Chương 1
"Đường Phong ta nói cho con nghe! Người này con phải cưới là điều đã định rồi!"
Giọng nói giận giữ từ trong viện của thôn trưởng Tiểu Thanh Sơn thôn truyền đến.
Thôn trưởng Đường Chính ngồi ở trong viện hít mạnh một hơi thuốc lá, gõ gõ tàn thuốc, đứng lên đi đến hướng phát ra âm thanh trong phòng.
Trong sương phòng có một chiếc giường lớn, phía bên phải là một cái tủ quần áo hẹp dài, là do người làm gia cụ tốt nhất trong Lưu Lão Tam làm.
"A ma, người cũng không nhìn một với cái thân thể này của con, thì cưới cái gì? Thế nên đừng làm chậm trễ ca nhi trong sạch nhà người ta!"
Người nói chuyện chính là Đường Phong đang nằm trên chiếc giường lớn kia, là nhi tử độc đinh của thôn trưởng Đường Chính, nhưng đứa con duy nhất này lại là một con ma ốm!
Hắn rất gầy, do bệnh lâu ngày mà gầy, hoàn toàn không giống một thanh niên 18 tuổi, làn da rất trắng, là vì quanh năm suốt tháng đều ở trong phòng, trắng đến độ không bình thường, lớn lên mi thanh mục tú, đôi mắt hẹp dài, mũi thẳng môi mỏng. Cùng với hình ảnh ốm yếu của hắn hoàn toàn không hợp chính là hắn đôi mắt kia, sáng ngời ôn hòa lại tràn ngập cơ trí, người sáng suốt vừa nhìn liền biết người này chắc chắn là một người đọc sách!
Đường Phong cũng thật bất đắc dĩ, hắn vốn là bác sĩ ở hiện đại, lại bởi vì một lần động đất mà bất hạnh chết đi, chờ đến khi hắn tỉnh lại thì đã biến thành Đường Phong hiện tại, là nhi tử duy nhất của thôn trưởng Tiểu Thanh Sơn thôn, là bởi vì sinh non mà ra đời, ngày thường lắm bệnh nhiều tai, thân thể ốm yếu, nguyên chủ bất hạnh cứ như vậy chết đi, chẳng biết tại sao hắn xuyên đến trong thân thể nguyên chủ và còn có được cả ký ức trước kia của nguyên chủ.
Đã được ba tháng từ khi hắn xuyên đến nơi này, bởi vì tính cách của nguyên chủ cùng bản thân hắn rất giống nhau, vậy nên cũng không bị người nhà phát hiện có gì không đúng, thẳng đến hôm nay Đường a ma, cũng chính là người sinh dưỡng nguyên chủ, lại nói thế giới này không có nữ tử, chỉ có ca nhi cùng hán tử, hai người thân hình giống nhau, chỉ là người trước (ca nhi) thiên về nhỏ yếu tuấn tú, người sau (hán tử) thiên về cường tráng cương nghị, mà ca nhi ở giữa chân mày có một nốt chu sa đỏ để phân biệt.
Mà nốt chu sa ở giữa chân mày của ca nhi càng đỏ liền đại biểu khả năng mang thai sinh con nối dõi tông đường của ca nhi đó càng dễ dàng.
Đường Phong là một hán tử, ừmm... là bộ dáng cùng với ca nhi lớn lên giống nhau, là một một hán tử thanh tú!
Đường a ma chiều nay đi ra ngoài một chuyến sau khi trở về đột nhiên tiến vào phòng nói với hắn, "Ta đã định cho con một cọc hôn sự, chọn ngày mốt làm ngày lành, nhà đứa nhỏ kia năm nay vừa mới đến trong thôn của chúng ta, họ Lâm, a phụ của hắn là một tay thợ săn! nhà ở cạnh gốc cây hòe bên kia thôn, lớn lên cũng thật thành, a phụ với a ma của hắn cũng đã đồng ý việc hôn sự này, còn con a, liền chờ cưới phu lang đi!"
Nào ngờ sau khi Đường Phong nghe xong những lời này lại ngoài dự đoán cự tuyệt ý muốn của Đường a ma, vì vậy liền xuất hiện cảnh tượng Đường a ma rống giận.
"Sao con lại có thể nghĩ như vậy, a! Làm gì có hán tử nào trong thôn này có thể so sánh với con! Nếu như... ."
Đường a ma nhịn không được nghẹn ngào, "Nếu như ta có thể đem con dưỡng đủ ngày đủ tháng mới sinh con ra, con sẽ không phải chịu đựng những ốm đau bệnh tật này!"
Đường phụ đi lên ôm lấy a ma, đối với Đường Phong đang thật bất đắc dĩ trên giường đưa mắt ra hiệu, mang Đường a ma mang ra khỏi sương phòng, cũng thuận tay đóng lại cửa phòng của Đường Phong.
"Khóc cái gì a? Ngươi như vậy nhi tử nhìn cũng khó chịu."
Đường phụ đem khăn mặt vắt khô đưa cho Đường a ma, nhìn bộ dáng thút tha thút thít khóc thở không nổi của hắn, cảm thấy tràn ngập đau lòng.
Lại nói năm đó Đường a ma hoài thai Đường Phong đến thời điểm sắp sinh, Đường phụ không ở nhà, người già trong nhà lại là khi Đường phụ còn trẻ đều đã qua đời, Đường a ma một mình ở nhà lúc làm việc không cẩn thận té ngã một cái, liền đem Đường Phong còn kém hai tháng mới đủ ngày sinh ra.
Vì thế mà thiếu chút nữa là một thi hai mệnh, sau đó thân mình cũng bị tổn thương, không thể mang thai được nữa, Đường Phong tuy nói sức khỏe không tốt, nhưng cũng là đứa con duy nhất của Đường phụ cùng Đường a ma.
Đường a ma xem Đường Phong như trân bảo của mình, đụng nhẹ một chút cũng đau lòng, lần này định hôn sự cho Đường Phong, cũng là vì mấy ngày trước Đường Phong đột nhiên ngất đi, mọi lang trung đến khám đều nói không cứu được, để cho bọn họ chuẩn bị hậu sự.
Việc này khiến cho Đường phụ cùng Đường a ma bị dọa đến choáng váng, vì cứu Đường Phong, hai vợ chồng lấy hết tiền tích góp bấy lâu nay, chạy đến thôn khác xa hơn bốn mươi km trong thành mua một chút dược liệu tốt trở về.
Cứ như vậy mà hao hết tiền của tích góp trong nhà, tỉnh lại cũng đã là một Đường Phong khác.
Đường a ma tiếp nhận khăn mặt lau khô nước mắt trên mặt.
"Ta còn không phải vì thay A Phong ủy khuất sao? A Phong nhà chúng ta từ nhỏ chính là một hài tử thông minh, tam cữu cũng chỉ dạy A Phong vài lần nó liền biết chữ, A Phong của chúng ta chính là có thể đã nhìn qua là không quên được, ngươi nói nếu không phải ta sinh non khiến nó thân thể ốm yếu làm liên lụy đến nó, nói không chừng nó liền giống tiểu tử Văn gia thi đậu tú tài!"
Đường a ma đem khăn nhét vào tay Đường phụ, bất mãn nói.
Lời này Đường phụ đã nghe nhiều năm, lỗ tai sớm đã thành vết chai dày đã có thể giả dạng làm một cái bát nhỏ rồi.
Bất quá, Đường phụ vừa giặt sạch khăn mặt, vừa thở dài dài trong lòng, A Phong nhà mình xác thật là một hài tử thông minh, tuy nói sức khỏe không tốt, lại đi theo tam cữu thi đậu tú tài của nó học được không ít thứ, đáng tiếc... . . . .
"Lời này về sau đừng lại nói ở trước mặt A Phong, trong lòng nó cũng không không dễ chịu."
Đường phụ dù sao cũng là trưởng thôn, suy nghĩ tự nhiên so với Đường a ma càng rộng mở hơn.
Đường a ma nghe vậy quay đầu nhìn nhìn cửa phòng Đường Phong bị Đường phụ đóng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn Đường phụ một cái.
"Ta tự biết đúng mực!"
Đường phụ cười lắc lắc đầu, đem khăn mặt treo ở trên bức tường dùng dây thừng kéo thành một đường thẳng, đây là biện pháp mà Đường Phong nghĩ ra.
"Lâm gia thật sự đồng ý?"
Vừa nghe Đường phụ hỏi, nếp nhăn giữa mày Đường a ma cuối cùng cũng giãn ra một chút.
"Còn không phải à, hai vợ chồng đều đồng ý, ta xem hài tử kia cũng tốt, đã tới đây được nửa năm đối với nó ta cũng có một chút hiểu biết, là một đứa nhỏ thành thật."
Lâm gia trong miệng Đường phụ chính là gia đình có người mà Đường a ma hôm nay quyết định hôn sự cưới làm phu lang cho Đường Phong.
Tháng hai năm nay Lâm gia mới dọn đến Tiểu Thanh Sơn thôn, công văn của quan phủ cũng đã chứng thực đối phương là một hộ nông gia đứng đắn, được phân đến Tiểu Thanh Sơn thôn.
Lâm gia đương gia là Lâm bá, là thợ săn thân thủ cực tốt, trong nhà cũng dựa tay nghề của hắn nuôi gia đình, cùng với phu lang Trương Thanh của hắn có ba hài tử, lão đại Lâm Tráng 23 tuổi, là một hán tử, còn chưa đón dâu, tính cách cùng với Lâm phụ giống nhau, là một người thẳng tính, cũng là một thợ săn.
Lão nhị Lâm Vũ, lão tam Lâm Văn đều là ca nhi, người trước 21 tuổi, người sau mười ba.
Triều đại này cũng tương đối thoải mái, đối với hán tử hơn hai mươi tuổi hơn tuổi mới thành thân cũng là điều bình thường, ca nhi sớm nhất là mười lăm, mưới sáu tuổi, muộn nhất là hai mươi tuổi.
Nhưng lão nhị Lâm gia Lâm Vũ, lại là kéo dài đến 21 tuổi.
Lâm gia phu phu đối với ba hài tử của mình, lo lắng nhất cũng là đứa thứ hai Lâm Vũ này.
Lão đại Lâm Tráng là một hán tử, lớn lên cao lớn thô kệch nhưng thật ra không vấn đề gì, lão tam Lâm Văn tuổi tuy nhỏ, lại cũng lớn lên thanh thanh tú tú.
Chính là tới ca nhi Lâm Vũ này, aizzz, so với đại ca của hắn chỉ có hơn chứ không kém, diện mạo lớn lên cũng là cực kỳ cương nghị, nếu không phải giữa chân mày kia có một nốt chu sa đỏ tươi, người khác nhìn thấy bóng dáng đều không sao nhận ra được thanh niên có dáng người thon dài, thẳng tắp hữu lực này là một ca nhi.
Tuy nói Lâm Vũ làm việc nhanh nhẹn, là người cần mẫn, nốt chu sa giữa chân mày cũng là đỏ tươi vô cùng, nhưng nào có hán tử nhà ai nguyện ý cưới một người bộ dáng cao lớn giống như hán tử làm phu lang, vì thế ngày này qua ngày khác, năm này sang năm nọ, việc hôn nhân của Lâm Vũ cũng liền kéo dài đến bây giờ.
"Kia xác thật là một đứa nhỏ rất tốt, cũng là người khác không có phúc phận, mới không có ai xuống tay, bằng không cũng không tới lượt A Phong nhà chúng ta."
Đường phụ ngồi trở lại ghế, cầm lấy điếu thuốc lá tiếp tục hút.
"Ngươi nói gì vậy? ! A Phong nhà ta cũng đâu có kém!" Vừa nghe giọng điệu âm trầm của Đường phụ khi nói vậy, Đường a ma trừng mắt một cái nói.
Bất quá nhớ tới bát tự của Lâm Vũ cùng Đường Phong, Đường a ma liền thoải mái hơn nhiều.
Đường Phong sau khi tỉnh lại vẫn là bộ dáng như cũ, vì thế Đường a ma sau khi nghe người nhà nói, chuẩn bị đón dâu xung hỉ cho Đường Phong, xua đi đen đủi.
Đường a ma ở trong lòng tính toán vài ngày những ca nhi chưa lập gia đình trong thôn, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Lâm Vũ cõng một bó củ to trên lưng đang đi ngang qua hắn.
Thân thể cường tráng! A Phong thật sự quá gầy yếu đi.
Nốt chu sa đỏ tươi! A Phong có hậu.
Siêng năng chăm chỉ! Có thể chiếu cố A Phong.
Mấu chốt là lớn lên an phận a! Vừa nhìn A Phong nhà mình liền biết tính phúc không được, cưới ca nhi dáng người và diện như vậy vào cửa, chính xác là có thể thả 100 trái tim!
Vì thế làm việc luôn luôn hấp tấp Đường a ma lập tức sử dụng một ít "quyền lực" của phu lang là thôn trưởng nhà hắn biết được sinh thần bát tự của Lâm Vũ, sau đó mang theo bát tự của Đường Phong chạy đến trong ngoài mười mấy cái chùa miếu tính ra được, bát tự hai người cực kỳ xứng đôi, đã là ca nhi vượng phu, lại còn là vận mệnh con đàn cháu đống a!
Điều này khiến Đường a ma vui quên lối về, buổi tối nằm trong ổ chăn cùng với Đường phụ cân nhắc hai ba ngày, phu phu hai người liền đi tìm ông mai, hướng Lâm gia nói ý nghĩ của mình, cũng không muốn kéo dài quá lâu.
Bọn họ chính là phi thường muốn Lâm gia đem ca nhi gả đến nhà mình, bất quá Lâm gia còn chưa biết có đáp ứng hay là không đâu.
Lâm gia phu phu ban đầu không muốn, rốt cuộc cũng là ca nhi nhà mình nói thế nào cũng không thể gả cho một con ma ốm đi, khổ nỗi Lâm Vũ vừa nghe lại đồng ý, trên gương mặt cương nghị hiện lên một tia ngượng ngùng làm cả gia đình Lâm gia hoảng sợ!
Còn phải nói sao? Đơn giản chính là muốn đồng ý a!
Bất đắc dĩ nhìn ca nhi nhà mình mặt lạnh mấy ngày, Lâm gia phu phu hôm nay liền bỏ xuống cái mặt già lén tìm Đường a ma, đồng ý hôn sự này.
"Được được được, nhưng mà hôm nay quá vội vàng rồi đi, ngày kia liền thành thân?"
Đường phụ cảm thấy có chút không ổn, "Ngươi cũng thật là, ta nói trước tiên thông báo cho A Phong một tiếng, ngươi không nói, cứ như vậy cho nó thành thân, nó chấp nhận thế nào được!"
Đường a ma nhớ tới vẻ mặt bất đắc dĩ của Đường Phong khi cự tuyệt, liền đau lòng, nhưng mà nghĩ đến tính toán trong lòng, hắn cảm ngày mốt còn là quá muộn.
"Ta còn không phải nghĩ sớm một chút cưới về sao, sớm chút mang đến không khí vui mừng xua tan vận xui của A Phong sao!"
Đường phụ cân nhắc một phen, cảm thấy cũng có lỹ, hiện tại thân thể Đường Phong xác thực cần phải có sự thay đổi.
"Được rồi, tối nay ta cùng A Phong nói chuyện, đi nấu cơm đi, hôm nay cơm trưa A Phong cũng không ăn nhiều, sợ là đói rồi đi."
Đường a ma lúc này mới để ý sắc trời đã không còn sớm, lập tức xắn tay áo, đi vào bếp, Đường phụ chắp tay sau lưng đi ra vườn hái rau.
---------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tryện mới bắt đầu rôi ^_^! hahahahahaha. Tác giả íu đúi khum chịu được tổn thương, cầu thu dưỡng! cầu bao nuôi! Moah moah!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro