Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4



Diệp Đỉnh Chi mơ mơ màng màng mở mắt ra, anh vô thức muốn đưa tay che mắt lại, lại phát hiện cơ thể bị ôm chặt. Anh giật mình nhìn xuống, thì ra là Bách Lý, sau đó ánh mắt anh ngước lên, Bách Lý đang ngủ say, lặng lẽ ngủ trong vòng tay anh, cả hai đều.....không mặc đồ.

Hơi thở của Diệp Đỉnh Chi như ngưng trệ, ký ức tối qua hiện lên trên khuôn mặt anh. Anh uống rượu, sau đó... sau đó anh mất kiểm soát.

Sửng sốt một hồi, anh mới tỉnh táo lại, cẩn thận muốn rút tay ra, nhưng tay chân của Bách Lý Đông Quân đều quấn quanh người anh, hay khi còn nhỏ cậu đến phủ tướng quân chơi, cậu luôn ngủ gần anh ấy như thế này. Khi đó, Diệp Đỉnh Chi trêu chọc rằng cậu trông giống một cô bé và sau này anh ấy phải chăm sóc cô ấy thật tốt.

Anh từ từ thả từng ngón tay ra khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo. Anh vẫn do dự bước ra khỏi phòng, chỉnh lại tư thế và đắp chăn cho cậu, sau đó mới rời đi.

Bách Lý tỉnh dậy thì Diệp Đỉnh Chi đã rời đi, chỉ có đồ ăn mà anh yêu cầu mang đến. "Đồ vô trách nhiệm, đồ đáng ghét, đồ tồi". Bách Lý không ngừng mắng tên nào đó tối qua làm cậu đau eo, giờ thì mất hút.

Cậu vừa dứt lời thì Lãng Quả đẩy cửa bước vào. Cô thấy cậu chỉ mặc một bộ đồ mỏng, trên cổ còn có vài vết xanh tím.

Nhưng Lãng Quả trên mặt hiển nhiên rất vui mừng, còn có chút..... hơi mất liêm sỉ. Đại khái là biết chuyện tối qua xảy ra, cô cung kính gọi một tiếng "Phu nhân", trong tông giọng vẫn lộ rõ ý cười. Sau đó rót một tách trà đưa cho Bách Lý: "Phu nhân, người đói bụng chưa, mà không đói cũng phải ăn, tối qua mất nhiều sức như vậy, eo......" Cậu vội đưa tay bịt miệng cô lại, cô gái này, sao có thể nói hết ra như thế, làm cậu ngại chết rồi. Lãng Quả đưa tay cậu xuống "hì hì, phu nhân ăn trước đi". Sau đó có người đưa cơm tới.  "Lãng Quả đi hâm nóng cho phu nhân."

Bách Lý còn chưa kịp nói một lời, Lãng Quả mới chạy ra ngoài, cho đến khi Bách Lý thân thể mệt mỏi đứng dậy, mặc quần áo đi ngang qua gương, vô tình nhìn thấy vết đỏ trên cổ mình, lại không tự chủ được mắng tên tối qua làm cậu ra nông nỗi này.

Trên mặt có cảm giác nóng rát, cậu đi đến bàn uống hai cốc nước mới thấy dễ chịu hơn, Lãng Quả liền bưng đồ ăn ra: "Phu nhân, mời dùng bữa."

Bách Lý Đông Quân lúng túng hắng giọng, lựa chọn đổi chủ đề: "Tông chủ các ngươi đâu?"

"Tông chủ hiện đang xử lí việc trong giáo phái."

Bách Lý trầm tư gật đầu, sau khi ăn một miếng thịt liền vui vẻ hơn một chút.

Tuy nhiên, đêm đó Diệp Đỉnh Chi không quay lại ngủ. Bách Lý ra ngoài tìm kiếm nhưng không tìm thấy ai. Đành buồn bã quay lại phòng.

Ngày thứ hai, thứ ba cũng vậy.....
Cậu thực sự giận anh rồi, hôm nay nghe Lãng Quả nói anh có cuộc họp với tất cả mọi người ở Thiên Ngoại Thiên. Cậu không chần trừ mà muốn tới đó. Bách Lý còn đặc biệt chọn một bộ quần áo đẹp đẽ, một bộ áo bào màu xanh trắng, cộng thêm một thanh kiếm và áo choàng nhung cáo do Diệp Đỉnh Chi đưa cho.

Cậu ngạo nghễ xuất hiện trong mắt mọi người, nghe mọi người bàn tán nhưng không mấy quan tâm.

"Nghe nói tông chủ mấy ngày trước mang về một người, vẫn luôn ở Lăng Nguyệt Phúc Địa, không biết đây có phải là hắn hay không."

"Đúng đúng, ta cũng nghe nói qua, cái gì mà tông chủ sủng ái, chưởng môn...sợ vợ..."

Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu đứng ở phía sau, nhìn Bách Lý Đông Quân lọt vào tầm mắt của mọi người. Khi nghe thấy mọi người đang nói chuyện, họ đều biết rằng đó là Bách Lý Đông Quân, nhưng họ không tin. Tông chủ thích nam nhân, chẳng phải là tông chủ thích Dịch Văn Quân sao???

Đúng lúc mọi người đang thắc mắc người thì Bách Lý đột nhiên lên tiếng, như bị oan uổng: "Giáo chủ của các ngươi là cầm thú, hắn lấy danh nghĩa sư huynh dụ ta đến đây, nhốt ta lại. Ở đó, ta suốt ngày bị tra tấn, hơn nữa..."

Diệp Định Chi đã theo dõi Bách Lý ba ngày nay, chỉ là muốn xem cậu định làm gì. Rõ ràng anh mỗi ngày đều trở về Lăng Nguyệt Phúc Địa, tuy rằng không vào phòng, nhưng không có nghĩa là anh không về. Hơn nữa, anh giam cậu khi nào, nếu cậu bị giam, hôm nay làm sao có thể xuất hiện ở đây mà nói xấu anh như vậy???

Núp sau đám đông và xem cậu bày trò, anh muốn xem người này có thể nghĩ ra những trò gì. "Nhóc con nghịch ngợm"

"Hắn ra lệnh cho cung nữ gọi ta là phu nhân, nhưng đằng sau lại làm một việc vô nhân đạo, hắn chỉ muốn nhốt ta ở đó, làm công cụ để xả giận..."

Mọi người đều thì thầm to nhỏ về việc này. Bạch Phát Tiên kéo nhẹ tay áo Tử Y Hầu "Ngươi có thấy tông chủ có chút....biến thái không" Tử Y Hầu giật mình, lại được cả tên ngốc này nữa, có thấy ai bị giam cầm, bị tra tấn mà vẫn lành lặn thế không. Gõ nhẹ đầu của Bạch Phát Tiên nói: "Tên ngốc." "Sao ngươi mắng ta." "Ta xin lỗi, đừng giận mà."

Lãng Quả thấy hành động này hơi quá, sợ tông chủ thực sự trách phạt, liền đưa tay kéo lấy ống tay áo Bách Lý, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, chúng ta trở về đi..."

"Ngươi đã gặp Diệp Đỉnh Chi chưa?"

Lãng Quả lắc đầu.

Bách Lý tựa hồ có chút tức giận, lần này cậu thật sự khóc nói: "Diệp Đỉnh Chi, có gan thì có thể đi ra, dù có dám làm hay không, ngươi cũng không phải quân tử."

Diệp Đỉnh Chi từ phía sau đám người nhảy lên, đáp xuống trước mặt Bách Lý, còn chưa kịp nhìn rõ, đã có người ôm cậu vào lòng, trong phút chốc, mặt cậu đỏ đến tận cổ.

"Thả ta ra, thả ta đi! Buông ra..."

"Không phải ngươi đang tìm ta sao? Nếu ngươi nói ta là cầm thú, vậy ta sẽ cho ngươi xem cầm thú là như thế nào!"

Nói xong liền đem người bế lên, lúc đi ngang qua Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu, họ hơi dừng lại, cả hai ngượng ngùng sờ mũi cười nói: "Tông chủ, bộ người không sợ Bách Lý Lạc Trần biết tin cậu ấy bị bức đến khóc như bây giờ sẽ liều mạng san bằng luôn Thiên Ngoại..." Bạch Phát Tiên chưa nói hết liền bị Tử Y Hầu chặn lại, tên ngốc này có cần nói trước mặt tông chủ vậy không.

Bất quá, Diệp Đỉnh Chi sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, anh cũng không có để ý tới, chỉ bế người đi về phía Lăng Nguyệt Phúc Địa.

Thấy có gì đó không ổn, Bạch Phát Tiên nói với những người có mặt: "Cuộc họp hôm nay kết thúc, không được phép thảo luận thêm nữa!"

Lần này bọn họ thành thật, một người đứng, một người ngồi, cũng không để ý tới đối phương, thật sự giống như một đôi vợ chồng trẻ đang cãi nhau.

Diệp Đỉnh Chi vốn tưởng rằng lúc trở về Bách Lý sẽ dùng chuyện này tố cáo anh, nhưng anh lại không muốn làm cho cậu khóc.

Tiểu Bách Lý nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, khóe miệng giận dữ mím lại, hai mắt đỏ hoe, nhìn vào... khiến người ta cảm thấy đau lòng.

"Đông Quân, ta..."

Anh còn chưa kịp nói gì đã bị giọng nói nghẹn ngào của Bách Lý cắt ngang: "Ta....ta biết mình không nên làm như vậy.... Ta cũng biết huynh đang giận ta, nhưng ta... ta thật sự không nhịn được nữa, Vân... Vân ca, huynh đừng giận ta được không..Ta đã sai rồi..."

Muốn khiến Tiểu bá vương thành Càn Đông nói "Ta sai rồi" còn khó hơn lên trời, nhưng hiện tại lại xin lỗi anh. Đông Quân của anh chưa bao giờ phải xin lỗi, cậu có thể làm bất cứ điều gì với anh, anh cũng sẽ không giận cậu. Mấy hôm nay anh chỉ cảm thấy mình không biết phải đối mặt thế nào, sợ cậu khi tỉnh dậy sẽ giận mình nên mơi không gặp cậu, vậy mà lại làm cậu hiểu lầm, còn khiến cậu khóc đến như vậy.

"Đông Quân..."
"Từ nay ngươi có thể tuỳ ý đi lại trong Thiên Ngoại Thiên, làm gì cũng được..." ""nếu muốn làm phu nhân của ta vậy phải ở đây cùng ta"". Chỉ là anh không nói ra câu sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #diepbach