Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Đã nhận biết ba ngày rồi

" Còn có thể làm gì, ngủ cùng với nhau! "

Tần Tiểu Mãn hai mắt phát sáng, cực kỳ hứng thú nằm nhoài trên giường, hít lấy chăn bông của Đỗ Hành.

Đỗ Hành hai má bạo hồng, nghĩ đến lời ca nhi nói lúc trước, vô thức nắm lấy lưng quần của mình, di chuyển về phía cạnh giường: " Cái này, cái này không ổn đâu."

" Đâu có phu thê nào không ngủ cùng giường, ngươi đã là tướng công của ta rồi."

Tần Tiểu Mãn nhích ra bên giường cùng Đỗ Hành, muốn lại gần người hắn.

" Ta......ta còn chưa chuẩn bị xong, chúng ta không phải nói rõ rồi sao, trước tiên sẽ tìm hiểu nhau mà."

Tần Tiểu Mãn nghiêm túc nói: " Không phải đã tìm hiểu ba ngày rồi sao, còn cái gì để tìm hiểu nữa?"

Đỗ Hành kinh hãi, may mà ngươi còn nhớ chúng ta nhận biết mới có ba ngày.

" Ruộng đất của gia đình cũng đưa ngươi đi xem rồi, ngươi còn giúp ta nấu cơm giặt quần áo, còn dự định kiếm tiền, đây không phải so với đa số các cặp phu thê nhận biết càng nhiều, còn muốn tìm hiểu đến khi nào nữa!"

Tần Tiểu Mãn nhào về phía trước: " Nhân lúc nông nhàn, nhanh đem sự tình làm xong, nếu như làm trễ đụng việc đồng áng ta phải vác bụng to ra đồng đó."

Đỗ Hành đồng tử khiếp sợ, hắn cắn môi dưới. Việc này muốn làm còn phải chọn thời gian tránh đi ngày mùa, gia đình nhà nông không có nhân quyền như vậy sao?"

Cái này không quan trọng quan trọng là mới nhận biết có ba ngày thì...... Hắn không được... Không đúng... Là không thể.

" Ta, ta không tiện."

Tần Tiểu Mãn nhăn mày, ngồi dậy: " Vậy người nằm đó đừng động, ta tới là được, dù sao cũng chỉ làm một lát, không hao tổn gì đâu."

Đỗ Hành nghe được những lời táo bạo như vậy cả khuôn mặt đỏ bừng nóng đến phát sốt, mắt thấy Tần Tiểu Mãn một lòng nhào qua, hắn giãy như cá chép, lập tức trở mình nhãy ra khỏi giường, lảo đảo suýt ngã: " Ngươi đừng như vậy."

Tần Tiểu Mãn nhào vào khoảng không, thấy người ta tránh như tránh nạn, khuôn mặt hoa dung thất sắc, ôm lấy chính mình trốn ở góc giường, y cũng xem như hiểu rõ rồi: " Vậy lúc trước những lời người nói với ta đều là gạt ta?"

" Những lời ta nói lúc trước không phải gạt ngươi đâu."

" Vậy tìm hiểu cũng đã tìm hiểu rồi ngươi còn không chịu, ta đối xử với ngươi không tốt sao?"

Đỗ Hành nhìn người ngồi trên giường: " Ta chưa từng nói ngươi đối với ta không tốt nhưng ta cảm thấy thời gian......."

" Nhưng cái gì mà nhưng, ngươi giống bọn họ, vẫn là chê ta! "

" Dừng!"

Tần Tiểu Mãn bậm môi nhảy xuống giường, xỏ giày, giận đùng đùng đi ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.
 
 
Đỗ Hành vội vàng mở cửa đuổi theo, đi đến cửa lại vang lên cái ầm, hắn bị nhốt bên ngoài.

" Ta thật sự không có chê người." Đỗ Hành nói cách cánh cửa: " Việc này không thể gấp được, ngươi vẫn còn nhỏ."

Tần Tiểu Mãn đem mình phịch lên giường, nghe được tiếng nói bên ngoài, trong lòng không vui: " Nói nữa ngày ngươi lại thích lớn !"

" ..... "

" Ta không thích lớn."

" Ngươi đừng nói nữa, ta ngủ rồi!"

Đỗ Hành thở dài.

Tần Tiểu Mãn rúc đầu vào chăn, bị cự tuyệt như vậy so với việc cùng Triệu gia hối hôn càng làm y khó chịu. Việc của Triệu gia khiến y tức giận, việc của Đỗ Hành..., trong lòng y cảm thấy có chút..., tủi thân.

Y chỉ là, chỉ là thấy hắn rất tốt, rất muốn lại gần hắn, muốn nhìn hắn nhiều hơn, gần gũi thêm một chút.

Hôm nay không làm còn không biết hắn phản ứng lớn như vậy, làm bản thân tưởng hắn muốn cùng mình ổn định cuộc sống. Không làm có lẽ chỉ vì muốn dựa vào y để có ăn có uống, đợi năm sau thời tiết tốt lên liền rời đi.

Tần Tiểu Mãn vùi mình trong chăn, đợi đến khi thở không nổi mới ngoi đầu ra. Hắn ngồi dậy nhìn về hướng cửa, nghe động tĩnh bên ngoài một lát.

Rất yên tĩnh.

Y thở dài, buồn bực hất hất tóc.

Bình tĩnh được một lúc, nghĩ thầm mình không nên ngang ngược tùy hứng như vậy.

Người bên ngoài luôn bắt nạt y nên y mới như vậy, Đỗ Hành lại không hề bắt nạt y chỉ là không thuận theo ý muốn của y mà thôi. Không phải người nào cũng thuận theo y, bản thân y cũng không phải hoàng đế.

Tần Tiểu Mãn hít một hơi, đứng dậy chuẩn bị đi tìm Đỗ Hành, vừa mở cửa ló đầu ra ngoài nhém chút đụng phải người đứng bên cửa: " Ngươi làm sao còn đứng ở đây?"

Đỗ Hành thấy người đi ra đã lấy lại bình tĩnh, thật là giận cũng nhanh mà nguôi giận cũng nhanh, hắn chỉ nhìn Tần Tiểu Mãn chứ không nói chuyện.

Tình huống này hắn có chút không biết nên an ủi làm sao, tổng cảm thấy nói cái gì cũng giống như tra nam chuyên lừa gạt tình cảm người khác.

Tần Tiểu Mãn đứng bên cửa một lúc, nói chuyện tiếng cũng nhỏ xuống nhiều: " Ngươi...., ngươi ngày mai vẫn làm trứng chiên cho ta sao."

Đỗ Hành thở ra một hơi cười nói: " Cái này đương nhiên."

Tần Tiểu Mãn nhướn mày: " Tính ta bướng, ngươi đùng để trong lòng."

" Ta không để trong lòng, chỉ sợ ngươi nghĩ nhiều."

" Được rồi, đi ngủ thôi." Tần Tiểu Mãn nói xong, vì để phòng ngừa, đặc biệt nói thêm một câu: " Ngươi về phòng ngủ, ta ngủ ở phòng này."

Ngày hôm sau, Tần Tiểu Mãn nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động, lúc bò dậy thấy Đỗ Hành đã chiên trứng gà cho y rồi, trứng gà vàng óng đẫm dầu mềm xốp đậm hương, ăn nhân lúc còn nóng là đãi ngộ của trẻ con khi đến sinh thần mới có.

Tần gia chỉ có một đứa con là y, lúc hai cha còn ở, trong nhà đầy tiếng cười đùa, lễ tết sinh thần đều được ăn.

Có điều đến lúc cha đi rồi y không ăn lại trứng gà chiên như vậy nữa, một mặt do không có ai làm cho y mặt khác công việc trên núi, ngoài đồng ngày ngày trói buộc y, tính y lại tiết kiệm, nào có dư giả nhàn rỗi tự làm cho bản thân.

Tần Tiểu Mãn bưng trứng gà lại đặt một cái ghế dài cạnh bếp lò, chuyện không vui tối hôm qua đã sớm bị y quẳng ra sau đầu. 

Ăn cơm xong bên ngoài vẫn chưa sáng, sắc trời lờ mờ xám xịt nhưng canh giờ đã không còn sớm. Càng gần giữa mùa đông mặt trời càng lên muộn, buổi tối đến rất sớm, thời gian có thể làm việc vào ban ngày ít hơn mùa hè.

Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành đang ở dưới mái hiên dùng cành hoè súc miệng, y cũng quệt quệt miệng, dùng nước súc súc miệng: " Ta trước đi hỏi xem có những nhà nào cần củi, gọi được người rồi lại quay về lấy công cụ."

" Được."

Tần Tiểu Mãn giẫm lên nắng sớm ban mai lờ mờ yếu ớt hướng theo những căn nhà toả ra khói bếp mà đi, nhờ họ giúp sau đó tặng họ củi, ở thời điểm nông nhàn cũng tính là một cọc việc làm khá tốt.

Y đi về phía khe núi, dự định gọi những nhà nghèo khổ nhất trong thôn đến giúp, họ dễ nhờ mà còn là người nghèo nữa, giúp đỡ họ một hai việc cũng rất đáng.

" Tiểu Mãn, sớm như vậy đã ra ngoài rồi à?"

Ngoài đồng có người gọi y, Tần Tiểu Mãn thấy là Thôi Thu Nguyệt đang hái rau, chắc là hái về nhà nấu mì: " Thu Nguyệt, Thôi đại phu đã về chưa?"

Cô nương đứng thẳng lưng, cô ấy và Tần Tiểu Mãn bằng tuổi nhau nhưng da dẻ trắng bóc, nhìn sơ trẻ hơn không ít so với Tần Tiểu Mãn: " Về rồi, hôm qua về đến nhà, mọi người đều gặp qua rồi ."

Tần Tiểu Mãn nghe thấy đại phu duy nhất của thôn trở về rồi, vui mừng nói: " Vậy tốt quá rồi!"

Đỗ Hành cho gà ăn trong sân rồi múc nước nóng đổ vào cái chậu để quần áo dơ mà tối hôm trước Tần Tiểu Mãn thay ra, ngồi dưới mái hiên giặt quần áo.

" Một cái nam nhân trưởng thành vậy mà lại giặt đồ cho nàng dâu, cười chết người luôn."

Đỗ Hành nghe có tiếng cười đùa bên ngoài hàng rào nên ngẩng đầu nhìn ra, thì thấy hai đứa trẻ, hắn thấy có chút quen mặt.

Hai đứa phát hiện tiếng cười bị Đỗ Hành nghe thấy, liền vội vã ngậm miệng muốn chạy, Đỗ Hành nhớ lại là hai đứa nhóc lúc trước nói Tần Tiểu Mãn giành hạt dẻ của chúng, thế là gọi người lại: " Hai đứa là con cái nhà ai?"

Nghe giọng không giống như muốn tìm người nhà để cáo trạng, trái lại còn rất ôn hoà, hai đứa chạy được hai bước thì dừng chân lại: " Chúng ta ở Phố Sơn Cúc."

Đỗ Hành là dân tị nạn từ bên ngoài đến, nói tên địa phương thì hắn cũng không biết đó là nơi nào, bèn chỉ chỉ: " Là ở phía trước, nhà các ngươi có một mãnh ruộng nước lớn ở đó."

Nói đến ruộng nước lớn Đỗ Hành liền biết đó là nơi nào, hôm trước Tiểu Mãn có dẫn hắn đi nhìn đất đai, trí nhớ hắn rất tốt, nhớ hết vị trí của từng mãnh, kế bên mãnh ruộng nước lớn có nhà của ba hộ gia đình: " Thì ra nơi đó gọi là Phố Sơn Cúc."

" Ờa."
  
Đỗ Hành nói: " Các ngươi rành rẽ chuyện trong thôn không?"

Đứa bé cao hơn xì mũi nói: " Chúng ta lớn lên ở trong thôn đương nhiên là rành rồi."

" Thật hay giả vậy? Vậy các ngươi biết nhà nào làm nghề gì kiếm sống, nhà nào giàu có, nhà nào nghèo sao?"

" Đừng nói có mấy cái này, đến việc nhà nào buổi tối ăn thịt, nhà nào trong kho không gạo bọn ta đều biết hết."

Đỗ Hành biết đây là lời nói khoác nhưng vẫn gật gật đầu, lại nói: " Hai đứa các ngươi ăn hạt dẻ không, mới xào."

Hai đứa sửng sốt một chút, không cự tuyệt cũng ngại không dám nói có.
  
Đỗ Hành nào lại không biết bọn trẻ nghĩ gì, nhìn thấy hai đứa nhóc một đứa quần áo đầy mãnh vá, một đứa trên quần còn may thêm vải khác màu liền biết gia đình cũng không mua đồ ăn vặt gì cho chúng.

" Cửa cổng không đóng, vào đi."
 
Hai đứa đưa mắt nhìn nhau thấy Đỗ Hành quay lưng đi vào rồi, chúng do dự một hồi cũng đẩy cửa bước vào.

Bọn trẻ xưa nay hoạt bát có gì nói đó, bước vào sân rồi nhìn trái nhìn phải, nhà bọn nó cách nhà Tần Tiểu Mãn gần nhất, lúc trước lúc Tần tiên sinh và Tần phu lang song phương còn sống thì chúng có đến đây chơi, nhưng khi Tần phu lang đi rồi bọn chúng rất ít khi đến.

Sau đó khi chỉ còn một mình Tần Tiểu Mãn thì chúng không dám đến, tiếp đó qua đi vài năm lại lần nữa đi vào không khỏi bùi ngùi cảm thán một phen: " Nhà Mãn ca nhi thật lớn, y ở một mình không sợ sao!"

" Gan y to như vậy làm sao sẽ sợ chứ, A Hổ ca đánh nhau với y còn đánh không lại."

Đứa trẻ cao nói: " Chỉ cần chỗ ở an ổn thì không có gì phải sợ, ngươi quên là mùa đông trước trong thôn có trộm sao. Đêm xuống trời tối chúng mò tới nhà trộm lương thực, rất doạ người đó! Nghe nói có ghé qua nhà Mãn ca nhi, may mắn là tên trộm chỉ có một người nếu là chúng đi theo nhóm nhìn đến nhà chỉ có một người ở thì không dám tưởng tượng nữa."

" Vậy sau đó thì sao?"

Hai đứa nhỏ đang bàn luận, giọng của Đỗ Hành đột nhiên chen vào.

" Tên trộm vặt đó chưa trộm được đã bị Mãn ca nhi đánh rồi, Tần nhị thúc nghe bên này có tiếng khua chiêng thì vác đao mổ heo chạy qua, tên trộm bị trói kéo lên quan phủ."

" Sau khi thu hoạch vụ thu rất dễ gặp trộm cướp, mỗi năm mọi người đều rất quan tâm đến việc này."

Nghe hết lời hai đứa trẻ nói, chân mày Đỗ Hành nhíu càng chặt.

" Nhưng hiện tại có đại ca đến cửa ở rể rồi, vậy bọn cướp thấy trong nhà có nhiều người sẽ không dám tùy tiện đến trộm đồ nữa."

Đỗ Hành nghe vậy thu hồi ưu tư, chuyển qua mỉm cười lấy cho hai đứa mỗi đứa một nắm hạt dẻ nóng hổi.

Số hạt dẻ này được hong trên bếp, mới nấu cơm xong nên chúng vẫn còn nóng, hắn ăn hai hạt nhưng đến cùng cũng không phải trẻ con, không có muốn ăn như vậy.

Có điều hai đứa trẻ thấy hạt dẻ được xào giòn vỏ thì rất vui vẻ lập tức bóc vỏ ra ăn, hương vị vừa bột vừa bùi càng làm người thích.
 
" Ta chân cẳng không tiện nên ít ra cửa, sau này hai người các ngươi nếu không có việc thì đến đây cùng ta nói chuyện."  

Cho sữa chính là nương, hai đứa trẻ tức khắc càng thích Đỗ Hành hơn: " Được, chúng ta sau này sẽ không nói mấy lời không hay về huynh cùng Mãn ca nhi nữa."

Đỗ Hành cười một tiếng.

" Tướng công, nhanh ra đây, Thôi đại phu về rồi."

Hai đứa trẻ đến hạt dẻ còn chưa ăn xong nghe tiếng Tần Tiểu Mãn bên ngoài liền vội vã tranh nhau chạy ra ngoài sân, rõ ràng rất sợ Tần Tiểu Mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro