
Chương 38: Bôi thuốc
Mông hoa...
Quả như lời nàng nói, nơi ấy bầm tím loang lổ, vài chỗ thương tích còn chưa khép miệng. Có thể tưởng tượng, khi chịu trượng hình, Đồ Nương đau đớn đến nhường nào.
Trúc Ngọc tức giận, tay giáng một chưởng xuống mông nàng. Đồ Nương kêu đau, ngoảnh đầu nhìn hắn, lại chỉ nghe một câu lạnh lùng: "Ai bảo nàng gây chuyện."
Nàng bĩu môi, nghiêng người kéo y phục che lại, nhỏ giọng oán thán: "Đau muốn chết."
Tam Vương gia quả thật hạ thủ độc ác. Mông nàng về sau dẫu có lành, e vẫn để lại sẹo, sờ vào ... còn có chút sần sùi.
Nữ tử nào chẳng để tâm đến thân thể. Đồ Nương vốn chẳng muốn để hắn thấy... bất quá sớm muộn cũng khó tránh khỏi.
Nàng cúi đầu, buồn bã ngồi bên giường, mắt nhìn Trúc Ngọc bước ra ngoài. Chưa đến nửa khắc, hắn trở lại, trong tay cầm một hộp thuốc, đưa tới trước mặt nàng.
"Lấy thuốc này bôi lên đi."
Đồ Nương tiếp nhận, mở nắp khẽ ngửi, hương thoang thoảng, thoa lên da liền thấy mát lạnh, quả là thượng phẩm trị sẹo.
Nàng liếc nhìn Trúc Ngọc, thấy hắn dựa vào cửa sổ bên cạnh. Cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn không nóng không lạnh hỏi: "Thế nào? Còn muốn ta tránh đi ư?"
Đồ Nương nghẹn lời, mặt ửng đỏ. Tay nàng cầm thuốc mỡ luống cuống không biết làm sao. Hắn vừa rồi đã thấy hết... huống hồ hai người sớm là phu thê, sao còn có thể bảo hắn quay đi.
Tâm tư rối loạn, nàng cắn môi, hạ quyết tâm. Thân mình nép vào vách, nằm sấp, chăn mỏng che quá nửa thân, lúng túng kéo y phục xuống, đưa mông hướng về phía tường. Đầu ngón tay lấy một chút thuốc, khẽ thoa lên vết thương.
Thuốc vừa chạm da liền mát rượi, kế đó lại là từng trận bỏng rát, tê dại. Chỉ mới xoa được một lúc, nàng đã đau đến nghiến răng, chẳng khác khi chịu đòn, còn thêm cảm giác châm chích, thật khó lòng nhẫn nhịn.
Ánh mắt Trúc Ngọc vẫn gắt gao dõi theo, nàng chẳng dám làm động tác thừa, đành chật vật tiếp tục cho xong.
"Để ta xem."
Chưa kịp thở phào, Trúc Ngọc đã không chút do dự nghiêng người, vén chăn muốn nhìn kỹ vết thương. Thấy nhiều chỗ chưa thoa kỹ, hắn trực tiếp lấy thuốc, bàn tay to lớn chậm rãi miết lên da thịt nàng.
Khác hẳn lúc nàng tự bôi, hắn theo vết thương trên mông nàng mà xoa khắp, trong ngoài chẳng bỏ sót, lực đạo không nhẹ, như cố tình khiến nàng nhớ lấy nỗi đau, để lần sau chẳng dám tái phạm.
Nàng xấu hổ chịu đựng, vừa đau vừa ngứa, lại thêm cảm giác lạnh lẽo của thuốc và cơn nóng rát trong thân thể, khiến nàng toàn thân run rẩy.
Thật đúng là... băng hỏa giao tranh...
Lửa nóng dần lan xuống bụng dưới, xuân thủy cuồn cuộn, nàng hoảng hốt bật dậy, bàn tay ngăn cản Trúc Ngọc, gấp giọng: "Ta... ta vừa mới bôi xong rồi..."
Trúc Ngọc chẳng để ý lời nàng, chỉ nghĩ Đồ Nương sợ đau, liền gạt tay nàng ra, tiếp tục bôi dược cao. Hắn lặp đi lặp lại, từng chút thoa đều trên vết thương bầm tím, muốn khiến dược chất thấm sâu vào da thịt.
Ngón tay hắn ôn nhuận, men theo đường cong mà di chuyển, lực đạo cũng dần trở nên nhu hòa. Cảm giác tê dại từng đợt truyền tới.
Đồ Nương hoảng hốt, khẽ vặn vẹo thân mình, lại bị hắn dùng chân giữ chặt, không sao cử động. Nàng sức lực cạn kiệt, chỉ biết trong lòng niệm Phật, cầu cho mình chóng qua cửa ải này.
Bất ngờ, đầu ngón tay hắn vô tình chạm tới chỗ cấm địa, liền sờ được một mảnh ướt át. Hắn sững lại, ngẩng mắt nhìn, chỉ thấy nơi ấy lấp lánh ánh thủy trong suốt. Bàn tay cầm thuốc mỡ chợt khựng lại giữa không trung.
Cảm nhận được người phía sau dừng động tác, Đồ Nương thừa cơ nghiêng người, muốn kéo y phục che đi, nào ngờ lại bị Trúc Ngọc ngăn cản...
"Còn chưa xong đâu."
......
Hắn đặt thuốc mỡ lên bàn, lại xoay người trèo lên giường.
Đồ Nương vẫn nằm sấp, chăn gối phủ quanh, chỉ còn mông lộ ra giữa không khí, hết thảy đều bởi một câu nói trầm thấp: "Còn chưa xong đâu."
Đêm nay, tựa hồ dài vô tận...
Khi Đồ Nương tỉnh lại, đã thấy thân mình được bao bọc trong đệm chăn ấm áp. Nàng khẽ mở mắt, liền bắt gặp hình ảnh hắn ngồi bên án thư, y phục bạch nguyệt thuần tịnh, tóc đen buộc gọn sau tai. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ phủ lên bóng hình hắn một tầng ôn nhu hoà nhã. Trong tay hắn nâng một quyển, thần thái chuyên chú mà đọc.
Nghe động tĩnh, hắn buông sách nhìn về phía giường, chỉ thấy Đồ Nương cuộn mình trong ổ chăn, đôi mắt lặng lẽ chăm chú nhìn hắn.
"Tỉnh?"
Đồ Nương khẽ gật đầu, ánh mắt dừng nơi Trúc Ngọc, thấy hắn thoạt trông chẳng khác gì lúc còn ở tiểu thất tại Yên Thành. Chỉ là hôm qua nàng đã mơ hồ cảm thấy có điểm khác lạ nhưng chưa kịp hỏi. Nay trời sáng rõ, nhìn kỹ thần sắc hắn, mới nhận ra quả nhiên có điểm khác biệt.
"Nốt chu sa của chàng...?" Đồ Nương khẽ hỏi, điều này nàng đã canh cánh từ đêm qua.
Trúc Ngọc buông sách đặt sang bên, ngón tay chỉ mi tâm, giọng bình thản: " Ta như vậy... chẳng lẽ không tốt sao?"
"Không phải." Nàng chống tay ngồi dậy, chuyên chú nhìn hắn: "Chàng trước kia còn không cho ta chạm vào nốt chu sa ấy. Vì cớ gì nay lại bỏ đi?"
"Không muốn giữ, thì liền không giữ." Dứt lời, hắn đứng dậy, bước đến bên giường, nói tiếp: "Nàng muốn ăn gì, ta sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị."
"Tùy ý, cái gì cũng được." Nàng khẽ đáp, mắt vẫn dõi theo bóng hắn rời khỏi. Lại nhớ đến nốt chu sa trên mi tâm của hắn, trong lòng không khỏi có chút hoài niệm.
Sáng nay, Trúc Ngọc đã dặn dò đầu bếp trong phủ Thất Vương chuẩn bị cháo. Mang vào phòng thì thấy Đồ Nương đã rửa mặt, thay y phục chỉnh tề, rồi ngồi bên bàn cùng hắn dùng bữa sáng.
Lúc dùng bữa, Trúc Ngọc cùng nàng giải thích một ít việc. Hiện tại, hai người chỉ tạm trú trong Thất vương phủ, đợi mọi việc chuẩn bị xong liền khởi hành đến biên quan. Trong khoảng thời gian này, Đồ Nương không được rời khỏi vương phủ.
"Dạo phố cũng không được sao?"
"Không được." Hắn nghiêm giọng cự tuyệt, "Nàng hãy ở yên trong phủ, tranh thủ học thêm mấy chữ, đừng để đến khi ngay cả văn tự bán đứt hay văn khế cầm cố cũng chẳng phân biệt được."
Trúc Ngọc lần này rất nghiêm túc, Đồ Nương không dám cãi lời, chỉ vội vàng đáp ứng hắn.
Hắn vừa rời đi, Xuân Hiểu thật sự dẫn theo một lão tiên sinh đến dạy học cho Đồ Nương. Ba người ngồi cùng bàn, suốt buổi sáng chỉ chuyên tâm nhận biết ba chữ: "Chết", "Sống" và "Khế".
Lão tiên sinh tuổi đã cao, lời nói mơ hồ, lại pha lẫn khẩu âm địa phương, khiến việc học có phần khó khăn. Cũng may Đồ Nương siêng năng hiếu học, đem ba chữ kia nhận biết rồi viết lại cũng không gặp trở ngại.
Đem ba chữ học xong, đến trưa Trúc Ngọc trở về lại giao thêm nhiệm vụ mới:
"Nàng đem toàn bộ chữ trong tờ văn tự bán đứt này học thuộc, ta sẽ cho nàng ra khỏi phủ."
Đây rõ ràng là muốn làm khó nàng!
Đồ nương nắm tóc, nhìn tờ văn tự bán đứt mang về từ chỗ Tam Vương Gia, chữ và số tổng cộng có hơn trăm, nàng từ nhỏ chỉ quen dùng đao, chưa từng cầm bút, làm sao học nổi?
Nhưng nàng lại không thể không học, nếu chọc giận Trúc Ngọc, hắn sẽ lập tức đưa nàng về Yên Thành.
Nàng nước mắt lưng tròng, cầm bút, nghe theo lời chỉ dẫn của lão tiên sinh, luyện chữ từ trưa đến tối. Giấy viết rơi đầy đất, mãi đến giờ cơm tối mới dừng lại.
Dùng bữa xong, Trúc Ngọc nhặt từng tờ giấy, kiên nhẫn xem xét. Chỉ thấy chữ nàng viết xiêu vẹo, nét thừa nét thiếu, ngang dọc lộn xộn. Chữ phức tạp thì bỏ qua không viết, chỉ duy nhất tên nàng, lại ngay ngắn chỉnh tề.
Hắn cầm bút, khoanh tròn toàn bộ chữ viết sai, xếp gọn gàng đặt bên bàn, rồi nói: "Ngày mai tiếp tục."
Đồ Nương giận mà không dám nói, chỉ cúi đầu, gật nhẹ vài cái, tỏ ý sẽ cố gắng học. Trúc Ngọc thấy vậy mới vừa lòng.
Đêm nay, hắn vẫn như đêm trước thoa thuốc mỡ cho nàng, rồi yên ổn đi ngủ.
Những ngày kế tiếp với Đồ Nương tựa như sống trong địa ngục chịu cảnh nước sôi lửa bỏng.
Bảo nàng làm việc nặng, nàng sẽ chăm chỉ mà làm, nhưng bảo nàng ngồi ngay ngắn trước bàn cầm bút luyện chữ từ sáng đến tối, quả thật là làm khó nàng.
Nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Trúc Ngọc, nàng sợ hãi không dám trái lời, đành nghẹn một bụng oán giận, cầm bút viết từng chữ.
Đầu óc nàng nhưng thật ra không ngốc, học vài ngày liền thấy hiệu quả, có thể viết được mấy chục chữ. Chỉ là nàng đã làm hỏng không ít bút lông, đến tối ngủ, nằm mơ cũng chỉ thấy trang giấy chi chít chữ viết hiện lên trong mộng.
Tục ngữ có câu: "Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh."
Học cái hiểu cái không, Đồ Nương tức giận liền quăng bút đi: "Không học nữa!"
Nàng muốn ra khỏi phủ, chẳng phải chỉ để hít thở không khí hay sao? Nếu hắn không cho đi, nàng cũng chẳng thiết. Dù văn tự bán đứt kia nàng viết chưa xong, nhưng nhìn qua đã nhận ra hơn phân nửa, xem như cũng không tệ.
Tạm bỏ qua chuyện học, nàng vào bếp phụ giúp chuẩn bị cơm trong phủ, bận rộn suốt cả ngày, hết cầm dao chặt thịt lại khuấy nồi lớn.
Nàng đem cơm đến cho lão tiên sinh, chờ hắn ăn no, lại tiễn đi.
Nha đầu Xuân Hiểu kia vậy mà không đồng lòng với Đồ Nương, đem việc nàng bỏ mặc lão tiên sinh rồi một mình chạy đến thiện phòng hỗ trợ làm việc, mọi chuyện đều báo lại cho Trúc Ngọc.
Trúc Ngọc dùng bữa, sắc mặt lạnh lùng không cùng nàng nói chuyện, cơm ăn chẳng bao nhiêu, đến cuối lại cầm chén đặt sang một bên, lạnh lùng nói: "Xem ra, vẫn phải đưa nàng về Yên Thành."
Tục ngữ có câu: "Nơi nào có đấu tranh, nơi đó có trấn áp."
Nàng nước mắt lưng tròng, chính là hơn nửa tháng mới đem hơn trăm chữ trong văn tự bán đứt học thuộc từ đầu đến cuối.
Đêm nay Trúc Ngọc kiểm tra việc học suốt nửa tháng qua của nàng, tỉ mỉ lật xem văn tự bán đứt trong tay, chỉ thấy vài chữ sai sót, còn lại hầu như không có lỗi. Cuối cùng, hắn nói: "Khi nào ra phủ, mang theo Xuân Hiểu, vòng qua Tam vương phủ mà đi."
Đồ Nương kích động đến mức khua tay múa chân, tiến lên ôm lấy Trúc Ngọc. Nghĩ đến cuối cùng cũng được ra khỏi phủ khiến nàng không khỏi cao hứng.
Nàng cuối cùng cũng được tự do, trong lòng nghĩ đến lúc ra ngoài dạo phố sẽ mua thêm vài tấm vải tốt may quần áo cho Trúc Ngọc mặc khi đi biên quan. Nghe Xuân Hiểu nói biên quan rất lạnh, nên nàng càng phải chuẩn bị kỹ càng.
Hai người vừa định rời phủ, Xuân Hiểu đứng cạnh cửa nghe thấy tiếng bước chân liền nói: "Ai nha, ta vừa nhớ ra Trúc Ngọc gia có nhắc chuyện này."
Đồ Nương liền sát lại hỏi: "Hắn nói gì?"
"Trúc Ngọc gia bảo, chỉ cho cô nương ra phủ một lần, trước cơm tối phải hồi phủ. Nếu không..."
Đồ Nương giậm chân, ủ rũ nói: "Nếu không liền đưa ta về Yên Thành."
"Đúng vậy." Xuân Hiểu gật đầu. Nhìn thấy Đồ Nương có phần nhụt chí, nàng liền an ủi: "Đồ cô nương, sao không bằng lúc này tạm không rời phủ, chờ qua mấy hôm là tới Tết Hoa Đăng. Lúc đó cô nương cùng Trúc Ngọc gia cùng nhau ra ngoài dạo phố, chẳng phải tốt hơn sao?"
"Đi Tết Hoa Đăng?" Đồ Nương chợt nhớ tới Yên Thành cũng có truyền thống này, lại nghĩ nếu có thể cùng Trúc Ngọc cầm đèn thong thả dạo trong thành cũng thoả lòng mong đợi.
"Vậy thì cứ để Tết Hoa Đăng đi." Nàng cười nói.
Vì thế chờ Trúc Ngọc trở lại phủ, Đồ Nương liền nói cho hắn việc này, tỏ ý muốn cùng hắn đi ngắm Tết Hoa Đăng.
Hắn nhấp một ngụm trà, nhìn ánh mắt đáng thương của Đồ Nương, khóe miệng khẽ cười: "Vậy thì bồi nàng đi một lần."
Hai người liền ấn định, mấy ngày sau sẽ cùng nhau ra ngoài dạo phố, ngắm Tết Hoa Đăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro