Chương 4: Tần gia gà bay chó sủa
" Là tên háo sắc không có liêm sĩ nào dám chạy đến nhà của ngươi giở trò lưu manh."
Nam tử xắn tay áo lên, hùng hổ muốn xông vào nhà giáo huấn người, bị Tần Tiểu Mãn kéo ra ngoài cửa: " Ai cần ngươi lo chuyện bao đồng, đó là nam nhân hôm nay chính ta vừa tìm được!"
Nam tử ngạc nhiên nói: " Ngươi để nạn dân đến nhà mình ở rồi!"
" Đúng vậy, nhà ta có nhiều phòng trống, thêm người vào ở ta vui vẻ. Đáng lẽ tìm không được con rể tới cửa, này là cầu gì được nấy, vậy là tốt rồi! Đi miếu cầu Bồ Tát cũng không linh nghiệm đến vậy."
" Ngươi....., ngươi một cái trong sạch tiểu ca nhi tìm một nam nhân đến nhà, này giống cái gì."
" Ta nhìn giống như cần một người ngoài như ngươi đến quản?"
Nam tử lo lắng nói: " Việc này không hợp lễ nghĩa, người bên ngoài sẽ nói ra sao."
" Người bên ngoài không lo cho bữa cơm của ta, ta còn sợ họ nói cái gì. Sau này hắn là tướng công của ta, sống chung không có gì không tốt!"
Đỗ Hành nghe thấy bên ngoài cãi nhau gây gắt, hắn khập khiễng lê bước ra ngoài.
Nam tử nhìn hắn đi đường ngã nghiêng, tập tễnh, càng trừng mắt mà nhìn.
Chỉ vào Đỗ Hành nói: " Ngươi muốn tìm người ở rể, người này tứ chi không lành lặn là một người què làm sao mà được!"
Tần Tiểu Mãn bị quấn đến cọc, thẳng mặt nói: " Ngươi chê người ta què, cũng được, ngươi có thể cưới ta không? Hay là ngươi có thể tới cửa ở rể?"
Nam tử một hồi liền mất khí thế, lời đến miệng mà nói không ra.
Đỗ Hành cũng là nam nhân, tự nhiên cũng nhìn ra manh mối. Thấy Tần Tiểu Mãn thật sự cáu rồi, bên ngoài mưa bụi cũng lớn hơn, chỉ một lát trên đầu như phủ một lớp đường trắng.
Hắn hỏi: " Đây là ai?"
Nam tử nhìn khuôn mặt của Đỗ Hành xiếc chặt quả đấm: " Ta là anh trai của Tiểu Mãn."
" Bớt nhận thân ở đây giùm, ta cũng không phải em trai ngươi. Ngươi đi nhanh đi, bọn ta còn phải ăn tối nữa."
Tần Tiểu Mãn đẩy Triệu Kỷ ra ngoài sân rồi đóng cổng lại, cho dù hắn có gõ cửa cũng không mở.
Triệu Kỷ không còn cách nào, chỉ có thể đến cổng đá trước sân và gào lên: " Tiểu Mãn, ngươi đừng hồ đồ!"
Tần Tiểu Mãn lười quan tâm hắn, gọi Đỗ Hành đi vào nhà.
Bên ngoài Triệu Kỷ sốt ruột, chỉ thấy hai người dắt nhau vào nhà, rồi lại bí bách cả người không biện pháp, mấy lần gọi lớn không người trả lời. Hắn quay người hướng theo con đường nhỏ mà đi về phía trước, nữa khắc sau thì đến một hộ gia đình.
Triệu Kỷ giơ tay gõ cửa bang bang: " Tần nhị thúc, có nhà không!"
Không lâu sau, một người đàn ông có cánh tay và bộ ngực rất cường tráng đi ra, trong lúc đi đường cánh tay đung đưa làm người ta thấy được thân thể cường tráng và lực lưỡng. Ngày đông mưa dầm rả rích nhưng không hề mặc áo bông dày, chỉ mặc một kiện trung y mùa thu, đứng trong mưa cũng không nhiếu mày lấy một cái.
Dưới hàng lông mày rậm là một đôi mắt sáng sắc bén, ánh mắt đó sắc nhọn lạnh lẽo như một thanh đao, nhìn từ xa đã biết người đàn ông vạm vỡ này có thể doạ khóc trẻ con.
Nhìn thấy người dầm mưa đi đến là Triệu Kỷ, Tần Hùng nhăn mày, kéo cửa ra và hỏi: " Mưa lớn như vậy, Kỷ tử sao lại đến đây?"
Triệu Kỷ lo lắng nói: " Tần nhị thúc người mau đi khuyên bảo Tiểu Mãn đi, y mang một người nam nhân về nhà nói là để làm con rể! Nam tử đó rất gầy, nhìn giống y chang con khỉ, còn là một người què!"
Tần Hùng nghe nói cháu của mình tìm về một nam nhân, đầu mày nhăn lại: " Còn thật là tìm người ở rể?"
Dạo trước người trong thôn bàn tán về ca nhi lớn tuổi thôn bên cạnh tìm một nạn dân đến ở rể, hắn có nghe Tiểu Mãn nhắc đến là nó cũng có ý định tuyển một người, này mới không bao lâu, động tác còn nhanh như vậy.
Tần Hùng thật ra cũng không gặp Triệu Kỷ nhiều, thằng nhóc này còn quản đâu đâu việc lông gà vỏ tỏi của Tiểu Mãn, việc có gấp cũng gấp không được, nam nhân như vậy cũng không phải thứ tốt lành gì.
Có điều Tiểu Mãn tìm một nam nhân về nhà nói đến cùng cũng là một việc lớn, hắn nói: " Để ta đội nón rồi qua nhìn xem."
Triệu Kỷ nhìn người nọ dáng vẻ chậm chạp, lo lắng nói: " Hai người sợ là ở cùng nhau được mấy ngày rồi, ta lúc nãy nhìn thấy áo lót của họ được giặt sạch phơi ở dưới mái hiên, vào nhà cũng lôi lôi kéo kéo, xúi giục Tiểu Mãn đem ta nhốt ngoài sân."
Tần Tiểu Mãn là một người bướng bỉnh, một ca nhi nhất định phải ở lại canh giữ ngôi nhà mà cha mẹ để lại, từ nhỏ đến lớn không ít lần làm việc khác người, cùng nam tử đánh nhau là việc như cơm bửa.
Tần Hùng đã quen với những việc rắc rối, cũng không kinh ngạc gì mấy nhưng nghe đến đồ lót của nam nhân được phơi dưới mái hiên, bản thân chỉ có mấy đứa con, liền cảm thấy không ổn.
Tuy nói gia đình ở trong thôn không để ý như người trong thành, thường là việc như goá chồng tái hôn, trong thành thịnh hành là hoà ly nhưng những việc đó cũng không phải là thành thân, đến cùng thì Tiểu Mãn cũng là một ca nhi trong sạch, nhỡ như tìm đến một người không tốt sau này muốn tìm người khác là rất khó.
" Đứa bé này !"
Trong nhà tự nhiên cũng có người nghe được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, vợ của Tần Hùng Lý Vãn Cúc vì nghe được náo nhiệt mà từ phòng bếp đội gió lạnh đi ra.
Bà ở dưới mái hiên một bên gỡ hạt bí một bên nhìn chồng mình lấy nón trên vách tường mà khuyên nhủ:
" Áo tơi cũng mặc vào đi, mưa lớn như vậy, Tiểu Mãn cũng thật sự là một cái không bớt lo, trước đây ngươi còn muốn đón nó về nhà mà chăm sóc, nếu như thật sự đón về thì nhất định trên lưng cõng không ít việc."
Tần Hùng trừng mắt nhìn Lý Vãn Cúc.
Nhìn thấy chồng mình mặc áo tơi đội nón rồi vô cùng lo lắng cùng Triệu Kỷ rời đi, Lý Vãn Cúc nhìn thấy ca nhi nhà mình cũng đứng lên đi ra, bà liền đem việc gỡ hạt bí để vào tay ca nhi, nói: " Cha ngươi còn trừng ta, thật là một cái không có lương tâm."
Nói rồi lại cười lên: " Tiểu Mãn này thật là có thể gây chuyện rắc rối, nghe lời mấy bà tám trong thôn còn thật sự tìm một nam nhân về."
Tần Tiểu Trúc nói: " Tiểu Mãn ca luôn là một người có chủ ý, tính lại bướng việc gì y không làm ra được. Xung quanh thôn không ai muốn y, không mặt dày tìm người ở rể vậy cả đời này chẳng lẽ ở goá đến già."
Mẹ con hai người cười một hồi mới rụt cổ đi vào nhà.
" Là đến mùa hạt dẻ rồi." Đỗ Hành nhìn mưa nhẹ bên ngoài ngôi nhà, cảm khái hỏi một câu.
Tần Tiểu Mãn đang định múc cơm vào trong bát liền dừng một chút, y đang muốn nói, thì nghe Đỗ Hành hỏi: " Người vừa nãy thích ngươi?"
" Trong não ngươi chỉ biết đến việc thích hay không thích thôi có phải không."
Tần Tiểu Mãn thêm cơm vào chén đặt trước mặt Đỗ Hành, lại lấy một đôi đũa đưa qua.
Nghĩ nghĩ rồi giải thích nói: " Cha ta lúc còn sống cùng Triệu gia qua lại nhiều, miệng nói đợi bọn ta lớn sau đó thành thân."
Đỗ Hành giữa mày động một cái: " Vậy các ngươi là cãi nhau, đem ta về chọc tức hắn?"
" Ta cũng không phải đứa trẻ, có thể ấu trĩ như vậy sao, ta có thể không hiểu một số việc nhưng cũng không có ngốc." Tần Tiểu Mãn ăn vài đũa cơm, không nhìn ra đau lòng chỉ có không kiên nhẫn mà nói: " Sau khi cha ta qua đời Triệu gia liền không nhận những việc này."
Đỗ Hành không hiểu: " Tại sao?"
Tần Tiểu Mãn nhìn Đỗ Hành giống như nhìn tên ngốc: " Ta tính tình kém lại còn ngang ngược, bia miệng ở trong thôn vốn là không tốt, trước đây khi cha ta còn sống người khác nễ mặt cha ta, cha ta đi rồi tự nhiên là không ai nhìn trúng ta."
" Triệu gia trong thôn gia cảnh không tồi nhưng chỉ có một đứa con trai, Triệu nương tử không muốn con trai mình lấy vào cửa loại như vậy cũng là chuyện thường, có cơ hội nuốt lời tự nhiên là không bỏ qua."
" Cũng không trách Triệu gia, ai không phải cân nhắc một phen đem cuộc sống sống cho thật tốt, Triệu gia không nhận cọc hôn sự này cũng thôi đi, sau đó ít qua lại là được. Nhưng Triệu Kỷ nhất định muốn hỏi han ân cần làm những việc không cần thiết, mẹ hắn biết rồi lại chỉ tay vào ta, mắng ta câu dẫn con trai bà ta, phiền người cực kỳ."
Đỗ Hành cau mày, mặc dù hắn và Tần Tiểu Mãn mới quen biết cũng không bao lâu, nhưng khi tiếp xúc một thời gian ngắn hắn phát hiện thiếu niên có chút lớn này đã đem tình người ấm lạnh xem đến mười phần bình thản.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, Đỗ Hành nói : " Vậy lần sau hắn đến làm phiền ngươi, ta giúp ngươi đuổi hắn đi."
Tần Tiểu Mãn nghe được lời nói này liền vui vẻ: " Cũng được đó, nhưng dáng vẻ này của ngươi có thể doạ nạt ai. Triệu Kỷ chân tay lành lặn còn là cái nhanh nhẹn, ngươi chân cẳng không linh hoạt thì đừng nói đến nữa."
Đỗ Hành muốn nói nhát gan nguyên nhân là do tính cách cùng thân thể không liên quan, lời còn chưa ra liền nghe thấy ngoài sân truyền đến thùng thùng thùng mấy âm thanh gõ cửa nặng nề.
Cảm giác rằng ván cửa sẽ bị đạp đổ bởi sức lực mạnh.
" Trong một ngày mà không được lấy một lúc an nhàn!" Tần Tiểu Mãn nghe thấy âm thanh đùng đùng liền buông xuống chén đũa, mặt mày khẽ động: " Triệu Kỷ này là cháu của con rùa, nhất định là đi cáo trạng với nhị thúc của ta rồi!"
" Khoan, trước tiên ngươi đừng ngồi đây, màu vào phòng trốn đi, vào trong nhớ đem cửa khoá lại, bất kể bên ngoài phát sinh chuyện gì cũng đừng đi ra."
Một bên nói, một bên Tần Tiểu Mãn đem Đỗ Hành từ bàn cơm kéo lên đẩy vào trong phòng.
Đỗ Hành mặt đầy nghi ngờ: "Tại sao?"
" Nhị thúc ta là đồ tể, nữa đời người làm nghề giết mổ gia súc, rất là nóng tính! Thúc ấy nếu muốn ra tay, với cái thân thể này của ngươi có thể chịu mấy lần?"
Tần Tiểu Mãn đem cửa kéo lên: " Tất cả ngươi nghe theo ta là được, cài then cửa lại đi."
Không đợi Đỗ Hành nói chuyện, hắn liền nghe thấy Tần Tiểu Mãn rời nhà đi ra ngoài rồi, mà đúng lúc này bên ngoài sân truyền vào tiếng gào to thô lỗ: " Mãn ca nhi, mau mở cửa!"
" Nhị thúc muốn làm gì nha! Ta đang ăn cơm tối."
" Ngươi đem nam nhân về nhà? Người đâu!"
Đỗ Hành ở trong phòng nghe tiếng bước chân, nghe tiếng bước ngày càng rõ.
Tần Tiểu Mãn trừng mắt nhìn Triệu Kỷ đứng phía sau Tần Hùng: " Chỗ nào có nam nhân."
" Chén cơm đều là hai cái, ngươi còn không chịu nhận."
Tần Hùng vào cửa ngẩng đầu đã thấy dưới mái hiên phơi quần áo, cũng không nhìn thấy áo lót, nhưng trước khi vào đã có chủ ý, bực tức xoẹt cái tăng vọt: " Quần áo đều đang phơi dưới hiên, ngươi muốn nói cái gì!"
Tần Tiểu Mãn nói: " Trời mưa...quần áo không treo ở mái hiên còn có thể treo ở đâu."
" Ngươi! Ngươi còn lý lẽ thật mạnh." Tần Hùng tức giận vung tay một cái, mắt không nhìn nổi người, hùng hổ ở trong nhà tìm kiếm một vòng: " Người đâu, trốn trốn núp núp làm cái gì, đem hắn ra đây!"
Tần Tiểu Mãn nhịn không được nói, đó nhị thúc y đang tìm trong nhà, bản thân dứt khoát ngồi xuống bàn từ từ ăn cơm.
" Tiểu Mãn, ngươi đừng chọc nhị thúc tức giận nữa, nhị thúc đều vì tốt cho người, ngươi mau đem người đó ra đi."
Tần Tiểu Mãn quăng đôi đũa lên bàn: " Người còn có mặt mũi mà nói!"
Y làm ra vẻ muốn đi đến trước mặt chọc Triệu Kỷ lần hai, nhưng bị Tần Hùng túm lại.
" Nếu không phải Kỷ tử đến nói ta còn không biết những việc này." Tần Hùng nhìn y với cái dạng này lại càng tức: " Ngươi đúng là vô pháp vô thiên! Đem một người nam nhân về nhà lâu như vậy, truyền ra ngoài còn ai dám cưới ngươi!"
Tần Tiểu Mãn cũng rất tức giận: " Truyền hay không truyền ra ngoài cũng không ai cưới con, con cũng chỉ vì cuộc sống sau này mà tính toán."
Tần Hùng nói: "Ta đi đường nhiều hơn ngươi, ngươi muốn tìm người tới cửa ở rể ta nghe ngóng thay ngươi là được, cần đến ngươi một cái ca nhi tự mình đi tìm? Đến lúc tìm về một người tâm tư không đàng hoàng rồi làm sao thu xếp!"
" Là sống cùng với con, cũng không phải sống cùng nhị thúc, tại sao con không thể tự mình chọn."
" Ngươi đây là nghĩ ta không dám đánh ngươi đúng không?"
Tần Tiểu Mãn buông đũa xuống: " Vậy nhị thúc đánh con đi, dù sao thì con cũng sẽ phản kháng."
" Ngươi ca nhi này! Gậy trúc của ta đâu rồi ta!"
Tần Hùng tức giận mắt thường có thể nhìn thấy, Triệu Kỷ vốn là muốn đi lên phía trước khuyên nhủ một chút, nhưng nhìn thấy Tần Hùng nóng nãy như vậy lại co rúm ở cửa không dám mở miệng, chỉ còn lại một đầu đầy đạo lý.
Trong phòng một trận gà bay chó sủa.
Tần Hùng tìm không ra gậy trúc, chuyển thành cầm cái đế giày định cho đế giày chào hỏi thân thể Tần Tiểu Mãn, Tần Tiểu Mãn cũng không phản kháng, cứ cắm cổ ngồi ở bàn.
Tần Hùng là một cái tính tình thô bạo, đế giày bốp một tiếng nện ở trên người, Tần Tiểu Mãn không nhăn mày lấy một cái và cũng không cảm thấy đau.
Đang lúc bối rối, ngẩng đầu liền thấy Đỗ Hành đứng đằng trước y, đế giày có thể đem người đánh đến đau rát đang nằm ở trên bả vai Đỗ Hành.
Tần Tiểu Mãn mở to đôi mắt, không tin được mà nhìn người đứng đằng trước.
" Muốn đánh thì đánh ta đi, y chỉ là đứa bé không hiểu chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro