Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

66 + 67 + 68 + 69 + 70

66

Đêm khuya, sau khi cúp điện thoại với Thiên Hà, Linh Nguyệt thực sự quá mệt mỏi, cả thể xác và tinh thần đều kiệt sức. Cô không gọi lại cho Chu Minh Giang nữa.

Khi cô về phòng ngủ, con chó golden Mười Chín đang nằm chán nản trên tấm thảm, chờ cô trở về.

Vừa nhìn thấy cô, nó liền hớn hở vẫy đuôi lia lịa.

Trong căn nhà này, không ai ưa Chu Minh Xuyên.

Thái độ của Linh Nguyệt với anh thì khỏi phải nói.

Lúc anh không về, ngay cả đám người hầu làm việc cũng không cần lúc nào cũng phải lo sợ. Dù tiên sinh thường ngày đối xử với họ ôn hòa và lễ độ, nhưng yêu cầu công việc lại cực kỳ cao.

Còn phu nhân thì khi ở nhà lại không bao giờ bận tâm đến những chuyện lặt vặt đó.

Riêng con chó Mười Chín mới đến, vì thấy Chu Minh Xuyên không có ở nhà, nó gần như có cả ngày để chơi với Linh Nguyệt, không phải lo lắng chủ nhân của mình bị người khác giành mất, nên cũng vui vẻ vô cùng.

Sáng hôm sau, Linh Nguyệt dụi mắt ngái ngủ, mở gói hoa tươi và bùn hoa mà Diệp Tinh đưa tới thì bất ngờ phát hiện bên trong ngoài một gói giấy nhỏ bọc thuốc viên, còn có thêm một chiếc USB.

Cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đứng dậy đi lên tầng ba lấy điện thoại và gọi lại cho Chu Minh Giang.

Đầu dây bên kia anh ta rất tức giận, giọng điệu nóng nảy.

“Vương Linh Nguyệt! Cô làm cái quái gì vậy hả! Tôi gọi điện thoại cho cô mãi mà cô không nghe máy?”

Tâm trạng của Linh Nguyệt cũng chẳng tốt hơn là bao. Cô không quen với tính nóng nảy của anh ta nên đáp trả thẳng thừng:

“Anh nói chuyện cho tử tế.”

Nói xong, cô cúp máy.

Năm phút sau, Chu Minh Giang gọi lại, lần này thái độ của anh ta rõ ràng đã dịu đi nhiều.

“USB cô nhận được chưa?”

“Ừm.”

“Giữ kỹ đó, đó chính là bằng chứng tôi đưa cho cô. Nghe này, tôi biết gần đây anh ta muốn cùng cô đi chụp ảnh cưới, cô tìm cách đặt lịch vào chủ nhật tới, cả ngày, và tối thứ bảy hãy đặt chiếc USB vào két sắt của anh ta.”

“Rồi sao nữa?”

Anh ta cười âm hiểm:

“Rồi thì anh ta sẽ bị ông nội giữ lại để điều tra, không thể thoát thân, thậm chí cha anh ta cũng sẽ bị nghi ngờ, đố kị. Đến lúc đó, nhân lúc cả nhà họ Chu đang rối như tơ vò, cô muốn đi đâu thì đi.”

"Muốn đi đâu thì đi" – lời nói này có sức cám dỗ quá lớn đối với cô.

Chu Minh Giang thấy cô im lặng, vẫn đắc ý nói:

“Quả nhiên cái đầu cá vẫn không đủ nhanh nhạy. Nếu không phải tôi đột nhiên nghĩ ra cách này, thì cứ chờ cô và chị gái từ từ hạ độc anh ta, không biết phải chờ đến bao giờ? Cái loại bột trân châu đen của mấy người rốt cuộc có hiệu quả không vậy?”

Linh Nguyệt cuối cùng chỉ hỏi một câu:

“Thật sự đơn giản như vậy sao?”

“Đương nhiên.”

Vết thương ở lòng bàn chân, dù đã bôi loại thuốc tốt nhất, giờ vẫn còn hơi đau.

Linh Nguyệt cất điện thoại, đi bước một, có phần tập tễnh trở lại phòng ngủ ở tầng hai.

Bỗng nhiên, một cảm giác bất an không tên dâng lên trong lòng: Cô thật sự có thể rời đi một cách dễ dàng và đơn giản như vậy sao?

Linh Nguyệt và Chu Minh Xuyên hiện đang ở trong một bầu không khí rùng rợn, vi diệu.

Trước đây, mỗi khi có mâu thuẫn, họ đều giải quyết kịp thời, và người xuống nước làm hòa trước nhất định là Chu Minh Xuyên.

Nhưng lần này, anh dường như cũng có chút nóng nảy.

Cô suy nghĩ một lúc, dùng điện thoại bàn dưới nhà gọi cho anh.

Chu Minh Xuyên cứ nghĩ là một trong số người hầu trong nhà.

Những người hầu anh chọn đều có năng lực xuất sắc hàng đầu, trong tình huống bình thường sẽ không vì chuyện gì mà gọi điện thoại làm phiền công việc của anh.

Ngoại lệ duy nhất là Linh Nguyệt, và những báo cáo về cô cũng chỉ đơn giản là cô lại nổi cơn giận dỗi gì đó, hoặc không muốn ăn cơm nên ném bát đĩa, hay làm vỡ một vài món đồ sưu tầm của anh.

Hôm qua cô lại một lần nữa chạy trốn không thành công, giờ ở nhà giở trò điên dại cũng là chuyện bình thường.

Chu Minh Xuyên nhướn mày ấn nút nghe:

“ Phu nhân lại làm gì ở nhà nữa?”

“Chu Minh Xuyên, là em.”

Đây là lần đầu tiên Linh Nguyệt gọi điện thoại cho anh.

Anh có chút ngạc nhiên: “Linh Linh, có chuyện gì vậy em?”

Linh Nguyệt ấp úng hỏi: “Gần đây anh không thường về nhà, công việc bận lắm sao?”

Sự quan tâm của cô làm nét mệt mỏi giữa hai lông mày anh giãn ra không ít, giọng nói cũng vô thức dịu dàng hơn: “Cũng tạm, không bận lắm.”

Anh không muốn về nhà, là không muốn mỗi đêm khi ôm cô đi ngủ lại phải nhận ly sữa có pha thứ khác mà người yêu đưa.

Không muốn tận mắt chứng kiến sự giả tạo ẩn sau vẻ dịu dàng của cô.

Đâu phải là không bận, ông nội anh gần đây sức khỏe càng ngày càng kém, cha mẹ anh và các bác, các chú, các cô thay phiên nhau túc trực. Là cháu trai đích tôn, Chu Minh Xuyên cũng phải dành thời gian thường xuyên đến thăm ông.

“Vậy... tối nay anh có về ăn cơm không?”

“Em muốn anh về ở bên em sao?”

Anh khẽ cười.

“Có, tối nay anh về đi, đúng lúc em cũng có chuyện muốn nói với anh, về... chuyện chúng ta đi chụp ảnh cưới.”

"Được rồi." Giọng nói của anh tràn đầy sự cưng chiều mà đồng ý.

Chu Minh Xuyên cúp điện thoại xong liền nhắn tin cho trợ lý riêng, bảo anh ta hủy bỏ lịch trình tối nay của mình.

Linh Nguyệt, em xem, em rõ ràng có rất nhiều cách để dễ dàng dỗ dành anh vui vẻ, tại sao lại cứ luôn tìm cách chọc giận anh vậy?

Anh vừa kết thúc một cuộc họp, sau khi cúp điện thoại này, thang máy cũng vừa dừng lại.

Tâm trạng tốt, Chu Minh Xuyên mở máy tính trên bàn làm việc để xử lý vài email, nhưng bản ghi âm cuộc điện thoại mà Linh Nguyệt đã kết thúc vào sáng nay lại tự động gửi đến hộp thư của anh.

Đặc biệt, khi nhìn thấy người trò chuyện cùng cô là em họ của anh, cảm xúc của anh ngay lập tức rơi xuống vực thẳm.

Anh khẽ nhướn mày kiếm, rồi lại nhíu chặt lại.

Sự dịu dàng ngắn ngủi vừa rồi giống như một trò đùa lớn.

Chu Minh Xuyên với vẻ mặt phức tạp nghe xong đoạn ghi âm. Lần này, anh chỉ nở một nụ cười lạnh lùng, không có bất kỳ biểu hiện nào khác.

Có lẽ là thực sự tức giận đến tột độ, ngược lại không biết phải làm thế nào để trút giận.

Hơn 7 giờ tối, anh vẫn trở về nhà như thường lệ, và cũng mang theo món bánh ngọt tinh xảo cho Linh Nguyệt.

Vốn dĩ Linh Nguyệt không định ăn quá nhiều, nhưng không chịu được Chu Minh Xuyên cứ gắp thức ăn khuyên cô ăn thêm, làm cô ăn hết ba bát cơm một cách bất thường.

Sau bữa ăn, anh ngồi trên ghế sofa, Linh Nguyệt nằm trên đùi anh, để anh nhẹ nhàng xoa cái bụng nhỏ đang căng tức.

“Linh Linh, em muốn đi chụp ảnh cưới khi nào?”

Linh Nguyệt chớp chớp đôi mắt cay xè:

“Chủ nhật tuần sau nhé? Gần đây em ăn rất ít, có giảm béo đó, chỉ là muốn giữ vóc dáng hoàn hảo để chụp ảnh cưới thôi. Nếu không đi chụp ngay, em lại tăng cân, lên hình sẽ xấu.”

Ánh mắt anh u tối khó đoán, nhưng vẫn khàn giọng nói một tiếng "Được", tay vẫn xoa bụng cô với lực đạo vừa phải.

Đây là phản ứng sinh lý đặc trưng trước kỳ động dục. Đôi gò bồng đào như quả đào mật của Linh Nguyệt lại lặng lẽ căng tròn thêm một chút.

Điều này là để cô có thể sản xuất nhiều sữa hơn, cung cấp cho bạn tình giống đực của mình khi kỳ động dục đến.

Bởi vì cô trong khoảng thời gian này hấp thụ chất dinh dưỡng không đủ, vòng eo thắt lại càng thêm thon gọn.

Hôm nay, Chu Minh Xuyên đã dùng hết sức tàn nhẫn để dày vò cô.

Anh có chút mê mẩn nắm lấy một bên ngực trắng nõn trong lòng bàn tay thưởng thức, động tác thúc đẩy của thân dưới không hề giảm, cố ý tra tấn đến mức cô không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Anh đã thề với chính mình từ rất lâu, ngay cả khi không phải vì tình cảm mười mấy năm này, mà chỉ vì thân thể mê hồn này của cô để thỏa mãn dục vọng của anh, anh cũng sẽ không để cô rời đi.

Anh sẽ khiến em sống những ngày tốt đẹp cho đến ngày chúng ta chụp ảnh cưới, Linh Linh, em thấy sao?



67

Kẻ có tiền làm việc quả nhiên là hiệu quả cao.

Từ ngày hôm sau, các chuyên gia liên tục đến nhà để lo cho cô mọi thứ, từ trang phục, kiểu tóc cho đến trang sức.

Họ cung kính gọi cô là Chu thái thái, nhưng cô không kiên nhẫn hất tóc: “Gọi tôi là Vương tiểu thư là được rồi.”

Công việc này rõ ràng rất phiền phức, Linh Nguyệt đành phải gượng gạo đối phó.

Chuyên gia trang điểm cảm thấy cô dễ nói chuyện, lại hiền lành và lễ phép, không giống những phu nhân danh giá khác mà cô từng phục vụ, luôn soi xét từng ly từng tý.

Cô ấy khẽ gạt một sợi tóc mái trên trán Linh Nguyệt, thành thật khen ngợi: “Vương tiểu thư, tình trạng của cô thật sự rất tốt, thực ra tôi không cần phải trang điểm quá nhiều đâu.”

Linh Nguyệt cười nhạt: “Cảm ơn.”

Chuyên gia trang điểm chọn một thỏi son rất tôn màu da cho cô, khéo léo nói: “Chỉ là tôi cảm thấy gần đây có lẽ cô không được vui, sắc mặt hơi tái. Có thể chọn một màu tươi tắn hơn để tinh thần phấn chấn.”

Nụ cười của cô yếu ớt: “Vậy sao.”

Trong những ngày tiếp theo, cảm giác bất an trong lòng Linh Nguyệt lại càng được phóng đại lên nhiều lần.

Bởi vì khi cô thử liên lạc lại với chị gái và Thiên Hà, bất kể lúc nào, đầu dây bên kia đều không có người nghe máy.

Dù cô đã nhắn tin, nhưng cũng không nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Và những bó hoa tươi được gửi đến sau đó cũng không còn trộn lẫn bột trân châu đen – điều này cho thấy chị cô có thể đã không còn làm việc ở tiệm hoa đó nữa.

Vậy chị ấy có thể đi đâu được chứ?

Có lẽ vì cảm giác chột dạ, đầu óc cô dường như ngừng suy nghĩ.

Mãi cho đến đêm trước ngày chụp ảnh cưới, Linh Nguyệt mới chợt nhớ ra cô vẫn có thể liên lạc với Chu Minh Giang.

Cô run rẩy bấm số, Chu Minh Giang nhanh chóng bắt máy.

Anh ta hỏi cô đã đặt chiếc USB vào két sắt của Chu Minh Xuyên chưa.

Lòng bàn tay Linh Nguyệt ướt đẫm mồ hôi, cô ngắt lời anh ta:

“Chu Minh Giang, bây giờ anh giúp tôi đi tìm hiểu xem chị gái tôi và Hàn Thiên Hà, họ đang ở đâu. Tôi đã không liên lạc được với họ vài ngày rồi...”

Chu Minh Giang bực bội thở dài: “Được rồi. Để tôi xem. Một tiếng nữa tôi sẽ gọi lại cho cô.”

Hàn Thiên Hà ở đâu thì anh ta biết.

Anh ta bị nghi ngờ có liên quan đến tội phạm tài chính, đã bị cảnh sát Zurich bắt giữ vài ngày trước.

Nhưng những thủ đoạn trong thương trường, anh ta đương nhiên hiểu rõ. Loại thủ đoạn nham hiểm và không để lộ danh tính này, ai mà chẳng dính líu ít nhiều.

Thế nhưng, nếu không phải người quá quen biết đi tố giác, cộng thêm có một bàn tay mạnh mẽ đứng sau thì không thể nào làm lớn đến vậy, nói bắt là bắt.

Nếu đúng là như vậy, người nên bị bắt đầu tiên phải là cả gia đình họ Chu.

Anh ta nhanh chóng nhận ra người có khả năng ra tay nhất chính là Chu Minh Xuyên.

Tuy nhiên, kết quả và những nghi ngờ này, anh ta không thể nói cho con cá đó ngay lúc này.

Giờ phút này, anh ta cần một quân cờ bình tĩnh, không thể để quân cờ đó làm rối loạn thế cờ.

Vì thế, một tiếng sau, anh ta bịa ra một lời nói dối để nói với Linh Nguyệt:

“Tôi nhớ ra rồi, trước đây tôi đã nói rồi mà, chỉ cần cô giúp tôi làm chuyện này, tôi sẽ đảm bảo cho cô tự do. Cho nên chị cô và vị hôn phu của cô không có tác dụng gì nữa, đã về nhà chuẩn bị đón cô trước rồi.”

“Thật sao? Vậy tại sao họ không...”

... nói với cô một tiếng.

“Cô ngốc hả, chuyện này có gì mà phải nói? Chậm trễ một bước, lỡ Chu Minh Xuyên và đám tay sai của anh ta phát hiện ra thì sao? Các người ở trên đất liền thêm một người là thêm một nguy hiểm, chẳng lẽ không mau chạy nhanh đi trước?”

Giọng anh ta không hề tử tế.

Câu trả lời này, Linh Nguyệt chỉ có thể chấp nhận.

“Cô cứ chờ ở đây, muộn nhất là sáng ngày kia, tôi sẽ tìm người đến đón cô. Đến lúc đó, tôi sẽ thả cô ở một bãi biển nào đó được không? Cô sẽ tự do.”

Chu Minh Xuyên nói tối nay anh sẽ về muộn. Linh Nguyệt lợi dụng lúc anh chưa về, lẻn vào phòng làm việc của anh.

Cô mở ba cánh cửa két sắt ra, anh không hề thay đổi mật khẩu.

Theo lời Chu Minh Giang, Linh Nguyệt tìm một chiếc hộp nhỏ, bỏ chiếc USB vào đó, rồi dán lên dòng chữ "Phan, tài liệu", sau đó đặt chiếc hộp nhỏ này ở một vị trí khá dễ thấy trong két sắt.

Rời khỏi két sắt, ánh mắt Linh Nguyệt lướt qua phòng làm việc của anh, phát hiện giữa những cuốn sách danh tác đầy tường có kẹp vài cuốn sổ ghi chép trông lạc lõng.

Cô tùy tay rút một cuốn ra, thì bất ngờ phát hiện những thứ này lại là nhật ký từ nhỏ đến lớn của Chu Minh Xuyên.

Từ sau năm 8 tuổi, nội dung chính trong đó gần như đều xoay quanh những chuyện vặt vãnh về cô.

Nội dung khi anh 7 tuổi đại khái là:

Ngày 25 tháng 12, Paris, trời âm u:

Buổi sáng vừa học cưỡi ngựa hai tiếng, buổi tối về nhà còn có hai tiếng rưỡi học tiếng Pháp…

Hôm nay học những môn đại khái là cưỡi ngựa, hội họa, tiếng Trung, tiếng Pháp, tiếng Anh, toán học…

Nhưng từ khi cô xuất hiện trong cuộc sống của anh, những cuốn sổ này nghiễm nhiên trở thành nhật ký nuôi cá.

Năm 8 tuổi:

Ngày 1 tháng 8, trời đẹp

Đưa em ra phơi nắng, vảy bị thương của em đã hoàn toàn lành lặn. Thấy em bơi lội vui vẻ trong nước, anh cũng rất vui.

Bữa sáng: Ba miếng thịt cá

Bữa trưa: Hai muỗng trứng cá muối + hai miếng cá hồi + hai con tôm hùm lớn + một miếng rong biển

Bữa tối: Ba con tôm hùm lớn + nửa hộp gạch cua + hai miếng rong biển

Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ: Đúng là một con cá béo, bụng căng phồng lên.

Em không nên ăn nhiều đồ như vậy, nhưng nếu anh không cho ăn, em sẽ giận. Đúng là một tiểu gia hỏa có tính khí không tốt.

Năm 10 tuổi:

Ngày 14 tháng 12, tuyết rơi nhẹ

Em đang ngủ đông sao? Ngày nào cũng nhắm mắt ngủ, không thèm trả lời anh.

Nhưng em vẫn ăn rất nhiều.

Bây giờ ngoài em ra, anh không tìm thấy người bạn nào khác để tâm sự. Không biết tuổi thọ của một con cá là bao lâu, anh hy vọng em có thể mãi mãi ở bên cạnh anh.

Bữa sáng: Năm miếng cá hồi

Bữa trưa: Hai miếng rau luộc + một hộp trứng cá muối đầy + ba miếng cá hồi

Bữa tối: (Chưa kịp về nhà cho em ăn, em đã giận, đúng hơn là bữa ăn khuya) Hai con hàu.



Toàn là những dòng ghi chép đơn giản như vậy, không có gì thú vị, cô liền đặt lại chỗ cũ.

Cô vô tình làm đổ một cuốn album, những tấm ảnh bên trong rơi rụng khắp sàn.

Linh Nguyệt cúi xuống nhặt, khi nhìn rõ bên trong là gì, khuôn mặt cô bỗng chốc trở nên trắng bệch.

— Đây là một cuốn album toàn bộ ảnh nhạy cảm trong những lần họ làm tình.

Và cô thậm chí không thể nhớ nổi Chu Minh Xuyên đã lén chụp từ lúc nào.

Mỗi bức ảnh phía sau còn ghi lại ngày tháng và... tư thế chi tiết.

Cô thấy lại ký ức nhục nhã của đêm đầu tiên, khi anh đã chọc thủng màng trinh của cô.

Trong ảnh, chính cô yếu ớt, vô lực dang hai chân, tất cả những vũng nước và dấu vết ở vị trí nhạy cảm đều được camera ghi lại rõ ràng.

Một vệt máu mong manh chảy từ hoa huyệt của cô lan ra tấm ga trải giường trắng tinh. Cô nhắm chặt mắt lại, có lẽ là đã mệt đến mức ngất đi, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chu Minh Xuyên đã viết hai dòng chữ nhận xét phía sau bức ảnh:

"Linh Linh thật đáng thương,

Nhưng anh thích dáng vẻ này của em."

Đó là nét chữ hành thư phóng khoáng, đầy vẻ kiêu ngạo.

Linh Nguyệt tìm thấy chiếc bật lửa của anh trên bàn sách, run rẩy vì giận dữ, mang tất cả những tấm ảnh đó vào nhà vệ sinh, từng tấm từng tấm một, cẩn thận đốt cháy. Dòng nước lạnh từ vòi nhanh chóng cuốn đi

tro tàn, dường như thực sự đã cuốn trôi đi ký ức nhục nhã của cô.

Xong việc, cô đặt cuốn album trống rỗng trở lại chỗ cũ, như thể không có chuyện gì xảy ra.



68

Kẻ có tiền làm việc quả nhiên là hiệu quả cao.

Mặt trời mùa đông mọc muộn, nhưng vì việc tạo hình của cô khá phức tạp, Chu Minh Xuyên đã kéo cô dậy từ rất sớm, hơn 4 giờ sáng đã đến địa điểm chụp.

Cô nheo đôi mắt ngái ngủ, khoác tấm chăn lông ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Mấy người tạo hình cứ loay hoay trang điểm cho cô, cuối cùng cũng hoàn thành tạo hình đầu tiên trước khi mặt trời mọc.

Khi cánh cửa phòng thử đồ từ từ mở ra, Chu Minh Xuyên cuối cùng cũng được thấy cô dâu mà anh đã mong chờ từ lâu.

Váy ren tinh xảo xòe rộng từ eo cô, điểm xuyết hàng trăm viên ngọc trai, pha lê và kim cương vụn, lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn.

Phần cổ áo khéo léo khoe một chút xuân sắc, để lộ một khe ngực sâu, nhưng lại được che phủ bởi lớp lụa trắng mỏng manh, tạo nên vẻ gợi cảm và cuốn hút.

Mái tóc dài được búi gọn gàng sau gáy bằng ngọc trai, một nửa tấm khăn voan dài đến eo che khuất khuôn mặt lạnh lùng, quyến rũ.

Linh Nguyệt đương nhiên cũng nhìn thấy anh.

“Linh Linh, lại đây với anh.”

Anh đưa tay về phía cô.

Vết thương ở chân Linh Nguyệt vẫn chưa lành, mỗi bước đi đều đau đớn, giống như nàng tiên cá lên bờ.

Chỉ là, nàng tiên cá chịu đau khổ vì người đàn ông nàng yêu, còn cô chịu đau khổ vì người đàn ông nói yêu cô.

Dưới chân đã không còn chút sức lực, nhưng vì mặc chiếc váy nặng trĩu này, cô càng phải cẩn thận hơn.

Chu Minh Xuyên đưa tay đỡ lấy cô một cách vững vàng.

Trên tay họ đều đeo nhẫn cưới.

Ký ức khó chịu trên bãi biển lần trước vẫn còn hiện hữu, Chu Minh Xuyên lần này đã đổi địa điểm chụp ngoại cảnh thành một trang viên trong rừng.

Khi anh cầm một cuốn sách dày về ý tưởng chụp ngoại cảnh để bàn với Linh Nguyệt, cô đã tùy tiện mở một trang và chọn chính địa điểm này.

Trên con đường mòn trong khu rừng cao lớn, rậm rạp, những tia nắng đầu tiên của mùa đông xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của Linh Nguyệt. Chu Minh Xuyên nắm tay cô đứng bên cạnh, nở một nụ cười nhạt đầy vẻ cưng chiều.

Bức ảnh này đã được chụp rất thành công.

Sương mù chưa tan hết, từ đằng xa có hai con nai con đi ra kiếm ăn.

Nhiếp ảnh gia lấy ra một hộp đồ ăn vặt để dụ chúng. Linh Nguyệt cúi người vuốt ve đầu chúng, còn Chu Minh Xuyên đứng bên cạnh, ân cần nhìn cô.

Bức ảnh thứ hai đã được ghi lại trong khoảnh khắc đó.

Họ giống như đang bước đi trong một thế giới cổ tích không có người quấy rầy.

Khi mặt trời lên cao, Linh Nguyệt thay bộ đồ thứ hai để chụp ảnh nội cảnh trong trang viên.

Một chiếc giày cao gót màu bạc rơi trên tấm thảm đắt tiền, chủ nhân của nó dựa vào lồng ngực người đàn ông cao lớn, tuấn tú, cùng anh thưởng thức bức tranh sơn dầu treo trên tường.

Buổi chụp ngoại cảnh cuối cùng của họ là cảnh hoàng hôn bên hồ.

Nhưng nhiếp ảnh gia chỉ kịp chụp một bức, điện thoại của Chu Minh Xuyên đã bắt đầu reo liên hồi.

Anh bình tĩnh nghe máy, gật đầu rồi cúp, nắm tay Linh Nguyệt định đưa cô về nhà.

Những người khác không dám nghi ngờ quyết định của anh, chỉ đề nghị giúp Linh Nguyệt tẩy trang.

Chu Minh Xuyên xua tay: “Không cần.”

Lên xe, tim Linh Nguyệt bắt đầu đập thình thịch không ngừng.

Còn anh vẫn vô cùng bình tĩnh.

Chu Minh Xuyên cởi giày cao gót cho cô, xót xa xoa bóp đôi chân nhỏ, giúp cô thư giãn.

Linh Nguyệt không dám hỏi nhiều, chỉ có thể giả vờ như không biết gì, không dám nói thêm một lời nào.

Bây giờ cô chỉ có thể thầm cầu nguyện, hy vọng mọi chuyện suôn sẻ, không có quá nhiều biến cố.

Khi trở về biệt thự, Linh Nguyệt thấy bên ngoài đậu vài chiếc xe hơi sang trọng màu đen, trong nhà có vẻ như có khách quan trọng.

Trong những năm cô và Chu Minh Xuyên sống chung, tổ ấm tình yêu của họ gần như chưa bao giờ bị người ngoài quấy rầy.

Chu Minh Xuyên ôm lấy eo cô, đưa cô vào biệt thự.

Trong đại sảnh tầng một im lặng như tờ, nhưng lại có vài người ngồi đó, vẻ mặt như muốn đến để hưng sư vấn tội.

Cô thấy Chu Minh Xuyên chào hỏi người lớn tuổi nhất đang ngồi xe lăn:

“Ông nội, ông khỏe không. Sao hôm nay ông có thời gian đến đây? Nếu ông có việc tìm cháu, lẽ ra nên để cháu qua thăm ông chứ.”

Ông nội Chu khoác chiếc áo khoác dày cộm, dù tuổi già sức yếu, nhưng khí chất của một đời anh hùng vẫn còn đó. Ông lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt đầy vẻ dò xét lướt qua Linh Nguyệt:

“Đây là cháu dâu mà cháu tìm cho ta à?”

Chu Minh Xuyên gật đầu, nghiêm mặt nói: “Cô ấy là vợ của cháu.”

“Ta thấy cháu điên rồi!”

Ông cụ chống gậy gõ mạnh xuống sàn, Linh Nguyệt lùi lại một bước, không muốn dính líu vào cuộc tranh chấp của gia đình họ.

Sắc mặt Chu Minh Xuyên trở nên vô cùng khó coi.

Một người đàn ông trung niên bên cạnh ông cụ vỗ vai ông để an ủi, rồi nói đầy ẩn ý: “Hôm nay chúng tôi đến đây, là có chuyện chính.”

Ông cụ từ tốn gật đầu, siết chặt chiếc áo khoác trên người:

“Chu Minh Xuyên, đem tất cả két sắt trong nhà này, mở ra cho ta xem.”

“Ông nội, ông có thể nói cho cháu biết vì sao không?”

Ánh mắt anh không hề sợ hãi đối diện với ông.

Ông cụ lại gõ mạnh cây gậy:

“Ta bảo cháu đi thì cháu mau đi! Chu Minh Xuyên, cháu là cháu trai của ta, tất cả những gì cháu có được ngày hôm nay đều do ta ban cho, cháu dám cãi lời ta?!”

Sau vài phút giằng co, Chu Minh Xuyên cuối cùng cũng dang hai tay: “Được thôi.”

“Trong nhà này cháu chỉ có một két sắt, chắc ông nội đã biết rồi chứ?”

Anh nhàn nhạt lướt mắt qua vài người đi theo bên cạnh ông cụ.

Có lẽ trong nửa ngày nay, họ đã lục soát căn biệt thự này không chỉ một lần.

Linh Nguyệt nhìn thấy hai vệ sĩ đẩy xe lăn của ông cụ lên tầng hai, còn Chu Minh Xuyên đi theo sau.

Trong phút chốc cô không biết phải làm gì, nhưng cũng không có ai để ý đến cô, nên cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, kiên nhẫn chờ đợi kết quả.

Với cái nhìn khinh thường của ông nội Chu dành cho cô ban nãy, nếu kế hoạch của Chu Minh Giang thực sự thành công, Chu Minh Xuyên sẽ bị ông nội nhốt lại để tra tấn, giống như một con hổ mất đi nanh vuốt.

Như vậy, cô sẽ bị gia đình này đuổi đi thật xa, đến lúc đó cô sẽ thực sự tự do.

Khi đến phòng làm việc, Chu Minh Xuyên rất hợp tác mở két sắt của mình.

Ông Tiết cùng với vài vệ sĩ đi vào điều tra, rất nhanh đã tìm thấy mục tiêu của họ.

Ông cụ thấy dòng chữ trên chiếc hộp đựng USB thì tức giận đến mức suýt không thở nổi.

Ánh mắt ông lạnh lùng quét qua Chu Minh Xuyên, người sau vẫn vô cùng bình thản.

Một vệ sĩ đưa chiếc máy tính đã mở sẵn đến, cắm USB vào.

Không cần mật khẩu, các tập tin bên trong tự động hiện ra.

Ông Tiết cầm chuột lướt qua các tập tin để ông cụ xem.

Nhưng ngay sau đó, con chuột trên tay ông ta vô tình rơi xuống đất.

Ông ta mở to mắt: “Đây, đây là...”

Ông Tiết luống cuống muốn tắt các tập tin đi. Ông cụ liếc mắt ra hiệu, ngay lập tức có vệ sĩ đến kéo ông ta ra.

Chu Minh Xuyên cười đầy vẻ thâm ý: “Ông nội, ông cứ từ từ mà xem đi.”

Ông cụ nhìn anh một cái thật sâu, run rẩy đưa tay ra, đeo kính lão vào, rất cố gắng xem xét.

Ông Tiết ở bên ngoài vẫn không ngừng la hét, Chu Minh Xuyên cho người kéo ông ta vào một phòng khác.

Nửa tiếng trôi qua, ông cụ vẫn chưa xem xong một nửa, nhưng ông hiển nhiên cũng không còn hứng thú để xem tiếp.

Ông ném con chuột xuống, hừ lạnh: “ cháu biết cũng nhiều đấy.”

Chu Minh Xuyên nếu đã sớm biết những mưu đồ nhỏ nhặt của Chu Minh Giang, đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết. Các tập tin mà Linh Nguyệt bỏ vào đã được anh thay thế, giờ chiếc USB này chứa tất cả những bằng chứng mà anh đã thu thập được về những giao dịch bí mật giữa gia đình Chu Minh Giang và ông Tiết.

Đây là cách anh nói với ông nội – rằng ông đã bị người khác chơi khăm.

“Thực ra vì lo cho sức khỏe của ông, cháu không muốn nói với ông những chuyện này. Nhưng mà... ông cứ nhất quyết phải đến xem cơ mà?”

“Lo cho sức khỏe của ta? Cháu nói ta sống không được bao lâu nữa?”

Giọng ông lão khàn đặc, trầm thấp.

Chu Minh Xuyên thành thật gật đầu, cười nói: “Không phải sao?”

Anh cúi đầu lướt điện thoại, nụ cười càng nở rộng.

“Ông nội, con trai cả của ông, bác cả Chu Bách Sâm cùng vợ và con trai thứ hai của họ, vừa gặp tai nạn xe hơi ở Bồ Đào Nha, đã xác nhận tử vong.”

Anh đưa những tấm ảnh thảm khốc đó đến trước mặt ông cụ mời xem.

Ông cụ đột nhiên phun ra một ngụm máu:

“ cháu giết bọn chúng?”

“Con thì không, ông nội. Bọn họ vốn dĩ chọc phải không ít kẻ thù, con chỉ là...”

Anh khẽ cười, “Cho người khác một chút cơ hội thôi.”

“ cháu định ép ta thoái vị?”

Ông cụ từ từ nheo mắt lại.

Trên mặt Chu Minh Xuyên hiếm hoi hiện lên nụ cười giả vờ vô tội:

“ cháu đâu cần thiết phải làm vậy.”

Anh lại lướt điện thoại, tìm bảng xếp hạng hot search của một ứng dụng tin tức, rồi đưa cho ông xem.

Tối nay vừa bùng nổ một tin tức lớn.

“Ông còn không biết sao, nhà họ Bùi đã sụp đổ rồi. Trong thời gian tới, cả nhà họ sẽ phải đối mặt với các cuộc thẩm vấn và điều tra. Còn em họ cháu, con rể nhà họ Bùi, cũng sẽ vì có liên hệ sâu sắc với họ, thậm chí nhúng tay vào nhiều chuyện không nên nhúng, e rằng vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được nữa.”

Chính trị và thương trường kết hợp chính là như thế.

Nhà họ Bùi bị người ta đánh đổ, để nhổ cỏ tận gốc, dù Chu Minh Giang không có liên hệ sâu sắc và chặt chẽ có thể thành công rút lui, sau này cũng sẽ chịu đủ mọi hạn chế và xa lánh.

Huống chi lần này anh ta căn bản không thể rút lui toàn vẹn.

Trước đây Chu Minh Xuyên không hợp tác với thư ký Bùi trong dự án chính trị - kinh doanh đó, chính là vì anh biết nước bên trong vừa đen vừa sâu, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ thua cả ván cờ.

“ cháu còn muốn nói gì nữa?”

Chu Minh Xuyên vỗ vỗ tay: “Muốn hỏi ông một chút, có muốn lập di chúc ngay bây giờ không.”

Rất nhanh, hai luật sư đã mang theo tài liệu đến. Trước khi nhận được chỉ đạo của Chu Minh Xuyên, họ cung kính đứng một bên chờ đợi.

Anh có vẻ hơi mất kiên nhẫn, lấy ra một điếu thuốc châm lửa.

“Ông nội, đã đến lúc này rồi, ông cứ mau lập di chúc đi. Có lợi cho ông, cho cháu, và cho cả nhà họ Chu. Hôm nay ông không ký ở đây, chẳng lẽ trở về rồi còn định đổi một người thừa kế nào khác nữa?”

Chu Minh Xuyên nói là sự thật.

Hiện tại đối với Chu Kỳ Hách mà nói, con trai cả đã mất, cũng không còn một người cháu nào, người cháu trai còn lại thì nửa người đã lún sâu vào vũng lầy, e rằng còn phải chịu tai họa lao tù.

Hơn nữa, cả nhà con trai cả lại còn dám tính toán cả người bên cạnh ông, thậm chí còn muốn hạ độc để chiếm đoạt lợi ích. Dù thế nào, ông cũng sẽ không thèm nhìn gia đình này thêm một cái nào nữa.

Nhìn lại những người con khác, con trai thứ thì lại quá vô dụng, chỉ có người cháu trai này còn có thể gánh vác trọng trách.

Anh ưu tú, xuất sắc, có mưu mô và đủ nhẫn tâm.

Dù xét từ phương diện nào, anh đều rất giống ông năm xưa.

Năm đó ông, chính là đã tính kế hai người bác của mình mới có được vị trí như ngày hôm nay.

Nhưng ông lại cực kỳ chán ghét cảm giác bị người khác áp chế, bức bách này.

Chu Minh Xuyên cũng không vội vã, từ từ hút hết một điếu thuốc, rồi châm điếu khác.

Cuối cùng, khi anh hút đến điếu thứ ba, ông cụ đã thỏa hiệp.

“Ta không quen người khác, gọi luật sư riêng của ta đến đây.”

Theo di chúc mà ông cụ đã lập sẵn ở đây, sau khi ông qua đời, ngoài việc vô số bất động sản, châu báu, đồ sưu tầm ở khắp nơi trên thế giới đều được tặng cho đứa con trai út hư hỏng để nó an hưởng tuổi già, thì toàn bộ Chu Thị sẽ được giao cho Chu Minh Xuyên, do anh toàn quyền kiểm soát.

Bản di chúc này chỉ đề cập đến hai người họ, ông thậm chí còn không nhắc đến người con trai thứ, càng không cần phải nói đến những người con gái của mình.

Đến đây, cuộc thay đổi quyền lực của thế hệ này trong Chu Thị đã chính thức hạ màn.

Chu Minh Xuyên hài lòng, bảo luật sư của mình cất giữ cẩn thận bản sao di chúc, rồi hỏi:

“Ông nội cũng đã bận rộn cả nửa ngày rồi, có muốn ở lại ăn cơm tối ở đây không?”

Ông cụ xua tay, các vệ sĩ ngay lập tức đẩy xe lăn đưa ông rời đi.

“Thế còn ông Tiết?”

“cháu đi xử lý đi, đừng để ông ta xuất hiện trước mặt taom nữa.”

Chu Minh Xuyên tiễn ông cụ ra đến tận bên ngoài biệt thự.

Mãi đến khi đèn hậu của chiếc xe hơi chở ông cụ khuất dạng, anh mới trở về nhà.

Anh chợt nhớ ra, bây giờ anh nên dành thời gian để xử lý con cá cưng của mình.

Linh Nguyệt vẫn thấp thỏm, bất an ngồi trên ghế sofa.

Cô đã ngồi ở đây vài tiếng đồng hồ, đến mức đau lưng mỏi chân cũng không dám cử động nhiều.

Điều khiến cô bất ngờ là ông nội Chu đến rồi lại đi, hoàn toàn không làm gì Chu Minh Xuyên.

Chẳng lẽ kế hoạch của Chu Minh Giang đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

Cô trân trân nhìn Chu Minh Xuyên từng bước tiến lại gần, giống như một con mãnh thú đang vồ mồi trong rừng.

Và cô bây giờ tay không tấc sắt, chẳng khác gì một con dê con mới sinh.

Anh thích thú ngắm nhìn vẻ hoảng sợ, mất bình tĩnh của Linh Nguyệt, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.

Linh Nguyệt chớp chớp mắt, theo bản năng dịch sang một bên vài tấc, tự lừa dối bản thân để trốn tránh anh.

Chu Minh Xuyên tháo cà vạt, nới lỏng cổ áo, giọng điệu thản nhiên như hỏi cô tối nay muốn ăn gì:

“Linh Linh, lại đây nhận lỗi với anh đi.”



69

Đầu óc Linh Nguyệt ong ong không ngừng, đại não gần như tê liệt trong giây lát.

Cô không hiểu những lời anh nói có ý nghĩa gì.

Trong lúc cô còn đang sững sờ, Chu Minh Xuyên đã bước đến trước mặt cô.

Thân hình cao lớn của anh che khuất ánh sáng trước mắt, tạo một bóng đen bao trùm lấy cô, khiến cô cảm giác mình không thể nào thoát ra được.

Có lẽ cả đời này, cô đều sẽ phải sống dưới cái bóng mà Chu Minh Xuyên tạo ra.

Theo bản năng, Linh Nguyệt ngước lên, chỉ thấy nụ cười đầy ẩn ý của anh.

Anh nhẹ nhàng lướt tay qua tấm khăn che mặt cô vẫn chưa tháo xuống, vuốt lại những sợi tóc mai lòa xòa cho cô.

Cử chỉ dịu dàng như một làn gió lướt qua tà váy của người trong mộng, nhưng lại khiến cô rùng mình một cách khó hiểu.

“Linh Nguyệt, em đã phản bội anh.”

Anh ghé sát vào tai cô, khẽ cắn vành tai nhỏ nhắn, tròn trịa của cô rồi thốt ra những lời này.

Hơi thở nóng ấm của anh phả vào da thịt, nhưng Linh Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân như rơi xuống hố băng.

Cô sợ hãi.

Thật sự rất sợ hãi.

“Nói cho anh nghe, hơn nửa năm nay, em đã lén lút làm những gì? Hả?”

Môi Linh Nguyệt run rẩy, cô muốn phản bác "Em không làm gì cả", nhưng lại không tài nào thốt ra thành lời.

Ngay sau đó, Chu Minh Xuyên đột nhiên túm lấy cô, kéo một cách thô bạo lên tầng hai, trở về phòng ngủ của họ.

Con chó lông vàng thấy chủ nhân bị bắt nạt, liền dựng tai lên, chạy tới cắn ống quần Chu Minh Xuyên, cố kéo anh lại.

Anh bực bội xách gáy nó lên, ném vào lòng dì Vương.

“Giữ nó lại, đừng để nó ra ngoài làm phiền tôi.”

Trong phòng khách vốn có những người hầu bận rộn dọn dẹp qua lại, nhưng lúc này họ đều im lặng lùi sang một bên, giả vờ như không thấy gì.

Linh Nguyệt gần như bị anh lôi xềnh xệch về phòng ngủ.

Đôi giày cao gót cũng rơi ra trong quá trình đó.

Bàn chân nhỏ bị thương cứa vào cầu thang đau điếng, nhưng cô cảm giác mình đã mất đi khả năng cảm nhận nỗi đau.

Linh Nguyệt hoảng sợ tột độ, khi lấy lại ý thức, cô đã bị anh quật ngã lên giường.

Chiếc giường này... Họ đã từng hoan ái mặn nồng biết bao đêm ngày trên đó, và cũng là nơi sáng nay cô rời đi, nghĩ rằng sẽ không bao giờ trở lại.

Cô giống như một con chim non lạc mẹ giữa khu rừng nguy hiểm, chỉ biết tuyệt vọng vỗ đôi cánh ướt đẫm để cầu cứu, ngay cả tiếng kêu cũng yếu ớt như tiếng muỗi vo ve.

Cô không đợi được người đến cứu mình, chỉ có một con hổ hung dữ tha cô về hang ổ của nó.

Chu Minh Xuyên tìm thấy một chiếc hộp đựng bông tai trên bàn trang điểm của cô, lạnh lùng ném lên người cô.

Linh Nguyệt khó khăn lắm mới ngồi dậy được, liếc nhìn chiếc hộp, sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, tựa như một tờ giấy mỏng manh.

Bên trong chiếc hộp nhỏ đó, là toàn bộ số hạt trân châu đen mà Linh Nguyệt đã nghiền thành bột nhưng chưa kịp dùng hết.

Hóa ra, anh đã biết tất cả.

“Đây là sự chân thành của em dành cho anh sao?”

Anh quỳ một gối trên giường, giữ cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.

Linh Nguyệt hoàn toàn không dám nhìn, đôi mắt anh không biết từ lúc nào đã nhuốm một lớp tơ máu đáng sợ, ở đó có sự đau khổ, nhưng hơn cả là cơn giận dữ sắp bùng phát.

Đến nước này, cô vẫn cố cãi:

“Chồng ơi, em không có, em thật sự không có...”

"Ha!" Chu Minh Xuyên cười khẩy trong lòng. Nhìn bộ dạng đáng thương, lệ rơi như hoa lê đái vũ kia kìa, thật đúng là giỏi diễn kịch, anh đã bị dáng vẻ này của cô lừa gạt bấy lâu nay.

Anh xem cô là cả thế giới của mình, yêu cô bằng cả trái tim.

Nhưng cô thì sao? Cô đối xử với anh như thế nào?

“Em nói với anh là em không có?”

Linh Nguyệt chưa từng thấy Chu Minh Xuyên như vậy, theo bản năng sợ hãi đến mức bật khóc, nức nở khe khẽ.

Chu Minh Xuyên một tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô, dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt vừa rơi.

“Khóc cái gì? Anh còn chưa khóc, em khóc cái gì? Anh còn chưa thật sự làm gì em đâu, bây giờ em đã khóc hết nước mắt rồi, lát nữa... sẽ không vui đâu...”

Linh Nguyệt không hiểu ý anh là gì, chỉ cảm thấy toàn thân như máu ngừng chảy.

Giọng anh trầm thấp khàn đặc, nhẹ như tiếng hổ liếm móng vuốt trước khi vồ mồi, nhưng đủ để khiến người ta sợ hãi.

“Ngày vui của em kết thúc rồi, hãy tận hưởng tất cả những điều này đi, Linh Linh, tất cả đều là do em tự chuốc lấy.”

Khi Chu Minh Xuyên dùng cà vạt trói chặt cổ tay cô, Linh Nguyệt cuối cùng cũng nhận ra mình phải chống cự.

Cô dùng cả tay chân để vùng vẫy, nhưng người đàn ông kia chỉ cần một chân đã ghì chặt cô lại, sau đó thành thạo khóa hai tay cô lên đỉnh đầu và trói lại.

Khi anh cúi người xuống gần mình, Linh Nguyệt muốn há miệng cắn anh. Cô đã chạm được vào cằm anh như ý muốn.

Những chiếc răng nanh nhỏ nhọn vừa kịp đâm thủng da anh thì đã bị anh giữ chặt miệng, buộc cô phải buông ra.

Một giọt máu rỉ ra, Chu Minh Xuyên không bận tâm lau đi.

Dù không thực sự làm anh bị thương, nhưng sự phản kháng của Linh Nguyệt vẫn khiến lửa giận trong anh càng bùng lên.

Đồng thời, nó cũng khơi dậy ham muốn tra tấn và làm nhục cô mãnh liệt hơn.

Anh rời khỏi người cô, đi đến tủ quần áo trong phòng ngủ lấy ra một cái bịt miệng.

Đến lúc này, Linh Nguyệt sao có thể không biết vận mệnh và tình cảnh của mình.

Cô vùng vẫy chống cự không được, cũng sẽ không có ai đến cứu cô.

Điều duy nhất còn có thể làm, cũng là mắng anh vài câu để hả giận.

“Chu Minh Xuyên, anh chết đi! Chết đi...”

“Anh cút ngay cho em...”

“Anh chết đi...”

Những lời khác chưa kịp nói hết, cái bịt miệng đã được nhét vào trong khoang miệng cô, chặn lại tất cả tiếng cầu cứu và van xin.

“Anh đã quá tốt với em, chẳng phải đã dạy không được cắn người sao? Bây giờ lại dám quên.”

“Nhưng không sao cả, tiếp theo đây anh có rất nhiều thời gian để từ từ dạy lại em quy củ.”

Chu Minh Xuyên nằm lên người cô, những ngón tay thon dài từ từ lướt qua bộ ngực không ngừng phập phồng vì khó thở, khe ngực sâu hút phác họa đường cong quyến rũ của cô.

Anh chỉ cần khẽ kéo đã làm rách lớp lụa trắng che đi khe ngực, phần thịt ngực đầy đặn, mềm mại hiện ra trước mắt anh.

Bộ ngực cô tỏa ra hương sữa độc nhất vô nhị, chỉ cần ngửi một chút, cũng đủ làm người ta không thể dừng lại.

Chu Minh Xuyên say mê vùi đầu vào giữa, cắn xé mạnh bạo hai bầu ngực mềm mại, điên cuồng chiếm đoạt vẻ đẹp của cô.

Không biết đã qua bao lâu, anh mới ngẩng đầu lên, chuyển mục tiêu sang cổ và xương quai xanh của cô.

Anh đột nhiên rất muốn hôn cô.

Đó là một việc còn tuyệt vời hơn cả sự kết hợp thể xác.

Đáng tiếc, hiện tại anh không thể làm như vậy.

Anh hận Linh Nguyệt, Linh Nguyệt cũng hận anh.

Cô sẽ không còn muốn hôn anh nữa, cô chỉ muốn nắm lấy mọi cơ hội để cắn anh thật mạnh.

Chu Minh Xuyên cảm thấy trong lòng như trống rỗng một mảng, khiến anh có cảm giác đau đớn dữ dội như bị khoét một miếng thịt từ trái tim.

Linh Nguyệt đang khóc đến hai mắt nhòe đi, khi cô trợn tròn mắt nhìn Chu Minh Xuyên, điều đó cũng khiến anh cảm thấy tan nát cõi lòng.

Anh không hiểu, tại sao cô nhất định phải đẩy mối quan hệ của họ đến bước đường cùng này.

Dù thế nào đi nữa, cô vẫn là người anh chân thành trân trọng, là tình yêu lớn nhất của anh, mặc dù người sai là cô, nhưng anh vẫn không đành lòng đối diện với đôi mắt ấy.

Cuối cùng, anh chọn tháo dây lưng của mình ra, che phủ đôi mắt cô lại.

Anh cũng chỉ có thể tự lừa dối mình như vậy.



70

Khi tầm mắt bị che khuất, trước mắt cô chỉ còn lại một màu đen.

Linh Nguyệt hoàn toàn rơi vào thế bị động, cô thậm chí còn không biết Chu Minh Xuyên định làm gì. Cô muốn kêu lên nhưng miệng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra những tiếng "ô ô" như con thú nhỏ bị sập bẫy.

Anh xé toang vạt áo trước ngực cô, gỡ miếng dán ngực ra, để lộ hoàn toàn hai bầu ngực trắng nõn.

Rồi đến phần dưới cơ thể.

Anh thô bạo và vội vã vén váy cưới của cô lên, để lộ đôi chân dài. Anh giật mạnh nội y, lột nó ra, phơi bày nơi riêng tư, yếu ớt và cũng là nơi cô không hề muốn anh thấy.

Dù không nhìn thấy, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy tính xâm phạm của anh quét qua khắp những mảng da thịt trần trụi, rồi dừng lại ở nơi sâu kín nhất của cô.

Làm sao cô có thể biết bản thân mình đẹp và quyến rũ đến nhường nào? Hoa huyệt mềm mại như một đóa hoa, khép chặt lại như đang chống cự, không muốn bị xâm nhập, mang vẻ đẹp kiều diễm của một đóa sen mới nở.

Linh Nguyệt cố gắng khép chặt hai chân để không cho anh nhìn, nhưng sự chống cự vô ích này chỉ càng chọc giận anh thêm.

Chu Minh Xuyên nâng cơ thể cô lên, bàn tay to lớn giáng mạnh liên tiếp xuống mông cô, đánh đến hai cánh mông trắng tuyết đỏ ửng, in hằn dấu tay rõ rệt.

Cô "ô ô" kêu lên thảm thiết, sự căm hận dâng lên đến tột cùng.

Anh quỳ xuống giữa hai chân cô, khiến cô hoàn toàn không thể che giấu.

“Khi anh muốn làm em, em phải tự chủ động dạng chân ra cầu xin anh làm, nếu không thì đây chính là hậu quả, nghe rõ chưa?”

Đau quá… Thực sự rất đau…

Tiếng nức nở của cô không còn khiến anh thấy xót xa nữa, mà chỉ làm anh càng trở nên bạo ngược hơn.

Linh Nguyệt nghe thấy tiếng anh lấy dương vật ra từ giữa hai chân cô. Chu Minh Xuyên tùy ý vuốt ve hai cái, thứ đó đã cương cứng, đặc biệt là dưới sự thôi thúc của cơn giận, nó còn sưng to hơn bình thường một chút, thô cứng, rồi đặt ngay ở hoa huyệt của cô.

Giống như một thanh kiếm sắc nhọn có thể giết chết cô bất cứ lúc nào, đầy vẻ đe dọa.

Cô vẫn chưa từ bỏ, sau khi phản kháng không thành, cô cố gắng dùng nước mắt để đổi lấy chút lòng thương hại từ anh.

Nhưng vô ích.

Chu Minh Xuyên véo mạnh vào ngực cô: “Anh cứ tưởng lá gan em to lắm, dám làm những chuyện đó thì sẽ không sợ anh phát hiện ra chứ.”

Vừa dứt lời, anh cúi người xuống, đưa phân thân vào bên trong cô.

Khi dương vật phá vỡ cửa huyệt nhỏ nhắn của cô để thăm dò, Linh Nguyệt biết mọi chuyện đã không thể cứu vãn.

Nhưng lần này Chu Minh Xuyên lười cả màn dạo đầu, nơi đó của cô không có một chút ẩm ướt nào, căn bản không thể chứa nổi anh.

Cô phát ra tiếng kêu đau đớn tột cùng từ cổ họng. Chu Minh Xuyên bóp chặt đùi cô, dùng sức hông bụng đẩy mạnh về phía trước, một tiếng "bốp" vang lên dứt khoát, đưa hoàn toàn dương vật vào bên trong.

Bên trong đường hầm khô khốc, chặt chẽ bao bọc lấy anh, kẹp anh đến mức hơi đau, nhưng cái đau này lại mang theo sự sảng khoái.

Cả người Linh Nguyệt cứng đờ trong chốc lát, cô cảm thấy cơ thể mình như bị xé toạc, muốn kêu lên, nhưng cổ họng lại khô khốc, căng cứng, khiến cô đau đến cực độ.

Nước mắt làm mờ mắt, hàng mi dài ướt sũng rũ xuống, nhưng Chu Minh Xuyên không nhìn thấy.

Anh điều chỉnh hơi thở, rồi lại rút ra.

Cơn đau dường như từ từ dịu đi, Linh Nguyệt cẩn thận hít hắt hơi, mong chờ anh chán ghét sự vô vị và không hợp tác của cô mà buông tha.

Cuối cùng thì cô đã nghĩ nhiều rồi.

Cô còn chưa kịp thở ra hơi không khí vừa hít vào, gã đàn ông trên người đã nắm lấy phân thân dưới háng, thọc mạnh, ra vào một cách tàn bạo.

Anh cố tình dày vò cô, nhìn cô đau đớn.

Cảm giác này thực sự không hề dễ chịu, rõ ràng là cơ thể của mình, nhưng giờ đây lại như bị biến thành một món đồ chơi của người đàn ông khác, bị anh sỉ nhục như một con búp bê tình dục không cần sự chăm sóc.

Cô lại không có chút cách nào để chống cự.

Trước đây cũng không phải chưa từng bị anh cưỡng bức, nhưng ít nhất khi đó anh còn biết dịu dàng và kiên nhẫn dạo đầu đủ lâu, cho đến khi chạm vào nơi ẩm ướt của cô mới tiến vào.

Còn bây giờ?

Dù sao kết quả vẫn không khác là bao – cơ thể cô theo bản năng tự tạo ra phản ứng sinh lý thích hợp để bảo vệ phần nội tạng non nớt không chịu nổi sự dày vò, mặc dù vô cùng đau đớn, nhưng vẫn từ từ tiết ra chất lỏng ngọt ngào, bao bọc lấy anh.

Khi Chu Minh Xuyên rút ra một lần nữa, cúi đầu nhìn thoáng qua, trên phân thân của anh dính một vệt máu nhỏ, ở nơi tiếp xúc, vẫn không ngừng có tơ máu rỉ ra từ cửa hang nhỏ.

Cô bị thương rồi.

Bị anh làm rách rồi.

Hèn gì lại khóc thảm thiết đến vậy, lần này không phải giả vờ.

Anh cẩn thận hồi tưởng lại, bấy nhiêu năm nay, trừ đêm đầu tiên, dù có chơi quá mức đến đâu, anh cũng chưa bao giờ làm cô chảy máu lần nào nữa.

Trong lòng có một chút không đành lòng, sợ cô không chịu nổi, anh cúi đầu hôn lên cổ cô, muốn trấn an.

Thế nhưng Linh Nguyệt vặn đầu né tránh, ghét bỏ anh vô cùng.

Phản ứng này của cô càng làm anh điên cuồng hơn, đơn giản là cắn mạnh lên, để lại từng vết cắn của anh trên xương quai xanh và vai cô.

Phần dưới cơ thể cũng chống đối không ngừng.

Có chất bôi trơn, anh ra vào càng thuận tiện hơn.

“ Đồ dâm đãng, em còn uất ức cái gì, rõ ràng bản thân cũng rất muốn. Nếu không thì đâu ra nhiều nước như vậy?”

Những lời sỉ nhục hiển nhiên sẽ không nhận được sự hồi đáp từ cô.

“Muốn về nhà lắm hả, người nhà em có biết em bị anh làm đến dâm đãng như thế này không?”

“Chị em, cả thằng thanh mai trúc mã của em nữa…”

Anh nhắc đến Thiên Hà.

Nghe thấy người quen, huyệt đạo của Linh Nguyệt theo bản năng xoắn chặt lấy anh.

Anh bị cô kẹp đột ngột, suýt chút nữa đã xuất ra, bàn tay lại vỗ mạnh vào mông cô:

“Muốn ăn tinh dịch đến vậy à, lát nữa anh rót vào miệng em được không?”

“Ô ——”

Mặc dù đang bị lăng nhục, nhưng khi dương vật xuyên qua cơ thể, Linh Nguyệt vẫn từ từ cảm thấy một chút khoái cảm.

Cảm giác này khiến cô kinh tởm, phỉ nhổ vào cơ thể mình đã thấu hiểu anh.

Chu Minh Xuyên dùng một ngón tay moi móc ở hạt le cương cứng của cô:

“Không muốn cũng là em, thoải mái như vậy cũng là em…Cái miệng nhỏ này của em chính là thiếu làm.”

Linh Nguyệt không còn nức nở nữa, trong phòng chỉ còn lại những lời thô tục sỉ nhục cô của anh và tiếng va chạm thọc ra rút vào giữa hai cơ thể.

Từng chút một, dâm mĩ, hoang dâm.

Trong bóng tối, Linh Nguyệt mất đi khái niệm về thời gian.

Cô chỉ biết rằng sau một khoảng thời gian rất, rất, rất lâu sau, Chu Minh Xuyên mới thỏa mãn mà bắn vào cơ thể cô.

Và đây mới chỉ là lần đầu tiên.

Cô biết thể lực của anh, và cũng biết đêm nay còn phải chịu đựng dày vò rất lâu mới có thể kết thúc.

Linh Nguyệt tha thiết mong bản thân có thể ngất đi, nếu anh thích cơ thể này của cô, thì cứ để anh chơi đùa thỏa thích đi, để cô có một giấc ngủ thật sâu, nếu chỉ cần ngủ một giấc dậy mà mọi chuyện có thể kết thúc, thì tốt biết bao.

Nhưng sự thật là, mặc dù trên người không còn một chút sức lực nào để phản kháng, ý thức của cô vẫn luôn tỉnh táo.

Ngoài thị giác ra, mỗi một giác quan đều vô cùng rõ ràng.

Cô có thể nghe thấy tiếng thở dốc tùy tiện của anh khi lên đỉnh, cũng cảm nhận được từng hành động lăng nhục của anh trên cơ thể mình.

Ngực cô vì chảy sữa mà căng tức, cô có chút mong chờ anh có thể ngậm lấy đầu vú cô mút vào, để cô được giải thoát.

Nhưng cô không muốn mở miệng cầu xin anh.

Trước mắt bỗng nhiên sáng lên, Chu Minh Xuyên tháo dây lưng che mắt cô ra.

Sau đó anh lại lấy quả bóng nhét trong miệng cô ra.

Lớp trang điểm trên mặt Linh Nguyệt đã bị nước mắt làm nhòe hết, kiểu tóc tinh xảo cũng rối bời, vài sợi tóc dính vào mặt cô.

Dù có son môi, Chu Minh Xuyên vẫn có thể nhìn ra đôi môi cô trắng bệch, không còn chút máu nào.

Anh xoa xoa đỉnh đầu cô:

“Xin lỗi anh đi.”

Chuyện này vẫn chưa kết thúc, cô vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm, chưa kể ra những chuyện cô đã làm, anh sẽ không buông tha cô.

Chu Minh Xuyên tự cho rằng đây là một cái cớ để cô xuống nước, chỉ cần cô có thái độ thành khẩn, anh có thể tha cho cô.

— Đêm nay sẽ tạm tha, ngày mai sẽ tiếp tục dày vò.

“Anh đi chết đi.”

Ánh mắt cô vô hồn, lẩm bẩm mắng.

Trong căn phòng chỉ có hai người yên tĩnh, những lời này của cô đặc biệt rõ ràng.

Chu Minh Xuyên dừng lại một chút, ngay sau đó cười lạnh liên tục:

“Được, được lắm, Linh Nguyệt, em giỏi thật đấy.”

Anh nhặt dây lưng lên cài vào quần tây, lại lần nữa kéo cô, người đang yếu ớt không còn sức lực, từ trên giường xuống, lôi đi thẳng xuống lầu.

Khi đi qua những người hầu, tất cả đều cúi đầu tránh đi, nhưng vẫn khiến Linh Nguyệt cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Bên trong cô trống rỗng, chỉ có thể kẹp chặt hai chân vì sợ tinh dịch của anh bắn vào bên trong sẽ chảy ra ngoài.

Anh đưa cô đến một căn phòng chứa đồ dưới tầng hầm của biệt thự.

Nơi này Linh Nguyệt chưa từng đến bao giờ.

Chu Minh Xuyên một cước đá văng then cửa, đẩy Linh Nguyệt vào bên trong.

Căn phòng này không nhỏ, ước chừng hơn ba mươi mét vuông, được dọn dẹp rất sạch sẽ gọn gàng. Nhưng đồ đạc bên trong lại rất đơn giản.

Đập vào mắt là một chiếc giường lớn mềm mại, bên cạnh đặt một cái bàn nhỏ, bên trong có nhà vệ sinh và vòi sen, ngoài ra không còn gì khác.

Linh Nguyệt trực giác nhận ra đây không phải là nơi tốt đẹp gì, cô chống lại tay anh định bỏ chạy.

Chu Minh Xuyên trực tiếp quăng cô lên giường, sau đó lại dùng một chân đá mạnh cửa.

Tiếng đóng cửa rất lớn, làm Linh Nguyệt giật mình theo tiếng "ầm" đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro