc biết cái gì kêu phu thê đồng tâm, mẫu thân cùng cha ngay cả lời nói đều là tương đồng! Bất quá vẫn hiểu chuyện lắc lắc đầu.

Lê Tử Hiên cũng sờ sờ đầu nhi tử, nói: "Lạc Nhi trưởng thành, về sau tới thê gia nhất định không cần tùy ý làm bậy, nghe lời thê chủ nói, biết không?"

Hạ Tiểu Lạc cúi đầu, nói: "Đã biết, vừa rồi nương đã nói qua."

Lê Tử Hiên hiểu rõ, nói: "Nàng vậy mà còn có lương tâm." Liếc mắt nhìn nhi tử vẫn đang cúi đầu, lại hỏi: "Lạc Nhi vẫn còn lo lắng sao?"

Hạ Tiểu Lạc gật gật đầu, trong mắt đầy sao lấp lánh, bắt lấy góc áo phụ thân, nói: "Cha, người nói nếu tương lai nàng cũng giống những người khác phu hầu thành đàn, không để ý tới tiểu Lạc thì làm sao bây giờ?"

Lê Tử Hiên trong lòng cười, thì ra là lo lắng cái này! Trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, nói: "Không cần sợ, nàng nếu dám nạp hầu, con liền hưu nàng!"

Hạ Tiểu Lạc kinh ngạc nhìn phụ thân của mình, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra còn có thể như vậy!" Ngay sau đó mặt giãn ra, khó trách mẫu thân không dám nạp hầu, nguyên lai là sợ cha đem nàng hưu a....

***

Trời quang mây tạnh, ánh dương sáng sớm mang đến những tia nắng ấm áp, lúc này bên trong Cảnh An thành, mười dặm hồng trang, thảm đỏ trải khắp thành, khắp nơi tràn ngập một màu hồng của hỉ khí.

Thành chủ cùng nhà giàu số một liên hôn, mở tiệc chiêu đãi bá tánh toàn thành, tự nhiên là thịnh cảnh khó gặp, canh giờ đón dâu còn chưa tới, hai bên đường đã tụ tập một đám người đen kịt, ngửa cổ chờ mong, nói chuyện say sưa.

Bên trong Hạ phủ, giăng đèn kết hoa, nơi nơi đều treo chữ "Hỉ" to lớn, mọi người rất bận rộn, lại vui vẻ vô cùng, nhìn thật kỹ, cơ hồ trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc, nếu có người hỏi, gả đi cũng không phải bọn họ, vị cớ gì lại vui vẻ nhe vậy? Như vậy cả Hạ phủ sẽ cười ngươi kiến thức hạn hẹp, bọn họ vui vẻ chính là —— Hạ Tiểu Lạc rốt cuộc gả đi, về sau cuối cùng cũng có thể sống một cuộc sống bình yên.

Không bao lâu, âm thanh chiêng trống từ xa đã tới gần, bên ngoài Hạ phủ âm thanh pháo trúc lả tả vang lên, rất có xu hướng đinh tai nhức óc.

Hạ Tiểu Lạc bị phụ thân rưng rưng dẫn ra khỏi cửa phủ, trên đường, Lê Tử Hiên còn không quên an ủi: "Lạc Nhi, không cần lo lắng!"

Khăn hỉ trùm trên đầu Hạ Tiểu Lạc gật gật, nhỏ giọng nói: "Đã biết, nàng nếu dám đối với ta không tốt, ta liền hưu nàng!"

Lê Tử Hiên kinh ngạc, vội đem củ khoai lang nóng phỏng tay này nhét vào trong kiệu hoa.

......

Tô phủ, Hạ Tiểu Lạc ngồi ngay ngắn trên giường, cúi đầu thoáng nhìn một góc áo màu đỏ, trong lòng đột nhiên khẩn trương——

"Thỉnh tân nương cầm lấy hỉ cân, vén lên khăn hỉ, từ đây vừa lòng đẹp ý."

Hạ Tiểu Lạc cảm giác được trên đầu có ánh sáng nhẹ, ngẩng đầu đầy khát khao nhìn thê chủ ở đối diện đang mỉm cười, tóc đen như mực, môi hồng răng trắng, ánh mắt yêu dã bình tĩnh nhìn chính mình, giống như một gốc mạn châu sa hoa nở rộ, vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm.

"Thỉnh tân nương tân lang uống rượu giao bôi, từ đây về sau chung sống lâu dài."

Hạ Tiểu Lạc mặt ửng hồng, cúi đầu, cầm lấy rượu hỉ lang đưa qua, hai người hai tay đan xen, ánh mắt nhìn nhau, Hạ Tiểu Lạc cảm thấy trái tim mình lỡ một nhịp, ngửa đầu đem rượu giao bôi uống cạn.

"Chúc tân nương tân lang vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý nữ."

Thấy mọi người thối lui, thần kinh đang căng chặt của Hạ Tiểu Lạc thả lỏng chút, nghiêng đầu nhìn thê chủ của mình, anh tuấn tiêu sái, mặt mày như họa, cũng đang mỉm cười nhìn mình, Hạ Tiểu Lạc bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt này có chút quen thuộc ——

"Về sau, ta kêu chàng là Lạc nhi nhé."

"Ân?" Hạ Tiểu Lạc ngây ra một lúc, lúc này mới cảm giác được đối phương đang nói chuyện với mình, ngay sau đó lại "Nga ——" một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

"Phốc... Hôm nay có chút không giống chàng...." Tô Thiên Ngữ cười nói.

"Ách —— bằng không... Thê, thê chủ... Ngươi đã gặp qua ta sao?" Hạ Tiểu Lạc kinh ngạc, chẳng lẽ mình thật sự đã từng gặp qua nàng?

Tô Thiên Ngữ đạm mạc cười, nói: "Lạc Nhi trí nhớ thật đúng là kém, ngày đó không biết là ai trực tiếp bổ nhào trên người vợ này, còn quát rằng ta không có mắt!"

Ách...

Nguyên lai là nàng?

Hạ Tiểu Lạc bừng tỉnh, nghĩ đến bộ dáng ngang ngược vô lý ngày đó của chính mình, màu đỏ từ mặt đã lan đến cổ, do do dự dự nói: "Nhưng mà, ngày đó, ngươi lớn lên không phải cái dạng này a!"

"Dịch dung mà thôi!"

Nghe vậy, hai mắt đào hoa của Hạ Tiểu Lạc lóe sáng, trong lòng nghĩ thầm: Này, nếu là mình biết dịch dung, lúc chỉnh người không phải dễ hơn rất nhiều đi.

Tô Thiên Ngữ ở nhìn thấy Hạ Tiểu Lạc thất thần mơ màng, trên mặt không tự giác ý cười gia tăng, giơ tay cởi bỏ đai lưng lụa đỏ, lại cởi luôn ngoại bào, chỉ chừa lại áo lót ở trước mặt Hạ Tiểu Lạc, thấy Hạ Tiểu Lạc còn ở nơi đó không rõ chuyện gì, hoàn toàn không để chính mình ở trong mắt, gương mặt tiểu Lạc đã được người hầu sửa sang lại, nàng vừa nhìn liền thấy một đôi môi hồng nhuận, không nhịn được hôn xuống.

"Ngô..." Hạ Tiểu Lạc kêu ra tiếng, không chút do dự đẩy thê chủ đang ở trên người mình ra, Hạ Tiểu Lạc tuy rằng năm nay mười sáu tuổi, ngày thường làm chút chuyện trộm cắp chơi bời, thế nhưng vẫn là một người thủ thân như ngọc, hơn nữa phụ thân cùng mẫu thân của hắn chỉ lo đau lòng, không nói đến chuyện này với hắn, tự nhiên là không hiểu được bổn phận của phu lang khi ở trên giường...

Trên thực tế, Hạ Tiểu Lạc vẫn luôn cho rằng: Phu thê chỉ cần ngủ cùng nhau, thì có thể có tiểu bảo bảo......

Cho nên, hành động vừa rồi của Tô Thiên Ngữ mới doạ Hạ Tiểu Lạc sợ hãi, Hạ Tiểu Lạc giờ phút này giống như chú chim nhỏ đang run rẩy.

Tô Thiên Ngữ sửng sốt, nói: "Lạc Nhi, chàng đang sợ sao?"

Hạ Tiểu Lạc trong mắt rưng rưng, mếu máo, chất vấn nói: "Vừa rồi, ngươi vì cái gì lại làm như vậy?"

Ách... Hắn không phải là không hiểu đi...

"Vậy ta sai rồi sao?" Tô Thiên Ngữ nhướng mày hỏi.

Hạ Tiểu Lạc đúng lý hợp tình, nói: "Tự nhiên!"

Tô Thiên Ngữ đau đầu cười khổ, hỏi: "Vậy Lạc Nhi muốn nghỉ ngơi?"

Hạ Tiểu Lạc lại lần nữa mếu máo: "Ta đói bụng..."

Tô Thiên Ngữ ngẩng đầu nhìn chỉ thấy trong phòng có chút điểm tâm, liền đứng dậy lấy tới hầu hạ phu lang dùng cơm, Hạ Tiểu Lạc cầm một khối đào hoa tô, mở ra miệng nhỏ cắn xuống, lại ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt của thê chủ, khuôn mặt nhỏ hơi nóng, bộ dáng thẹn thùng lọt vào trong tầm mắt làm cho Tô Thiên Ngữ miệng đắng lưỡi khô, Hạ Tiểu Lạc vẫn hồn nhiên không biết, tiếp tục ăn món ngon của mình.

Hầu hạ phu lang ăn uống no đủ xong, Tô Thiên Ngữ lại đem ngoại bào cùng những thứ vướng víu khác của phu lang cởi bỏ, một đầu tóc đen bóng như lụa tùy ý mà buông ở sau đầu, ánh mắt Tô Thiên Ngữ không tự giác mà gia tăng, tiện tay cởi luôn trung y của người kia ra, kết quả lại chọc cho Hạ Tiểu Lạc cả người run rẩy...

Thanh thủy xuất phù dung, nét đẹp không trang sức.

Sủng nịch trong mắt Tô Thiên Ngữ lại càng tăng, đành phải ai oán thở dài, ôm lấy Hạ Tiểu Lạc vào trong ngực, lúc nằm trên giường còn không quên âm thầm thề, về sau, nhất định bắt Hạ Tiểu Lạc dâng trả gấp mười lần.

————-

Cùng xem Tô phủ như thế nào gà bay chó sủa a~~~~~~

O(∩_∩)O~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro