Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Chùa miếu


Bắt đầu từ chương này edit bởi: Bối La La

Sau một thời gian, cuối cùng lễ cũng kết thúc.
Trong thành ngoài thành người đều chen chúc đi vào bên trong thành, chỉ còn 4 thanh niên trai tráng gác đêm ngoài thành. Còn lại người có nhà về nhà, nghỉ khách điếm về khách điếm.
Tế tổ ngày hai bắt đầu từ lúc trời chưa sáng, người trong thành và thân cận thành liền tất cả đều đi lễ tế. Hành trình hôm nay là tế phật ở xa ngoại thành. So ngày thứ nhất, lễ bái phật này còn long trọng hơn.
Đồ Nương thức dậy thật sớm nhưng chưa đánh thức Trúc Ngọc, khẽ đi ra ngoài sân giết gà. Chờ đến khi mọi việc hoàn tất, Trúc Ngọc cũng tỉnh. Hai người cùng ăn sáng màn thầu cháo loãng, dọn dẹp một chút chuẩn bị xuất phát.
Trong thành không có bái phật chùa miếu, chùa miếu kiến ở ngoài thành sườn núi Nam Sơn. Yêu cầu đi một chặng đường, qua một con suối. Đi hết 999 tầng cầu thang, mới có thể tới Nam Yên chùa.
Nam Yên chùa này rách nát, thành lập địa lý vị trí cũng quá mức quái gở. Cho nên ngày thường không ai đi cầu hương bái phật. Hơn nữa nghe nói bên trong hòa thượng, cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Nhưng chùa miếu này, địa vị lại không nhỏ.Đồ Nương từng nghe trưởng thành nói qua, chùa miếu này nhìn cũ nát như vậy. Nhưng mấy trăm năm trước tốt xấu cũng là quốc quân tự mình yêu cầu thành lập, để bình an trấn cho cả Yên Thành.
Xưa kia lính quốc quân từng có các giai thoại tình yêu với cô nương trong Yên Thành mà đến nay những câu truyện ấy vẫn được truyền lại. Vì vậy mỗi lần tế tổ, mọi người đều đi bái phỏng miếu này.
Đồ Nương mang theo hai bánh mì loại lớn làm như lương khô, sợ Trúc Ngọc ăn không quen liền mua mấy cái nóng hổi màn thầu đi cùng. Tập trung bên hồ, tất cả dân trong thành cùng xuất phát.
Một đường đi náo nhiệt.Đàn ông trai tráng đi thành một nhóm giúp phụ nữ xách đồ.Mệt mỏi liền ở ven đường ngồi xuống nghỉ chân một chút.
Trúc Ngọc cùng Đồ Nương đi cuối cùng, hai người sánh bước không nhanh không chậm. Đi một hồi, Trúc Ngọc quay đầu phía sau nhìn Đồ Nương, vươn tay tới nói "Đem tay nải cho ta."
Đồ Nương vừa nghe lời này, nhìn nhóm trai tráng phía trước xách đồ.Tức khắc hiểu rõ, che mặt thẹn thùng "Ta rất khoẻ mạnh, không cần đâu."
Nhưng thập phần luyến tiếc Trúc Ngọc đột nhiên ôn nhu đối đãi với mình như vậy. Vì thế lại nũng nịu đỏ mặt đưa tay nải qua.
Trúc Ngọc tiếp nhận, mở ra tay nải lấy nước uống , nhìn Đồ Nương nói "Ta chỉ là muốn uống nước."
Hắn đem tay nải một lần nữa trả lại cho Đồ Nương, tiêu sái xoay người, khoanh tay hướng phía trước mà bước. Đồ Nương bĩu môi đi theo,chân đá hòn đá nhỏ bên cạnh cho hả giận.Hòn đá nhỏ như cố tình tác quái bay đến chân Trúc Ngọc.
Hắn liền cảm giác bắp chân có cái gì đánh tới, quay đầu nhìn lại.Đồ Nương giả nhìn chỗ khác khôn mặt như kiểu " ta không làm gì cả" Trúc Ngọc buồn cười liếc mắt, quay đầu tiếp tục đi.
Một đường dài kế tiếp yên bình,Đồ Nương cũng ngoan ngoãn bước theo sau tướng công. Đại đội loanh quanh lòng vòng vào tiểu sơn, đi tới bên dòng suối.
Suối nước trong vắt thấy cả đáy. Dòng suối nông chỉ đến bắp đù nhưng đáy lại nhiều bùn dễ trượt chân ngã.
Nữ nhân không thể lộ chân, cho nên tướng công các nàng sẽ cõng các nàng qua.
Nhưng việc đối với Đồ Nương mà nói lại khó khăn dị thường.
Mắt thấy phía trước mọi người qua suối nước đã đi một đoạn khá xa, Trúc Ngọc vẫn nhíu mày đứng ở bên dòng suối không có động tĩnh.
Nàng thật cẩn thận hỏi "Hoặc là, ta xuống nước cõng chàng?.... hay ngươi xuống nước ... cõng ta?"
Trúc Ngọc không nói, ánh mắt nhìn Đồ Nương, trực tiếp cho thấy này hai đều không được, hắn vừa không muốn để nữ nhân cõng nhưng cũng không muốn phải lội chân trần qua suối. ( Anh à, anh hơi bị công tử quá rồi đấy)

Vậy phải làm sao đây?Đồ Nương liền nghĩ ra một cách liên hướng bờ bên kia gọi to:"A Tráng! Ngươi tới giúp giúp ta!".Chỉ một câu nói A Tráng liền lội quay lại, hắn vẫn đứng dứới nước lộ ra cơ bắc rắn chắc, ngồi xổm xuống nói "Trúc đại ca, đừng khách khí!"
Trúc Ngọc đen mặt, nhàn nhạt nói với A Tráng"Không cần, ta có thể tự mình qua."
A Tráng nhiệt tình, bị Trúc Ngọc cự tuyệt, thấy xấu hổ gãi đầu. Đồ Nương thực ngại ngùng nói "Vậy ngươi cõng ta qua đi!"
A Tráng liền một cúi xổm xuống chờ Đồ Nương trèo lên. Bỗng có một cánh tay đưa ra ngăn cả. ( Đừng đụng vào nương tử nhà anh)
Trúc Ngọc sắc mặt càng thêm khó coi, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy "Nàng muốn hắn cõng sang suối thì đoạn đường sau đừng đi cùng ta.". Đồ Nương nghe xong liền quay qua xin lỗi A Trán. Nhìn bóng A Tráng đã khuất, nàng quả thực liền tưởng mình ngồi trên lưng A Tráng.Đành chịu có một vị tướng quân tính tình cổ quái, nếu nàng thực để A Tráng cõng, có khả năng một tháng Trúc Ngọc sẽ không để ý tới nàng.
A Tráng đi rồi, Trúc Ngọc thở dài, cởi áo ngoài ra, xắn ống quần cao lên, chân trần đi xuống nước.
Hắn đời này vẫn là lần đầu tiên như vậy.
Nước suối mát lạnh, chậm rãi trôi đến quá đùi hắn,dẫm lên bùn đất mềm mại, cảm thụ dòng nước tiếp xúc với da thịt.
Không quá khó chịu giống như trong tưởng tượng của Trúc Ngọc, cảm giác thật kì lạ.
Hắn cúi thấp thân xuống, ý bảo Đồ Nương trèo lên lưng mình.
Nàng nhẹ nhàng được nâng lên cao, gửi được hương trà nhàn nhạt trên cổ Trúc Ngọc. Nghe tiếng suối chảy nhẹ nhàng, chỉ vài bước chân liền đến bờ bên kia. Thời gian lại như đã qua mấy kiếp, tâm trạng Đồ Nương vẫn lơ lửng trên những tầng mây.
Trúc Ngọc sau khi lên bờ, mặc vào quần áo tiếp tục đi trước.
"Chàng cõng ta cảm giác thật kì quái." Đồ Nương nghiêng đầu, đi theo Trúc Ngọc.
"Chê ta gầy?"
"Không phải, năm rồi đều là người khác cõng ta qua sông." Nàng hồi ức "Nhưng năm nay chàng cõng ta là thích nhất."
Trúc Ngọc nhàn nhạt cười, sợ Đồ Nương phát hiện.Nhẹ nhàng bước tiếp.
Thật khổ cho Đồ Nương, bước chân của hắn thât dài, nàng phải chạy mới theo kịp.
Hai người đã đuổi kịp đoàn, tới 999 bậc cầu thang.
Cả bậc thang không trang nghiêm cũng không đồ sộ. Xiêu xiêu vẹo vẹo theo triền núi một đường hướng về phía trước,từng bậc giống y đúc nhau nối tiếp không thấy đỉnh. Nếu là đứng ở chân núi nhìn lên, phảng phất thấy được cả bậc nối nhau như đi vào mây, xông thẳng tận trời.
Các hương thân ở chân núi nghỉ chân, theo sau một tiếng trống xốc lại tinh thần chuẩn bị trèo lên đỉnh núi.
Trúc Ngọc cùng Đồ Nương thong thả hướng về phía trước leo lên. Tới giữa sườn núi nàng liền mệt thở dốc. Nhưng Trúc Ngọc lại một bước vượt haibậc, đi nhẹ nhàng.
Nàng thật sự theo không kịp, nhụt chí ngòi xuống mặt đất, chuẩn bị nghỉ ngơi. Mà Trúc Ngọc đã cách xa một đoạn lớn, quay đầu lại nhìn không thấy bóng giáng của nương tử.Hắn nhìn một đường uốn lượn đi xuống bậc thang, nghĩ thầm Đồ Nương có phải hay không ngã lăn xuống, mà hắn cư nhiên không phát hiện.
Trong lòng căng thẳng, Trúc Ngọc chạy nhanh bước nhanh đi xuống. Không bao lâu liền nhìn Đồ Nương lười biếng ngồi một chỗ.
Hắn đi qua đá đá chân Đồ Nương, nàng ngửa đầu lên thấy Trúc Ngọc lại đi ngược xuống. Nàng áy náy nói"Ta quá mệt mỏi.. Nghỉ ngơi một chút."
"Tại sao không nói với ta?." Trúc Ngọc có chút cao giọng.
Nàng gãi gãi đầu "Ta thấy chàng đi rất trôi chảy, không muốnlàm phiền chàng. Dù sao cũng sắp đến, nhỉ ngơi một chút rồi theo sau cũng không sao ."
Trúc Ngọc sắc mặt nhu hòangồi xuống, ngồi trên nương tử một bậc thang cùng nàng nghỉ ngơi. Hai người không nói, thổi gió nhẹ nhìn phong cảnh.
Không lâu sau Đồ Nương vỗ vỗ mông đứng dậy nói "Được rồi chúng ta đi thôi."
Hai người một đường hướng về phía trước, lúc này Trúc Ngọc thả chậm bước chân cố ý chờ bước chân của Đồ Nương. Không quá một nén hương đã tới đỉnh.
Miếu kia không lớn không nhỏ, thoạt nhìn cũ nát, Đồ Nương thở mạnh, các hương thân cũng đều dừng lại nghỉ ngơi.
Trúc Ngọc lần đầu tiên tới, có chút tò mò. Dạo quanh một vòng chùa miếu.
Đi qua một cây đại thụ có vẻ đã lâu trông thật cổ kính. Cành khô giao nhau uống lượn,che đi một góc trời nhỏ. Mặt trên treo khăn lụa hồng cầu phúc, từng dải lụa theo gió nhẹ nhàng bay. Ở trung tâm chùa trông đặc biệt cổ xưa, mái dùng gạch đỏ ngói đen đúc thành, mái vòm cong. Hắn làm như nhớ lại cái gì, bất động thần sắc hỏi "Chùa này đã có từ khi nào?"
Đồ Nương đấm chân "Nghe trưởng thành nói, đại khái từ khoảng năm trăm năm trước."
Lúc này, trong miếu đại môn mở ra, một lão hoà thược mặc cà sa đỏ đi tới.Vị hoà thượng lấy chân đẩy hoàn đá ra chắn cửa, cầm lấy cái chổi ở trước miếu quét. Nhẹ nhàng quét vài cái, liền đến bên cạnh chuông lớn, đẩy đầu gỗ cây cột, gõ vang lên tiếng chuông.
"Thịch thịch thịch" trầm thấp lại rất có cộng minh cảm tiếng chuông vang lên, vờn quanh ở trong núi. Hồi âm thanh thanh nhộn nhạo mở ra, chậm rãi biến mất.Sau ba tiếng đại lễ cầu phúc bắt đầu.
Các hương thân cúi người, hai người hai người lần lượt đi vào. Quỳ gối xuống đệm cúi đầu kính hương.Biết ơn miếu mấy trăm năm qua đã phù hộ Yên Thành. Theo sau bắt đầu khẩn cầu tổ tông tiếp tục phù hộ, làm Yên Thành con dân sinh sản lại giàu có an khang.
Nhưng đây đều là mặt ngoài cầu phúc, ngầm không chừng các hương thân đều nói các nguyện vọng khác. Gì gì phù hộ người trong nhà thân thể khỏe mạnh, thăng quan phát tài, gì đó.
Đồ Nương cũng không ngoại lệ, quỳ gối đệm hương bồ thượng đầu tiên là phía chính phủ, theo sau trong lòng bắt đầu tràn lan nhắc mãi "Phù hộ cho đệ đệ ở Mã gia sống tốt, sớm thành đại sự. Phù hộ tướng quân hợp ái với t sinh được hài nhi bụ bẫm. Phù hộ nhà ta càng ngày càng có tiền, còn có cái giếng kia liền cạn nước để ta có thể lấy được hết bạc bị rơi trong đó..."
Nàng trong lòng nhắc mãi, liền quên thời gian.Đến khi mở mắt đi ra, Trúc Ngọc sớm đã đứng ở một bên chờ đợi nàng. Mà phía sau các hương thân, đều cau mày vẻ mặt không kiên nhẫn.
Này Đồ Nương đều quỳ mau nửa nén hương, chẳng lẽ là ngủ gật rồi?
Nàng xấu hổ cười cười, vội vàng lên chạy nhanh làm vị, cùng Trúc Ngọc đi ra ngoài.
Mọi người ngồi trên chiếu, ăn đồ mình mang theo.
Nàng cùng Trúc Ngọc an vị ở gốc cây đại thụ, Đồ Nương lấy ra lương khô cho hai người, há miệng lớn hung hăng cắn bánh mì chờ nước miếng làm bánh mì mềm ra mới nhai nuốt.
Trúc Ngọc liền có chút ghét bỏ cách ăn của Đồ Nương, hắn đưa qua đi ấm nước nói "Vừa ăn vừa uống nước."
Nàng nghe lời tiếp nhận,cẩn thận uống từng miếng nhỏ, sợ tý nữa Trúc Ngọc khát sẽ ko có nước uống.
Trúc Ngọc hiểu rõ, nói "Đều uống hết đi, ta không cần."
Đồ Nương lúc này mới thoải mái uống ngụm lớn, sau khi ăn xong hai người an vị ở thụ biên nghỉ tạm.
Đồ Nương hiếu động,đảo mắt nhìn quanh liền nhìn tảng đá nhỏ bị bụi cây rậm ráp che khuất một góc. Nàng không biết chữ, tò mò hỏi "Tảng đá kia khắc gì vậy a~?"
Trúc Ngọc quay đầu lại xem, cẩn thận phân biệt mặt đá. Mới nói "Vương bình phàm đến đây một du ngoạn."
"Còn chỗ kia?" Nàng chỉ vào phía dưới chữ nhỏ hỏi
"Cũng là như vậy, phía trước chữ quá mơ hồ nhìn không rõ."
"Nga...Vậy còn đằng kia?" Đồ Nương lại chỉ vào một chỗ văn bia kì quái hỏi.
Trúc Ngọc nhìn về phía bia kia, khắc giống hai hình tròn lồng nhau lưỡi kiếm xuyên qua chỗ giao nhau ấy,hắn thật sự không biết gì ý nghĩa của kí tự này, nhíu mà nói "Có thể là cổ văn ngữ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro