Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Trong phòng, Đường Phong gắng sức ngồi dậy.

Thân thể này do bị sinh non, khả năng miễn dịch rất kém, hơn nữa lúc sinh ra ngốc ở trong bụng mẹ thời gian quá dài, không biến thành ngu dại đã là quá may mắn rồi.

Chậm rãi hít thở, đợi sau khi choáng váng trong đầu dần dần tan đi, Đường Phong mới vươn bàn tay thon dài với màu da trắng bệch hiện rõ chủ nhân thân thể đang bệnh, cầm lấy cuốn sách đặt ở bên gối lên trước mặt.

Thời đại này là vương triều Thánh Ngọc, người dân đơn thuần chất phác, đương kim thánh thượng cũng là một minh quân biết cách trị quốc, là triều đại thái bình thịnh thế.

Đường Phong xuyên qua được ba tháng, tuy rằng mang một thân bệnh tật, không ra khỏi cửa nhà quá vài lần, vẫn từ bên ngoài biết được một ít thông tin cơ bản của nơi này, đặc biệt là từ tam cữu trước đó mấy ngày mới đến thăm hắn.

Đường a ma là lão nhị, lão đại lúc nhỏ không chăm sóc được, đã không còn, cho nên Đường Phong chỉ có một vị tam cữu.

Mà vị tam cữu này cũng là người không chịu thua kém, 26 tuổi thi đậu tú tài, về quê làm tiên sinh dạy học đã ngót nghét mười năm nay, so với những hộ nông gia khác sinh hoạt thường ngày trải qua coi như dễ chịu.

Tri thức của nguyên thân đa phần là được chỉ dạy từ vị tam cữu này, triều đại này sùng văn hơn võ, bình thường cứ mười người trong huyện thành, liền có ba người có thể thi đậu tú tài, nhưng nếu muốn thi lên cao hơn liền không dễ dàng.

Đường Phong nhìn sách vở trong tay, bên trong chính là chữ phồn thể, cũng không làm khó được hắn, tuy rằng hắn là một bác sĩ, nhưng mà ngày thường yêu nhất chính là nghiên cứu thư pháp, theo đuổi tinh hoa.

Nghe động tĩnh trong phòng bếp, Đường Phong đem sách đặt lại chỗ cũ, khoác một kiện quần áo, chậm rãi xuống giường.

Hiện tại là tháng mười, tiết trời đã có chút lạnh lẽo, thân thể này của hắn sẽ không thể chịu đựng được nếu bị nhiễm lạnh, bởi vì chính mình cũng hiểu được kiến thức y học, chú ý điều dưỡng thân thể, đến nơi này ba tháng, hiện tại ít nhiều cũng có thể đi bộ trong sân, đối với nguyên thân mà nói, đó chính là một loại xa xỉ.

Đường Phong đẩy cửa phòng, liền ập đến một trận gió lạnh, làm cả người hắn run rẩy một cái.

Trời đã tối sầm, đại khái đã là giờ Dậu. (giờ Dậu là khoảng thời gian từ 17h00 – 19h00)

Đường Phong kéo chặt quần áo trên người, đôi chân dài bước ra khỏi phòng.

Cơ thể này so sánh với thân thể kiếp trước của Đường Phong khiến cho hắn không vừa lòng trừ bỏ thân thể trông gầy yếu, chính là chiều cao cùng với gương mặt tuấn tú.

Kiếp trước Đường Phong cao 1m98, bộ dáng soái khí, mặc áo blouse trắng, dáng người thon dài hữu lực, cởi quần áo, cũng là có cơ bụng, mà nhìn lại Đường Phong của hiện tại... .

Cao khoảng 1m78, trông yếu ớt, làn da trắng nõn, cộng với gương mặt ăn cơm mềm này, quả thực chính là một bộ dáng gầy yếu!

Không tồi, Đường Phong giới tính nam, yêu thích nam, nhưng bởi vì hắn có bệnh thích ở sạch, mặc kệ là trong chuyện sinh hoạt hàng ngày hay là trong chuyện tình cảm, đều là một mình, không có người yêu, hơn nữa hắn còn chẳng từng thích ai qua, càng đừng nói đến chuyện có người yêu.

Nghĩ đến buổi chiều Đường a ma đột nhiên bảo hắn đón dâu,

Đường Phong liền nhịn không được nhăn mày, ca nhi nơi này..., mấy ca nhi hắn gặp qua cơ bản đều là diện mạo thiên về nhẹ nhàng dịu dàng, dáng người nhỏ nhắn, hắn, không thích nhất lại chính là loại hình này.

Nhưng dù sao đi nữa thì nguyên thân cũng đã cho hắn cơ hội được sống một lần nữa, Đường gia chỉ có một người con độc đinh... , hắn lại không thể, thực xin lỗi Đường gia, nghĩ đến đây, Đường Phong liền cảm thấy đầu lại bắt đầu đau.

"Làm sao vậy? Thân thể không khoẻ? !"

Lúc Đường phụ ôm một mớ rau xanh trở về, trông thấy Đường Phong khoác một kiện quần áo, đứng ở dưới mái hiên, đang dùng tay xoa xoa giữa chân mày, vội vàng hỏi.

Đường Phong ngẩn ra, buông tay xuống, đối diện với vẻ mặt lo lắng của Đường phụ nhẹ nhàng cười nói: "Không có việc gì, con đang nghĩ nên nói chuyện buổi chiều với a ma như thế nào... ."

Đường phụ tỉ mỉ quan sát Đường Phong, xác định hắn đúng là không có chỗ nào không khỏe, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chuyện này không vội, ăn xong cơm chiều phụ tử chúng ta nói chuyện, vào nhà đi, bên ngoài trời lạnh."

Đường phụ thúc giục nói.

"A phụ, để con cầm."

Đường Phong vươn tay, muốn cầm lấy bó rau Đường phụ đang ôm.

Đường phụ vừa thấy vậy liền vội vàng lùi lại vài bước lien tiếp, Đường Phong: ...

"Hôm qua trời mưa, rau hôm nay vẫn còn đọng lại nước mưa, cẩn thận bị lạnh."

Nói xong dường như sợ Đường Phong tiếp tục quấn lấy mình, ôm bó rau xanh lưu loát chạy vào bếp.

Để lại một gương mặt tuấn tú Đường Phong:...... , phải điều dưỡng tốt thân thể, không thể để sống mà ngay cả một chút việc cũng không thể giúp!

Đường Phong bước vào cửa bếp, Đường a ma nấu cháo thuốc cho Đường Phong, Đường phụ một bộ dáng cao lớn ở bên cạnh nhặt rau.

Đường Phong nhìn hai người trung niên đã hơn 40 tuổi, trong lòng truyền đến từng đợt ấm áp, kiếp trước Đường gia là một gia đình có truyền thống làm Bác sĩ, có thể nói là thế gia hàng đầu trong giới, vì thế mà cha mẹ Đường Phong đều rất bận, ở bên cạnh hắn vĩnh viễn chỉ có bóng dáng của chính mình.

Xuyên đến nơi này, Đường Phong có được một gia đình ấm áp mà hắn chưa từng dám nghĩ, một đôi phụ sao yêu hắn như mạng... .

"A Phong, chuyện buổi chiều con nghĩ như thế nào?"

Giọng Đường a ma vang lên, đem Đường Phong tỉnh lại từ trong cơn suy nghĩ.

Đường Phong:... ... . . . , nếu như không cưới một ca nhi tiểu bạch hoa thì càng tốt.

Đối diện với vẻ mặt chờ mong mà nhìn mình của Đường a ma, Đường Phong không nói được lời cự tuyệt.

"Ách, con suy xét đã."

Nghe được không phải lời trực tiếp cự tuyệt như buổi chiều, Đường a ma lập tức nở nụ cười, đem cháo thuốc trong nồi múc ra, đưa cho Đường Phong.

"Chậm rãi suy xét, không vội, không vội."

Suy xét? Đó chính là có hy vọng a! Đường a ma vui sướng hài lòng đem nồi rửa sạch sẽ, chuẩn bị xào rau.

Đường Phong tiếp nhận chén cháo thuốc, cái mũi nhạy bén liền ngửi được mùi vị dược liệu, hốc mắt có chút nóng lên, đây là Đường gia phu phu dùng số tiền bạc vốn dĩ đã không nhiều lắm trong nhà mua về.

Nhẹ nhàng múc một muỗng cháo bỏ vào trong miệng, mùi vị đắng chát nhưng Đường Phong lại cảm thấy chút ngọt.

Ăn xong cơm chiều, Đường Phong ngâm chân trong nước nóng, đổ một tầng hôi mỏng, lập tức cảm giác thân thể khoan khoái hơn rất nhiều.

Cơ thể hắn sợ lạnh, mỗi đêm đều phải ngâm chân, ban đêm chân lạnh đông cứng lại không ngâm liền không tài nào ngủ được.

Đường a ma thu dọn xong nhà bếp, đối với Đường phụ đang ngồi bên cạnh nháy mắt ra hiệu, đi cùng A Phong nói chuyện đi.

Đường phụ nhìn nhìn Đường Phong đã ngâm chân xong đang xỏ lại giày, gật gật đầu.

Nhìn bóng dáng Đường phụ cùng Đường Phong phía trước, Đường a ma cong môi cười.

"A Phong, chúng ta trò chuyện."

Đường phụ đi theo Đường Phong vào phòng, lúc này đã là giờ Mẹo một khắc, bên ngoài trời đã toàn tối sầm, yên ắng, giọng nói của Đường phụ vang lên rõ ràng.

Đường Phong đương nhiên biết Đường phụ muốn nói cái gì, đem chiếc ghế bên cạnh tủ để xuống, chính mình ngồi xuống, để Đường phụ ngồi ở trên giường.

Đường phụ trong mắt hiện lên ý cười, cũng ngồi xuống, trước kia tranh vị trí này với Đường Phong, cuối cùng Đường Phong thắng được.

"A ma của con cũng chỉ là muốn có một người có thể thời thời khắc khắc chắm sóc chiếu cố con, cùng con chia sẻ một chút chuyện trong lòng, con đừng trách a ma không nói trước cho con." Thanh âm đều đều của Đường phụ truyền đến, mang theo tràn đầy từ ái, hoàn toàn không giống với một thôn trưởng nghiêm cẩn khi đối mặt với người ngoài.

Đường Phong gật đầu.

"Con biết, con có thể hiểu được a ma, cũng hiểu được ngài."

Nghe vậy Đường phụ vui mừng, "Lâm gia này cũng là một gia đình rất tốt, tuy nói là hộ từ bên ngoài dọn đến, nhưng được một cái là người một nhà đều là người thành thật, dạy dỗ ca nhi tự nhiên cũng sẽ không quá kém."

Nói xong ngừng lại, nhìn vẻ mặt bình tĩnh Đường Phong.

Đường Phong gật gật đầu, "Con biết, các ngài nhìn trúng ca nhi của gia đình đó, nhất định là có căn cứ, nhân phẩm tự nhiên là không kém."

Đường phụ cười híp mắt, nói tiếp.

"Con ít khi ra khỏi nhà, đối một nhà bọn họ sợ là không biết, nhà bọn họ ở đồi hòe bên kia, ở đầu thôn phía đông..."

Đường gia ở giữa thôn, thôn phía đông có một mảnh rừng lớn cây hòe, cho nên nhà ở phía đông thôn đều gọi là cây hòe lớn, trong thôn có 86 hộ gia đình, trong thôn bốn họ nhiều nhất là Đường, Trần, Ngô, Văn.

Cách thôn phía đông một dặm (khoảng 1,6 km) là núi lớn, xuân đến phóng mắt nhìn có thể thấy một rừng hoa rộng lớn, cây ăn quả dại, là món ăn vặt của bọn nhỏ.

Núi này tuy không phải núi sâu rừng già, nhưng cũng vẫn có con mồi, bởi vì cách thôn phía đông rất gần, cho nên phía đông có tương đối nhiều thợ săn, các thôn dân cũng thích cùng các thợ săn lên núi hái chút củi.

Mà thôn phía nam thôn có một nhánh sông lớn, lấy nước cũng thuận tiện.

"Tình huống đại khái nhà bọn họ là như thế, ca nhi kia tuy nói lớn hơn con ba tuổi, nhưng cũng là một hài tử tốt, còn vì sao không xuất giá sớm chút, chuyện này ta cũng muốn cùng con nói một chút... . . . , "

Đường phụ trên mặt có chút mất tự nhiên, tuy nói bọn họ không chú trọng diện mạo cùng dáng người của đối phương, nhưng dù sao Đường Phong là một hán tử bình thường, vẫn nên nói trước một chút.

Đường Phong khó hiểu nhìn Đường phụ, "Hắn, có bệnh?"

Đường phụ lắc đầu, không đau không ốm, so với con còn cường tráng hơn nhiều!

Đường Phong nhìn Đường phụ lắc đầu, khó hiểu, nếu không bệnh, cũng không có khả năng là lười biếng người, Đường gia phu phu sẽ không tìm cho hắn một ca nhi ham ăn biếng làm, không ai cưới, vậy chỉ còn có một khả năng, "Mặt mũi không thể gặp người?"

Đường Phong nhướng mày, cố gắng đem từ xấu nói ra dễ nghe một chút.

Đường phụ nhấc tay nắm thành nắm đặt trước miệng, ho nhẹ một tiếng, "Thật ra cũng không phải không thể gặp người, chỉ là..." Phải nói thế nào với nhi tử của mình rằng ta cùng a ma con tìm cho con một ca nhi so với con càng giống hán tử làm phu lang.

Mà ngoài phòng Đường a ma đưa lỗ tai nghe lén trái tim cũng treo lên tận cửa, lúc trước chỉ mải nghĩ đến nhân phẩm của đối phương, còn về bộ dáng, trăm triệu lần không ngẫm lại xem nhi tử nhà mình có thể hay không tiếp nhận!

"Chỉ là cái gì?"

Đường Phong dâng lên lòng hiếu kỳ, tiếp tục hỏi.

Đường phụ cười gượng một tiếng, nhìn gương mắt trắng nõn tuấn tú của nhi tử nhà mình, trong đầu hiện ra khuôn mặt cương nghị của Lâm Vũ, có chút xấu hổ.

"Chính là lớn lên có chút cường tráng," Đường phụ cảm thấy mình nói xác thật không sai, ca nhi kia vốn dĩ chính là so ca nhi khác cao lớn một chút thôi.

"Lớn lên cũng khá được, không xấu." Đường phụ nhìn Đường Phong sắc mặt không thay đổi, lại bổ sung một câu.

Này cũng không sai, dùng cách nhìn của hán tử đối với ca nhi mà nói, ca nhi Lâm gia xác thật là "Hán tử" ca nhi, Đường a ma nghe lén gật gật đầu.

Đường Phong nghe Đường phụ nói xong tự mình não bổ một chút, chẳng lẽ ca nhi này, là bởi vì quá béo, cho nên gả không được?

----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: èmhh, đối với y học dốt đặc cán mai, bất quá sẽ nỗ lực tra chút tư liệu để học tập, tha thứ cho tác giả ngúc nghích nghiêm túc nói hươu nói vượn, chin cảm ơn các bạn, moah moah. . . ∩_∩

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro