Chương 3
Đêm hôm ấy, Đường Phong mơ một giấc mơ, mơ thấy người phụ sao muốn hắn cưới là ca nhi Lâm gia, sau khi kết thúc buổi lễ, đưa tân phu lang vào động phòng hoa chúc, kết quả... . . . , chính mình bị một thân hình cực lớn đè lên... . . . Đè chết! !
Đường Phong đột ngột mở mắt, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Đây là mơ cái quỷ gì vậy!
Đường Phong đưa tay lên xoa xoa ngực, sau đó đem khăn tay ở bên gối cầm lên, lau khô mồ hôi xong xuôi một lần nữa nằm xuống, hắn mới vừa mới vừa đồng ý việc hôn nhân, như thế nào liền gặp ác mộng.
Lăn qua lộn lại một hồi, Đường Phong đã không còn cảm giác buồn ngủ.
Chỉ có thể trơ mắt chờ trời sáng... . . .
Tuy hiện tại là tháng mười, nhưng người bận rộn việc đồng áng lại không ít, nông dân dựa vào làm nông mà sinh hoạt, cả đời đều vây quanh nó mà sống, là lịch sử cũng là sinh tồn.
Trong ruộng nhà Lâm gia một thân cao lớn thon dài đang cong lưng dùng cuốc đào đậu phộng (cây lạc đó, nhưng mình thích để là đậu phộng hơn), bởi vì thân hình có chút cao lớn, cái cuốc ở trong tay hắn liền có vẻ hơi nhỏ, bất quá lại không chút ảnh hưởng đến tốc độ làm việc của hắn.
Một cuốc hạ xuống, cúi người, vươn tay giữ chặt thân cây đậu phộng nhẹ nhàng nhổ lên, lại lắc lắc hai cái, đem đất cát dư thừa rơi bớt, liền lộ ra những hạt đậu phộng rắn chắc.
Vụ mùa năm nay thu hoạch không tồi, tiền bán đậu phộng, không chỉ có có thể dư chút ít, còn có thể mua cho A Văn một chiếc áo bông ăn tết.
Lâm Vũ trong lòng tính toán tiền bán đậu phộng mang lại, một bên lại là một cái cuốc hạ xuống.
Cảm thấy cũng đã đủ sọt rồi, Lâm Vũ dừng lại động tác trong tay, đem tất cả đậu phộng đặt ở một bên gỡ hạt ném vào trong cái sọt đựng, sau khi gỡ từng hạt đậu phộng khỏi thân cây, đậu phộng non có thể dùng để cho heo ăn, già hơn chút có thể băm thành vụn nhỏ cho mấy con gà trong nhà ăn, cho nên không thể lãng phí.
Chờ Lâm Vũ đem sọt đựng đeo trên vai, cách Lâm gia không xa các thôn dân lại bắt đầu nhịn không được nhìn theo thân ảnh Lâm Vũ rời đi soi xét.
Một dáng người to béo, a ma trên mặt có một nốt ruồi thu hồi ánh mắt, quay sang nói với hán tử trẻ tuổi bên cạnh: "Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem! Ca nhi Lâm gia làm việc, so ngươi khỏe hơn nhiều!"
Ngũ Trụ vẻ mặt đau khổ, đối với a ma của mình xin tha nói: "A ma, người nếu còn xem con là hán tử, thì đừng hủy hoại lòng tự trọng của con."
Ngũ a ma hừ một tiếng, cực kỳ khinh thường, một chút cũng không cho Ngũ Trụ sắc mặt tốt.
"Ngươi a! Chính là không có phúc khí!"
Ngũ Trụ khắc chế xúc động muốn trợn trắng mắt, Ngũ a ma từng muốn hắn cưới Lâm Vũ về, Ngũ Trụ sống chết không muốn, cho nên bây giờ Ngũ a ma lâu lâu sẽ nói hắn không có phúc khí.
"Vâng vâng vâng, là con không có phúc khí, không có phúc khí." Ngũ Trụ lại lẩm bẩm một câu, "Không chừng trong thôn ai cũng đều không muốn có cái phúc khí này!"
Một Lâm Vũ so được với vô số hình tượng hán tử, hán tử nhà ai nguyện ý cưới a.
"Đó là ngươi không có mắt! Ngươi còn chưa biết đi, gia đình Lâm Vũ đã cùng Đường Phong đính hôn! Ngày mai liền đại hôn!"
Ngũ a ma ném xuống một quả bom, đánh cho Ngũ Trụ đầu váng mắt hoa, không thể tin được!
Tiết trời hôm nay không tồi, Đường Phong đang ngồi ở trong viện thích ý phơi nắng, hắn yêu thích nhất là cảm thụ ánh nắng nhẹ nhàng của mùa thu.
Đường phụ đến nhà các trưởng bối trong họ thông báo chuyện thành thân, Đường a ma lên trấn trên mua đồ cần dùng để chuẩn bị cho lễ thành thân, lúc này trong nhà chỉ có Đường Phong.
Đêm qua sau khi cùng Đương phụ nói chuyện xong, để trả lại "Ân cứu mạng" của nguyên thân, Đường Phong không để cho Đường gia tuyệt hậu, đồng ý việc thành thân, tuy rằng hắn cũng muốn chính mình chọn, nhưng mà nếu Đường phụ bọn họ đều thích ca nhi Lâm gia, vậy liền từ bỏ ý muốn này, huống hồ với cái thân bệnh tật ốm yếu này, có người nguyện ý gả cho hắn, đã là không tồi rồi.
Thịch thịch thịch...
Thịch thịch thịch...
Tiếng đập cửa cội vàng điên cuồng từ phía sau Đường Phong truyền đến, có lẽ là ngại tốc độ mở cửa của chủ nhà quá chậm, người ngoài cửa bắt đầu hô to.
"Có người ở nhà không? Ta là Ngũ Trụ!"
"Tới đây."
Đường Phong đem cửa mở ra, đập vào mắt chính là vẻ mặt đầy mồ hôi của Ngũ Trụ.
Đường Phong không dấu vết nhíu mày, dưới chân nhẹ nhàng lùi hai bước.
Còn may Ngũ Trụ là một kẻ lỗ mãng, vội vàng bước vào cửa, không chú ý tới hành động của Đường Phong, bằng không sẽ lại oán giận Đường Phong ngại hắn không sạch sẽ.
"Đường Phong, ta hỏi ngươi chuyện này."
Ngũ Trụ vẻ mặt trầm trọng nhìn Đường Phong đang đóng cửa nói.
Đường Phong trở lại ngồi trên ghế, sắc mặt không thay đổi cầm lấy quyển sách trước mặt, "Nói."
Ngũ Trụ nhìn Đường Phong trước mắt, rõ ràng là một thân y phục vải bố đơn giản, lại làm Ngũ Trụ cảm thấy đối phương cùng với hắn hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, tuy rằng lớn lên có chút giống ca nhi, không có khí thế hán tử của chính mình!
"Ngươi cùng ca nhi Lâm gia đính hôn?"
Ngũ Trụ hỏi xong, khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, chờ đáp án của Đường Phong.
Đường Phong mắt cũng không thèm liếc một cái, gật gật đầu, hắn cũng không có ý định gạt người trong thôn, dù sao thì thành thân cũng là sự kiện trọng đại.
Ngũ Trụ kinh ngạc không tin vào lỗ tai của mình, hắn vươn tay dùng sức ngoáy ngoáy, động tác rất khoa trương, làm cho Đường Phong ngồi đối diện hắn lại lần nữa nhíu mày, bao lớn rồi, như thế nào vẫn không sạch sẽ như vậy!
Thói ở sạch không chừa một chỗ nào!
"Ngươi lặp lại lần nữa, ta không nghe rõ, ngươi thật sự cùng ca nhi Lâm gia đính hôn? !"
Ngũ Trụ vẫn như cũ không thể tin được.
"Đúng vậy, ngày mai đại hôn." Đường Phong trực tiếp đánh vỡ mọi phỏng đoán của Ngũ Trụ.
Miệng Ngũ Trụ há to tới nỗi sắp không khép lại được, trời ạ! Đáng sợ! Biểu ca của mình cư nhiên cùng Lâm Vũ kia đính hôn!
Ngũ Trụ a ma là đệ ca nhi của Đường a ma, tuy rằng không phải cùng một a ma sinh, nhưng cũng có chút quan hệ thân thích, cho nên Ngũ Trụ gọi Đường Phong là biểu ca.
"Có việc?"
Đường Phong thật lâu không nghe thấy thanh âm của Ngũ Trụ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hoang mang của hắn hỏi.
"Có. . . Ta phải. . . Ta phải trở về tiêu hóa..." Ngũ Trụ cứng đờ đứng lên, cùng tay cùng chân đi ra ngoài, lúc sắp bước khỏi cửa còn té ngã một cái.
Đường Phong vươn tay xoa xoa giữa mày, thật là một chút cũng không bớt lo, nhớ tới giấc mơ đêm qua, khiến cho hắn sau nửa đêm cơ hồ không ngủ được tinh thần Đường Phong có chút mệt mỏi, vì sự nghiệp lí tưởng có một thân thể khỏe mạnh, Đường Phong đứng lên đi nghỉ ngơi.
Lúc Đường a ma trở về quả thực giống như gió lốc càn quyét, mua rất nhiều đồ, tay cầm không được, còn cố ý mướn một chiếc xe trở về, khiến cho các thôn dân nghe tiếng gió ghé mắt hóng hớt.
"Ngày mai là ngày lành của nhi tử Đường Phong nhà ta, các hương thân cũng đừng quên tới uống ly rượu mừng!"
Đường a ma tràn đầy nhiệt tình nói với những người cùng hắn bắt chuyện.
"Chúc mừng chúc mừng!"
"Ngày mai chúng ta nhất định sẽ đến!"
"... ..."
Đường a ma đóng cửa lại, đem đồ vật nên bày ra thì bày ra, hận không thể tiếp tục làm.
Khi Đường phụ về đến Đường a ma đã bắt đầu làm hỉ phục ngày mai cho Đường Phong, tay nghề may vá của Đường a ma cực kỳ tốt, mắt lại tinh, Đường phụ đứng ở một bên cảm thấy hoa cả mắt.
"Đồ vật ngày mai đều đã mua đủ?"
"Còn phải nói, ta sợ không đủ còn mua nhiều một ít là đằng khác, ngươi xem đi, xem nếu có quên mua cái gì, ta chạy nhanh đi mua bổ sung vào!"
Đường a ma khoa khoa tay, cúi đầu máy vá tiếp tục nói.
Lại nói, cuộc hôn nhân này xác thật có chút vội vàng, ngay cả hỉ phục thiếu chút nữa còn quên chuẩn bị, còn may hắn có một thân tay nghề, hôm nay tốn mất nửa ngày, chắc chắn có thể làm xong.
Đồng dạng gấp rút may hỉ phục còn có Lâm Vũ.
Lúc hắn vừa mới cõng đậu phộng về đến nhà, Lâm a ma vội muốn khóc.
"Ngươi đứa nhỏ này gấp chết ta! Ngày mai đã phải gả cho người ta! Không ngoan ngoãn ở nhà làm hỉ phục, còn làm việc cái gì a! Mau! Mau đi làm hỉ phục! Vải may A ma đã mua về cả rồi!"
Người nhà nông đều là tự mình cắt vải làm quần áo, mặc kệ là ngày thường, hay là hỉ phục khi thành thân.
Lâm Vũ cũng đã quên mất việc này, đêm qua hắn cũng có chút không ngủ được, trong đầu toàn là Đường Phong, làm gì còn tâm trí nghĩ đến việc khác, nghĩ đến ngày mai chính là ngày đại hỉ, Lâm Vũ nhanh chóng đem sọt buông xuống, đem tay rửa sạch sẽ, lại rửa mặt sạch sẽ, lấy khối vải đỏ trên tay Lâm a ma liền trở lại trong phòng bắt đầu bận rộn may vá.
Lâm Vũ một bên không ngừng làm hỉ phục, một bên nhớ tới thời điểm mới gặp Đường Phong.
Nhà bọn họ là hộ từ bên ngoài tới, đối với rất nhiều sự tình cùng người trong thôn đều là chậm rãi tiếp xúc mới biết được.
Lâm Vũ lần đầu tiên nghe được chuyện về Đường Phong là từ Lâm phụ, ngày đó Lâm phụ cùng những thợ săn khác cùng nhau vào núi, trở về liền với người trong nhà nói nhi tử độc đinh của thôn trưởng Đường Phong là một con ma ốm, đáng tiếc thôn trưởng làm người tốt như vậy, nhi tử của hắn vậy mà... . . .
Lâu dần, Lâm Vũ càng ngày càng biết được nhiều chuyện về Đường Phong từ nhiều người, từ nhỏ đã không thể cùng người khác đi ra ngoài chơi, không thể chạy quá nhanh, không thể... , thường xuyên bệnh nặng, hầu như không có ra khỏi cửa nhà... và còn nhiều sự việc khác nữa.
Nghe mọi người nói, Lâm Vũ đối với Đường Phong từ cảm thấy đồng tình đến đáng thương sau đó lại vì hắn cảm thấy tiếc nuối.
Những việc này không phải Đường Phong có thể tự mình lựa chọn, hắn cũng muốn có một thân thể khỏe mạnh đi, cũng muốn cùng mọi người giống nhau sinh hoạt bình thường đi, cũng giống như mình.
Lâm Vũ nhớ tới chính mình bởi vì dáng người và diện mạo, không ít lần bị bạn cùng lứa trào phúng, cho nên hắn đối với Đường Phong có cảm giác đồng bệnh tương liên.
Hai tháng trước, Lâm Vũ lúc đem đồ đến biếu trưởng thôn, lúc hắn vừa đến cửa nhà, liền nghe thấy trong viện truyền đến một trận ho khan, Lâm Vũ dừng lại bước chân, từ chỗ khuất bên cửa nhìn đi vào.
Một dáng người gầy ốm bóng đang nắm tay che miệng ho khan, thân thể bởi vì kịch liệt ho khan mà có chút run rẩy.
Phu lang thôn trưởng nghe được thanh âm vội vàng ra đỡ hắn, người nọ rõ ràng đang rất khó chịu, lại còn an ủi a ma của mình.
"Con không có việc gì."
Thanh âm kia, khiến cho Lâm Vũ ngoài cửa có chút thất thần. (Thanh khống, vừa nghe đã yêu ó hỏ???)
Chờ lúc hắn lấy lại tinh thần, nhìn lại thấy người nọ mặc dù tái nhợt nhưng gương mặt lại vô cùng tuấn mỹ, đặc biệt là cặp mắt kia, dường như có thể nhìn thấy chính mình đang tránh ở chỗ khuất ngoài cửa!
Lâm Vũ đè lại tia kinh hoảng, cầm đồ vật còn chưa kịp đưa trong tay chạy về nhà, đúng lúc gặp đại ca trở về, liền đem đồ vật giao cho hắn, để hắn đi đưa cho nhà thôn trưởng.
Từ đó, người nọ liền thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của hắn, trong suy nghĩ, trong lòng. (má mê zai vừa thôi nhó)
========================================
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay có chút việc, ngượng ngùng!
Không có gì bất ngờ xảy ra, là mỗi đêm rạng sáng 23h up bài mới ha!
Đây là ngọt văn! Đơn phương yêu thầm đến song hướng yêu thầm đến nói rõ tình yêu, moah moah!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro