Chương 2
Trông thấy ánh mắt không dám tin của ta, Liên phi chợt che miệng cười duyên.
- A... Hay là ngươi động lòng với hắn rồi? Cũng phải, dù gì các ngươi cũng từng có mười năm phu thê ân ái kia mà.
Ả cười ngả ngớn. Nụ cười đầy ác ý như găm sâu vào mắt ta, đau nhói.
- Chậc chậc, khuôn mặt này so ra cũng đáng giá đấy... Nhưng mà Lí Trúc Lan, ta cảnh cáo ngươi! Nếu ngươi dám phản bội, Kim Tàm Cổ sẽ xé nát nội tạng ngươi ngay lập tức!
- Động lòng?
Hoàng hậu cười lạnh, ngày càng lại gần Liên phi hơn.
- Nếu ta mà động lòng thì cũng chẳng cần phí tâm bắt hắn về đây! Chẳng qua là ta không có thời gian hạ Đoạn Hồn mà thôi. Dù sao thì chút nữa còn phải thực hiện đại điển nhường ngôi, nếu tay chân hắn tàn phế cả thì quá khó coi... Lại nói chính ngươi, Hoàng Liên Hạnh, ngươi ngang nhiên xông vào tẩm cung của ta, nếu như đánh rắn động cỏ, ngươi có gánh nổi không!
Liên phi nghiến răng đầy căm phẫn.
- Hừ, giờ thì ngươi muốn nói sao chẳng được! Tẩm cung của ngươi? Ha ha, rất nhanh thôi, nơi này sẽ không còn là của ngươi nữa rồi! Đừng vọng tưởng lấy lòng Hiền Vương điện hạ là có thể đắc sủng như trước đây, vị trí này vốn phải là của ta!
Hoàng Hậu bật cười đầy châm chọc.
- Liên phi... Thật sự không biết ngươi là ngây thơ hay là ngu xuẩn nữa! Vị trí của ngươi?
Ánh mắt Hoàng hậu như thương xót một kẻ điên.
- Một đôi hài rách đã bị người dùng qua, ngươi nghĩ ngươi vẫn còn cơ hội leo lên ngôi Hậu hay sao?
- Tiện nhân, ngươi nói gì đó!
Liên phi gào lên, rút từ trong người ra một thanh chuỷ thủ.
- Tin hay không ta cắt lưỡi ngươi! Hiện tại không có ai, không ai có thể cứu ngươi được đâu!
Nói rồi ả lao về phía Hoàng Hậu với một vẻ mặt điên cuồng. Lưỡi dao lạnh lẽo nhắm thẳng vào khuôn mặt tinh xảo của Hoàng hậu.
Ả muốn rạch nát khuôn mặt ấy!
Những hằn thù ghen tị hiện lên trần trụi trong ánh mắt ả ta.
Ta bất giác nín thở.
Đột nhiên, trong tích tắc, ống tay áo của Hoàng Hậu lóe lên một tia sáng sắc lạnh. Chỉ chớp mắt, tia sáng đó đã xuyên thẳng qua cổ họng Liên Phi.
Sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm cả căn phòng.
Ta hoàn toàn không thể tin nổi vào mắt mình.
Vị Hoàng Hậu yểu điệu và yếu đuối trong mắt ta, lại có thể cắt cổ Liên phi vốn xuất thân từ thế gia giang hồ chỉ trong chớp mắt?
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?!
Liên Phi càng kinh hoàng hơn. Đôi mắt ả trợn to, miệng há hốc nhưng không còn có thể thốt nên lời.
- Ta nên biết ơn sự tự phụ và ngu ngốc của ngươi, Hoàng Liên Hạnh...
Hoàng Hậu vẫn cười vô cùng dịu dàng.
- Trực tiếp xông thẳng vào tẩm cung của ta... Ha ha, ta đã chờ ngày này rất lâu rồi!
Liên phi ú ớ một tiếng khe khẽ, rồi gục xuống, không còn thở nữa.
Hoàng Hậu buông tay ra để xác ả ta nặng nề rơi xuống sàn.
- Tư Vũ.
Tư Vũ - nữ tỳ thiếp thân của Hoàng hậu đột nhiên vô thanh vô thức xuất hiện trong phòng, quỳ xuống bên chân ả.
- Có nô tỳ.
- Đừng để lại bất cứ dấu vết gì.
- Tuân lệnh!
Ngay sau khi Tư Vũ lên tiếng, hai bóng đen đồng thời xuất hiện, nhẹ nhàng đem xác Liên phi đi và thuần thục dọn sạch toàn bộ vết máu dưới sàn.
Căn phòng lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hoàng Hậu quay lại, vẫn là nét mặt dịu dàng đó, bình thản đến mức đáng sợ, ả thong thả trở về cạnh giường.
Lần đầu tiên ta nhận ra rằng mình hoàn toàn không hề hiểu chút gì về con người này.
Ả ta đáng sợ hơn tưởng tượng của ta rất nhiều.
Chưa bao giờ ta biết ả lại có võ công, chưa bao giờ biết tỳ nữ của ả cũng có võ công, càng chưa bao giờ biết đến những ám vệ trong bóng tối kia của ả!
Ả giấu mình quá sâu... Mà không, có lẽ chính ta mới là kẻ đánh giá bản thân mình quá cao, cao đến nỗi nhìn không rõ những người xung quanh mình nữa!
Ngay cả Hoàng Liên Hạnh ta luôn cho rằng đơn thuần cũng lừa gạt được ta... Ta thật sự quá thất bại!
Rơi vào kết cục này, đáng lắm!
Ta buông xuôi đôi mắt và chấp nhận cái chết.
Sau khi giết Liên phi, nhanh thôi, người tiếp theo sẽ là ta. Hoàng hậu chưa bao giờ nhân từ với những kẻ cản đường ả.
Ta không hề muốn thừa nhận rằng trong tâm trí mình đang có thứ gì đó sụp đổ, khiến ta cảm thấy cay đắng đến nỗi không thể thở nổi.
Ta là một Đế vương, một Đế vương kiêu ngạo. Dù thua, ta cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ tôn nghiêm của chính mình mà cúi đầu trước kẻ thù!
- Chàng lại như vậy rồi...
Tiếng cười của Hoàng hậu quanh quẩn bên tai ta, bàn tay mịn như ngọc lại vuốt ve gò má ta. Dường như ả thở dài, và nói với ta bằng giọng điệu mà ta chưa bao giờ nghe thấy trước đó.
- Làm ơn, chàng mở mắt ra đi, đã không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi, ta chỉ muốn được ngắm nhìn đôi mắt của chàng thêm chút nữa thôi... Đã hai mươi năm, ta không được gần chàng như thế...
Hai mươi năm?
Có thứ chất lỏng ấm áp bỗng nhiên chạm vào da thịt khiến ta giật mình mở mắt.
Hoàng hậu đang khóc.
Khác hoàn toàn với những lần từng tỏ ra tội nghiệp trước mặt ta, nước mắt ả bây giờ lăn dài trên gương mặt cố tỏ ra kiên cường, nhưng lung lay dường như sắp sụp đổ ấy.
Đó là một biểu cảm hoàn toàn xa lạ. Nó chân thật đến nỗi ta không thể tin nổi vào mắt mình.
Lại là màn kịch nào đó của ả ư? Hay là một cái bẫy?
Nhưng ta đã rơi vào tay ả rồi, ta đâu còn giá trị gì nữa chứ?
Hoàng Hậu chợt quay đầu lau nước mắt đi.
- Tha thứ cho ta, bỗng nhiên ta không thể kìm chế nổi bản thân nữa, có lẽ là bởi, cuối cùng thì, tất cả cũng sắp kết thúc rồi... Chàng...
Ả lại cười với vẻ mặt như đang giễu cợt chính mình.
- Chàng lại đang nghĩ ta có âm mưu gì rồi, phải không? Không, lần này thì ta đã chẳng còn bất cứ âm mưu nào nữa cả. Ta đâu phải sắt đá, che che giấu giấu suốt mười năm, ta cũng mệt mỏi sắp chết rồi...
Hoàng Hậu chợt ngồi hẳn xuống sàn, tựa cằm lên mép giường nơi ta đang nghiêng người. Tư thế này khiến cho khuôn mặt của hai chúng ta trực tiếp đối diện nhau.
Ta đang trông thấy thứ gì đây? Hoàng Hậu tốt xấu gì cũng là khuê nữ Hộ Bộ Thượng Thư, một kim chi ngọc diệp thế gia, bước không rung váy, cười không lộ răng, thế mà lại có tư thế bất nhã như thế này ư?
Còn nữa, nụ cười lúc này là sao? Không phải là bờ môi hình bán nguyệt chuẩn mực khuynh quốc khuynh thành, mà lại là hàm răng trắng muốt có chút ngây ngô, nhưng rực rỡ đủ khiến cho kẻ khác đui mù.
- Ha ha ha, nhìn chàng lúc này đi, vẻ mặt thật khờ! A, thật đáng tiếc không có gương đồng để chàng tự soi mình một chút... Sáng nay trong lúc đánh nhau với ám vệ, ta đã lỡ tay làm vỡ nó mất rồi. Nó còn cứa một vết thật dài trên cánh tay của ta đây này! Phải mất thời gian lắm máu mới ngừng chảy đó!
Vừa nói Hoàng Hậu vừa hồn nhiên vén tay áo lên để lộ một vết cứa dài chói mắt trên cánh tay trắng muốt.
Ta càng trợn mắt há mồm hơn nữa.
- Thật là! Những ám vệ kia của chàng chẳng có ý tứ chút nào hết, ít nhất cũng phải đợi ta kẻ mày xong đã chứ! Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, ta muốn mình thật hoàn hảo trước mặt chàng! Cả Liên Phi không biết thời thế đó nữa, ta chờ ả cả một buổi mà vẫn không chịu xuất hiện, đúng lúc chàng vừa tỉnh dậy lại xuất hiện! Ta thật sự không muốn để lại hình tượng tàn nhẫn đó trước mặt chàng chút nào hết! Đáng ghét quá!
Thật ra thì, ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngươi không tàn nhẫn cả...
Ta lặng lẽ thêm một câu như thế trong lòng.
Hoàng Hậu đang trúng tà sao? Tại sao nàng ta hành động kì quái như vậy? Hơn mười năm quen biết, ta thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ nàng ta có thể nói nhiều đến thế!
- Này, chàng đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy chứ! Ta nói rồi, mười năm che giấu đã khiến ta quá mệt mỏi rồi, hôm nay là ngày cuối cùng, chàng hãy để cho ta tự tại một chút đi...
Che giấu? Chẳng lẽ nói, đây mới chính là con người thật của Hoàng Hậu sao?
Ha ha, không thể nào!
Hoàng hậu giận dữ.
- Chàng...! Ta nói cho chàng biết nhé, chỉ cần chàng chớp mắt thôi ta cũng biết chàng đang suy nghĩ điều gì đó! Không được cười nhạo ta!
Thế giới này, đều điên rồi phải không!
Nếu không phải tác dụng của Mê Hồn Hương khiến ta uể oải đến nỗi chẳng thể cử động nổi, thì chắc chắn ta đã nhảy dựng lên rồi.
Sự kì quái của Hoàng hậu còn đáng sợ hơn cả sự thật mà ta vừa mới phải chứng kiến nữa. Nó khiến ta càng cảm thấy mình không hề hiểu ả một chút nào.
Ta rất bất an.
- Chàng... đừng nhăn nhó như vậy.
Hoàng Hậu đặt một ngón tay lên mi tâm của ta và vuốt nhẹ.
- Chàng nhăn nhó quá nhiều, nơi này đã xuất hiện một nếp nhăn rồi đây... Đừng lo lắng gì nữa cả, vì sau hôm nay tất cả đều kết thúc rồi, chàng sẽ không bao giờ phải nhăn nhó như vậy nữa.
Từ khi đối mặt nhau tới giờ, Hoàng Hậu vẫn khiến cho ta không thể hiểu được mục đích của ả. Vốn dĩ chúng ta là kẻ thù không đội trời chung, sau khi xé rách da mặt rồi đáng lẽ ả phải lộ rõ bản chất của mình ngay lập tức chứ?
Giễu cợt, nhạo báng, khinh miệt... ta đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, vậy mà... vậy mà ả lại chỉ cười và nhìn ta bằng ánh mắt trong trẻo xa lạ!
Thậm chí nếu như không phải đã đấu đá với nhau suốt hơn mười năm nay, thì có lẽ ta đã thực sự tin rằng, ả ta thiên chân thuần khiết, không nhiễm chút bụi trần rồi!
Những ngón tay tinh xảo của Hoàng hậu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, nâng niu từng chút một, ánh mắt mê mẩn và lưu luyến dừng lại trên môi ta.
- Chàng vẫn luôn như vậy, phiền não và nghi ngờ tất cả mọi thứ... Mệt mỏi lắm phải không?
Ta không nói nên lời. Nước mắt Hoàng hậu lại nặng nề rơi xuống.
- Ta, ta đã định rằng sẽ thuận theo kế hoạch và lặng im biến mất rồi... Nhưng tại sao, tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ! Đáng lẽ chàng không nên biết gì cả, đáng lẽ chàng chỉ nên tận hưởng cảm giác chiến thắng của mình mà thôi... Tại sao lại thành ra thế này chứ!
Biết chuyện gì?
Tim ta đột nhiên đập thình thịch.
- Nhìn ta nè, phu quân, chàng không cần lo lắng nữa. Ta đã nói rồi mà, ta tuyệt đối sẽ không phản bội chàng đâu! Từ trước đến giờ, ta yêu chàng, luôn luôn yêu chàng, dù chàng không tin, nhưng ta thật sự rất yêu chàng, yêu đến nỗi cho dù có phải hóa thành quỷ dữ, ta cũng không còn sợ hãi nữa!
Ta sửng sốt.
Hoàng hậu gọi ta là phu quân?
Không, không có một Hoàng hậu nào gọi Hoàng đế là phu quân cả, dù thực chất quan hệ của chúng ta chính là như vậy.
Hơn nữa, ả đang nói yêu ta?
Trước đây ta chưa bao giờ tin vào lời nói đó, nhưng giờ phút này, có thứ gì đó buộc phải tin nó, vì ánh mắt Hoàng hậu nhìn ta đã không còn như bình thường nữa rồi.
Đó là ánh mắt của một kẻ điên.
- Ha ha... Chàng đang cảm thấy ta đã điên rồi đúng không? Đúng vậy, ta vốn đã phát điên từ lâu rồi! Nên ta mới không muốn chàng nhìn thấy bộ dạng xấu xí này của ta, thật xấu xí! Chính ta còn cảm thấy ghê tởm bản thân mình! Tại sao ta lại có thể xấu đến như vậy cơ chứ! Ta không hề muốn trở thành kẻ như vậy! Nhưng ta không thể khác được! Ta không thể làm gì khác đi được!
Hoàng hậu ôm mặt bật khóc. Từng chữ từng chữ, giống như từ nơi vực sâu tuyệt vọng vang lên.
- Tại sao chứ! Ta đã định sẽ im lặng biến mất cùng với tất cả những thứ dơ bẩn này, tại sao cuối cùng vẫn để chàng biết được chứ! Tất cả là tại con tiện nhân kia! Nếu ả ta không quyến rũ chàng, nếu ả ta không khiến chàng tin tưởng ả như vậy, kế hoạch của ta sẽ không cần phải thay đổi! Ta có thể thanh thản biến mất khỏi cuộc đời chàng, cùng lão già đó, cùng Hiền Vương và cùng toàn bộ bè lũ của hắn! Tất cả phiền muộn của chàng đều sẽ biến mất ngay trong ngày hôm nay!
Hoàng Hậu điên thật rồi! Nàng ta đang nói điều hoang đường gì vậy!
Toàn bộ không gian chỉ còn lại tiếng khóc như xé nát tâm can.
- Không, không, ta biết rõ, tất cả là tại tại mới đúng! Tại vì ta đã quá tự tin rằng, kế hoạch ta nuôi dưỡng nhiều năm này là hoàn hảo! Ta đã mất mười năm trời để bảo vệ nó! Ta đã tin rằng không ai nghi ngờ gì nó, ta đã tin rằng nó thật sự đã sắp kết thúc rồi, cho nên ta mới mất cảnh giác... Ta không ngờ rằng Hiền Vương lại đột nhiên thêm một quân cờ dự phòng nữa vào bên cạnh chàng, ta cũng không ngờ rằng chàng lại có thể bảo vệ quân cờ đó chặt chẽ như vậy! Ta không thể làm gì được ả ta, ta đã nôn nóng muốn chết, ta đã sợ hãi đến phát điên lên được! May mắn chàng không hề biết ta có võ công, may mắn hôm nay ta đến kịp lúc! Nếu như chàng bị tiện nhân đó hạ Đoạn Hồn, có lẽ ta thực sự sẽ không màng gì mà hủy diệt mọi thứ mất! Nếu chàng không còn nữa, ta sẽ đốt cháy thế gian này! Ta sẽ đem tất cả chôn vùi cùng chàng! Bởi vì tất cả thế gian này, cũng chỉ có thể là của chàng mà thôi!
Ta có cảm giác một sự thật đáng sợ đang mở ra trước mắt. Người đã mất đi lí trí trước mặt ta không còn là Hoàng hậu nữa, mà là một kẻ nào đó xa lạ chưa bao giờ ta nhìn thấy.
Cổ họng ta muốn lên tiếng nhưng cơ thể lại bất động không chịu sự điều khiển của ta.
Ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ta lại muốn tin rằng, đây chỉ là một âm mưu nữa mà thôi.
Bởi vì một góc của sự thật trước mắt này chợt khiến cho ta run rẩy.
Hoàng hậu đã hoàn toàn rơi vào thế giới của riêng nàng. Ánh mắt nàng dần trở nên mờ mịt.
- Mười chín năm trước, khi mà Lí gia nhận lại đích nữ đã bị ném ra đường từ lâu là ta đây, ta đã biết, ta và chàng, kiếp này chỉ có thể là kẻ thù không đội trời chung mà thôi... Hẳn là chàng không hề nhớ đúng không? Mùa đông hai mươi năm trước, góc thành phía Tây, có một tiểu khất cái suýt chút nữa đã đói chết trên đường...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro