Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Ăn Tết

 “ Tranh chữ của tiên sinh nhà ta rất đẹp, rất nhiều người muốn mua đó, hiện tại chỉ còn ba bức mà thôi."

" Ngài đưa 18 văn là được, bán rẻ để mau hết mà về, nhìn trời này chắc tuyết sắp rơi rồi."

Tần Tiểu Mãn nhẹ chân bước tới, thật sự không có nhìn sai, thấy tiểu tử này vậy mà lại rao hàng, buôn bán cũng được lắm, luôn có người đến hỏi giá.

Y kiên nhẫn chờ, thấy khách đi hết mới bước qua.

Hôm nay Vương Trụ Tử bán tranh tết không ít, đang lúc vui vẻ bỏ tiền vào túi, suy nghĩ bán tranh xong sau đó mua chút gì đó chuẩn bị ăn Tết, sau vai bị vỗ một cái, không lạnh không nhạt mà nói một câu: " Ngươi đang bán cái gì vậy?"

" Tiểu, Tiểu Mãn ca!"

Quay đầu thấy người vỗ là y, tim Vương Trụ Tử đập thình thịch, nó liền đem túi tiền ôm chặt lại.

Tần Tiểu Mãn thấy động tác của nó, nhăn mày nói: " Ngươi làm gì vậy, giống như ta muốn cướp tiền của ngươi không bằng."

" Không, không."

" Sao ngươi đột nhiên đi bán tranh tết, ở đâu ra vậy?"

Vương Trụ Tử liền nói: " Ta lấy từ hiệu sách ra bán."

Tần Tiểu Mãn nhìn người một cái, y cũng không có dễ lừa, đúng là có thể lấy tranh từ hiệu sách ra bán nhưng phải lấy giá thấp mới có thể bán ra 18 văn được, lấy một bức giá rẻ cũng chỉ rẻ hơn 1 hoặc 2 văn, tiểu tử này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy .

" Còn giấu, ta đã biết cả rồi, được nha, hai người các ngươi còn lén sau lưng ta...."

Lời Tần Tiểu Mãn còn chưa nói hết, Vương Trụ Tử lập tức nói: " Không phải, Hành ca không phải cố ý giấu huynh đâu."

Nghe câu này, Tần Tiểu Mãn nhíu mày: " Còn đúng thật là Đỗ Hành đưa ngươi bán!"

Y đoán việc này cùng Đỗ Hành có liên quan, không ngờ tiểu tử này nhát như vậy doạ một chút liền khui ra.

Vương Trụ Tử phát giác mình lỡ lời, liền ngậm miệng lại.

Tần Tiểu Mãn lạnh giọng nói: " Còn không thành thật khai báo!"

Vương Trụ Tử bị Tần Tiểu Mãn rít lên mà run cầm cặp, tóm lại là nó sợ y, liền đem chuyện Đỗ Hành vẽ tranh Tết đưa nó đi huyện thành bán khai ra tất cả.

" Tiểu Mãn ca huynh đừng trách Hành ca, nam nhân nói chung cũng cần có chút tiền phòng thân bên người có đúng không, Hành ca lại là người què chân cẳng không tiện nhưng huynh ấy vẫn có khả năng kiếm tiền, trong thôn chúng ta mấy người có thể sánh bằng."

Tần Tiểu Mãn nhìn Vương Trụ Tử: " Ta còn cần ngươi dạy sao."

Vương Trụ Tử liền câm miệng.
Tần Tiểu Mãn nghĩ nghĩ: " Hôm nay buôn bán thế nào?" 

" Vào huyện thành ngày cuối của năm, buôn bán tốt hơn so với mấy lần trước, chỉ còn lại hai bức chắc sẽ nhanh thôi, một lát nữa là bán xong.

Tần Tiểu Mãn đáp một tiếng: " Vậy ngươi bán tiếp đi."

Vương Trụ Tử thấy Tần Tiểu Mãn không có tức giận, thở ra một hơi, ôm tranh lên đang muốn đi, không biết nghĩ đến cái gì, bịch bịch chạy đến trước mặt Tần Tiểu Mãn: " Tiểu Mãn ca, việc này huynh có thể đừng nói với Hành ca không, nếu không khẳng định huynh ấy sẽ không để ta giúp huynh ấy bán nữa.

" Qua Tết còn người muốn mua tranh Tết à."

" Năm sau, năm tới nữa mà."
  

Tần Tiểu Mãn muốn nói việc sau này ai biết sẽ ra sao giống như việc làm tương của bọn họ vậy, cũng muốn hôm nay bán rồi lần sau lại bán kết quả mới bán không được bao nhiêu tiền đã bị người khác học được cách làm, rồi họ lại kiếm được một khoản to.

" Được thôi, cái gì ta cũng không biết."

Vương Trụ Tử nghe vậy cười lên: " Cảm ơn Tiểu Mãn ca."

Nhìn thấy người đi rồi Tần Tiểu Mãn hít một hơi, y còn tưởng Đỗ Hành thành thật không ngờ hắn cũng lén kiếm tiền sau lưng y.

Kiếm tiền?

Tần Tiểu Mãn mày nhíu chặt lại, lòng không khỏi có chút ngờ vực, Đỗ Hành kiếm tiền làm gì?

Tuy rằng y không cho hắn tiền nhưng hiện tại hắn ở nhà dưỡng thương chân, một ngày ba bữa y cũng không bỏ đói hắn, bản thân y còn muốn hắn dưỡng thương cho tốt nên trong nhà cũng không thiếu đồ ăn mặn, hắn có chỗ nào cần dùng tới tiền.

Không lẽ hắn thật sự muốn kiếm tiền chạy đi?

Tần Tiểu Mãn nghĩ đến đây thì tim có chút nhói, giống như bị kim đâm.

Y mang nỗi lòng ngổn ngang trăm mối mà đi về nhà.

Đỗ Hành nhìn sắc trời bên ngoài giống như sắp đổ tuyết, lo lắng Tần Tiểu Mãn trở về phải chịu lạnh thì thấy người cầm dù trở về.

Hắn đi lên đón người: " Thật may là trở về sớm bằng không thì phải hứng trận tuyết lớn rồi.":

Tần Tiểu Mãn nhìn Đỗ Hành, vẫn là ấm áp như vậy. Y nhìn người chân thực đứng ở cửa đợi y, trong lòng vui vẻ lên một chút rồi buông cái sọt xuống đặt dưới mái hiên: " Mua con cá nên muộn một chút, vốn định mua một con to kết quả là họ đã bán được một lúc lâu nên chỉ dư lại một con hơn hai cân."

Đỗ Hành lấy con cá trắm đen ở trong sọt ra: " Đủ rồi, thêm rau đã đủ ăn không hết rồi, vậy bỏ nó trong lu nuôi hai ngày đến đem giao thừa thì ăn.

" Ừm."

Đỗ Hành cẩn thận đem cá đi bỏ vào lu, quay đầu thấy Tần Tiểu Mãn đang ngơ ngẩn nhìn hắn: " Sao vậy, sao hôm nay trông uể oải thế?"

" Không sao." Tần Tiểu Mãn cầm lại cái sọt: " Đã nói mua một cặp câu đối về dán tỏ ý ăn mừng nhưng lúc sau lại quên mất."

" Cái này sao, trong nhà có giấy đỏ ta viết một đôi là được." Đỗ Hành nhìn Tần Tiểu Mãn: " Ngươi sao vậy?"

Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành đi theo hỏi y, nhả ra một nữa sự thật: " Tương không bán được nữa."

Y nói về việc bán tương hôm nay, nghe xong Đỗ Hành cau mày, hắn sớm biết việc buôn bán này làm không được lâu, lưỡi của đầu bếp ở tửu lâu rất nhạy, tương của bọn họ cũng không có phức tạp tinh vi gì chỉ thêm có chút ớt xào và bột tôm khô.

Làm sao có thể giấu được đầu bếp, có thể kiếm tiền hai lần đã rất tốt rồi.

Hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý nên thấy không việc gì nhưng với đứa bé nếu trong nhà mất đi công việc để kiếm sống thì tất nhiên sẽ thấy buồn.

" Không việc gì hết, sau này lại nghĩ cách kiếm tiền là được."

" Ừm."

Tần Tiểu Mãn tin tưởng khả năng kiếm tiền của Đỗ Hành, người có bản lĩnh cái gì cũng có thể biến thành tiền, đâu đâu cũng có thể thu vào, người không có bản lĩnh làm gì cũng cần tới tiền càng làm càng nghèo.

Trước kia vì Đỗ Hành có bản lĩnh mà y dương dương tự đắc hôm nay ngược lại y mong rằng hắn có thể giống như bình hoa một chút, nếu vậy lòng y sẽ không đến mức không có chỗ mà hạ xuống.

Có điều Tần Tiểu Mãn nói chung cũng biêt, không vì những việc vu vơ vô căn cứ này mà nháo nhào gây sự, nhưng như vậy cũng không nói lên trong lòng y sẽ không khó chịu. Y không phải buồn phiền vì Đỗ Hành, y khó chịu vì tâm trạng của mình bị quấy nhiễu bởi những người bên ngoài nói rằng Đỗ Hành sẽ rời đi.

Y nào lại không biết người bên ngoài không muốn nhìn thấy y sống tốt nên mới nói như vậy, lúc mang Đỗ Hành về họ cười y là thằng ngốc, lúc nhìn thấy chân có thể trị khỏi lại nói y không xứng với hắn.

Những việc bên bên lề này thì cũng thôi đi y có thể trực tiếp mắng ra nhưng việc của Đỗ Hành thì lại khác y không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, vì như vậy nên y không có lòng tin.

Nói hắn muốn ở lại đây nhưng hắn lại tránh né y, nói hắn không muốn ở lại đây nhưng hắn lại cho y lời khuyên và giúp y kiếm tiền.

Trong lòng Tần Tiểu Mãn như có kim đâm nhưng hai ngày nữa là đến giao thừa nên rất bận rộn, nhà cửa trong ngoài đều phải quét dọn.

Mạng nhện trên mái nhà mái hiên toàn bộ đều quét xuống, gia cụ, vật dụng, chén đĩa trong nhà đều phải cọ rửa qua, nhà thì to người lại ít những công việc vụn vặt thường ngày này lại làm đến mười phần vất vả, thẳng đến ngày 30 mới đem toàn bộ thu dọn sạch sẽ.

Tần Tiểu Mãn mệt quá chừng cuối cùng cũng không có tâm tư đi nghĩ tới mấy chuyện bát nháo ngoài kia.

Những năm qua đều là một mình y làm hết, năm nay tốt xấu gì cũng có thêm Đỗ Hành, cơm đêm giao thừa được hắn bao thầu trọn gói.

Giao thừa hôm ấy, trời còn chưa tối đã nghe được tiếng pháo trúc từ hướng đông của thôn truyền tới, mỗi năm nhà của địa chủ lão gia trong thôn bọn họ đều ăn cơm tất niên rất sớm, gần xa đều nghe được tiếng nổ của pháo trúc.

Năm nay Tần Tiểu Mãn cũng tính làm chút việc náo nhiệt nhưng việc bán tương không tốt, tâm trạng y có chút không vui, một số thứ định mua cuối cùng đều không mua.

Sau đó còn là Đỗ Hành lấy giấy mà cha y lúc trước dùng qua viết hai câu đối dán ở cửa cổng, hương dân đi qua còn hỏi là ở chỗ nào mua được chúng.

Lại tự xuất tiền túi để Trụ tử mua giúp hai cái đèn lồng đỏ mang về, treo ở ngoài cửa mỗi bên một cái.

Trước cửa nhà có chút sắc đỏ cuối cùng cũng thật sự có không khí của ngày Tết, nhìn thấy chúng lòng người cũng cảm thấy vui vẻ.

" Xung quanh đều thấy không khí Tết, ngươi cùng Đỗ Hành thật sự không đi qua ăn cơm đêm giao thừa?"

Tần Hùng chấp tay sau lưng giẫm lên những vũng bùn từ đường nhỏ phủ tuyết đi đến, thấy Tần Tiểu Mãn đang ngồi trên thềm đá trong sân gọt củ cải.

" Không phải từ sớm đã nói rồi sao, năm nay con và Đỗ Hành tự ăn Tết."

Tần Hùng đi vào sân: " Các ngươi tối nay ăn cái gì, còn thật thơm."

Tần Tiểu Mãn vội vàng quăng củ cải đi, kéo Tần Hùng chuyển hướng đi vào nhà bếp: " Hôm nay tướng công của con xuống bếp, món cũng nhiều."

Vào cửa bếp Tần Hùng thấy Đỗ Hành đeo miếng vải vây quanh tà áo đang xào đồ ăn, hương liệu thơm nức bao trọn cả không gian bếp: " Nhị thúc đến rồi."

Tần Hùng khó tin mà sáp đến phía trước, thẳng vai đứng trước bếp lò nhìn vào trong nồi thấy hành, gừng, tỏi đang được khử với dầu: " Ngươi thật sự biết nấu đồ ăn."

" Đó là đương nhiên, con sớm đã nói với nhị thúc rồi thúc còn không tin. Con không thể gặp được nương của tướng công, trước kia bà làm đầu bếp nên tướng công cũng có tay nghề."

Tần Tiểu Mãn đắc ý nói, lại mở nắp nồi canh ra, nồi nước hầm gà mái già sóng sánh thơm nức mũi: " Gà mái già hầm miến."

Mở cái vung đậy chậu ra là: " Lạp xưởng dùng để cúng thần."

Tần Hùng nhìn một mui nước trộn lẫn các nguyên liệu được múc ra từ trong nồi sắt, giơ giơ lên mũi: " Vậy cái này muốn làm món gì?"

" Tiểu Mãn mua cá sông đem về, chuẩn bị làm một nồi cá nấu cải chua."

Tần Hùng như có điều suy nghĩ mà mím môi, bản thân ông cũng ăn qua không ít đồ tốt, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy bỏ hoa tiêu, ớt, còn có gừng, tỏi vào xào trong dầu cho sôi lên sau đó lại cho nước cá vào nấu chung, cách nấu làm một lão già như ông nhìn mà không hiểu kiểu gì, nhưng đúng là thơm thật.

Cho cải chua vào nồi để các nguyên liệu hoà hợp lại khử đi mùi tanh của cá, Tần Hùng mặt dày thử một miếng cá mà Đỗ Hành gắp đưa qua, hỏi cá có mặn không, nhưng trong miệng nếm không ra vị gì hết.

" Có chút nóng, nên không nếm ra mùi vị "

Đỗ Hành liền đưa đôi đũa qua.
Tần Hùng tự nhiên mà cầm đôi đũa dùng cải chua bao lại miếng cá rồi bỏ vào trong miệng, một tăng ăn liền mấy đũa mới nói: " Ngon."

Tần Tiểu Mãn đứng bên cạnh chen chân vào, không vui mà nhìn nhị thúc y một cái, Đỗ Hành lại lấy ra đôi dũa mới gắp một miếng cá đưa đến bên môi Tần Tiểu Mãn, lúc này y mới hết xụ mặt xuống

" Nhị thúc, con cá này hai ba cân, còn bỏ rau vào trong, ta lấy một bát để thúc mang về ăn." 

Tần Hùng liền xua tay nhưng mắt còn nhìn vào nồi cá: "Không cần, không cần, nhị thẩm của ngươi hôm nay nấu rất nhiều món, ta là đến đây gọi ngươi cùng Tiểu Mãn qua ăn."

Không đợi Đỗ Hành mở miệng, ông lại nói: " Có điều nhị thẩm ngươi không biết làm cá, năm nay cũng không có mua cá."

Thấy Tần Tiểu Mãn không nói gì, Tần Hùng nhìn qua: " Đúng rồi, Mãn ca nhi, nhị thẩm ngươi năm nay đều không làm cá, vẫn là Đỗ Hành có chút tay nghề, món này của ngươi thì không cần nói khẳng định hợp với rượu."

Tần Tiểu Mãn từ trong tủ chén lấy ra một cái bát miệng rộng, chẳng chút đau lòng múc ra một bát cá nấu cải chua đầy ú ụ.

Tần Hùng cầm một bát cá to, miệng còn cố nói: " Này này, múc nhiều vậy làm gì, lấy một chút nước canh đem qua cho nhị thẩm ngươi cùng bọn nó nếm thử là được, thật là, lấy nhiều như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro