
1 + 2 + 3 + 4 + 5
1
Buổi chiều, bà quản gia Vương bước vào với dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng nói với cô: “Phu nhân, tiên sinh nói tối nay bảy giờ sẽ về đến nhà. Ngài có muốn chuẩn bị một chút để cùng tiên sinh dùng bữa tối không?”
Linh Nguyệt đang chống tay vào thành bể bơi lớn trong nhà, nhàm chán vẫy vẫy cái đuôi cá dài vàng óng, tạo nên những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước. Nghe bà Vương nói, cô chỉ gật đầu qua loa, không biết rốt cuộc có nghe lọt tai hay không.
Bà Vương nhìn thấy vẻ mặt của cô, bất lực khẽ thở dài. Dạo gần đây, phu nhân đều trong trạng thái mệt mỏi và ủ rũ như thế này để đối phó với tiên sinh. Mỗi phen như thế, đều khiến tiên sinh không vui, cả nhà cũng theo đó mà chịu vạ lây.
Chu Minh Xuyên về đến nhà lúc 7 giờ 47 phút.
Sau khi về nhà, anh tùy tay cởi áo khoác treo lên giá, rồi như vô tình hỏi: “Cô ấy đâu? Dạo này ở nhà thế nào?”
Bà Vương đáp: “Phu nhân hiện giờ đang ở bể bơi trên lầu, mấy ngày nay đều rất tốt.” Từ việc cô thức dậy lúc mấy giờ, ngủ lúc mấy giờ, ăn gì, nói gì… chỉ cần là chuyện liên quan đến Linh Nguyệt, dù lớn hay nhỏ, bà Vương đều phải báo cáo với anh.
“Bữa tối đã được chuẩn bị xong, ngài có muốn ăn ngay bây giờ không?”
Chu Minh Xuyên gật đầu: “Tôi lên lầu đưa phu nhân xuống ăn cơm.”
Khi anh nhìn thấy Linh Nguyệt, cô vẫn trong trạng thái như buổi chiều. Thấy anh đến, cô cũng không thèm để ý.
Chu Minh Xuyên không thích nhìn thấy cô buồn bực, không vui như vậy, giống như cuộc sống ở bên anh là một điều gì đó cô không thể chịu đựng được.
Anh đi đến bên cạnh Linh Nguyệt, ngồi xổm xuống, sờ tóc cô: “Linh Linh, dậy nào, mặc quần áo rồi xuống ăn cơm với anh, được không?”
Linh Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt này của anh là thấy phiền lòng, chỉ đành giả vờ như không nhìn thấy.
Chu Minh Xuyên lặp lại một lần nữa bên tai cô, nhưng Linh Nguyệt vẫn không động đậy, giống như một pho tượng sứ mỹ nhân lạnh lẽo.
Tính tình anh cũng nổi lên. Bất chấp quần áo bị ướt, anh trực tiếp vươn tay vớt cô ra khỏi nước, bế ngang lên, bế một mạch vào phòng ngủ của họ rồi ném cô lên chiếc giường lớn.
Trong khoảnh khắc ra khỏi nước, cái đuôi cá màu vàng của Linh Nguyệt đã biến thành một đôi chân thon dài, trắng nõn.
Trên giường trải một lớp chăn lụa mềm mại, nên khi bị ngã xuống cô cũng không cảm thấy khó chịu hay bị thương. Nhưng hành động này, về bản chất đã rất thô bạo.
Chu Minh Xuyên cúi người đè lên, gần như nghiến răng nghiến lợi nói bên tai cô: “Nhìn thấy anh là trưng cái bộ mặt lạnh này à, sao hả, chồng đi công tác hơn một tuần không thể ở nhà thỏa mãn em, bảo bối của anh giận à? Bây giờ em muốn rồi phải không? Được, em muốn chồng sẽ cho em…”
Linh Nguyệt không thể chịu nổi những lời lẽ thô tục thốt ra từ anh, lập tức quay mặt đi. Nhưng vô dụng, Chu Minh Xuyên giữ cằm cô, ép cô phải hôn anh.
Cô muốn cắn anh nhưng không dám. Trước đây cô từng cắn, cắn đến nỗi môi anh rách một vết. Cái giá phải trả là bị anh dùng dây thừng trói tứ chi, bày ra các tư thế nhục nhã để anh chơi đùa gần nửa tháng trời.
Từ đó, chỉ cần thấy dây thừng, Linh Nguyệt liền có chút sợ hãi.
Sau lần trừng phạt đó, anh hỏi Linh Nguyệt còn dám cắn người bừa bãi nữa không. Mặt cô đầy nước mắt, hoa huyệt chảy ra chất dịch trắng đục của anh, cô nghẹn giọng nói: “Không dám… em sẽ không bao giờ cắn anh nữa.”
“Ngoan lắm.” Anh vuốt tóc cô, giống như đối xử với một con thú cưng yêu quý, rồi đứng dậy đưa phần thân của mình đến bên miệng cô: “Để anh xem em có thật sự nhớ kỹ bài học không…”
Cô hận, cô thật sự rất hận Chu Minh Xuyên vì luôn sỉ nhục cô như vậy…
Nụ hôn kéo dài kết thúc, Linh Nguyệt đã cảm nhận được vật nóng bỏng của anh đang chống vào mình qua lớp quần tây.
Chu Minh Xuyên thở hổn hển hỏi cô: “Việc gì cũng có giới hạn, anh hỏi lại lần nữa, em có đi ăn tối không?”
Bữa cơm này khiến lòng cô nặng trĩu. Trên thực tế, mỗi ngày ở bên Chu Minh Xuyên cô đều cảm thấy nặng nề.
Trong mắt người ngoài, anh là một người đàn ông gần như hoàn hảo. Sinh ra trong một gia đình hào môn gia giáo, giàu có, có sự nghiệp thành công riêng, ngoại hình tốt, có thân hình và khuôn mặt không hề thua kém người mẫu. Anh xưa nay luôn giữ mình trong sạch, không lưu luyến chốn rượu chè, đối xử với vợ lại chu đáo và bảo bọc hết mực. Anh cho cô cuộc sống nhung lụa, chăm lo cô từng chút một, mọi việc đều không cần cô nhúng tay. Hoàn toàn là xem vợ này như con gái cưng để nuôi dưỡng.
Cũng giống như bây giờ, anh cẩn thận bóc một con cua cho Linh Nguyệt, lấy thịt cua đã bóc chấm vào nước sốt rồi đưa đến miệng cô. Có lẽ không có người phụ nữ nào lại không muốn một người chồng như vậy.
Nhưng Linh Nguyệt không phải con người, cô là một con cá. Không có con cá nào lại muốn ở trong một cái ao nhỏ hẹp. Ước mơ của họ là được sống trong đại dương bí ẩn.
Linh Nguyệt khao khát tự do, vô cùng chán ghét cái bể cá hoàn hảo mà Chu Minh Xuyên đã tạo ra cho cô.
Hơn nữa, Chu Minh Xuyên là một kẻ giỏi giả tạo. Anh không hề giống như vẻ ngoài anh thể hiện trước mặt người ngoài. Anh chính là một tên biến thái, một tên biến thái lịch lãm.
Sau khi đóng cửa lại, những chuyện xảy ra trong phòng ngủ, những chuyện anh đã làm với cô… anh quả thật là…
Chiếc bát sứ trắng đã thấy đáy, Linh Nguyệt “bang” một tiếng làm rơi đũa.
Chu Minh Xuyên nhướn mày: “No rồi sao? Có muốn ăn thêm bát nữa không?”
“Không cần.”
“Ừm, vậy chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Anh không đợi Linh Nguyệt nói gì đã bế cô lên. Lần này, Linh Nguyệt được anh nhẹ nhàng đặt lại trên giường. Giọng anh trở nên mờ ám: “Anh đi tắm, em có muốn tắm cùng không?”
Chồng đi công tác mấy ngày mới về, vợ chồng trẻ muốn làm gì, ai mà không rõ. Nhưng Linh Nguyệt không hề có ý thức của một người vợ, cũng không coi anh là chồng mình, và càng vô cùng phản cảm khi bị anh cưỡng ép hoan ái.
Cô lạnh lùng nói ra một tiếng “Không”.
“Được, vậy em ở đây đợi anh.” Chu Minh Xuyên lúc này cũng không giận, cầm quần áo vào phòng tắm, động tác còn mang theo vài phần vội vã.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, nhưng chỉ hơn mười phút sau thì ngừng lại.
2
Linh Nguyệt cuộn mình trong chăn, quay lưng về phía anh.
Chu Minh Xuyên nhìn dáng vẻ cô trốn trong chăn, khẽ cười một tiếng. Anh không vội vã, nắm một góc chăn kéo mạnh, khiến tấm lụa mỏng manh bị hất tung, rơi xuống thảm.
Cô mặc một chiếc váy lông màu hạnh đào ở nhà. Vừa rồi trong chăn cọ qua cọ lại, váy đã xô lên đến đầu gối, để lộ đôi chân thon dài, trắng nõn, đầy quyến rũ. Phần cơ thể ẩn dưới váy lại càng khiến người ta mơ màng vô hạn.
Chu Minh Xuyên là một người đàn ông trẻ tuổi, tràn đầy sức sống. Mấy ngày không chạm vào cô, anh đã nhớ cô đến phát điên. Nhìn đôi chân ấy, mắt anh đỏ lên, khao khát được quấn chúng quanh hông mình, để cô gái dưới thân đung đưa theo từng nhịp của anh…
Và anh thật sự làm thế.
Chỉ vài động tác, anh lột sạch quần áo trên người Linh Nguyệt. Làn da trắng như tuyết, mịn màng hiện ra trước mắt khiến anh phấn khích tột độ. Chu Minh Xuyên giữ đầu cô, cúi xuống hôn sâu.
Lần đầu bị anh làm như vậy, Linh Nguyệt từng liều chết chống cự. Nhưng sau khi bị anh đè trên giường thu phục, cô dần dần khuất phục, học cách ngoan ngoãn.
Cô thông minh biết bao. Sau vài lần chịu đau khổ, cô hiểu rằng càng phản kháng, càng đối đầu với anh, chỉ càng kích thích anh dùng đủ cách để thuần phục cô, khiến anh càng thêm hứng thú khi động tình.
Bây giờ, với những chuyện như thế này, cô không chủ động cũng không phản kháng. Thỉnh thoảng, khi chính mình thoải mái, cô cũng thuận theo anh, lắc hông đáp lại vài lần. Nhưng khi anh làm quá trớn, cô sẽ khóc lóc, từ chối.
Nụ hôn nóng bỏng, ướt át trượt từ chiếc cổ thiên nga thon dài của cô xuống dưới, gặm nhấm qua xương quai xanh tinh xảo, rồi đến hai bầu ngực tròn đầy như đôi thỏ trắng. Anh vùi đầu vào sự mềm mại ấy, tận hưởng cảm giác tuyệt diệu, mùi sữa thơm nồng quanh quẩn nơi chóp mũi.
Chu Minh Xuyên thích nhất là đùa giỡn đôi nhũ hoa của cô khi bắt đầu. Anh thưởng thức, liếm láp vài lượt, và quả nhiên, nơi đầu nhũ hồng hào tràn ra dòng sữa trắng khiến anh thỏa mãn.
Linh Nguyệt là nhân ngư. Do đặc điểm sinh lý của nhân ngư, khi giao hợp và động tình, nữ nhân ngư sẽ tiết ra sữa, không như con người chỉ có sữa khi sinh con.
Sữa của nhân ngư vô cùng quý giá, uống vào có thể giúp cường tráng cơ thể, kéo dài tuổi thọ. Sữa ấy từ xưa chỉ dành cho người đàn ông mà nhân ngư yêu thương… Vì ở biển khơi, không ai có thể ép buộc một nữ nhân ngư.
Nhưng không phải như cô bây giờ, bị một người đàn ông mình không yêu chiếm đoạt cơ thể, sử dụng dòng sữa ngọt ngào mà cô tạo ra trái với ý nguyện. Linh Nguyệt khóc, hầu như mỗi lần hoan ái, cô đều tủi thân mà khóc một trận.
Sau khi thưởng thức nhũ hoa và dòng sữa, Chu Minh Xuyên tách đôi chân cô ra, đưa hai ngón tay thăm dò vào hoa huyệt, ướt át giữa hai chân.
Nơi ấy như một vùng phong cảnh vô tận, chỉ để mình anh tùy ý thưởng thức và chiếm hữu.
Ướt nóng, khít chặt, mềm mại, kiều nộn và cực kỳ nhạy cảm. Anh chỉ mới đưa hai ngón tay vào, cô đã rên rỉ, vừa khóc vừa kêu, như thể thêm một ngón tay nữa là có thể làm cô vỡ vụn.
Nhưng anh biết cô gái yêu tinh nũng nịu này tham lam đến thế nào. Mỗi lần anh tiến vào, những lớp thịt mềm mại bên trong sẽ quấn chặt lấy anh, bám riết không buông.
Dù vậy, sau khi bị anh làm xong, cô vẫn khóc lóc, tủi thân như thể bị anh làm nhục.
Ngón tay anh khuấy động bên trong, kéo theo những âm thanh ái muội khiến người ta đỏ mặt. Nơi ấy của cô đã ướt đẫm.
Thông thường, đến lúc này, anh đã không kiềm được mà tiến vào. Lần này, sau mấy ngày xa cách, anh càng phải khao khát hơn bình thường.
Linh Nguyệt nhắm mắt, chờ đợi thứ khổng lồ của anh. Mông cô khẽ vặn vẹo, dù trong lòng chẳng muốn thừa nhận mình cũng đang động tình dữ dội, chẳng muốn thừa nhận tiếng thút thít của mình là vì khoái cảm mãnh liệt đến không chịu nổi.
Dáng vẻ mê mị của cô lọt hết vào mắt anh. Anh nhướng mày cười, nắm lấy dương vật nóng bỏng của mình, cọ xát lên cánh hoa của cô. Ngay khi Linh Nguyệt tưởng anh sắp tiến vào, anh lại rút ra.
Chu Minh Xuyên đưa thứ đó đến bên môi cô: “Mở mắt ra, liếm nó đi.”
Cô mơ màng chậm rãi mở mắt, đôi mắt đẫm lệ mông lung, cả người trông vô cùng ngây thơ, thuần khiết.
Tâm tư xấu xa của anh nổi lên, cố ý trêu cô: “Ngoan nào, anh biết em không muốn. Thôi, anh không ép em, được chứ? Chúng ta không làm nữa…”
Linh Nguyệt cố sức hiểu ý anh, rồi khóc lóc, lắc đầu làm nũng.
“Vậy thì liếm nó đi, hôn nó, để anh biết em thích nó, được không? Em thích, anh sẽ cho em…”
Bị anh dụ dỗ, Linh Nguyệt ngoan ngoãn mở miệng, hai tay nâng thứ thô to ấy, bắt đầu liếm láp.
Thật xấu, thật sự quá xấu… Thứ cứng rắn, nóng bỏng ấy còn nổi gân xanh, trong lòng bàn tay mềm mại của cô, nó không ngừng gật gù với cô.
Chu Minh Xuyên trông thì như công tử thanh tú, ai ngờ thứ đó của anh lại đáng sợ đến vậy. Linh Nguyệt ngoan ngoãn liếm mút, nuốt sạch chất lỏng từ nơi hoa huyệt của mình dính trên đó, thay bằng nước bọt của cô.
Cô miễn cưỡng nuốt hai cái rồi nhả ra, tủi thân hỏi với giọng khóc nức nở: “Được chưa anh?”
Chu Minh Xuyên vuốt tóc cô: “Ừ, ngoan lắm, được rồi.”
Dương vật khổng lồ của anh hướng thẳng đến nơi sâu nhất của cô. Sau một hồi trêu đùa, chính anh cũng nghẹn đến khó chịu.
Nơi ấy của cô quá ướt át, trơn trượt, dương vật khổng lồ của anh cọ vài lần vẫn chưa vào được.
Không được thỏa mãn, Linh Nguyệt rên rỉ, khóc lóc, như thể bị anh bắt nạt đến thảm thương. Chu Minh Xuyên có chút cáu kỉnh, giữ chặt eo thon của cô, dùng sức đẩy mình vào.
Cô làm anh sướng đến mức thở dài một tiếng. Đón nhận anh là lớp thịt mềm mại, đã bị anh làm đến chín muồi trong hoa huyệt của cô.
Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.
Chu Minh Xuyên bắt đầu ra vào mạnh mẽ, dương vật của anh trong cơ thể cô nhấc lên từng đợt sóng tình. Đôi chân cô quấn quanh hông anh, đung đưa qua lại, những ngón chân nhỏ xinh như ngọc trai căng chặt.
Anh vừa đẩy tới đẩy lui, vừa nhìn chằm chằm dáng vẻ cô bất lực đung đưa trong khoái cảm mãnh liệt. Mái tóc đen dài xõa dưới thân, rối bời trên ga giường, vài lọn dính mồ hôi bết vào má và cổ cô.
Cuộc hoan ái kịch liệt này kéo dài đến rạng sáng vẫn chưa kết thúc.
3
Cơ thể nhân ngư chỉ có thể thụ thai khi ở dưới nước, khi giao phối bằng huyệt ẩn dưới lớp vảy lộng lẫy của chiếc đuôi. Còn khi ở hình người, dù thế nào cũng không thể mang thai.
Bí mật này không cẩn thận bị Chu Minh Xuyên phát hiện. Từ đó, anh chẳng kiêng dè gì, mỗi lần đều phóng hạt giống sâu vào cơ thể cô, còn để thứ đã bắn xong của mình lưu lại bên trong thật lâu, rồi mới thỏa mãn rút ra.
Hôm ấy là sinh nhật cô, Chu Minh Xuyên hiếm hoi đưa cô ra ngoài chơi. Linh Nguyệt nảy ra ý định nhân cơ hội trốn thoát, nhưng cuối cùng vẫn bị anh bắt lại.
Cái giá cho việc theo đuổi tự do là bị anh nhốt trong nhà mấy ngày, chịu đựng trừng phạt khiến trời đất tối sầm.
Những cuộc hoan ái cường độ cao làm cơ thể quý giá, vốn được nuôi dưỡng trong nhung lụa của cô khó chịu nổi. Cô ngất đi nhiều lần, tỉnh lại thì nơi sâu nhất trong cơ thể vẫn chứa đựng anh, không biết mệt mỏi.
Hoa huyệt của cô khuất phục trước anh, tiết ra mật dịch dồi dào để anh ra vào trơn tru hơn. Nhưng miệng cô vẫn cứng, mắng anh, gọi những việc anh làm là “ghê tởm đến cực điểm”.
Chu Minh Xuyên cười lạnh: “Anh biết em là cá, không quen dùng đôi chân này. Hay anh thả em vào nước, làm cái đuôi của em nhé? Như vậy không ghê tởm nữa, nào, để anh xem cái miệng nhỏ trên đuôi em ở đâu, anh cho em ăn thứ ngon…”
Anh chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng Linh Nguyệt lại tin là thật. Trong mắt cô, người đàn ông này khi động tình thì chuyện gì cũng dám làm.
Cô bỗng nhiên hoảng sợ, khóc lóc: “Đừng… Đừng dùng cái đuôi… Em xin anh, đừng dùng cái đuôi…”
Chu Minh Xuyên đã bế cô đến bên bể bơi, làm bộ định thả cô xuống. Linh Nguyệt quấn chặt lấy anh, ôm cổ anh, chịu thua xin khoan dung: “Em xin anh, em sai rồi, em không dám trốn nữa. Anh muốn làm gì em cũng được, nhưng đừng dùng cái đuôi…”
Sự bất thường của cô khiến anh tò mò. Anh dịu dàng hơn, thì thầm bên tai cô: “Linh Linh, nói anh nghe, tại sao không được dùng cái đuôi? Em nói đi, lần này anh sẽ không làm em nữa.”
Linh Nguyệt đã bị anh làm đến thần hồn điên đảo, chẳng biết hôm nay là ngày gì. Nghe anh nói, cô thật sự tin, nức nở: “Đừng dùng cái đuôi… Nếu dùng, em sẽ mang thai. Em không muốn mang thai…”
Anh dẫn dắt từng bước: “Sao không muốn mang thai? Không muốn có con với anh à?”
Cô nghẹn ngào gật đầu. Khi mở mắt nhìn, thấy Chu Minh Xuyên vẫn đứng bên bể bơi, cô khóc lóc thúc giục anh rời đi, chẳng hề nhận ra sắc mặt anh đã khó coi đến đáng sợ.
Lần đó, Chu Minh Xuyên chẳng nói gì, chỉ buông cô ra.
Vài ngày sau, Linh Nguyệt lại gây rối, đập phá cả căn phòng, nói rằng nếu không thả cô về biển, cô sẽ chết cho anh xem.
Người đàn ông vừa tan làm về cười lạnh, cởi cà vạt, trói tay cô lại gọn gàng.
“Về biển? Được thôi. Tối nay anh sẽ làm cái huyệt nhỏ trên đuôi em. Nếu có con, anh sẽ thả em về, để cả nhà em thấy đứa con của em với người trông thế nào, được không?”
Chính vì nắm được điểm yếu này, từ đó Linh Nguyệt trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
…
Khi anh bắn lần cuối, Linh Nguyệt đã mệt đến không nói nổi, chỉ hé đôi môi đỏ, thở hổn hển yếu ớt.
Chu Minh Xuyên vẫn còn trong cơ thể cô, ôm cô vào lòng, cùng cô bình ổn hơi thở.
“Linh Linh, cái đuôi của em thật đẹp.”
Câu nói bất chợt của anh khiến Linh Nguyệt đang mơ màng sắp ngủ giật mình tỉnh lại, cảnh giác nhìn anh, tưởng anh lại toan tính gì với cái đuôi của mình: “Anh muốn làm gì?”
“Em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?” Chu Minh Xuyên sau cuộc mây mưa chẳng chút mệt mỏi, ánh mắt nhìn cô như lóe lên tia sáng.
“Không nhớ.”
Linh Nguyệt nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ, chẳng thèm đáp lại.
Huyệt nhỏ của cô bị anh bắn đầy chất lỏng. Khi anh rút ra, chúng chậm rãi chảy ra từ giữa hai chân cô, khiến đùi cô nhớp nháp, hỗn độn. Nhưng cô mệt đến chẳng muốn động đậy, chỉ muốn ngủ.
Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay là đêm trăng rằm, rèm phòng ngủ không kéo kín, để lọt ánh trăng sáng tỏ, nhẹ nhàng rơi trên gò má Linh Nguyệt đang say ngủ.
Căn phòng tĩnh lặng.
Chu Minh Xuyên lại không hề buồn ngủ.
Anh nhớ lại, cũng vào một đêm trăng rằm như thế, trong chính căn phòng này, cô hóa thành hình người, nói với anh rằng cô có tên, tên là Linh Nguyệt, và người nhà gọi cô là Linh Linh.
Từ khi anh dùng việc mang thai để uy hiếp, Linh Nguyệt hầu như không bao giờ vào nước trước mặt anh để lộ cái đuôi.
Tối nay, khi trở về, anh nhìn cái đuôi của cô, nhưng cô không có phản ứng gì quá khích. Cái đuôi ấy thật sự rất đẹp, đường cong uyển chuyển, lướt trong nước như dải lụa, vảy vàng kim lấp lánh ánh sáng trong suốt, như ngọc quý.
Thực ra, lần đầu gặp nhau, cái đuôi của Linh Nguyệt không đẹp như vậy. Khi ấy, cả người cô đầy máu, hơi thở thoi thóp, mạng sống mong manh. Chính anh đã mang cô về, chăm sóc kỹ lưỡng để cô có được cơ thể tuyệt mỹ như bây giờ.
Một báu vật do chính tay mình nuôi dưỡng, e rằng chẳng ai nỡ buông tay.
Đó là mười chín năm trước, khi Chu Minh Xuyên mới tám tuổi.
Mùa hè nóng bức, cha mẹ anh đưa anh đi nghỉ dưỡng ở bờ biển. Cha mẹ Chu ngồi trên du thuyền riêng, vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện. Chu Minh Xuyên lúc đó chỉ là một cậu bé, nhưng lại mang gương mặt trầm tĩnh, như ông cụ non, chẳng có chút ngây thơ nào của trẻ con.
“Cá mập! Có rất nhiều cá mập!”
Có người hét lên. Cha mẹ Chu đứng dậy nhìn ra biển, quả nhiên thấy cách vài chục mét, vây cá mập lấp ló trên mặt nước.
“Trời ạ, nhiều cá mập thế này, chúng đang săn con mồi gì vậy…”
“Cá mập biết hợp sức săn mồi à?”
“Có nhiều loài như thế…”
Chỉ nghe “bịch” một tiếng, một con cá máu me be bét, da tróc thịt bong nhảy lên boong tàu. Con cá ấy chỉ to bằng hai bàn tay người lớn. Chẳng ai nghĩ đàn cá mập kia lại săn nó, chỉ cho rằng nó vô tình nhảy lên.
Mẹ Chu liếc nhìn, thấy ghê tởm, sai người ném nó lại xuống biển.
Chu Minh Xuyên ngay lúc ấy ngẩng đầu nhìn nó một cái.
Đôi mắt của nó – lấp lánh nước, ánh lên màu vàng kim, chứa đựng khát khao sống sót mãnh liệt. Anh ma xui quỷ khiến mà đem nó giữ lại, cẩn thận đặt vào lọ thủy tinh, rồi tìm người chữa trị cho nó.
Vết thương trên người nó tuy nặng, nhưng chỉ là vết cắn ngoài da. Chỉ cần chăm sóc cẩn thận, nó sẽ ổn.
Người chữa trị là một nhân viên nuôi dưỡng nổi tiếng.
Trước khi đi, người đó không nhịn được nói: “Con cá này kỳ lạ thật. Tôi lớn lên ở bờ biển, bắt và nuôi bao nhiêu loại cá, vậy mà chưa từng thấy loài này. Không biết nó là giống gì.”
Nhưng chẳng ai để tâm đến lời ông ta.
Vài ngày sau, gia đình Chu bay về nhà. Dù không thể mang nó lên máy bay, Chu Minh Xuyên vẫn tìm cách dùng xe chuyên dụng đưa nó về nhà mình.
Từ đó, nó ở lại nhà họ Chu, bên cạnh Chu Minh Xuyên. Thoáng chốc, mười chín năm đã trôi qua.
4
Sáng hôm sau, khi Linh Nguyệt mệt mỏi tỉnh dậy thì Chu Minh Xuyên đã đi làm.
Ông nội Chu rất coi trọng anh. Tháng trước, ông giao cho anh xử lý việc ở một công ty chi nhánh. Hiện tại, không biết có bao nhiêu con mắt trong nhà họ Chu đang chằm chằm, muốn kéo anh xuống. Anh chẳng thể lơ là.
Dù sao anh cũng là con người. Tối qua, trước khi đi ngủ, anh đã lau sạch cơ thể cho cô, thay cho cô một chiếc váy ngủ mới.
Linh Nguyệt liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, đã hơn mười giờ sáng. Cô lười dậy, cứ nằm trên giường, chờ người hầu mang cơm trưa lên.
Đến mười một giờ rưỡi, bà Vương cùng một người hầu bưng cơm trưa lên cho cô.
Hôm nay, bà Vương mặc một chiếc áo khoác đỏ, không mộc mạc như mọi ngày, thần sắc cũng rất vui vẻ. Linh Nguyệt thuận miệng hỏi: “Hôm nay bà có chuyện vui à?”
“Đúng thế, hôm nay là sinh nhật tôi. Cháu trai tôi dẫn bạn gái đến thăm.”
Nghe đến “bạn gái cháu trai”, Linh Nguyệt bật dậy: “Họ đâu rồi? Tôi đang chán, đúng dịp sinh nhật bà, hay là cùng ăn một bữa đi.”
Bà Vương không tiện từ chối, đành dẫn Linh Nguyệt xuống lầu.
Bà Vương chăm sóc Chu Minh Xuyên từ khi anh sinh ra, ở nhà họ Chu gần ba mươi năm, làm việc cẩn thận, chu đáo. Cha mẹ Chu Minh Xuyên rất kính trọng bà, nên gọi bà là Bà Vương. Bí mật Linh Nguyệt là nhân ngư, ngoài Chu Minh Xuyên, chỉ có bà Vương biết.
Nhân dịp sinh nhật, mở tiệc nhỏ trong phòng khách phụ với cháu trai cũng chẳng phải chuyện lớn. Bà Vương chưa lập gia đình, không con cái, chỉ có một cháu trai thường xuyên đến thăm.
Cháu trai bà Vương, Hàn Tĩnh Tùng, dung mạo chỉ bình thường. Nhưng bạn gái anh ta, Trần Diệp Tinh, lại cực kỳ xinh đẹp.
Hàn Tĩnh Tùng thấy Linh Nguyệt, chưa biết là ai. Khi bà Vương giới thiệu là Chu phu nhân, anh ta mới có chút e dè chào hỏi, cảm ơn nhà họ Chu đã chăm sóc dì nhỏ bao năm.
Trần Diệp Tinh không tỏ ra kỳ lạ, chỉ nhìn thẳng Linh Nguyệt, chậm rãi đưa tay ra: “Chào cô.”
Linh Nguyệt mỉm cười nhẹ, bắt tay cô ấy, siết chặt: “Chào cô.”
Bữa ăn diễn ra rất hòa hợp. Bà Vương lo Linh Nguyệt không nói chuyện hay không thoải mái, nhưng không ngờ cô và Trần Diệp Tinh trò chuyện khá hợp, trông còn vui vẻ hơn khi ăn với Chu Minh Xuyên.
Sau bữa ăn, Vương cô nói đi cắt hoa quả. Hàn Tĩnh Tùng vội vàng giúp bà. Linh Nguyệt nhìn Trần Diệp Tinh: “Vậy tôi dẫn cô Trần đi phòng vệ sinh dặm lại chút son phấn.”
Trần Diệp Tinh thuận tay xách chiếc túi mang theo. Linh Nguyệt dẫn cô ấy lên tầng ba, vào một căn phòng ít dùng.
“Linh Linh! Chị thật không ngờ còn gặp lại em! Đi với chị, mình về biển nhé!”
Cửa vừa đóng, cô ấy ôm chặt Linh Nguyệt. Linh Nguyệt tựa vào vai cô ấy, thấy cô ấy xúc động, liền đưa tay vỗ nhẹ lưng an ủi.
Nghe cô ấy nói, Linh Nguyệt thở dài: “Về biển? Chu Minh Xuyên nhốt em chặt chẽ ở nơi không thấy mặt trời này, nói dễ hơn làm.”
Hồi nhỏ, Linh Nguyệt bướng bỉnh, bị phạt, trốn đi khóc nhè, đều là chị an ủi. Không ngờ giờ lại đến lượt cô an ủi chị.
“Chị ơi, thời gian không nhiều, họ đang chờ dưới lầu. Mau nói chuyện, đừng để họ nghi ngờ.”
Trần Diệp Tinh lau nước mắt, lấy từ túi ra một chiếc điện thoại và sạc: “Chu Minh Giang nói xã hội con người giờ không có thứ liên lạc thì không xong. Điện thoại này có sim, lưu số và WeChat của chị. Cẩn thận, đừng để anh ta phát hiện. Sau này liên lạc với chị. Chị nhất định sẽ đưa em đi.”
Linh Nguyệt nhận lấy. Diệp Tinh hỏi: “Chu Minh Xuyên đối xử với em thế nào?”
Nhắc đến anh, cô cười yếu ớt: “Ăn ngon, uống tốt, ở sang, chỉ là không được rời đi, không được trái ý anh ta, còn phải lên giường với anh ta. Em chẳng biết là tốt hay không.”
“Đúng rồi chị, cha mẹ đâu? Những người khác trong nhà đâu? Mười mấy năm qua thế nào? Chị… sao cũng lên bờ? Vì tìm em à?”
Diệp Tinh rưng rưng gật đầu: “Cha mẹ còn sống, nhưng nhớ em quá, mắt gần như khóc mù. Họ sống trong ân hận… Chị tìm em vất vả lắm… Thiên Hà cũng lên bờ tìm em, nhưng hôm nay không thể gặp.”
Hai chị em ôm nhau khóc một trận. Nghĩ đến bà Vương và Hàn Tĩnh Tùng còn dưới lầu, họ đành kiềm cảm xúc, giả vờ như chẳng có gì, đi xuống.
Bà Vương trò chuyện với cháu trai một lúc rồi tiễn họ. Linh Nguyệt tự mình đưa họ ra cửa.
Khoảng một tháng trước, Linh Nguyệt thấy trên tay bà Vương có một vòng trân châu. Dù trông giống trân châu thường, cô liếc mắt đã nhận ra chúng đặc biệt – đến từ quê hương biển sâu của cô, trên đất liền không thể có.
Không chỉ trân châu lạ, vòng tay ấy còn mang hơi thở của chị cô.
Gần hai mươi năm không gặp người nhà, nhưng hơi thở của họ vẫn khắc sâu trong trí nhớ cô, không thể quên. Đó là năng lực đặc biệt của nhân ngư.
Linh Nguyệt kín đáo hỏi bà Vương về vòng tay. Bà vui vẻ nói do bạn gái cháu trai tặng. Cô đoán ngay chị mình tìm cô, cố ý tiếp cận cháu trai bà Vương để có cớ gặp mình.
Nhìn xe Diệp Tinh khuất khỏi tầm mắt, Linh Nguyệt mới quay vào.
Vào phòng, cô mở điện thoại, thấy một tin nhắn từ chị.
“Linh Linh, không biết hiện giờ em sống thế nào, chị có rất nhiều điều muốn nói với em.
Năm đó em mất tích trên du thuyền. Cha bắt một con cá mập truy sát chúng ta, tra hỏi mới biết đó là du thuyền nhà họ Chu. Đoán em rơi vào tay họ, nhưng sống chết không rõ.
Họ có biết em là nhân ngư không, chúng ta không rõ.
Lúc đó, cả gia tộc nghĩ họ sẽ không nuôi một con cá đầy thương tích, vô dụng. Có lẽ em đã không còn sống.
Dù em còn hay không, chúng ta vẫn quyết định lên bờ tìm em. Thiên Hà cũng đi. Cha mẹ ở lại biển điều hành gia tộc.
Mấy năm nay, chúng ta ẩn mình trong xã hội con người. Nhà họ Chu là hào môn cao vời, người thường khó tiếp cận. May nhờ có chú Trần giúp, Thiên Hà làm ăn ngày càng lớn. Nửa năm trước, anh ấy có cơ hội dự hội nghị với Chu Minh Xuyên.
Trên người Chu Minh Xuyên có hơi thở của em! Dù rất nhạt, nhưng chúng ta vẫn cảm nhận được. Em còn sống, thật tốt, mọi thứ chúng ta làm đều có ý nghĩa.
Chúng ta lập tức điều tra anh ta, nhưng anh ta sâu không lường, luôn có bảo vệ, khó tiếp cận.
Thiên Hà tìm được Chu Minh Giang, em họ của anh ta. Hai anh em họ xưa nay bất hòa. Thiên Hà muốn hợp tác với hắn để hạ Chu Minh Xuyên, đồng thời thăm dò tin tức.
Chu Minh Giang vô tình nhắc rằng Chu Minh Xuyên từ tám chín tuổi đã nuôi một con cá, quý như báu vật. Nhưng sau đó con cá biến mất, chẳng ai thấy nữa, mà anh ta cũng không vội tìm. Chị biết chắc chắn em đã trưởng thành, hóa thành người…”
Tiếng bước chân vang lên, cắt ngang. Linh Nguyệt hoảng hốt nhét điện thoại dưới gối.
5
Là Chu Minh Xuyên trở về.
Sao anh lại về vào lúc này? Diệp Tinh vừa mới rời đi, Chu Minh Xuyên đã về. Liệu anh có biết gì không?
Linh Nguyệt có chút sợ hãi, hỏi: “Sao anh… về sớm thế? Ăn trưa chưa?”
Thấy cô hiếm hoi quan tâm, Chu Minh Xuyên tâm trạng tốt lên, giọng dịu đi: “Anh ăn rồi. Hôm nay công ty ít việc, xong sớm nên muốn về với em. Tối nay có tiệc rượu, không ăn tối cùng em được.”
Cô gật đầu, lòng đầy tâm sự, ậm ừ một tiếng.
Linh Nguyệt đang ngồi trên giường xem chiếc điện thoại Diệp Tinh để lại. Chu Minh Xuyên tưởng cô muốn ngủ trưa, nói: “Vậy anh ngủ cùng em một lúc nhé?”
Câu này làm Linh Nguyệt toát mồ hôi lạnh. Cô chỉ kịp nhét điện thoại dưới gối, dây sạc và tai nghe vẫn còn dưới chăn. Nếu anh lên giường, mọi thứ sẽ lộ.
Nếu lần này bị anh phát hiện, anh sẽ canh chừng cô chặt hơn, trốn thoát sẽ càng khó.
Thấy anh bắt đầu cởi nút áo, Linh Nguyệt vội kéo tay áo anh: “Anh không nói về để ở với em sao? Vậy xem phim cùng em đi! Em muốn xem phim kinh dị, nhưng một mình thì sợ…”
Hiếm khi cô dùng giọng nũng nịu nói chuyện với anh, lòng Chu Minh Xuyên mềm nhũn, sao có thể từ chối.
Tầng hai có một phòng chiếu phim gia đình được trang trí tỉ mỉ. Khi chán, Linh Nguyệt xem vài bộ phim trong một ngày để giết thời gian. Chu Minh Xuyên đã cố ý mua màn hình lớn, dựng phòng chiếu này cho cô.
Linh Nguyệt chọn một bộ phim kinh dị nước ngoài dài hơn hai tiếng.
Rèm kéo kín, cả phòng chiếu tối om, chỉ có ánh sáng từ màn hình.
Cô vốn nhát gan, lần này tự hại mình. Phim mở đầu đã đầy không khí kinh dị: búp bê Tây Dương quái dị, thi thể bị treo trên nhà cao tầng…
Dưới áp lực sợ hãi, Linh Nguyệt chỉ biết liều mạng nép vào lòng Chu Minh Xuyên, thỉnh thoảng “á” lên một tiếng hoảng sợ.
Chu Minh Xuyên liếc nhìn, thấy phim thật ấu trĩ, chẳng có gì đáng sợ. So với xem phim, nhìn cô bị dọa còn thú vị hơn.
Thấy cô gái trong lòng sợ không nhẹ, anh bất đắc dĩ mà cưng chiều cười: “Sợ thế này, hay là không xem nữa, về ngủ trưa đi?”
Không được, không thể về!
Linh Nguyệt ôm chặt eo anh: “Em muốn xem! Anh phải ở đây với em, không được đi đâu cả.”
“Được được, ở với em.” Chu Minh Xuyên vỗ nhẹ eo cô.
Vòng eo cô thon nhỏ, mềm mại, không chút thịt thừa, sờ vào cực kỳ thích.
Phim chiếu hơn một giờ, Chu Minh Xuyên vừa thưởng thức cô hoảng loạn, vừa tranh thủ lúc cô sợ hãi không để ý, sờ loạn khắp người cô.
Linh Nguyệt sợ anh nghĩ cô không hứng thú với phim mà đưa cô về phòng, nên chăm chú nhìn màn hình, giả vờ say mê.
Cô không nhận ra cảnh xuân trước ngực đã lộ. Hai bầu ngực mềm mại cọ vào ngực anh.
Chu Minh Xuyên cúi đầu, thấy rãnh ngực phập phồng theo nhịp thở và tim đập của cô, tỏa mùi sữa ngọt ngào, quấn quanh chóp mũi, làm anh mê mẩn.
Anh chưa bao giờ cưỡng lại được cám dỗ từ Linh Nguyệt, cũng không muốn cưỡng. Quần tây đã bị thứ cứng rắn dưới bụng anh đội lên thành lều.
Cuối cùng, anh không nhịn nổi. Khi cô lại nhào vào lòng, anh giữ cằm cô, hôn xuống.
Vì hôm nay gặp khách, cô mặc váy nhung đen ngắn, lộ xương quai xanh trắng nõn và một đoạn lưng thon. Khi bị anh đẩy ngã xuống sofa, cô ngây ra vài giây. Chiếc váy đã bị anh xốc lên tận bụng, để lộ quần lót cotton trắng, bao lấy cặp mông căng mẩy và hoa huyệt mềm mại.
Cô sớm biết gã đàn ông này có thể động dục bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, khi động dục, đôi khi anh còn giả vờ, phả hơi nóng vào tai cô, giọng khàn hỏi: “Bảo bối, Linh Linh, làm một lần ở đây nhé? Được không?”
Linh Nguyệt cười lạnh. Chẳng lẽ cô nói không là anh sẽ dừng?
Nhưng giờ, so với tiếp tục xem phim đầy thi thể và máu me, cô thà làm tình với Chu Minh Xuyên. Dù sao cũng làm bao lần rồi. Nếu không phản kháng, nằm yên hưởng thụ còn có chút khoái cảm.
Cô mang theo tiếng nức nở, cắn nhẹ tai anh, làm nũng: “Vậy anh phải nhẹ nhàng với em. Hôm qua anh chẳng phải làm nhiều lần rồi sao… Em mệt lắm rồi…”
Đây là lần đầu anh hỏi mà được cô đồng ý, lại còn nũng nịu thế này. Chu Minh Xuyên phấn khích đến huyết mạch căng tràn, thứ giữa hai chân cương lên mạnh mẽ.
Anh cởi quần lót trắng của cô, để nó treo lủng lẳng ở mắt cá chân, như đôi cánh bướm gãy.
Tách đôi chân thon ra, nhờ ánh sáng màn hình, anh ngắm nhìn nơi tư mật của cô. Nơi đó hồng phấn, vì hôm qua bị anh làm mạnh, vẫn còn hơi sưng đỏ, như vừa bị ai đó hung hăng chiếm đoạt. Và người đó là anh, Chu Minh Xuyên.
Huyệt nhỏ của cô, dù bị anh ngủ bao năm, dương vật ra vào vô số lần, vẫn mang màu sắc thanh thuần, mê hoặc, như thiếu nữ ngây thơ.
Chu Minh Xuyên cúi xuống, ngửi mùi hương cơ thể từ huyệt khẩu. Anh nhìn kỹ, đảm bảo tối qua không làm cô rách hay tổn thương làn da kiều nộn. Rồi anh ngậm lấy cô, cẩn thận che chở cánh hoa vẫn còn nhạy cảm.
Bị khoang miệng nóng hơn nhiệt độ cơ thể áp sát nơi mềm mại nhất, Linh Nguyệt run lên, nức nở. Dù bị anh ăn bao lần, cô vẫn thấy xấu hổ.
Kỹ năng miệng của Chu Minh Xuyên rất điêu luyện, phục vụ riêng cho cô. Anh biết mọi điểm nhạy cảm của cô, biết làm sao khiến cô nhanh chóng chìm vào sóng tình không thể kiềm chế.
Ngậm cánh hoa ở cửa huyệt, anh mút vào nhả ra, thỉnh thoảng dùng răng trêu chọc mị thịt, luồn lưỡi linh hoạt vào trong kích thích cô.
Cô nhanh chóng phản ứng, hai chân kẹp chặt eo anh, cọ xát vào áo sơ mi, vò nát áo anh, như dục cầu bất mãn.
Huyệt mềm tràn chất lỏng, tiết ra mật ngọt dồi dào. Núm vú cô cũng cương lên.
Nằm trên sofa, một tay cô nắm mép váy, tay kia nhét vào miệng. Bị anh liếm vài cái, cô không kiềm được những âm thanh dâm mỹ, chỉ biết vô thức mút ngón tay để kìm nén.
Cô há miệng, ngậm ngón trỏ cong cong, nước bọt tràn đầy, chảy dọc cằm. Đắm chìm trong khoái lạc, cô như hiện thân của chữ “mị”.
Còn chưa làm, mà đã thế này. Nếu làm thật, cô sẽ phóng đãng thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro