Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Muốn một chàng rể

Edit: huihuiainio

Sau khi thu hoạch vụ thu, khi những hạt thóc cuối cùng được phơi khô dưới ánh mặt trời rồi để vào trong kho, thêm vài trận mưa thu thì sẽ vào đông.

Trong kho có lương thực lại đến mùa nông nhàn, lễ cưới hỏi diễn ra nhiều hơn, thôn xóm cũng náo nhiệt.

Tần Tiểu Mãn gặm một cái bánh gạo mở cửa ló đầu ra thoáng nhìn sắc trời bên ngoài, trời âm u nhưng dù sao cũng không có mưa.

Nằm ở nhà hai ngày, đi đứng không có sức, đầu còn có chút choáng váng, một cơn gió lạnh thổi qua làm y thanh tỉnh không ít.

Làm nông thường không tham nhàn, trong lòng y cũng đã suy nghĩ thông suốt. Dù cho cuộc sống có khó khăn đến đâu thì y vẫn cố gắng mà sống.

Trong màn sương Tần Tiểu Mãn khiêng cái cuốc chuẩn bị đi cuốc đất. Trăng sáng gió lạnh, cỏ khô bùn đất hoang vu thổi một ngụm khí có thể lập tức biến thành sương trắng.

Sáng sớm mùa đông khi y đến mảnh đất của gia đình mình, điểm xuyến vài cái khăn trùm đầu xám xịt của thôn phụ và dáng người thon gầy của phu lang.

Bận rộn một lúc lâu, vừa lau mồ hôi vừa bóp eo lẩm nhẩm không biết lại nói đến thị phi của nhà nào.

Đang lúc Tần Tiểu Mãn chống cái cuốc xuống đất dùng lực chống ở bờ ruộng nhãy vào trong ô ruộng, một trận pháo lớn từ thung lũng phía xa truyền tới.

Do ở vùng núi hẻo lánh nên âm thanh cũng không quá lớn nhưng âm vang lại kéo dài thật lâu.

"Nhà ai làm việc gì, náo nhiệt như vậy".

Tần Tiểu Mãn vịn eo nhìn về phía phát ra tiếng pháo tự lẩm nhẩm một câu.

"Mãn ca nhi ngươi không biết?"

Gần đó có một thôn phụ nghe thấy thanh âm của y, đôi mắt nhìn qua sáng hơn vài phần, so với hôm nay hỏi thăm y việc đâu đâu dường như càng có hứng thú nói nhiều hơn.

"Chuyện gì?"

Thôn phụ nói: "Thôn bên cạnh có cái ca nhi lớn tuổi hôm nay thành thân, trước đó pháo trúc nổ một hồi đó."

Tần Tiểu Mãn giữa mày vừa động: "Lão ca nhi thôn bên cạnh thành thân sao?"

Y nội tâm kinh ngạc, thôn bên cạnh có một ca nhi lớn tuổi khoảng hai mươi lăm vẫn chưa gả ra ngoài, luôn là chủ đề bàn tán của dân làng.

Nhà ai có cô nương ca nhi không hài lòng về gia đình mà người mai mối làm mối, người trong nhà liền lấy việc của ca nhi lớn tuổi đó mà nói nhằm dạy dỗ cô nương ca nhi nhà mình: "Sợ này sợ kia, đợi đến qua tuổi ngươi mới hiểu được, lúc đó ngươi cũng giống như thôn bên cạnh kia ninh thành lão ca nhi gả đi không được"

" Ngươi cái này không hài lòng cái kia không hài lòng nếu cùng ca nhi thôn kế giống nhau ninh mãi ở trong nhà, một miệng ăn cũng liền thôi nhưng nhà mình nghèo không đóng nổi thuế kết hôn muộn kia đâu."

.....

Tần Tiểu Mãn trong nhà mặc dù không còn cha mẹ nên không ai ở bên tai dạy dỗ những việc này cho y nhưng là hương dân trong thôn lại rất nhiệt tình, chính mình không xem họ như cha mẹ mà hiếu kính họ lại xem y như con cháu ở trong nhà mà đối đãi cái gì cũng nói cho y.

Tuy năm nay đã đến tuổi thành thân, nhưng gia đình mà cha y lúc còn sống định hôn cho y, không lâu trước đó đã hủy hôn không cần y. Bà mối tới cửa mai mối cho y lão góa phu bốn mươi mấy tuổi đã bị y dùng hai chổi đánh ra khỏi cửa.

Khi thôn dân gặp lại y họ kêu y đừng kén chọn người, chuẩn bị nhiều chút của hồi môn để gả chồng, đến lúc đó chính là lão ca nhi thứ hai.

Lão ca nhi thôn bên cạnh cha mẹ mạnh khỏe tốt xấu vẫn ở bên chăm sóc anh ta, nhà y lẻ loi chỉ một người, đến lúc ninh già rồi không người chăm.

Mà nay nghe nói lão ca nhi thôn kế đã thành thân, y không khỏi có chút thổn thức, bản thân ở trong nhà bất quá chỉ có mấy ngày, người ta thế nhưng đều có chốn về.

"Đúng vậy, lớn tuổi như vậy mới thành thân, cha nương trong nhà đều vui mừng đến điên rồi gặp ai cũng khoe ra." Vừa nói, phụ nhân còn thình lình ném ra một việc: "Nghe nói còn là tuyển tới một cái con rể, một phân tiền lễ cũng không cấp."

Dù Tần Tiểu Mãn là một người tương đối điềm tĩnh khi nghe thấy những lời như vậy cũng dừng việc đang làm trên tay giống như nói đến việc mà y rất để ý. Liền vội hỏi: "Còn tìm được con rể? Ta nghe nói gia thế gia đình kia cũng không phải tốt lắm, làm sao có nam tử đồng ý?"

"Ai da, chuyện này nói đến cũng là một cọc duyên phận." Thấy bên này nói chuyện náo nhiệt, phu lang ở mảnh đất bên cạnh cũng đi đến góp chuyện: " Năm nay huyện Thu Dương gặp nạn thiên tai, mùa màng thất thu dân chạy nạn liền chạy đến huyện chúng ta xin ăn. Thôn dã ít thấy việc dân chạy nạn, hai ngày trước ta vào thành bán rau, chao ôi, bên đường đầy người xin ăn."

"Nha môn còn liên tiếp xua đuổi người nói là ảnh hưởng đến bộ mặt đường phố, huyện thái gia đều vội muốn chết."

"Xem ta nói đi đâu rồi." Phu lang kịp thời kéo về câu chuyện lúc ban đầu, nói:

"Nam nhân của lão ca nhi thôn bên cạnh chính là dân tị nạn, không biết bị trong thành xua đuổi ra tới hay tự mình đến đây dù sao cũng là đến thôn bên cạnh xin ăn, vừa vặn đúng lúc để lão ca nhi thôn bên gặp được. Nhìn đến có tay có chân một cái nam tử liền nổi lên ý đồ."

Tần Tiểu Mãn nghe đến nhập thần.

Phụ nhân nói tiếp: "Kia nam nhân cũng đồng ý?"

Phu lang gật đầu: "Hai lão nhân gia hỏi hắn, hắn chính mình đồng ý, rất nhanh mọi việc đều định. Hơn nữa nếu hắn không muốn, vốn dĩ là cái dân tị nạn ăn bữa nay lo bữa mai. Có thể đến một cái gia đình làm con rể cũng là một chuyện tốt, thế nào lại không vui. Dân tị nạn ngoài kia muốn mà không được."

Phụ nhân nói: "Cũng là một cái lý do, chỉ sợ là đã có gia đình đến lúc đó cuộc sống về sau sẽ có tranh chấp."

"Chúng ta còn chưa nhìn thấy nam nhân kia hình dáng thế nào, ai biết được là tình huống gì nhưng lão ca nhi kia vẫn luôn gả không được. Tìm được một người đến cửa ở rễ cũng là chuyện tốt đi. Chung quy phải chịu chút rủi ro. Có chút cưới hỏi đàng hoàng không phải giống nhau đều một mớ để suy tư a."

Nói đến đây hai cái thôn dân hiểu ngầm cười một tiếng, tán gẫu một hồi thấy Tần Tiểu Mãn vẫn luôn không nói chuyện, phụ nhân nói: " Mãn ca nhi, lúc trước nghe nói ngươi vẫn muốn tìm một người đến cửa ở rể, đây cũng là một cơ hội tốt, xuống thử chút vận may đi. Đừng vì việc của Triệu gia mà buồn lòng, tìm người khác đi."

Tần Tiểu Mãn nhàn nhạt nói: " Ta không buồn."

Phu lang nhìn thoáng qua phụ nhân, hai người đem việc không tin giấu ở trong lòng, trước mặt người không dám biểu hiện ra ngoài.

Nếu thật sự làm trò ở trước mặt Tần Tiểu Mãn chọc giận y, ca nhi này rất là hung hãn, không nắm chắc có thể ăn một cuốc, thậm chí từng đánh nhau với một cái trạc tuổi nam nhân, bọn họ thật sự không chọc nổi y a.

" Không buồn thì tốt, bất quá chỉ là một cọc hôn sự không thành mà thôi, đại bộ phận thôn dân đều nói mấy cọc mới thành."

"Ừm"

Tần Tiểu Mãn qua loa trả lời sau đó liền vùi đầu xới đất, hắn xới đất vừa mạnh vừa nhanh. Tuy hôm nay có chút lơ đãng nhưng không quá một canh giờ đã đem mảnh đất xới xong rồi đi về.

Người vừa đi, mảnh đất lập tức náo nhiệt hẵn lên.

" Mãn ca nhi này không những quyền cước cứng mà còn cứng miệng, đều đóng cửa mấy ngày không ra còn nói không thương tâm, nói không chừng là ở trong nhà khóc không dậy nổi."

" Trong nhà không người, khóc cũng không ai quan tâm. "

" Tuy nói Triệu gia hủy hôn có chút không phúc hậu nhưng Triệu gia điều kiện không tồi. Triệu nương tử vốn dĩ không thích Mãn ca nhi, nếu đổi lại là ta, ta cũng không để đứa con trai độc nhất của mình cưới cái ca nhi hung dữ báo đạo như vậy. Nếu có chút cải vã sợ là vung tay một cái đến mẹ chồng cũng đánh luôn."

" Đúng vậy, y nên tìm một người tới cửa ở rể đi, dù sao cũng không có cha mẹ quản. Cả ngày ở nhà, muốn đánh nhau ở nhà liền đánh nhau."

" Nhưng y có vận may tìm được người đến ở rể không, cũng không phải là rau ở ngoài đồng, đâu có dễ tìm như vậy?"

Ở ruộng, là một hồi bàn luận xôn xao a.

Buổi tối, Tần Tiểu Mãn ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được.

Hôm nay biết được chuyện của lão ca nhi thôn bên cạnh, trong lòng y có chút dao động. Tuy rằng y biết người trong thôn nói những lời này chỉ là muốn kích động y, nhưng y thật sự có ý định này.

Nguyên bản cuộc hôn nhân ban đầu đã không còn nữa, cùng Triệu gia Triệu nương tử ầm ĩ một trận, lại nói bà mối đến mai mối bị y đánh đuổi đi, danh tiếng hung dữ bá đạo của y một lần nữa được khẳng định trong thôn. Sau việc này đừng nghĩ có nhà sẽ đến cửa cầu hôn cũng đừng nghĩ rằng sẽ có bà mối đồng ý đến cửa.

Y biết tính tình của mình có chút nóng nảy vội vàng, tùy hứng lại không màng kết quả.

Nhưng Triệu gia và việc của bà mối lần trước quá mức nhục nhã người khác, là do y không cha không mẹ chỉ là cô nhi nên dễ dàng ức hiếp, nếu quay lại một lần y vẫn sẽ làm như vậy.

Vì sự việc đã xảy ra, y chỉ có thể gánh vác hậu quả.

Hương dân tuy rằng lời nói có chút khó nghe nhưng cũng có chút đạo lý. Lão ca nhi thôn bên cạnh dù thành thân muộn nhưng ít nhất người ta còn có cha mẹ huynh đệ, còn mình hai cha sớm đã lị thế lại không có huynh đệ chiếu cố, việc gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Hiện tại còn trẻ còn có cơm mà ăn no sau này già rồi phải làm sao, vẫn phải tính toán một chút.

Việc muốn làm thì không cần gửi gắm người khác, vẫn phải chính mình đi làm.

Cho nên từ ngày hôm sau, Tần Tiểu Mãn bắt đầu chú ý tới những người tị nạn đến thôn ăn xin, liên tiếp mấy ngày cũng không thấy một bóng dáng nào.

Y cũng biết không phải mình muốn tìm là có thể tìm được, trong thôn không có thì chạy ra đường lớn do quan phủ làm để đi dạo, bây giờ y thật sự gặp nạn dân nhưng phần lớn là phụ nhân và trẻ em, nam tử chung quy là ít, dù có hai người thì cũng già yếu.

Tần Tiểu Mãn lấy thức ăn mình mang theo đưa cho dân tị nạn, nhưng nửa tháng sau cũng không tìm thấy gì, y có chút nản lòng.

Năm nay trong núi mọc rất nhiều măng mùa đông nên y cũng quên mất việc tìm con rể giữa dòng người tị nạn.

Nhập đông tháng mười một, mấy ngày này Tần Tiểu Mãn đã tích trữ nửa rổ măng đông, định cõng vào huyện thành bán đổi lấy chút nến rồi về nhà.

Măng đông vào mùa, trong huyện thành sạp rau khắp nơi đều bán măng.

Măng đông năm nay mọc nhiều, giá cả không bằng năm ngoái, chỉ bán năm sáu văn một cân, người bán cũng nhiều hơn.

Tần Tiểu Mãn mãi đến chiều mới bán hết măng, vốn dĩ y muốn đi dạo trong huyện thành, không ngờ đến buổi chiều lại đổ mưa.

Mưa đông không nặng hạt, nhưng cái se lạnh kéo dài cũng đủ khiến người ta sợ không dám vươn cổ.

Tần Tiểu Mãn cõng một cái sọt rỗng trên lưng, dùng giấy dầu gói những ngọn nến đã mua, sợ chúng bị ướt nên ôm vào lòng, đi ra ngoài quên không mang dù, bỏ ra mười lăm văn mua một chiếc dù làm bằng giấy dầu.

Thông thường một chiếc dù giấy dầu được bán với giá mười hai hoặc mười ba văn, gặp ngày mưa nên giá cao chút, mắc hơn ba văn tiền.

Tần Tiểu Mãn tức giận cầm dù rời thành.

Ban đầu y định đi xe bò về thôn, nhưng buộc phải mua một chiếc mới mặc dù ở nhà y đã có một chiếc dù rồi, lại bị gạt nên y dứt khoát từ bỏ việc tiêu tiền đi xe bò mà chọn đi bộ về thôn.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, Tần Tiểu Mãn bước nhanh hơn, may mắn là con đường lớn từ huyện thành đi ra bởi vì mùa đông lầy lội nên đã được lát đá và nó không trơn trượt như đường làng.

Càng xa huyện thành, trong những ngày mưa, người đi đường càng ngày càng ít. Đi được một lúc sau Tần Tiểu Mãn nhìn thấy hai mẹ con đang vội vã đi trước.

Hắn vẫn luôn theo sau không xa không gần, vừa đi vừa động nên thân thể cũng không lạnh.

"Nương, đó là...ưm..."

Tần Tiểu Mãn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, không khỏi giương dù lên.

Hai mẹ con phía trước dừng lại, đứa bé kinh ngạc kêu lên một tiếng, còn chưa nói hết lời, nương đã bịt miệng cậu lại thì thầm gì đó vào tai cậu, rất nhanh liền bị kéo đi.

Tần Tiểu Mãn nhíu mày, có chút kinh ngạc không biết chuyện gì xảy ra, không sợ phiền phức mà bước lên phía trước, liếc nhìn sang một bên nơi hai mẹ con dừng lại.

Ngay lập tức, một bức tượng nhỏ bằng đất sét ngã xuống con mương bên đường lọt vào tầm mắt.

Tần Tiểu Mãn ngửa đầu nhìn người bên mương, một khung xương lớn, tay dài chân dài, dường như là một nam tử.

Cả người rách rưới, bẩn thỉu, hắn nằm bất động bên con mương nơi có nước, không biết có còn sống không.

Chính lúc y đang do dự có nên đi xuống xem hay không.

Nam tử đột nhiên run lên, tựa hồ nhìn thấy y, khẽ vươn cánh tay.

*****

.................................

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tiểu Mãn: Á.... Này là cầu tướng công liền có tướng công 🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro