
6 + 7 + 8 + 9 + 10
6
Hai người họ đã chìm sâu vào vực thẳm của dục vọng, trong khi bộ phim kinh dị bên kia vẫn đang cẩn thận phát sóng, thậm chí còn đón một đoạn cao trào nhỏ trong cốt truyện.
Chu Minh Xuyên đang chuẩn bị cởi quần tây, sẵn sàng lao vào cuộc chiến, thì bị những tiếng kêu thảm thiết từ bộ phim làm phiền đến mức mất kiên nhẫn. Anh vớ lấy điều khiển từ xa, tắt phắt bộ phim đi.
Màn hình vừa tắt, căn phòng lập tức tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón.
Làm chuyện này mà không thấy gì thì chẳng ra làm sao. Nếu không nhìn được cơ thể đẹp đẽ của cô, dục vọng của anh chắc chắn sẽ nguội đi phân nửa. Chu Minh Xuyên bế cô lên, định quay về phòng ngủ, khiến Linh Nguyệt ngay lập tức căng thẳng trở lại.
Vừa nãy, cô đã lấy cớ xem phim để tránh ở lại phòng ngủ với anh. Nếu giờ cô lại làm ầm lên, với sự tinh ranh của Chu Minh Xuyên, anh chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì đó bất thường.
Lúc này, anh vẫn còn ăn mặc chỉnh tề, vest chỉn chu, trông như một quý ông lịch lãm. Nhưng cô thì đã bị anh làm cho rối bời, đồ lót bị lột sạch, hoa huyệt đỏ ửng vì bị anh chơi đùa giờ vẫn còn phơi bày trong không khí.
Ngàn vạn lần không thể để Chu Minh Xuyên đưa mình về phòng ngủ chiều nay.Linh Nguyệt chỉ còn duy nhất ý nghĩ này trong đầu.
Làm nũng, làm nũng là một trong những vũ khí lợi hại nhất của một người phụ nữ.
Linh Nguyệt ngậm lấy yết hầu của anh, nhẹ nhàng liếm một cái rồi thu lưỡi lại.
“Anh, hôm nay ban ngày mà đã muốn làm chuyện đó với em, có muốn đổi chỗ chơi không?” Giọng cô làm nũng, mang theo vẻ ngây thơ xen lẫn chút non nớt trong chuyện tình dục.
Chu Minh Xuyên ngay lập tức… Nếu hạ thân anh đã căng tràn máu, thì giờ trong đầu anh chỉ toàn là tinh trùng.
“Em muốn đi đâu, bảo bối?” Giọng anh khàn đến mức không còn ra thanh, tay anh ôm cô trượt lên, vỗ nhẹ vào mông cô.
Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Linh Nguyệt lướt qua rất nhiều lựa chọn, nhưng nhiều chỗ hoặc là vì quá xấu hổ, hoặc là vì sẽ làm cô không thoải mái nên bị cô loại bỏ. Cuối cùng, cô chọn phương án an toàn nhất.
“Phòng khách, phòng khách được không?”
Lầu hai của biệt thự là không gian riêng tư hoàn toàn của Chu Minh Xuyên và Linh Nguyệt. Mỗi ngày, người giúp việc muốn lên lầu đều phải xin phép qua bà Vương, để tránh làm phiền chủ nhân khi họ đang làm những chuyện “xấu hổ”.
Phòng khách rộng hơn 60 mét vuông, đầy đủ tiện nghi, nhưng chưa bao giờ được sử dụng chính thức.
Trên chiếc sofa lớn và mềm mại, Chu Minh Xuyên đặt Linh Nguyệt xuống, không kìm được mà cởi phăng chiếc váy đen nhỏ đã chẳng thể che đậy cơ thể cô.
Hôm nay Linh Nguyệt không mặc nội y, chỉ dán miếng dán ngực.
Anh gỡ hai miếng dán đó ra. Khi miếng dán rời khỏi bầu ngực, cặp nhũ mềm mại lập tức rung lên từng đợt sóng, khiến mắt anh nóng ran. Đầu vú hồng hào run rẩy đứng thẳng, bị anh ngậm lấy, cắn mút, cọ xát.
Nhả ra đầu vú dính đầy nước bọt của mình, Chu Minh Xuyên nắm tay Linh Nguyệt, đặt xuống giữa háng mình: “Giúp anh… lôi nó ra, được không?”
Tay cô toàn là nước bọt của chính mình, dính dớp, muốn cởi dây lưng anh nhưng mò mẫm mãi vẫn không mở được khóa.
Chu Minh Xuyên bị dục vọng hành hạ đến phát điên. Anh đẩy Linh Nguyệt nằm ngửa ra sofa, hai ba động tác mở tung quần, lôi côn thịt tràn trề sức sống ra, đâm thẳng lên bầu ngực cô. Quy đầu rỉ ra chất lỏng trong, bôi lên da thịt ngực cô.
Anh đẩy côn thịt về phía trước, đặt ngay cằm nhỏ xinh của cô.
Lần này chẳng cần anh lên tiếng, Linh Nguyệt đã ngoan ngoãn nâng côn thịt nóng hổi của anh, tự mình ngậm lấy.
Liếm mút vài cái, Chu Minh Xuyên rút ra khỏi miệng cô. Bữa chính bắt đầu, để cô liếm côn thịt chỉ là món khai vị. Nơi mà nó thực sự muốn chinh chiến là cái khe nhỏ đang chờ anh lấp đầy.
Cô đã ướt át như lũ, như thể đói khát từ lâu, thèm thuồng côn thịt cứng rắn của anh đến phát cuồng. Anh đưa hai ngón tay vào, vạch cánh hoa, côn thịt to lớn không tương xứng với cô dễ dàng trượt vào, rồi bị lớp thịt mềm bên trong siết chặt.
Dù đã làm cô bao nhiêu lần, cảm giác từ cô vẫn luôn khiến anh mê mẩn. Cảm giác mất hồn khiến anh như lên tiên, như chết đi sống lại. Một tuyệt phẩm như thế, chẳng biết tạo hóa đã sinh ra cô thế nào, hay trời cao chỉ ưu ái mỗi mình cô?
Mỗi khi không ở trong cô, nghĩ đến việc dù cơ thể cô mềm mại với anh đến đâu, trong lòng cô vẫn luôn toan tính rời đi, Chu Minh Xuyên lại thề, dù không vì tình nghĩa mười mấy năm của họ, chỉ vì cơ thể này có thể khiến anh sung sướng vô hạn, anh cũng sẽ không để cô đi.
Anh ra vào mạnh mẽ, đại khai đại hợp. Linh Nguyệt nhanh chóng bị đưa lên đỉnh, phun ra một đợt dâm thủy, sung sướng tưới lên cán anh.
Đầu vú cũng tiết ra sữa, hương thơm ngọt ngào như liều thuốc kích dục mạnh nhất, kéo cả hai chìm sâu vào đại dương dục vọng.
Chu Minh Xuyên sướng điên, vừa ra vào trong cô vừa ngậm lấy sữa, nhìn người phụ nữ anh yêu bị mình làm cho rên rỉ liên hồi, quyến rũ muôn phần.
Ánh nắng chiều xuân thật đẹp, dịu dàng và ấm áp chiếu vào. Cơ thể trắng như tuyết của cô ửng hồng vì dục vọng, ánh nắng khiến cô thêm phần óng ánh.
Linh Nguyệt bị anh làm cho ngoan ngoãn, như một con mèo lười, chỉ biết rên rỉ, chịu đựng mọi thứ anh làm với cô.
Giá mà cô mãi ngoan như vậy. Chỉ cần không nghĩ đến chuyện rời đi, ngoan ngoãn dang chân cho anh khi anh cần, anh sẽ chăm sóc cô thật tốt, cả đời nâng niu trong lòng bàn tay, làm cô sung sướng trên giường.
Ăn sữa xong, Chu Minh Xuyên vẫn chưa bắn. Anh rút ra, đỡ Linh Nguyệt lật người lại, bắt cô quỳ gối, chổng mông về phía anh, để anh vào từ phía sau.
Linh Nguyệt đã sớm bị làm đến chân mềm, nhưng không lay chuyển được anh, vẫn run rẩy quỳ xuống.
Chu Minh Xuyên bạch bạch bạch vỗ vào cặp mông tròn trịa của cô: “Nâng lên chút, chổng cao lên chút nữa!”
Cô rên rỉ hai tiếng, xấu hổ đỏ mặt nhưng vẫn nâng mông lên, tiện cho anh ra vào.
Cặp mông nhỏ bị anh đánh đỏ, dáng vẻ chịu ngược khiến người đàn ông đang bị tinh trùng lên não càng thêm hứng thú.
Cô luôn không chịu nổi và cũng không thích bị anh làm từ phía sau.
Tư thế này, anh hoàn toàn làm chủ, còn cô chỉ như một con thú nhỏ để anh phát tiết.
Chu Minh Xuyên đẩy mạnh, nhanh và hung bạo. Cô bị làm như một chiếc lá không nơi nương tựa, chỉ biết đong đưa theo anh, ý thức mơ hồ, trong đầu chỉ còn biết mình đang bị người ta hung hãn làm.
Trong lúc làm, cô nhiều lần lười biếng, chân mềm nhũn nằm sấp xuống không chịu làm, nhưng lại bị Chu Minh Xuyên hung hăng kéo lên, ép cô tiếp tục quỳ.
Không hợp tác sẽ bị phạt, cặp mông nhỏ của cô đã bị anh đánh đỏ bừng, in đầy dấu tay.
Thực ra Chu Minh Xuyên nào dám đánh cô, chỉ vì cơ thể cô vốn nhạy cảm, quá kiều diễm, chỉ cần xoa nắn nhẹ là để lại dấu vết. Bình thường, cơ thể kiều diễm ấy khiến anh xót xa, nhưng trên giường lại làm anh càng thêm hưng phấn.
Anh không ngừng đẩy đưa, một tay còn lại xoa nắn bầu ngực cô, chẳng mấy chốc sữa đã làm ướt cả tay anh.
Anh nhét ngón tay vào miệng cô, giọng khàn gợi cảm: “Liếm sạch đi, nếm thử sữa của em, em không biết mình ngọt thế nào đâu…”
Ngón tay ấy đưa vào miệng ướt át của cô, cô thật sự nghe lời mà ngậm lấy.
Sao cô lại không biết vị của mình? Nếu không ngọt ngào, sao có thể khiến anh mỗi lần làm tình đều phải nếm một phen.
Chu Minh Xuyên làm Linh Nguyệt từ năm hai mươi tuổi, nhưng khi anh mười bảy, mười tám, anh đã nếm sữa của cô.
Cặp ngực phì nhiêu, mềm mại, thơm ngát ấy nên chơi thế nào, nuôi thế nào để ra nhiều sữa hơn, anh có rất nhiều cách.
Không biết đã trôi qua bao lâu, anh vẫn chưa thỏa mãn. Thấy đôi chân trắng trẻo của mỹ nhân quỳ trước mặt run rẩy không trụ nổi, anh cũng biết tối qua mình đã làm quá trớn, thở dài, anh thúc mạnh mấy chục cái, cuối cùng chen vào tử cung nhỏ, ôm lấy lưng cô, bóp chặt bầu ngực mềm, bắn ra.
Linh Nguyệt lại lên đỉnh một lần nữa trong tay anh.
Chu Minh Xuyên bắn gần nửa phút, xong xuôi thì rút ra, lật Linh Nguyệt lại để cô nằm ngửa.
Hai chân cô khép không nổi, mở ra trước mặt anh, chất lỏng trắng đục lẫn dâm thủy không ngừng chảy ra, làm ướt cả sofa.
Linh Nguyệt rên rỉ lên án anh.
7
Lúc này, dù đã làm xong, Chu Minh Xuyên vẫn muốn bế cô về phòng ngủ, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nghỉ ngơi.
Nếu vậy, mọi nỗ lực của cô sẽ thành công cốc.
Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn sáng, mà anh thì phải đến tối mới rời đi. Đầu óc cô trống rỗng, cố gắng nghĩ xem tiếp theo nên làm gì để đánh lạc hướng sự chú ý của người đàn ông này.
Chu Minh Xuyên nhanh chóng ổn định hơi thở, dán sát vào người cô, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc dính mồ hôi trên mặt cô ra sau tai, ánh mắt nhìn cô đầy sủng ái và lưu luyến.
“Anh, bế em ra bể bơi đi, em muốn tắm. Tối qua bị anh làm quá trời, hôm nay chưa kịp tắm đã lại bị anh làm nữa. Rốt cuộc anh muốn làm em bao nhiêu lần hả…”
Giọng cô hôm nay dịu dàng và bám người đến mức hơi quá, nhưng Chu Minh Xuyên không thấy gì bất thường. Anh chỉ nghĩ cô cuối cùng cũng ngoan ngoãn, bắt đầu thay đổi, nên đương nhiên rất hưởng thụ.
Lầu hai có một bể bơi trong nhà, thông thẳng với lầu một và tầng hầm, sâu hơn mười mét.
Với người thường, một bể bơi như vậy chắc chắn sẽ thấy quái dị. Bể bơi này được thiết kế riêng cho Linh Nguyệt.
Vì Linh Nguyệt từ nhỏ sống ở biển sâu, những bể bơi nông bình thường không thể khiến cô bơi lội thoải mái. Dù bể bơi này sâu hơn mười mét, cô vẫn không hoàn toàn hài lòng.
Chu Minh Xuyên nhẹ nhàng thả cô xuống nước. Linh Nguyệt vừa chạm nước, linh hoạt lộn một vòng, chỉ trong một hai nhịp thở, từ eo trở xuống đã biến thành một chiếc đuôi cá lộng lẫy.
Khi ở trong nước, tâm trạng cô luôn không quá tệ. Cô vung đuôi, lặn xuống đáy, rồi lại trồi lên mặt nước, làm bắn lên một màng bọt. Mái tóc dài ướt đẫm dính chặt vào ngực, che đi cảnh sắc kiều diễm.
“Linh Linh, qua đây với anh.”
Chu Minh Xuyên cũng xuống nước. Linh Nguyệt do dự một chút, nhưng vẫn bơi đến bên anh.
“Cho anh sờ đuôi em chút, lâu rồi không sờ, có nhớ anh không?”
Thấy cô e dè, anh chạm nhẹ vào mũi cô: “Chỉ sờ thôi, anh không làm gì đâu.”
Linh Nguyệt cuối cùng cũng để đuôi mình vào tay anh.
Cảm giác từ chiếc đuôi thật tuyệt, không có chất nhầy hay mùi tanh như cá thường, chỉ có hương thơm cơ thể cô.
Chu Minh Xuyên tỉ mỉ ngắm nhìn từng chiếc vảy. Trong những năm tháng chăm sóc cô, anh đã không ít lần thưởng thức cơ thể cô như thế.
Vảy hơi lạnh, nhưng khi vuốt ve lại khiến cả người anh nóng ran.
Anh nắm lấy cánh tay Linh Nguyệt: “Chẳng phải em muốn đổi chỗ sao… Ở đây làm một lần nữa nhé?”
Chỉ cần anh không nhắc đến chuyện về phòng ngủ, không động vào đuôi cô, Linh Nguyệt đã không còn gì không thể đáp ứng.
“Anh… muốn làm thế nào?” Lúc này cô đang ở dạng thân cá.
“Vừa nãy em đã dùng miệng hầu hạ anh, giờ em cũng làm cho anh nghiêm túc một lần đi?” Anh thì thầm bên tai cô.
“Nhưng em không biết…”
“Không sao, anh dạy em.”
…
Chu Minh Xuyên ngồi trên bục cạnh bể bơi, Linh Nguyệt nổi trên mặt nước, mái tóc dài xõa tung. Cô nằm giữa hai chân anh, tay nhỏ nắm lấy côn thịt đang hừng hực, hơi nhíu mày, như thể khó mà nuốt nổi.
Khi ở dạng cá, cô luôn cảm thấy mình vẫn vô tư như trước, kiêu ngạo, khó mà liên hệ bản thân với người phụ nữ bị đè trên giường, tùy ý lăn lộn.
Chu Minh Xuyên vỗ nhẹ đầu cô, thúc giục, cắt ngang dòng suy nghĩ u sầu của cô.
Cô cuối cùng cũng cúi thấp cái cổ kiêu hãnh hơn cả thiên nga, mở miệng, khó nhọc nuốt lấy phần đầu.
Chiếc đuôi lắc lư, tạo nên những gợn sóng vàng kim dưới nước.
“Ưm…”
Anh thở hổn hển vì cô, Linh Nguyệt nghe thấy.
“Cẩn thận chút, dùng lưỡi liếm, dùng thịt mềm trong miệng ngậm lấy, đừng để răng em cọ vào nó.”
Cô rên rỉ khe khẽ, nước mắt rơi xuống nước, hóa thành từng viên ngọc trai, nhanh chóng chìm xuống. Đó là nước mắt nhân ngư.
Từ góc nhìn của Chu Minh Xuyên, người phụ nữ anh yêu nằm giữa hai chân mình, ngoan ngoãn nuốt vào nhả ra dục vọng của anh. Hình ảnh dâm mỹ này kích thích mắt anh, mang lại cảm giác thỏa mãn tột độ.
Anh ngửa cổ thở hổn hển, gợi cảm đến lạ. Chu Minh Xuyên khác Linh Nguyệt ở điểm này. Trên giường, dù đạt khoái cảm, Linh Nguyệt cũng không buông thả rên rỉ, nhưng Chu Minh Xuyên thì chẳng biết xấu hổ. Khi sướng, anh nói đủ thứ lời thô tục.
Đó là kết quả của cách giáo dục tinh anh mà nhà họ Chu dùng để nuôi dưỡng một quý công tử nhẹ nhàng.
“Ư… Ư…”
Linh Nguyệt hừ lên từ cổ họng, tỏ vẻ bất mãn. Cô thật sự không nuốt nổi, anh quá lớn, quá dài, lại còn trướng lên khi bị cô chạm vào, làm hàm cô đau nhức.
Đây cũng là lý do ngày thường, dù bị Chu Minh Xuyên ép buộc, cô cũng chỉ ngậm vài cái rồi nhả ra.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn, thấy Chu Minh Xuyên không giám sát mình, liền lén lười biếng, nhả côn thịt ra, chỉ tùy tiện liếm qua lại trên thân nó.
Vừa thả lỏng, Chu Minh Xuyên lập tức cảm nhận được.
Anh mở mắt, nở nụ cười khó hiểu với Linh Nguyệt, rồi giữ cằm cô, bắt cô há to miệng, nắm tóc sau gáy cô, bắt đầu ra vào trong miệng nhỏ của cô.
“Ư…”
Miệng cô sao chịu nổi sự tra tấn ấy. Khó chịu đến mức nước mắt tuôn rơi, hóa thành ngọc trai trong nước.
Chu Minh Xuyên ra vào mấy chục cái, cuối cùng cũng buông tha miệng nhỏ của cô, để cô ưỡn ngực cho anh chơi trò “nãi pháo***”.
*** nãi pháo là hành vi nam giới dùng dương vật kẹp giữa hai bầu ngực phụ nữ để mô phỏng động tác giao hợp
Linh Nguyệt còn chưa kịp xoa hàm đau nhức, đã phải nâng cặp ngực lớn, tạo thành khe ngực sâu, khóc lóc kẹp côn thịt của anh vào.
Da thịt ngực mịn màng, trơn nhẵn, khi ra vào tạo khoái cảm không thua gì khe nhỏ bên dưới.
Sữa phun ra, bắn lên côn thịt anh, mang đến cú sốc thị giác mạnh mẽ cho Chu Minh Xuyên.
Cuối cùng, dòng tinh dịch đặc sệt bắn lên khuôn mặt nhỏ của Linh Nguyệt, dính cả vào mắt cô.
Anh cười, cười đầy sảng khoái, đưa tay dùng ngón tay lau tinh dịch trên mặt cô, đút vào miệng cô. Linh Nguyệt ngậm ngón tay anh, nuốt hết.
Cô lại kéo Chu Minh Xuyên chơi đùa trong nước thêm một lúc.
Sau đó, Chu Minh Xuyên bế Linh Nguyệt trở lại sofa ở phòng khách nhỏ, đang ôm cô âu yếm, thì điện thoại anh reo lên.
Công việc và cuộc sống của anh luôn tách bạch rõ ràng, hay nói cách khác, khi ở nhà làm Linh Nguyệt, anh không để công việc làm phiền. Lúc này có người gọi tới, tất là chuyện quan trọng.
Quả nhiên, người bên kia nói khoảng một phút, Chu Minh Xuyên chỉ ừ vài tiếng đáp lại, nhưng sau khi kết thúc cuộc gọi, sắc mặt anh đã không còn tốt.
Cúp máy, anh dùng chăn lông quấn Linh Nguyệt lại, dịu giọng dỗ cô: “Công ty có việc gấp, anh không ở lại với em được. Tối nay đừng đợi anh, nhớ ăn cơm cho tử tế, nhé?”
Linh Nguyệt gật đầu.
Chu Minh Xuyên không về phòng ngủ, đến phòng thay đồ đổi một bộ vest mới rồi rời đi.
8
Mãi đến khi nhìn thấy xe của Chu Minh Xuyên rời khỏi biệt thự, cô mới thở phào một hơi. Cả người cô toát ra một tầng mồ hôi lạnh, những dây thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng được thả lỏng. Cô yên tâm trở lại phòng ngủ, tiếp tục đọc những tin nhắn còn dang dở.
“Chị biết em đã trưởng thành, đã hóa hình người. Nhưng chị không biết, khi em hóa hình em lại xinh đẹp đến thế. Anh ta vẫn luôn nhốt em ở bên mình, chị không dám tưởng tượng, mấy năm nay em rốt cuộc đã phải chịu đựng những gì.
Là chúng ta đã không bảo vệ tốt cho em, Linh Linh.
Em còn sống, nhưng vẫn không về nhà, chắc là bị anh ta giám sát rất chặt chẽ. Nhưng chúng ta không sợ, chỉ cần em muốn về nhà, chị sẽ đưa em về.”
Những lời còn lại đều là tâm sự của người thân, bày tỏ nỗi nhớ nhung khôn nguôi đối với cô.
Sau khi đọc xong, cô tắt nguồn điện thoại, giấu nó vào một góc trong căn phòng mà Chu Minh Xuyên gần như không bao giờ bước chân tới.
Chu Minh Xuyên quả thật đang gặp rắc rối. Thư ký Nghê Nhạc gọi điện và báo cho anh hai chuyện.
Chuyện thứ nhất là việc công. Ông nội Chu đột nhiên muốn chuyển giao một công ty trước đó vốn dĩ giao cho Chu Minh Xuyên quản lý cho một người cháu khác là Chu Minh Giang. Hơn nữa, ông còn đưa cho anh ta một mảnh đất ngoại ô thành phố, vốn là một trong những dự án trúng thầu trị giá hơn 500 triệu năm trước của nhà họ Chu, rất có ý trọng dụng.
Theo ý của ông nội Chu, mảnh đất này vốn dĩ cũng sẽ giao cho Chu Minh Xuyên. Anh đã chuẩn bị hơn nửa năm, mấy ngày nữa sẽ có người đến bàn giao.
Chuyện thứ hai là chuyện riêng, liên quan đến chuyện đại sự cả đời của anh.
Chu phu nhân muốn xem mặt con dâu, đã nhắm trúng đại tiểu thư của một vị quan chức cấp cao ở thủ đô.
Đại tiểu thư này, nói là từng học chung đại học với Chu Minh Xuyên, hai người đều quen biết nhau. Cô ta cũng có ý với Chu Minh Xuyên, cha mẹ hai bên cũng rất vừa lòng với anh. Người lớn hai nhà đều muốn tác hợp một cuộc hôn nhân chính trị - thương mại. Hiện tại, chỉ chờ Chu Minh Xuyên đến gặp mặt cô gái kia.
Khi Nghê Nhạc nói đến chuyện thứ nhất, Chu Minh Xuyên vẫn không có phản ứng gì. Chiêu trò của ông nội Chu anh cũng hiểu rõ, chỉ đơn giản là muốn dùng những thủ đoạn như thế này để họ đấu đá, tranh giành nhau, nuôi dưỡng như nuôi cổ, chọn ra người thừa kế xuất sắc nhất.
Nhưng khi nhắc đến “đối tượng xem mắt” mà Chu phu nhân tìm cho anh, Chu Minh Xuyên không khỏi nhíu mày. Nghê Nhạc nói, Chu phu nhân và đại tiểu thư nhà họ Bùi này sẽ đến thành phố Lan vào khoảng 5 giờ chiều nay. Chu phu nhân bắt anh phải đi đón ở sân bay, nếu không bà sẽ đến tận nhà anh để xem rốt cuộc anh đang làm gì.
Chu Minh Xuyên đau đầu day day ấn đường, nhìn đồng hồ rồi nói với tài xế: “Đi sân bay.”
Bùi Văn Chi đúng là bạn học đại học của Chu Minh Xuyên, học cùng lớp nhưng gần như không có sự giao lưu nào. Nếu không phải Chu phu nhân nhắc đến, anh đã gần như quên mất mình từng có một người bạn học như thế.
Chu phu nhân nói, Bùi Văn Chi lần này đến thành phố Lan để làm việc tại một công ty luật. Bà thuận tiện đi cùng cô ta, và dặn dò anh sau này sống cùng một thành phố thì phải chiếu cố người bạn này nhiều hơn.
Ha, mới gặp lại lần đầu sau bao nhiêu năm, hai người còn chưa kịp nói chuyện tử tế đã từ bạn học trở thành bạn bè.
Trong lòng Chu Minh Xuyên không vui, nhưng ngoài mặt lại cười ha ha: “Mẹ, mẹ ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, một đường vất vả rồi ạ.”
Anh thờ ơ với Bùi Văn Chi, nhưng Bùi Văn Chi lại tươi cười, chủ động đưa tay ra: “Chu Minh Xuyên, đã lâu không gặp.” Anh nhẹ nhàng nắm tay cô ta một cái rồi buông ra ngay lập tức: “Đã lâu không gặp.”
Sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho hai mẹ con, Chu phu nhân bảo anh làm tròn bổn phận chủ nhà, tối nay phải đưa Bùi Văn Chi ra ngoài ăn. Chu Minh Xuyên xưa nay ghét các buổi tiệc rượu, nhưng lại hiếm khi bận rộn như vậy. Anh chỉ nói tối đã có sắp xếp rồi nên từ chối.
Bùi Văn Chi dịu dàng, khéo léo khoác tay Chu phu nhân: “Không sao đâu ạ, sau này còn nhiều cơ hội mà.”
Bữa tiệc tối nay là do đại thiếu gia nhà họ Trương tổ chức cho Chu Minh Xuyên, nơi mà một vài người trẻ tuổi trong giới kinh doanh tụ tập chơi bời.
Vốn dĩ, với mảnh đất ông nội Chu đã nói sẽ cho Chu Minh Xuyên, anh dự định sẽ xây dựng một khu trung tâm thương mại. Một vài người trong bữa tiệc này đều là những người có khả năng hợp tác.
Ví dụ như đại thiếu gia nhà họ Trương, gia đình anh ta chiếm hơn nửa thị trường kinh doanh ăn uống ở thành phố Lan.
Hiện tại mảnh đất không còn, nhưng cơ hội hợp tác sau này cũng không phải là không có. Cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không phải chuyện to tát gì.
Từ khi Chu Minh Xuyên ngồi xuống, ánh mắt của Hàn Thiên Hà chưa bao giờ rời khỏi anh.
Đến khi không khí trở nên náo nhiệt, Hàn Thiên Hà nâng ly mời anh.
Chu Minh Xuyên đứng dậy chạm ly cùng anh. Trong khoảnh khắc hai người đến gần nhau, Hàn Thiên Hà đã nhạy bén ngửi thấy hơi thở của Linh Nguyệt trên người anh.
Cách thức đánh dấu hơi thở của tộc nhân ngư khác với con người. Không phải là vì mũi họ nhạy bén hơn, mà là họ sinh ra đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của những người đồng tộc khác nhau, trong khi con người lại không có khả năng này.
Mặc dù trong căn phòng này đầy rẫy mùi rượu, thuốc lá, nước hoa và nhiều loại mùi vị khác, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không quên Linh Nguyệt, không thể nhầm lẫn hơi thở của cô.
Chu Minh Xuyên đã chạm vào Linh Nguyệt trong vòng vài tiếng đồng hồ…
Trong khoảnh khắc đó, sức lực của Hàn Thiên Hà dường như bị rút cạn. Anh ta không biết rốt cuộc mình nên vui mừng hay nên... đau khổ? Phẫn nộ? Nhục nhã?
Vui mừng vì Linh Nguyệt cuối cùng vẫn còn sống, và anh ta cũng biết cô đang ở đâu.
Thế nhưng... cô lại ở bên cạnh Chu Minh Xuyên, chịu sự vũ nhục như vậy. Cô có cam tâm tình nguyện hay không? Người mà anh ta ngày đêm mong nhớ suốt mười mấy năm, mấy tiếng đồng hồ trước còn đang ở dưới thân người khác, còn bây giờ anh ta lại không thể làm được gì, lại càng không thể trực tiếp giết chết người đàn ông đó để giải tỏa nỗi hận trong lòng. Là đàn ông, anh ta cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Hàn Thiên Hà dùng hết sức lực để khống chế bản thân, không để mình thất thố, căng mình chịu đựng suốt ba tiếng đồng hồ của bữa tiệc.
Khi chia tay, anh ta cố ý nở một nụ cười giả tạo, tìm Chu Minh Xuyên để bắt tay: “Tổng giám đốc Chu, hy vọng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
Anh ta dùng cả hai tay để nắm tay anh, tỏ vẻ vô cùng chân thành.
Chu Minh Xuyên cũng nở một nụ cười khách sáo: “Đương nhiên rồi.”
Khi về đến nhà, Linh Nguyệt vẫn chưa ngủ. Cô mở to đôi mắt nằm trên giường, giống như một người vợ mong chờ chồng về sớm.
Ý nghĩ này khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chu Minh Xuyên đi đến mép giường, đưa tay nhẹ nhàng nhéo má cô: “Đang đợi anh về nhà à?”
Trong đầu Linh Nguyệt bỗng nhiên lóe lên một tia sáng trắng, đâm vào khiến cô đau đầu.
Cô nắm chặt tay Chu Minh Xuyên: “Anh…”
“Sao thế?”
“Anh toàn mùi rượu, đi tắm đi.” Cô thở ra một hơi, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Hôm nay vừa gặp Diệp Tinh, cô ấy đã nói Thiên Hà cũng đến. Linh Nguyệt không muốn Chu Minh Xuyên nhìn ra sự khác thường, nên rất nhanh đã kìm lại những cảm xúc không cần thiết.
Chu Minh Xuyên không hề nghi ngờ, cầm lấy áo ngủ đi vào phòng tắm.
Sau khi anh quay lưng đi, Linh Nguyệt không kìm được mà rơi nước mắt. Đó là Thiên Hà, vị hôn phu ở quê hương của cô.
Cô chỉ lặng lẽ nức nở, không phát ra một tiếng động nhỏ nào, rất nhanh đã lau khô nước mắt trước khi Chu Minh Xuyên bước ra.
9
Những người sinh ra trong gia đình hào môn càng hiểu rõ rằng, họ không có một tuổi thơ vô tư, không có tuổi thơ như những đứa trẻ bình thường khác.
Khi phân chia tài sản, các gia đình giàu có thường tập trung phần lớn tài sản cho một người thừa kế duy nhất, thay vì chia đều cho tất cả con cái. Điều này chủ yếu là để sự nghiệp mà họ đã vất vả gây dựng không bị phân tán và mất đi tính cạnh tranh sau nhiều lần chia nhỏ. Trí tuệ này tương đồng với chế độ phân phong của Hán Vũ Đế.
Chỉ có sự bất công như vậy mới có thể khiến gia tộc trở nên hùng mạnh.
Cha của Chu Minh Xuyên không phải là con trưởng trong gia tộc, cũng không phải người xuất sắc nhất trong số các anh chị em, dường như khối tài sản khổng lồ của gia tộc sẽ không có duyên với ông.
Nhưng Chu Minh Xuyên lại là cháu đích tôn, do đó được ông nội – người khi đó vẫn còn khỏe mạnh và là người đứng đầu tập đoàn – đặt nhiều kỳ vọng. Anh được ông đưa về nuôi dưỡng từ nhỏ.
Cha mẹ anh cũng hơn bất kỳ ai khác, đều hy vọng anh có thể “có năng lực” và “có tiền đồ”, có thể nhận được sự yêu thích tối đa từ ông nội, cuối cùng giành được một chút lợi thế khi thừa kế tài sản.
Dưới áp lực cao độ và sự thúc ép liên tục, anh phải dành cả năm trời để làm những việc và học những kỹ năng được sắp đặt từ trước. Lịch học của anh dày đặc từ sáng sớm đến tối khuya, tuổi thơ của anh vì thế mà u ám và tẻ nhạt.
Anh không có thời gian để chơi đùa, xem TV hay chơi game. Cuộc sống của anh chỉ có cưỡi ngựa, bơi lội, piano, hội họa và học các loại ngôn ngữ. Anh không được nhõng nhẽo đòi cha mẹ mua một chiếc máy bay điều khiển từ xa như những đứa trẻ khác. Cha mẹ anh chỉ biết lấy danh nghĩa tình yêu để khuyến khích anh phải cố gắng hơn, nỗ lực hơn, tuyệt đối không được lơ là. Khi ở bên ông nội, cũng không có bất cứ niềm vui sum vầy nào, ông nội anh chỉ dùng ánh mắt nghiêm khắc để đánh giá anh, suy nghĩ xem đứa cháu này có xứng đáng để ông chia cho bao nhiêu phần trăm cổ phần của tập đoàn.
Và anh đã thật sự cố gắng, xem mình như một cỗ máy làm việc không biết mệt mỏi.
Vài năm sau, những người em họ lần lượt ra đời, càng khiến anh phải chịu áp lực lớn hơn, gánh nặng trên vai cũng càng nặng, gần như ép anh đến nghẹt thở.
Anh thậm chí đã nghĩ rằng cả đời mình sẽ phải sống như vậy, cho đến mùa hè năm đó, anh gặp Linh Nguyệt.
Câu chuyện rất đơn giản, anh cứu một con cá có đôi mắt vàng, mang về nhà, nuôi trong một bể cá thủy tinh đặt trong phòng ngủ của mình. Mỗi ngày, anh tự tay cho nó ăn, đúng giờ thay nước sạch cho nó, xem nó như người bạn duy nhất của mình.
Chu Minh Xuyên khi đó không có ai trong nhà để tâm sự. Anh đã sớm học được cách giấu cảm xúc, không để lộ buồn vui ra ngoài, cũng không tâm sự với ai. Nhưng dù sao anh cũng là một đứa trẻ, là một con người, sẽ cảm thấy cô độc. Sự xuất hiện của Linh Nguyệt đã mang đến cho anh sự an ủi vô hạn.
Anh sẽ thì thầm qua lớp kính của bể cá với cô. Mỗi khi anh nói chuyện, đôi mắt của Linh Nguyệt luôn nhìn anh một cách nghiêm túc, cái đuôi nhẹ nhàng lay động, như đang đáp lại.
Năm đầu tiên nuôi cô, Linh Nguyệt ăn không ít, miệng cũng kén chọn, chỉ ăn thịt cá sống tươi, lại còn phải được cắt thành từng lát vừa phải. Những việc vặt này Chu Minh Xuyên không nhờ ai làm hộ, anh làm rất thuần thục.
May mắn là vết thương của cô cuối cùng cũng lành, những chiếc vảy xinh đẹp từ từ mọc lại, khiến anh cảm thấy rất có thành tựu.
Anh đã tìm đọc không ít tài liệu, nhưng trước sau vẫn không biết cô rốt cuộc là loài cá gì, vì vậy anh không biết cô sẽ lớn đến đâu, tuổi thọ ra sao, có tập tính sinh hoạt thế nào, mọi thứ đều dựa vào anh tự mình tìm tòi.
Trong một năm đầu, thân hình cô không thay đổi nhiều, Chu Minh Xuyên cho rằng cô đã trưởng thành.
Năm thứ hai cũng tương tự. Ngày tháng vẫn cứ trôi qua. Mỗi ngày sau khi tan học, Chu Minh Xuyên lại có không ít việc chờ anh làm. Cả ngày anh bị người lớn sắp xếp công việc xoay như chong chóng.
Mỗi ngày, chỉ đến trước khi đi ngủ, anh mới có thời gian nằm bên bể cá trò chuyện với cô. Cô dường như thật sự đã quen với anh, sẽ có những phản ứng khác nhau với những điều anh nói.
Tất cả sự kiên nhẫn và dịu dàng của anh đều dành cho một con cá, còn trước mặt người ngoài và những người không liên quan, anh lại càng thêm lạnh lùng và u ám.
Sự thay đổi xảy ra vào mùa hè của năm thứ ba kể từ khi anh nhặt được cô.
Năm đó, sức ăn của cô lớn hơn, tính tình cũng trở nên thất thường. Mỗi lần anh cho cô ăn theo khẩu phần cũ, cô vẫn vẫy đuôi để bày tỏ sự bất mãn. Chu Minh Xuyên liền lại đi cắt thêm thịt cá để đút cho cô, mãi cho đến khi ăn no, cô mới ung dung bơi vài vòng, nghiêm túc nhìn anh.
Vì thế, cô bắt đầu lớn lên với tốc độ rất nhanh. Trong vòng ba tháng, Chu Minh Xuyên đã phải thay bể cá cho cô đến bốn lần. Cuối cùng, anh chỉ có thể đặt cô vào chiếc bồn tắm lớn trong phòng ngủ của mình.
Đến mùa đông năm đó, cô đã lớn từ bằng hai bàn tay trở thành dài bằng nửa cánh tay, cơ thể dường như cũng đang có một vài biến đổi nào đó.
Bồn tắm dù có lớn với con người, nhưng vẫn không đủ để khiến cô hài lòng. Anh biết cô đang cảm thấy tủi thân, một không gian nhỏ bé như thế này, làm sao đủ để cô vui vẻ bơi lội. Anh vuốt ve vảy trên lưng cô và hứa: “Anh nhất định sẽ cho em một cái ao thật lớn, nhất định sẽ làm được.”
Thế nhưng tính tình của cô lại càng trở nên khó chịu hơn. Mỗi lần Chu Minh Xuyên đến thăm cô mà không cho cô ăn, cô hoặc là im lặng không phản ứng, hoặc là vẫy đuôi thật mạnh khiến nước bắn tung tóe lên người anh. Dẫu vậy, Chu Minh Xuyên chưa bao giờ tức giận.
Khi mùa hè lại đến, cơ thể cô lại dài thêm gấp đôi.
Cô quá lớn, vì để bảo vệ cô, Chu Minh Xuyên không thể để cô gặp người khác, thậm chí sợ người khác nhìn thấy cô. Phòng ngủ của anh trở thành vùng cấm địa mà người khác không thể vào.
May mắn là khi vào tháng 9, anh lên cấp 2, ông nội Chu cho anh trở về sống với cha mẹ.
Chu Minh Xuyên liền mang Linh Nguyệt theo.
Khi ở nhà ông nội, còn có vài người em họ luôn dán mắt vào anh, anh không thể phạm bất cứ sai lầm nhỏ nào. Nhưng khi ở cùng cha mẹ, anh đã bớt đi rất nhiều sự kiêng dè. Anh bảo cha mẹ làm một bể bơi trong nhà ngay tại tầng phòng của mình.
Linh Nguyệt loạng choạng xuống nước, vui vẻ vẫy vùng trong bể bơi.
Khuôn mặt Chu Minh Xuyên cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Mỗi khi cho Linh Nguyệt ăn, anh cũng sẽ nghĩ, rốt cuộc cô sẽ lớn đến bao nhiêu? Cô rốt cuộc là loài cá gì?
Vào mùa đông của năm anh học lớp 7, chiều cao của Linh Nguyệt đã gần bằng một cô gái trưởng thành. Đuôi của cô rất dài và đẹp.
Tuy nhiên, sang năm sau, sự phát triển của cô lại dừng lại. Lúc này cô thật sự đã trưởng thành rồi sao? Anh nghĩ.
Vào một ngày bình thường của cuối xuân đầu hạ, trước khi đi học, anh vẫn gọi cô đến như mọi khi, vuốt ve và tạm biệt cô. Ngày hôm đó, vảy trên người Linh Nguyệt dường như lấp lánh hơn ngày thường, tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo, đôi mắt cô cũng vô cùng sáng.
Anh hoàn toàn không thể ngờ rằng, đó là lần cuối cùng anh nhìn thấy con cá này.
10
Chiều nay Chu Minh Xuyên đã muốn cô hai lần, nên tối nay anh không làm phiền cô nữa.
Anh thấy khóe mắt Linh Nguyệt dường như có vết tích đã khóc, anh chỉ nghĩ là do buổi chiều bị hành hạ.
Khi ngủ với cô thì rất sướng, nhưng sau đó lưng đau ê ẩm thì cũng là thật. Anh lên giường, ôm Linh Nguyệt từ phía sau, nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô.
Hiện tại cả hai đều đang mang trong lòng những tâm sự riêng, chưa có chút buồn ngủ nào. Anh ôm Linh Nguyệt, vừa nói chuyện với cô vừa hỏi vài câu bâng quơ.
“Trong công ty lại có chuyện, mấy ngày tới chắc anh sẽ tăng ca đến khuya. Em không cần chờ anh, cứ đi ngủ sớm đi nhé.”
Linh Nguyệt ừ một tiếng: “Công việc có mệt thế nào, anh cũng phải chú ý sức khỏe, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Một câu nói dịu dàng tùy tiện của cô khiến anh quên đi hết mọi mệt mỏi. Chu Minh Xuyên cười: “Sao lại ngoan như thế? Hôm qua lúc anh về em còn không vui đâu.”
Linh Nguyệt không trả lời anh.
Anh đột nhiên xoay người đè lên người cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Linh Linh, em còn nhớ ngày mai là ngày mấy không?”
“Ngày mấy?” Đầu óc Linh Nguyệt hiện tại rất rối bời, có chị gái, có Hàn Thiên Hà, có biển cả... cô không có tâm trí đâu để suy nghĩ những lời Chu Minh Xuyên nói.
“Là ngày đầu tiên em biến thành người. Em còn nhớ không?”
Lúc đó anh mới 12 tuổi, chớp mắt một cái 15 năm đã trôi qua, anh đã sắp đến tuổi lập gia đình.
Ngày đó sau khi tan học, cha mẹ Chu Minh Xuyên đưa anh đến nhà cậu ăn cơm. Sau bữa cơm, người lớn hai nhà lại trò chuyện một hồi. Về đến nhà đã hơn 11 giờ.
Về đến nhà, Chu Minh Xuyên như mọi khi đi đến bên bể bơi để xem con cá bảo bối của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro