Chương 1 : Mở đầu
Xanh xanh áo ai,
Lòng ta bồi hồi.
Chỉ vì ai đó,
Trầm ngâm đến nay
Hàn băng địa ngục, không thấy được nhật nguyệt luân phiên, càng không có cỏ cây tươi héo, thời gian, đối với nơi này mà nói, chính là một cái khái niệm mơ hồ. Tiếng tiêu cao sạch uyển chuyển, đau mà không bi, suốt ngày ngân nga bên trong nơi băng thiên tuyết địa, ba trăm năm, chưa từng đứt đoạn.
Chủ nhân tiếng tiêu, trước sau như một ngồi ở băng thai chính giữa, tóc tuyết mặt băng, dung mạo tuyệt sắc, ánh mắt ngưng định một chỗ, tuy nói tiếng tiêu ai uyển, thê lương khúc du dương, nhưng nàng lại khóe miệng mỉm cười. Người thổi tiêu này, chính là tiểu hồ yêu ba trăm năm trước chấn động thiên giới — Tiểu Duy. Ba trăm năm trước, chấn thiên thạch thần Phù Sinh hãm sâu tình kiếp, cam nguyện tự hủy vạn năm tu vi, nguyên nhân, chính là vì hồ yêu tên Tiểu Duy này.
Nơi ánh mắt Tiểu Duy vọng đến, một viên thạch tâm phiêu phù trong khoảng không, lấp lánh linh quang ẩn hiện bên trong tâm khiếu, giống như hàm chứa linh lực vô hạn. Chủ nhân khỏa thạch tâm này, đích thị là thượng cổ thần linh, chấn thiên thạch thần— Phù Sinh.
Ba trăm năm, người thế gian sớm đã thành thiên cổ, sự việc kinh ngạc năm đó đối với các lộ thần tiên yêu ma cũng dần dần phai nhạt, chính là Tiểu Duy lại vĩnh viễn quên không được. Phần trả giả thâm trầm kia, vòng tay ấm áp kia, giống như ngay tại ngày hôm qua, tiếng tiêu càng ngày càng rõ ràng. Mỗi khi chăm chú nhìn thạch tâm, nàng có thể nhìn đến gương mặt tuấn mỹ kia, thân cao bạch ngọc, ngạo thị vạn vật.
"Tiểu Duy" Giọng nói quen thuộc tử cửa động truyền đến, Tiểu Duy nhẹ nhàng thu hồi ngọc tiêu, đối với thạch tâm yên nhiên cười, "Nương ta đến, ta đi cùng người nói mấy câu" .
Đi đến cửa động, Thanh phu nhân đứng ở ngoài động, thân thiết nhìn nữ nhân "Tiểu Duy, vi nương đến xem con, con thế nào? Nếu không chịu được liền nói cho nương, nương bất luận thế nào cũng sẽ nghĩ biện pháp cho con đi ra." Tiểu Duy an định cười, "Nương, người sao vẫn còn không tin, ta tốt lắm, rất vui vẻ, ta cho tới bây giờ không nghĩ tới phải đi ra ngoài, chỉ mong vĩnh thế ở tại nơi này, người không cần tái lo lắng ." Biểu tình vui mừng như vậy, ngày trước chưa bao giờ ở trên mặt nữ nhi xuất hiện qua, Thanh phu nhân cũng hiểu được, Tiểu Duy là thật sự nguyện ý ở lại chỗ này, chẳng qua, nhìn thấy nữ nhi một đầu tóc bạc, Thanh phu nhân vẫn là nhịn không được vươn tay. . .
"Nương, không được!" Tiểu Duy vội vàng lên tiếng ngăn cản, cùng lúc đó, cửa động mơ hồ hiện ra một tấm chắn. Thanh phu nhân chỉ biết thu hồi thủ, lại nói kết giới này, tuy có thể bảo vệ Tiểu Duy bình an, nhưng cũng là hàng rào không thể vượt qua, người ngoài động không thể tiến, kẻ trong động không thể ra.
Năm đó chấn thiên thạch thần Phù Sinh tan hết vạn năm tu vi, chỉ lưu một viên thạch tâm lấy điều kiện trùng tu, Tiểu Duy bỏ qua cơ hội chuyển thế làm người, cùng Phù Sinh về hàn băng địa ngục này, chẳng qua, hàn băng địa ngục chính là nơi nhốt vạn yêu, đã không có chấn thiên thạch thần, khó tránh khỏi có yêu ma nhân cơ hội quấy phá, mà Tiểu Duy công lực lại xác định không thể trấn áp lũ yêu, cho nên, Nữ Oa nương nương từng nghĩ tới cách phái thiên thần khác trấn thủ hàn băng địa ngục, nhưng Tiểu Duy lại nhất định không chịu. Nữ Oa nương nương rơi vào đường cùng, chỉ đành dùng kết giới che lại hàn băng địa ngục, vô tiến vô ra, ngăn cách.
"Tiểu Duy, nương vẫn không rõ, con vì sao không chịu để cho Nữ Oa nương nương phái thiên thần khác trấn thủ, lại muốn dùng kết giới này đem chính mình vây ở trong." Mỗi khi nghĩ đến đây, Thanh phu nhân đau lòng con, đồng thời nhiều hơn chính là khó hiểu.
"Kết giới có cái gì không tốt, thanh thanh tĩnh tĩnh, cũng chỉ có hai người chúng ta ", Tiểu Duy vẫn như cũ mỉm cười, có lẽ chính cô ta cũng chưa phát hiện, bắt đầu khi nào, nàng thích cùng người ta cười nói, "Hắn mới là chủ nhân hàn băng địa ngục ", nhẹ nhàng quay đầu lại, ôn nhu ngóng nhìn, thạch tâm quang mang giống như càng hiển thêm ánh sáng, "Đổi người khác đến, hắn nhất định không thích." Đúng vậy, hắn kiệt ngạo như vậy, chẳng sợ trùng tu ngàn năm, cũng không mất đi một thân ngạo khí, nếu để cho người khác thay hắn trấn thủ hàn băng địa ngục, hắn nhất định mất hứng. "Nương", quay đầu, Tiểu Duy ánh mắt bên trong mấy phân áy náy" Hơn một ngàn năm nay, Tiểu Duy luôn làm cho người lo lắng, hại ngài không thể an tâm tĩnh tu."
Nghe được những lời này ngày trước tuyệt đối không thể nào là thực tâm nói, Thanh phu nhân bất giác lã chã rơi lệ, nàng không phải không nhìn thấy được thay đổi của nữ nhi, tiểu hồ ly trước kia quật cường không biết trời cao đất rộng hiện giờ trở nên trầm tĩnh bình thản, khúc mắc giữa hai mẹ con lại không biết từ khi nào vô hình rời đi, tuy rằng kết giới cách nhau không thể tới gần, nhưng thiên luân chi nhạc (niềm vui gia đình) cũng chỉ là như thế thôi. Thẳng đến giờ khắc này, Thanh phu nhân không thừa nhận cũng không được, Tiểu Duy thật là cam tâm tình nguyện, hơn nữa, vui vẻ chịu đựng.
"Nương, người trở về đi."
"Tiểu Duy, tự mình bảo trọng, nương qua mấy ngày lại đến thăm con."
Thanh phu nhân cất bước, Tiểu Duy trở lại băng thai, "Nương ta luôn như vậy", dịu dàng khẽ giọng nói với thạch tâm, "Ta hiện tại, thật sự rất vui vẻ"
Tiếng tiêu lại vang lên, thạch tâm lưu quang lóng lánh, trong thoáng mơ hồ, gương mặt tuấn mỹ kia cũng là khóe miệng mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro