Chương 2 : Hợp Tác
Tới Kim Thị, Bình Tinh đi lên bằng thang máy riêng dưới gara, không ai có thể nhìn thấy. Nàng đã quen với việc này, trở thành nhân vật bí ẩn trong mắt mọi người. Nàng làm vậy một phần cũng vì Kim Thị, nếu là nam nhân, 20 tuổi tiếp quản tập đoàn là chuyện bình thường. Nhưng nàng là một nữ nhân, nếu để lộ, chắc chắn sức ép dư luận là không nhỏ, nó sẽ gây ảnh hưởng tới việc tiếp quản tập đoàn.
Bên cạnh nàng luôn là Viên Hy, cô là thư kí kiêm trợ lí của nàng, mỗi cuộc họp luôn là cô xuất hiện.
Bình Tinh có nhiều người theo đuổi, những anh chàng trong công ty liên tục gửi hoa, thư cùng quà cho cô. Bình Tinh chỉ nhận hóa, còn thư và qua thì gửi về chính chủ. Nhận hoa chỉ là một phân theo phép lịch sự, sau đó, nàng chỉ nhắm vào đúng một nơi: "thùng rác" khiến Viên Hy thỉnh thoảng nói nàng quá vô tâm. Nàng chỉ mỉm cười.
Nàng quyết định điều hành tập đoàn được năm năm sẽ ra mắt báo giới. Nhưng giờ, ông nội muốn nàng kết hôn, chẳng hóa ra muốn nàng mở họp báo và tiết lộ thân phận sao?
Nhưng nàng đã khéo léo nới thời gian, và ông nội cho nàng thời hạn một năm. Một năm để tự tìm người thích hợp, nếu không tìm được, hôn nhân của Bình Tinh sẽ theo sự sắp xếp của gia đình. Một ngày làm việc hơi có chút căng thẳng, nàng nghĩ đến người triền miên trên giường hôm qua. Cô ta là ai?
Lại nói tới Thoại Mỹ, vừa tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong buồn tắm, nữ nhân kia thì không thấy đâu ,cô đứng dậy đi ra ngoài đến bên giường phía dưới đệm là vệt máu đỏ tươi cùng dấu vết hoan ái của Bình Tinh và cô đêm qua. Trên bàn là một chiếc hộp rất to, bên trong có một bộ vest, sơ mi, quần áo, nhìn thấy đúng cỡ của cô. Trên đó kẹp một mảnh giấy.
"Cảm ơn Chị, hi vọng sẽ ... gặp lại." Nàng để lửng dấu ba chấm. Thoại Mỹ nhíu mày suy nghĩ. Cô gái này thật quả thú vị đi, trước khi đi còn tặng có bộ âu phục. Cô rút trong tủi áo ra chiếc bút, điền một chữ vào chỗ chấm lửng.
Đi ra bên ngoài, hai vệ sĩ áo đen hôm qua cúi chào Thoại Mỹ, còn đưa cô xuống tận nhà xe.
Thoại Mỹ băn khoăn, chẳng lẽ...khách sạn này có lệ phòng tổng thống phải có người canh giữ sao? Nhưng phòng tổng thống thường chỉ để cho chủ khách sạn ở thôi chứ Hay trong khách sạn này có hai phòng tổng thống? nếu vậy thì thật khổ cho lũ bạn của cô rồi.
Tới công ty, mọi người một câu Cổ tổng hai câu Park tổng các chàng trai xung quanh liếc mắt đưa tình liên tục, Thoại Mỹ chỉ mặc kệ quay đi. Cô là con rùa vàng trong mắt bao nam nhân, cô luôn lạnh lùng như vậy. Mọi người muốn nhìn thấy nụ cười trong cổ, chắc phải tồn không ít công sức mà vẫn không thể làm được.
"Thoại Mỹ, thế nào? Đêm qua vui chứ"- Trân Trân - trợ lí, cũng là bạn tốt của Thoại Mỹ vui vẻ hỏi. Cô ta không biết rằng do âm thanh quá ồn ào nên sự nhầm lẫn tại hại đã nó ra.
Thoại Mỹ lắng lặng nhấp một ngụm cả phê, nhìn Trân Trân mang theo ý cười
"Rất tốt, cậu rất biết lựa chọn, rất biết đầu tư nghe Thoại Mỹ khen, Trân Trân cũng không nói gì nhiều, chỉ vỗ vai Thoại Mỹ cười
"Rất tốt, rất tốt."
Thoại Mỹ ngồi trên ghế da, nhớ tới Bình Tinh, cô còn chưa biết tên nàng là gì, nhưng cô có linh cảm, bọn họ chắc chắn sẽ gặp lại. Thoại Mỹ chợt dừng lại một lát, lấy trong cặp ra một tập tài liệu.
"Thoại Mỹ, cậu xem đi, đây là mấy bản kế hoạch và hợp đồng theo ý cậu, tôi đã chuẩn bị xong. Nhưng cậu chắc chứ? Vì nghe nói nữ tổng giám đốc bí ẩn của Kim Thị rất khó chiều, cô ta sẵn sàng quăng tiền đi chứ không thêm thu lại mấy đồng tiền không đáng đâu. Tập đoàn Hàn Thị đề ra mức giá rất cao, bình thường nếu chỉ hợp tác theo kiểu một chút, Kim Thị chỉ nhận được 20% vì hợp tác không đáng kể, nhưng đăng này, Hàn Thị lại trả cho Kim Thị 50%, theo kiểu hợp tác song phương ấy. Lãi nhiều như thế mà Kim Thị còn không đồng ý."- Trân Trân khó chịu kể lể- "tuy một phần là do Hàn Thị mới thành lập, nhưng nghe nói cô ta không thích lũ ngựa non háu đá. Nếu hợp tác không thành công, chẳng phải Kim Thị phí công vô ích hay sao?"
Thoại Mỹ gật đầu, cầm mấy bản kế hoạch lên.
"Tôi biết, nhưng Trân Trân, cậu nên nghĩ cho kĩ. Chúng ta là Diệp thị, thành lập cũng cùng thời với Kim Thị, chúng ta và Kim Thị tuy tương đương nhau là bất động sản và đa lĩnh vực nhưng mới chỉ hợp tác giữa các công ty con với nhau, cũng có thể coi là có hợp tác. Hơn nữa, dự án của chúng ta yêu cầu hợp tác song phương, hai bên cùng có lợi. Lại là dự án lớn, thu nhập cũng cao, hai tập đoàn Diệp thị và Kim Thị gặp nhau chẳng phải trở thành cá gặp nước sao? Chẳng những đem về lợi nhuận cao mà còn tăng cổ phần cổ phiếu."- Thoại Mỹ vỗ vai Trân Trân- "yên tâm, tôi đã nghĩ kĩ rồi. Vả lại, tôi rất tốt chuyện đàm phán. Lần này tôi sẽ đích thân đi. Dự án nhỏ thì có thể Kim tổng chỉ đứng sau chỉ đạo, còn đây là dự án lớn, chắc chắn cô ấy sẽ tiếp chuyện chúng ta."
Nghe danh nữ tổng giám đốc Kim Thị đã lâu, Thoại Mỹ không khỏi tò mò. Một nữ tổng được bao trong bức màn tối đen liệu bao giờ xuất hiện? Kể cả những người trong Kim Thị cũng khó mà gặp được, những quan chức cấp cao trong tập đoàn cũng chỉ may mắn được nói chuyện với tổng giám đốc quả màn hình tối đen.
"Thoại Mỹ, tôi nghe nói không khí trong phòng họp và đàm phán bên đó không khác gì ngục Diêm La đâu."- Trân Trân khẽ rùng mình- nghe nói bên đó có cô giám đốc nhân sự do quá sợ hãi vì độ lạnh trong giọng nói của Kim tổng ở đó mà ngất cả ra đấy. Vị nữ tổng giám đốc kia quả rất đáng sợ và bí ẩn, chả ai nhìn được cô ta dù chỉ là một ngón tay."
Diệp Thoại Mỹ giương mi, đứng dậy đi ra chỗ cửa kính nhìn xuống dưới. Hôm nay thật rất đông, cô nhớ lại nữ nhân đêm qua, có phần lành lạnh giống với nữ tổng giám đốc kia. Rồi cô lại lắc đầu kêu tham không thể. Vị tổng giám đốc kia quá kín tiếng, chắc chắn không thể sống buông thả như cô gái kia.
"Tôi đã quyết, lịch đã hẹn từ tuần trước, sáng mai chúng ta sẽ tới đó."
Không làm cách nào khuyên nổi Thoại Mỹ. Trân Trân cũng đi ra ngoài luôn. Ngày mai sẽ vô cùng khó khăn đây.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đôi lời tâm sự của ad : đau lưng đau vai quá , mọi người tô đậm ngôi sao ủng hộ tui đi huuu
Cảm ơn mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro