Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


Chương 2

Tác giả: Vọng Tẫn Sanh Ca

Convert: "Ai rồi cũng thất tình"

Edit: Kim Kim

****

"Tiểu Hiên Hiên, ngươi xem, một đôi chim nhạn sống a...Không thể tưởng tượng được đứa nhỏ Thiên Ngữ này lại nóng vội như vậy, hôm qua mới vừa đáp ứng hôn sự, hôm nay liền tới nạp thái, vấn danh..." Hạ Vũ Đình vẻ mặt hưng phấn chạy vào nội thất, đối với Lê Tử Hiên đang thản nhiên phẩm trà lải nhải...

Lê Tử Hiên không có lên tiếng, khói từ chung trà phả ra mờ mịt ánh mắt, lại nhợt nhạt uống một ngụm, mới thong thả buông chung trà, mở miệng nói: "Như vậy vội vã đem Lạc Nhi gả đi ra ngoài, ngươi cũng thật bỏ được!"

Hạ Vũ Đình nhanh chóng bắt giữ được trong giọng nói phu lang có một tia nghẹn ngào, trong lòng hiểu biết, rốt cuộc nếu Lạc Nhi xuất giá, liền không thể thường xuyên về nhà mẹ đẻ, làm phụ mẫu sao có thể bỏ được, bất quá cũng không có nói toạc ra, ngược lại vẫn giữ khuôn mặt tươi cười cười, giả ngu nói: "Tiểu Hiên Hiên, như thế nào ta lại cảm thấy chàng không được vui vẻ? Có phải hay không tối hôm qua làm đau chàng?"

Nghe vậy, mặt Lê Tử Hiên trong nháy mắt ửng đỏ, trắng mắt liếc cái người đang ra vẻ chân chó kia một cái nói: "Xác thật là làm đau ta, cho nên, thê chủ đêm nay người nên ngủ ở thư phòng đi thôi..."

Vì thế, Hạ Vũ Đình hóa đá...

Lê Tử Hiên thấy biểu tình thê chủ như thế, trong lòng cười, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tiện đà lại nói thêm: "Thê chủ, Lạc Nhi sắp xuất giá, vi phu muốn vội vàng giúp Lạc Nhi chuẩn bị của hồi môn, mấy ngày gần đây đây sẽ rất bận, vì không quấy rầy thê chủ nghỉ ngơi, trước khi Lạc Nhi xuất giá thỉnh thê chủ đều nghiêm túc ngủ ở thư phòng..."

Vì thế, tượng đá Hạ Vũ Đình trong nháy mắt vỡ tan... Đáy lòng không ngừng gào thét: "Hạ Tiểu Lạc, ta nhất định phải trong thời gian ngắn nhất đem ngươi gả ra ngoài!"

......

Người nào đó đang ngủ giật mình bừng tỉnh hắt xì một cái, xoa xoa đôi mắt, trở mình, đạp lên chăn tiếp tục ngủ...

Đợi Hạ Tiểu Lạc ngủ đủ, thái dương đã nghiêng nghiêng treo ở phía tây, Hạ Tiểu Lạc trong lòng kỳ quái vì cái gì hôm nay cha không có tới rống chính mình rời giường, bất quá cũng mừng rỡ vui vẻ, thầm nghĩ: "Rốt cuộc có một ngày có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh." Lại nhìn nhìn phía tây, nghĩ hẳn là sắp tới thời gian ăn cơm chiều, vì thế bò ra khỏi giường gọi Lam Tâm đến hầu hạ mình mặc quần áo.

Hôm nay Hạ Tiểu Lạc có cảm giác rất kỳ quái, ngày thường mỗi khi chính mình ra cửa, bọn hạ nhân đều là tránh như tránh tà, hôm nay sao lại có nhiều người vây quanh như vậy, không ngừng hướng mình nở nụ cười ái muội, Hạ Tiểu Lạc cảm giác mình muốn xù lông, sờ sờ mặt, xoay người nói: "Lam Tâm, trên mặt ta có dính cái cái gì không?"

Lam Tâm nghiêm túc mà nhìn mặt công tử nhà mình, lắc lắc đầu.

Hạ Tiểu Lạc lại nói: "Vậy ngươi có biết tại sao bọn họ lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta?"

Lam Tâm cứng người, muốn nói lại thôi.

Hạ Tiểu Lạc trong lòng bất an, vì thế lại nói: "Mau nói ——"

Lam Tâm nghĩ nghĩ, không nhanh không chậm mở miệng: "Nô tưởng, hẳn là bởi vì chuyện công tử người muốn xuất giá......"

Hạ Tiểu Lạc kinh ngạc trợn to mắt, không chờ Lam Tâm nói chuyện xong, liền vội truy vấn: "Cái gì xuất giá? Ai nói ta muốn xuất giá?"

Lam Tâm vẫn như cũ ngốc lăng nói: "Hôm nay thành chủ đã tới nạp thái vấn danh... A? Công tử ——" thấy bóng dáng Hạ Tiểu Lạc đi xa, Lam Tâm lắc lắc đầu, bất đắc dĩ đuổi kịp, nhìn thế nào cũng cảm thấy, tính tình công tử như vậy, về sau nếu là xuất giá nhất định phải chịu khổ, cho nên mình vẫn là trở về nghiêm túc đọc "nam giới" , tương lai đúng lúc có thể chỉ điểm công tử.

...

"Tiểu Hiên Hiên, tới, uống miếng canh cá." Hạ Vũ Đình chân chó đem canh cá được nấu tốt đặt trước mặt phu lang, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.

Lê Tử Hiên quay đầu đi, đem canh cá đẩy trở về, lúc quay đầu lại nháy mắt phát hiện phía sau cửa có một góc áo màu lam nhạt, ánh mắt tối sầm lại, nói: "Lạc Nhi, không tiến vào ăn cơm, đứng ở bên ngoài làm gì?"

Nghe vậy, Hạ Tiểu Lạc ngượng ngùng đi đến, ngồi xuống vị trí của chính mình, lung tung lôi kéo góc áo, ủy khuất nhìn phụ thân, mếu máo, do do dự dự mở miệng: "Cha, tiểu Lạc không nghĩ gả chồng......"

Lê Tử Hiên đang định gắp đồ ăn, ngay sau đó buông chiếc đũa, quay lại nhìn thê chủ của mình, trên mặt viết: "Ngươi không phải nói ngươi có biện pháp sao?"

Hạ Vũ Đình thấy ánh mắt phu lang mình, tỏ vẻ không có việc gì, nói: "Lạc Nhi, ngươi thích ăn bánh hoa quế Tư Phúc đúng không?"

Hạ Tiểu Lạc không rõ nguyên do, gật gật đầu.

"Vậy còn gà quý phi của tửu lâu Phong Lâu hay sủi cảo tôm thủy tinh con cũng thích đúng không?"

Hạ Tiểu Lạc lại gật gật đầu.

"Nếu cái gì con cũng thích ăn, thì ta nghĩ con nên gả đi, tất cả đều là sản nghiệp thê chủ tương lai của con, nếu không gả, nàng nổi giận, tương lai con nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ lại được ăn những món đó." Nói xong, cầm lấy chén canh cá vừa nãy phu lang không có uống qua, húp một ngụm.

Lê Tử Hiên cúi đầu, bởi vì nghẹn cười mà hai vai run lên, Hạ Tiểu Lạc nghe vậy, cả giận nói: "Nương người cho rằng tiểu Lạc cũng chỉ biết ăn sao? Ta thấy là người cảm thấy ta ở nhà làm bóng đèn chậm trễ người cùng cha ân ái mới vội vã đem ta gả ra ngoài!"

Nghe vậy, Hạ Vũ Đình còn chưa kịp nuốt xuống canh cá lại ngay lập tức liền phun ra...

Hạ Tiểu Lạc cúi đầu nhìn cả người đầy canh cá, căm giận đứng lên, nắm chặt nắm tay, đột nhiên dậm chân hai cái, rống giận: "Nương! Ngươi rốt cuộc muốn cái gì a! Thật là chán ghét! Chán ghét!" Dứt lời, xoay người chạy ra ngoài.

Nhìn bóng dáng nhi tử rời đi, lại quay đầu nhìn thê chủ, Lê Tử Hiên có một cảm giác muốn chống đỡ xúc động, xuyên tới nơi này hai mươi năm, sớm đã quen nơi đây là thế giới nữ tôn nam ti, đối với thê chủ bên cạnh, tất nhiên cũng là tin tưởng, bất quá nghĩ nhi tử chính mình đứt ruột đẻ ra phải gả ra ngoài, vẫn là không khỏi có chút lo lắng nói: "Thê chủ, nếu là tiểu Lạc thật sự không muốn gả thì làm sao bây giờ?"

Đối với lo lắng của phu lang, Hạ Vũ Đình hiểu rõ, nắm lấy tay đối phương, gắt gao bao bọc trong bàn tay mình, nghiêm túc nói: "Tử Hiên yên tâm, người làm vợ được định sẽ không làm Lạc Nhi chịu ủy khuất, huống hồ, hài tử Thiên Ngữ nhân phẩm cùng tướng mạo hoàn toàn không thể chê, nương nàng cùng ta lại là thế giao, ta tin tưởng nàng sẽ trở thành một thê chủ tốt."

"Ta muốn không phải là một người thê chủ tốt, ta muốn người đó có thể đối với Lạc Nhi toàn tâm toàn ý!" Giống như ngươi đối ta vậy...

Nghe lời phu lang nói, khoé miệng Hạ Vũ Đình toát lên một mạt tươi cười, nói: "Tiểu Hiên Hiên ngươi cứ yên tâm đi, kỳ thật Thiên Ngữ hôm qua đã gặp qua tiểu Lạc, hôm nay vội vàng nạp thái vấn danh tự nhiên là vừa ý tiểu Lạc của chúng ta."

Lê Tử Hiên thấy thê chủ nói như thế, liền âm thầm yên tâm, bất quá lời nói ra lại làm Hạ Vũ Đình trong nháy mắt nuốt xuống lời nói còn kẹt trong cổ họng, hắn nói: "Thê chủ, như thế, Tử Hiên liền đi vội vàng giúp Lạc Nhi chuẩn bị của hồi môn, phòng ngủ thật là hỗn độn, ngài hôm nay liền bắt đầu ngủ thư phòng!"

Mà lúc này trong sương phòng, Hạ Tiểu Lạc đang nằm ở trên giường trằn trọc khó ngủ, bụng đói đến kêu vang, Lam Tâm liền đẩy cửa đi đến, trong tay còn bưng một cái khay, mùi hương cháo thịt băm nhuyễn nháy mắt tràn ngập toàn bộ căn phòng.

"Lam Tâm, đem tô cháo đáng chết này ra ngoài cho ta! Ta không muốn ăn!" Hạ Tiểu Lạc giận dỗi nói, tuy rằng chính mình bình thường yêu nhất chính là ăn, nhưng vừa nghĩ đến đây là đồ ăn của nữ nhân mà tương lai mình phải gả, liền giận sôi máu, thầm nghĩ: Ta không ăn cũng sẽ không chết, ta chưa từng gặp qua cái thành chủ đáng chết kia, vì cái gì phải gả cho nàng! Huống hồ cha nói ta đường đường nam tử hán đại trượng phu, há lại có thể vì một tô cháo mà khom lưng!

Lam Tâm không để ý đến tiểu tính tình của Hạ Tiểu Lạc, không nhanh không chậm đem cái khay trong tay đặt trên bàn, liền nói: "Công tử, đây là gia chủ phân phó Lam Tâm nhất định phải đưa cho công tử ăn, còn nói công tử không ăn cơm chiều, cho dù là sinh khí cũng không thể nhịn đói không ăn được!"

Cái đồ đầu gỗ!

Hạ Tiểu Lạc trở mình, vùi đầu vào chăn, âm thanh từ trong chăn truyền ra nói: "Vậy ngươi liền để lại nơi này, đi nói cho nương, ta sẽ không ăn, ngươi cũng đi ra ngoài, đừng quấy rầy bản công tử ngủ!"

Nằm ở trên giường Hạ Tiểu Lạc trằn trọc, rốt cuộc không thể nhịn xuống, xốc lên chăn lên đứng dậy, ngồi ở trước bàn, múc một muỗng cháo bỏ vào miệng thầm nghĩ: Kỳ thật, đồ ăn là vô tội, lãng phí lương thực rất là đáng xấu hổ! Ta Hạ Tiểu Lạc không thể làm người đáng xấu hổ!

Sáng sớm hôm sau, Hạ Tiểu Lạc bị âm thanh ồn ào bên trong phủ đánh thức, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, tùy ý khoác một kiện áo ngoài, đi ra ngoài nhìn xem rốt cuộc là ai dám quấy nhiễu mộng đẹp. Đợi tới lúc hắn đi ra sảnh ngoài, nhìn thấy môi công mặt mày rạng rỡ tươi cười, cùng với một rương lại một rương treo đầy tơ lụa đỏ thẫm... Hẳn là "Sính lễ"... Hạ Tiểu Lạc hoảng sợ trợn to mắt, nhìn người đến người đi bận bận rộn rộn, chẳng lẽ chuyện chính mình xuất giá thật sự là ván đã đóng thuyền? Nhưng mà hắn thật sự còn chưa có chuẩn bị tâm lý tốt......

Môi công lả lướt quay lại liền nhìn thấy Hạ Tiểu Lạc quần áo không chỉnh tề, hơi nhíu mi, ngay sau đó lại thay một khuôn mặt cười như hoa hoa, bĩu môi nói: "Đây là Hạ công tử đúng không? Hạ công tử thật là phúc khí tốt nha, gả cho thành chủ trích tiên của chúng ta làm phu lang, nô gia nguyên không biết thế gian này người nào mới có thể xứng đôi với thành chủ, bất quá lúc này vừa thấy mới biết được, Hạ công tử cùng Tô thành chủ a, không chỉ là môn đăng hộ đối, ngay cả dung mạo đều là đỉnh đỉnh tuyệt phối, đều là nhất đẳng nhất mỹ nhân......"

Hạ Tiểu Lạc nhíu mày nhìn môi công trước mắt đang lải nhải, lại nhìn nhìn vẻ mặt đầy ý cười của mẫu thân, Hạ Tiểu Lạc biết: Từ xưa đến nay, hôn nhân là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, chính mình thật sự là phải xuất giá!

Vì thế, hôn lễ định vào mùng tám tháng sau.

***

Kim: Tên mấy món ăn trong truyện Kim không biết làm sao nên thay bằng món khác, tại Kim edit từ bản convert chứ không phải từ raw :( nếu bạn nào thấy khác với nguyên tác thì cho Kim xin lỗi nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro