Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phụ Bình Sơn Đích Yêu Quái

Phụ Bình Sơn Đích Yêu Quái
(Yêu quái của núi Phụ Bình)

Tác giả: Chỉ Thủy
Thể loại: cổ trang, nhất thụ nhất công
Ghép đôi: Phó Lâm x Phó Minh Thành
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

1

Yêu quái nằm trong bụi cỏ nhìn người nọ, lơ đãng có thể ngửi thấy mùi đồ ăn. Thứ mùi ấy phảng phất có móc câu, câu trái tim y lơ lửng, khiến người rục rịch, muốn ngừng mà không được.

Người nọ để thịt lên giá nướng, cầm một hồ lô chậm rãi uống. Yêu quái đột nhiên phát lực, xông ra bụi cỏ, giơ cao hòn đá trong tay, ngắm chuẩn ót người nọ... Ba, mắt yêu quái hoa lên, khi có thể nhìn rõ, người nọ đã đứng cách đống lửa xa hai trượng. Yêu quái chỉ thấy ngũ tạng lục phủ bị vỡ, đau đến rên không nổi.

Người nọ đứng dậy, quan sát y.

"Dã nhân, ngược lại không nghe Phụ Bình Sơn có dã nhân ẩn hiện."

Hắn lại gần, yêu quái sợ muốn chết, không quản đau đớn trên người, tứ chi chấm đất, vội vàng xoay tròn, lăn vào rừng. Lăn được mấy trượng đã thấy mềm nhũn, nằm trên đất không bò dậy nổi. Bốn phía yên tĩnh, yêu quái vểnh tai nghe một hồi, người nọ dĩ nhiên không đuổi theo. Y không nhúc nhích nằm sấp hồi lâu, đau đớn trên người chậm lại, mới ảo não bò dậy. Y bao thuở chật vật như vậy, dĩ nhiên chạy trốn như lợn rừng. Quay đầu nhìn lại đống lửa, không có động tĩnh, phảng phất chưa từng xảy ra chuyện gì. Y càng buồn bực, dĩ nhiên không thấy sợ, đỡ thân cây xiêu vẹo từ từ đứng lên, quay lại.

Người nọ vẫn ngồi ở đó, nhìn yêu quái ra khỏi bụi cỏ, ra vẻ như giật mình.

"Di, sao ngươi lại trở về."

Yêu quái tới trước đống lửa, khuôn mặt lòa xòa lông tóc, nhìn không ra bề ngoài.

"Ngươi, khinh thường ta." Thanh âm có chút trúc trắc, ra vẻ tuổi không lớn, ngữ khí trái lại căm giận bất bình.

"Ai?" Người nọ chỉ thấy buồn cười, bao thuở gặp được cướp như vậy, cướp không thành, còn bị trách là không chịu bắt cướp, coi thường cướp.

Người nọ cười, "Không có nha, chân ta bị thương chạy không được."

"Há," Yêu quái ra vẻ hài lòng. Lại gần vén áo choàng người nọ lên xem, người nọ vội bắt lấy chi trước của yêu quái nói: "Đừng xem, vết thương vừa nứt ra, vất vả lắm mới băng lại."

Yêu quái chậc một tiếng đã quay đầu chạy, lát sau cầm một mớ cỏ về, không nói hai lời lột quần người nọ.

Người nọ dở khóc dở cười giữ dây lưng: "Ai, ai, dừng tay, dừng tay... Ngươi sao có thể như vậy..."

"Ta giúp ngươi rịt thuốc, cỏ này là thứ tốt."

Người nọ suy nghĩ một chút nói, "Sớm nói nha, suýt nữa dọa ta, thôi để ta tự làm."

Yêu quái buông móng vuốt, cầm thảo dược bắt đầu vò.

Thuốc kia đắp lên, hiệu quả rất tốt, máu đã dừng, đau cũng từ từ giảm bớt.

"Cảm ơn." Người nọ thở phào, có chút hiếu kỳ sao mình không cảnh giác với yêu quái này.

Yêu quái dáng người trung đẳng, tóc như cỏ khô, người nọ buồn cười nhìn mớ vải đủ mọi màu sắc trên người y "Ngươi tên gì."

"Yêu quái." Yêu quái ngồi bên cạnh, hiếu kỳ quan sát đống lửa.

"Tên này rất thú vị, ai đặt."

"Mọi người ra vẻ đều biết ta, thấy ta đã gọi yêu quái, sau đó chạy nhanh tới mức ta đuổi không kịp." Yêu quái khoanh chân lại, đôi mắt vụng trộm nhìn miếng thịt, sờ mũi. "Ta vốn cho rằng mình rất lợi hại, người người sợ ta, nhưng ngươi không có, còn đánh ta, rất đáng giận."

Người nọ buồn cười, "Há? Không phải ngươi ra tay trước sao, lẽ nào bắt ta ngoan ngoãn đợi ngươi đánh?"

"Ta ra tay không nặng, chỉ muốn dọa ngươi, tốt nhất là dọa chạy."

Yêu quái nhìn chằm chằm miếng thịt, đầy mặt say sưa. Người nọ bỗng nhiên cảm thấy yêu quái có mấy phần đáng yêu. Liền đứng dậy, cầm dao, cắt xuống một miếng đưa cho yêu quái: "Tay nghề của ta không sai, ngươi nếm thử đi."

Yêu quái ngược lại nhăn nhó, do dự một hồi, nói tiếng cảm ơn, cầm thịt, bắt đầu ăn. Mấy miếng đầu còn vờ nhã nhặn, sau đã lang thôn hổ yết nhìn không được nữa, dầu dính đầy mặt. Miếng thịt từng chút biến mất, yêu quái híp mắt, bắt đầu liếm ngón tay, một ngón rồi một ngón, thật cẩn thận.

Người nọ thấy y ăn ngon lành, cười đưa phần thừa lại cho y, yêu quái gãi đầu, xấu hổ: "Ngươi không ăn."

"Ta còn có lương khô."

Yêu quái cầm thịt gặm một hơi nói: "Ngươi tên gì, ta muốn cảm ơn ngươi "

"A, ta gọi Phó Minh Thành."

...

2

Buổi tối trong núi nổi gió, yêu quái nói thời tiết sắp thay đổi, mời Phó Minh Thành tới nhà mình.

Nhà của yêu quái tự nhiên là hang động, ở bên kia ngọn núi.

Phó Minh Thành nặng hơn tưởng tượng, yêu quái cõng hắn leo núi mệt đến thở hồng hộc.

Động không lớn, bên trong chất đầy rơm rạ. Trong góc còn có mấy viên đá đủ mọi màu sắc.

Yêu quái rất đắc ý. "Ta dọn sạch lắm. Ngươi thích không."

Phó Minh Thành nhìn quanh, không có giường, tên này nhất định là sống cuộc sống như dã thú.

"Rất tốt, chỉ có một chỗ không sạch."

"Há, là gì." Yêu quái hiếu kỳ.

Phó Minh Thành ngồi trên đống cỏ khô vẫy tay với yêu quái.

Yêu quái lại gần đã bị Phó Minh Thành tóm lấy, Phó Minh Thành rút đao chào hỏi khuôn mặt yêu quái.

Yêu quái sợ hãi, giãy dụa muốn trốn, bất đắc dĩ lực tay của đối phương rất lớn, dĩ nhiên tránh không ra.

Đao của Phó Minh Thành rất nhanh, xoát xoát mấy cái đã cạo sạch lông yêu quái, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Phó Minh Thành thoả mãn vỗ vỗ, "Đi rửa đi."

"Ô ~~, lông của ta..." Yêu quái rủ đầu nhìn chỗ lông trên đất, thương tâm.

"Dài vậy không thấy ngứa sao?"

Yêu quái lục ra một chiếc lá lớn, cẩn thận gói lông lại, nhét vào góc.

Rửa mặt xong quả nhiên sạch sẽ hơn nhiều, là một thiếu niên, dĩ nhiên còn có chút thanh tú.

Phó Minh Thành thoả mãn cười, sau này đừng gọi yêu quái, yêu quái không dễ nghe, ta đặt cho ngươi một cái tên.

"Ngươi theo ta họ Phó, ừ, ngươi từ trong rừng đi ra, vậy thì gọi Phó Lâm."

Phó Lâm nói không nhớ mình sống trong núi bao lâu, ra vẻ không phải rất lâu, lại ra vẻ đã rất lâu.

Lợn rừng, trái cây, lữ nhân ngang qua, chuyện trong núi y đều nhớ kỹ. Nhưng hỏi trước nữa lại không nhớ gì

Phó Minh Thành nghĩ, sợ là y từng bị bệnh, mất đi ký ức.

...

Ban đêm trong núi đổ mưa, gió ô ô quát qua cửa động. Se lạnh cuối thu không ngừng len lỏi vào quần áo.

Phó Lâm chỏng vó ngủ trên đất, một con côn trùng đậu lên mặt y, ba một tiếng y đánh mặt mình, ngược lại giật tỉnh bản thân.

Phó Minh Thành chưa ngủ, thấy vậy không khỏi nghẹn cười.

Phó Lâm xoa đôi mắt nhập nhèm hỏi Phó Minh Thành lạnh không.

Phó Minh Thành nghĩ y cũng không có gì chống lạnh, nên nói tàm tạm.

Phó Lâm gãi cánh tay, đứng dậy vào động lục lọi nửa ngày lấy ra một cái túi vải, nhìn không ra màu sắc. Ra vẻ là để đựng gạo "Ngươi dùng cái này đi, chui vào, ta giúp ngươi buộc miệng túi lại, ấm lắm."

Phó Minh Thành nhìn cái túi, có chút ngu đần, tồn tâm tư chọc hài tử: "Ta không biết xài, ngươi ngủ một cái cho ta xem."

Phó Lâm không nghi ngờ, không rên một tiếng chui vào, "Đó, cứ thế, ta giúp ngươi buộc miệng là được."

Phó Minh Thành rút sợi dây ở miệng, ôm túi thịt người vào lòng: "Ừ, rất ấm."

Phó Lâm bị hắn đè nghẹn, cầu Phó Minh Thành thả ra, Phó Minh Thành cười nói: "Ngươi nhẫn tâm để một kẻ bị thương như ta chui vào cái túi nhỏ vậy sao? Ngày mai người ta nhất định đau lắm."

Phó Lâm không lên tiếng, nửa ngày mới nói: "Vậy ngươi ôm đi."

Phó Minh Thành cũng không tính nghẹn hỏng y, tháo dây, thả Phó Lâm ra; "Đùa ngươi thôi."

Phó Lâm ngồi trên đất, nghiêng đầu nghĩ nửa ngày nói: "Vậy đi, để ta ôm ngươi ngủ. Trên người ta rất ấm, mùa đông thường có rắn chui vào lòng ta."

Phó Minh Thành gật đầu: "Được."

Hai người bày ra vài tư thế vẫn thấy không được tự nhiên. Cuối cùng Phó Minh Thành xoay mình nằm nghiêng, Phó Lâm từ phía sau ôm Phó Minh Thành.

Phó Minh Thành ngửi được mùi sữa nhàn nhạt phía sau, thầm nghĩ, tiểu tử này, chưa cai sữa sao.

...

3

Buổi sáng trong núi, không khí rất mát, mưa đã tạnh, mặt trời chưa lên. Phó Lâm ngủ rất ngoan, có người ngủ cùng, có gì đó khác nhau, nhưng chính y cũng không thể nói rõ khác nhau ở đâu.

Sắc mặt Phó Minh Thành lại tiều tụy, tối qua hắn ngủ không ngon, cái chân bị thương trong đêm đen yên tĩnh theo mạch đập nhảy lên mà đau. Hắn đã rất lâu không bị thương, thế nên cũng dần không quen bị đau.

Phó Lâm ra sông bắt cá, Phó Minh Thành nhóm lửa, mùi của cá nướng và cá Phó Lâm thường ngày ăn sống kém rất xa, cộng thêm đồ gia vị Phó Minh Thành tùy thân mang theo, Phó Lâm cảm thấy mình chưa từng hạnh phúc như vậy.

Y nhìn Phó Minh Thành đối diện, nghĩ nếu có thể thường xuyên ăn đồ ăn Phó Minh Thành làm, sẽ là chuyện hạnh phúc nhường nào.

Ăn xong bữa trưa, Phó Minh Thành bắt đầu thấy mệt, nhắm mắt dưỡng thần một hồi đã vận công điều tức.

Phó Lâm không biết chạy đi đâu, trời tối mới mang theo một bó hoa về.

Phó Minh Thành cười: "Ngươi tính tặng cho ta."

Phó Lâm mở to mắt: "Sao cái gì ngươi cũng biết."

Phó Minh Thành nhìn hoa, cũng không có gì đặc biệt, bất quá 27 năm qua, mình được tặng không thiếu vàng bạc châu bảo, mỹ nhân tranh chữ, hoa trái lại là lần đầu.

Trong động thoang thoảng mùi hoa, thứ mùi ngọt ngào ấy phảng phất có công hiệu an thần. Phó Minh Thành ngủ rất thoải mái, vết thương không còn đau nữa, cứ thế buổi tối Phó Lâm trộm ra ngoài Phó Minh Thành cũng không nhận ra.

Phó Lâm trở về lúc bình minh, chui vào lòng Phó Minh Thành, trên người có hơi nước, hiển nhiên đã tắm qua. Bộ ngực ấm áp của Phó Minh Thành bỗng nhiên bị nhét vào một thân thể lạnh lẽo, run rẩy một hồi, tỉnh, cũng không nói gì, ôm Phó Lâm, tiếp tục ngủ.

Phó Minh Thành là một người dễ tỉnh, thế nhưng hôm nay hết lần này tới lần khác có chút mơ hồ, mãi đến khi ngửi được mùi máu tươi. Phó Minh Thành đặc biệt mẫn cảm với thứ mùi này, có lúc thấy ghét, có lúc lại thấy hưng phấn.

Mùi trên người Phó Lâm, phía sau Phó Lâm bị thương, vết thương dữ tợn, ra vẻ là dã thú quào, may mắn không tính sâu.

Phó Minh Thành nhìn hai miếng linh chi bên gối, ở hắn xem không coi là kỳ dược gì. Nhưng lúc này lòng hắn đã không hiểu chua xót.

Phó Minh Thành gọi Phó Lâm dậy bôi thuốc. Phó Lâm mệt cực, mắt cũng không muốn mở, chỉ nói: "Thương này không ảnh hưởng tới ta, ngươi cứ giữ lại dùng đi."

Phó Minh Thành đè Phó Lâm bôi kim sang dược, thuốc rất kích thích, Phó Lâm đau đến nhe răng trợn mắt. Khi băng Phó Minh Thành chỉ thấy đè nén, thấy lửa trong lòng bùng lên, siết cho Phó Lâm ai ai rên rỉ.

Phó Lâm đã tỉnh hẳn, nhìn bộ dạng Phó Minh Thành có chút kỳ quái, thầm nghi hoặc. Sao người này một hồi ôn nhu một hồi đen mặt.

"Ai ai, nhẹ tí, ta đau." Phó Lâm cuối cùng nhịn không được xin tha. "Phó Minh Thành, ngươi giận ư?"

Phó Minh Thành thở dài, đỡ Phó Lâm nằm xuống, đặt đầu y lên chân mình. Nhẹ nhàng vuốt tóc Phó Lâm: "Phó Lâm, ngươi biết ngươi làm sai chuyện gì sao."

Phó Lâm nghe chất giọng nhu hòa của người nọ, trái tim thả lỏng.

"Vết thương trên người ngươi là bị sói hoang quào đi. Ngươi có biết, sói hoang một phát cắn có thể lôi ra ruột ngươi không, suýt chút nữa ngươi đã chết ở đó."

Phó Lâm kỳ quái, ta chết ở đó, ngươi giận cái gì. Tiềm thức lại thấy lời này không thể hỏi, bằng không Phó Minh Thành sẽ càng giận.

Phó Minh Thành cầm linh chi nói: "Ngươi đi là vì cái này, ta nghe nói phía sau núi có rất nhiều dược liệu trân quý, nhưng mãnh thú cũng nhiều, bao nhiêu người hái thuốc ngộ hại bên trong."

Phó Lâm a một tiếng nhào ra cửa động, thế nhưng đã không kịp rồi, linh chi bị Phó Minh Thành ném ra ngoài, lăn xuống đỉnh núi, nhìn không thấy nữa.

Phó Lâm oa một tiếng khóc, nghĩ mình bạo gan vì người nọ tới chỗ nguy hiểm hái thuốc, không quản đau đớn vịn cành bẻ dây bò xuống sườn núi trốn qua dã lang, chịu đựng cả một buổi sáng, dược thảo khó khăn lắm mới tìm được dĩ nhiên bị vứt bỏ không đáng một đồng.

Phó Minh Thành từ phía sau ôm lấy Phó Lâm hôn lỗ tai y thì thào nói: "Trái tim của ngươi có phải rất đau, ngươi biết không, nếu ngươi không trở về ta cũng sẽ đau, đau hơn cả vết thương trên chân trăm nghìn lần."

Phó Lâm nghe lời này nước mắt càng không dừng được, quay người ôm cổ Phó Minh Thành gọi: "Phó Minh Thành, Phó Minh Thành."

Phó Minh Thành cúi đầu hôn Phó Lâm. Chỉ cảm thấy mình đã không thể buông tha y, cứ vậy đi, hắn sẽ ôm y đến chết.

...

4

Thư sinh đêm trăng gặp yêu, một đêm phong lưu, đối phương nhất định là mỹ nhân, không phải tuyệt thế mỹ nữ, cũng là mỹ thiếu niên.

Phó Minh Thành nghĩ, vậy ta tính cái gì, mang một hài tử chưa đủ lông đủ cánh về nhà, lẽ nào ta trời sinh có ham mê kỳ quái.

Mỹ nhân xứng anh hùng, Phó Minh Thành trước kia một lòng muốn tìm cái tuyệt sắc, cuối cùng lại mang một dã hài tử thiếu tâm nhãn về nhà. Người nói một đĩa thôn quê một mâm cao lương, rốt cuộc nên chọn cái nào.

Phó Minh Thành trên đường nghĩ rất nhiều, bất quá nghĩ thì nghĩ, bàn tay nắm Phó Lâm vẫn không buông ra.

Phó Lâm cũng đang nghĩ (không cần nghi hoặc, Phó Lâm của chúng ta cũng biết nghĩ), y nhớ tới mấy viên đá trong động, mỗi viên đều là mình vất vả nửa ngày bên suối mới tìm được, xinh đẹp như vậy không biết có bị ai trộm không, lại nhớ tới dã quả sau hang, mỗi ngày y canh chừng bên cửa hang, vì chúng, không thiếu đánh nhau với lũ khỉ, mắt thấy sắp chín lại phải đi, tiện nghi lũ khỉ kia.

Phó Lâm nghĩ rất nhiều, cuối cùng nhớ tới thịt nướng Phó Minh Thành làm, thế là quyết định đi theo cả đời.

Hai người đi a đi, qua thôn trang tới thị trấn. Phó Minh Thành dẫn Phó Lâm tới tửu lâu lớn nhất, định ghế lô tốt nhất, điểm cơm nước ngon nhất, Phó Lâm nhìn cả bàn màu sắc rực rỡ không biết làm sao. Phó Minh Thành cho y hai cây gậy nhỏ, bắt y dùng nó gắp, tay Phó Lâm như không phải của mình, trêu ghẹo nửa ngày cũng không làm được, gấp đến độ mắt muốn bốc lửa. Phó Minh Thành lại gọi người lấy thìa cho y, rồi gắp mấy vào chén y.

Phó Lâm ăn rất nhanh, ăn xong trong chén lại ăn tới đĩa, Phó Minh Thành không ăn mấy miếng, đã nhìn Phó Lâm cười: "Ai, ai, đừng ăn mấy cái ở rìa, đó là dùng để trang trí."

Phó Lâm nhai nói: "Mùi không sai, ngươi cũng nếm thử xem."

May mắn đây là ghế lô, người khác không thấy.

...

Buổi tối cả hai nghỉ lại khách sạn tốt nhất trong thành, thượng phòng không có, chỉ có phòng bình thường. Phó Minh Thành cũng không phải người rất chú ý, Phó Lâm ôm chăn bông nằm trên giường đầy mặt hạnh phúc.

"Phó Minh Thành, cái này gọi là chăn bông sao, thật là thứ tốt."

Phó Minh Thành cười: "Ngươi thích, đợi về nhà ngươi muốn bao nhiêu ta mua bấy nhiêu."

Phó Lâm tâm hoa nộ phóng, đột nhiên hiếu kỳ: "Vì sao người ta tốt với ngươi vậy, cho ngươi ăn, lại cho ngươi chăn bông để ngủ."

"Vì ta cho họ bạc." Phó Minh Thành lấy ra một đĩnh bạc lắc lư trước mặt Phó Lâm.

Phó Lâm sờ, đẹp quá, thảo nào mọi người đều muốn. Ôm đĩnh bạc lăn vài vòng trên giường, lại hỏi: "Phó Minh Thành, ngươi có thể dạy ta, làm sao có được đĩnh bạc này không."

"Này rất dễ." Phó Minh Thành đối ánh nến chà lau kiếm của mình, "Ngươi chỉ cần làm ta vui, ta sẽ cho ngươi."

"Há," Phó Lâm bò dậy, nâng đầu hỏi Phó Minh Thành: "Phó Minh Thành, ngươi vui sao?"

"Ừ, để ta ngẫm lại." Phó Minh Thành nghiêng đầu nghĩ một hồi. "Ra vẻ không quá vui."

"Vậy ta phải làm thế nào mới khiến ngươi vui?"

Phó Minh Thành buông kiếm, hôn mặt Phó Lâm: "Lát nữa ngươi phải nghe lời, chúng ta cùng làm một chuyện, làm xong ta sẽ vui."

"Được." Phó Lâm gãi đầu nói: "Kỳ thực không cần, ngươi không cho ta, ta cũng nguyện ý khiến ngươi vui."

Phó Minh Thành buông kiếm, ôm Phó Lâm xoay vài vòng nói: "Bảo bối, miệng ngươi thật ngọt."

Phó Lâm bị dọa, rồi lại hài lòng cười, "Thú vị, Phó Minh Thành chúng ta xoay thêm mấy vòng nữa đi."

Phó Minh Thành cười to quăng Phó Lâm lên giữa không trung lại vững vàng tiếp được.

...

5 (Thượng)

Chuyện Phó Minh Thành nói là tắm, Phó Lâm nghĩ chuyện này có đáng gì đâu, cả hai cởi sạch nhảy vào thùng ngâm mình là được, bạc này thật dễ kiếm.

Thế nhưng nước là nóng, Phó Lâm vừa nhảy vào đã bò ra, Phó Minh Thành cho rằng nước rất nóng, sau mới hiểu Phó Lâm xưa nay không tắm nước nóng.

Phó Lâm muốn ra sông, Phó Minh Thành nói: "Không có nước nóng sao tắm sạch được, ôm tiểu hài bẩn ngủ rất ủy khuất mình."

Phó Lâm hết cách, đành phải ngâm mình trong nước nóng, trên người đỏ như trứng tôm. Phó Minh Thành thấy khuôn mặt ửng hồng xấu hổ của y, như thấy được mùi tình sắc. Trong đầu bỗng nhiên nổi lên chút tâm tư.

Phó Minh Thành không quá để bụng nam sắc, khi thiếu niên từng chơi tiểu quan, cũng thấy kích thích. Nhưng dẫn hài tử này về nhà là hy vọng giữ y lại bên cạnh, cũng không phải vì chuyện ấy. Đối với Phó Minh Thành, chuyện ấy như ăn cơm uống nước, không coi là gì, động tình trái lại khá hiếm.

Phó Minh Thành cởi đồ xuống nước, Phó Lâm không ngừng quan sát thân thể Phó Minh Thành.

Phó Minh Thành đắc ý, người tập võ, bắp thịt trên người đầy đặn. Đương nhiên, hắn bình thường thích bày vẻ nhã nhặn, mặc đồ, chỉ thấy cao gầy, nho nhã.

"Thân thể ta đẹp không."

Phó Lâm gãi đầu, một câu, khó trách ta thấy kỳ quái, thì ra ngươi không mọc lông.

Phó Minh Thành dở khóc dở cười, cầm xà phòng gội đầu cho Phó Lâm, Phó Lâm cẩn thận nghiên cứu đống bọt chảy xuống, nếm thử chỉ thấy vừa đắng vừa chát.

Gội xong thì tắm, Phó Minh Thành kỳ lưng cho Phó Lâm, kỳ rồi kỳ rồi kỳ tới phần xương cụt phía cuối, Phó Minh Thành xoa chỗ đó sững sờ, hắn chạm đến lối vào, chậm rãi len lõi, bên trong rất mềm, rất nóng, Phó Minh Thành thấy có một luồng hơi xao động bất an, tim đập cũng tăng nhanh.

Phó Lâm cảm giác được, hơi căng, khó chịu, nhưng y không nói gì, không kêu đau cũng không gọi dừng. Phó Minh Thành nói phải nghe lời, vậy y sẽ làm hài tử nghe lời. Phó Lâm nhận định Phó Minh Thành không hại y.

Phó Minh Thành cảm giác Phó Lâm khó chịu, hắn nghĩ, chuyện này nên là ngươi tình ta nguyện, hài tử còn rất nhỏ, lúc này làm y, nghĩ thế nào cũng như khi dễ.

Phó Minh Thành kéo Phó Lâm vào lòng, cúi đầu hôn môi y, trước là hời hợt, sau đó hỏi, thoải mái không.

Phó Lâm sờ môi Phó Minh Thành, mềm mại, gật đầu.

Phó Minh Thành lại hôn một cái, nghiền cắn môi Phó Lâm.

Phó Lâm nghĩ thảo nào chó hoang đều thích liếm tới liếm lui, thì ra người cũng vậy, Phó Lâm một lòng muốn khiến Phó Minh Thành vui, học theo liếm môi Phó Minh Thành.

Phó Minh Thành tâm hoa nộ phóng, đè ót Phó Lâm lại hôn sâu, lưỡi chơi đùa trong miệng y, cảm giác dâm mỹ.

Phó Lâm cảm thấy nụ hôn này rất khác, trong đầu ngứa ngáy, muốn càng nhiều.

Khi Phó Minh Thành dừng lại, Phó Lâm bất mãn: "Sao lại dừng."

Phó Minh Thành nghĩ Phó Lâm rất biết ve vãn, tùy tiện một câu đã có thể đốt lửa, mỹ nữ mỹ thiếu niên trước đây cũng không so được, quả nhiên là khẩu vị mình thích.

Thế nhưng Phó Minh Thành không thể tiếp tục nữa, vì nước đã lạnh.

Người lạnh, lửa cũng tắt, Phó Minh Thành nghĩ giờ làm với Phó Lâm có phải còn quá sớm. Dù sao y vẫn là hài tử, thân thể có lẽ đang phát dục.

Buổi tối ôm Phó Lâm ngủ, dục vọng chậm rãi dâng lên, hắn tuy có thể hôn y, thế nhưng nó phảng phất là một ly độc rượu, càng uống càng nghiện.

Phó Minh Thành đành phải xoay người, chậm rãi cọ sát hạ thể mình.

Phó Lâm nửa đêm mơ thấy một bàn thịt nướng, chảy dài nước miếng, tỉnh, nghe được Phó Minh Thành đưa lưng về phía mình thở dốc, cho rằng Phó Minh Thành khó chịu, y bò dậy bắt gặp Phó Minh Thành dùng tay cọ sát hạ thể.

Phó Lâm nói: "Phó Minh Thành, ngươi ngứa sao."

Phó Minh Thành bị dọa, rồi cũng không xấu hổ, nói: "Há, có chút khó chịu, không sao, ta tự làm là được."

Phó Lâm hiếu kỳ nhìn tiểu đệ đệ tinh thần của Phó Minh Thành, lấy tay đè lại: "Thật kỳ quái, sao khác với ta."

Phó Minh Thành chỉ thấy theo bàn tay Phó Lâm sờ tới sờ lui hạ thể tê dại, không khỏi kéo y lại hôn.

Nắm tay Phó Lâm đặt lên hạ thể, trên dưới xoa bóp, thì thào nói: "Tiểu đệ đệ của ta nói, nó thích ngươi sờ."

Phó Lâm kỳ quái, ở đây chỉ có bọn họ, đâu ra đệ đệ. Nhìn Phó Minh Thành lộ vẻ say mê, Phó Lâm cũng không buồn, nắm vật đó của Phó Minh Thành trên dưới động lên. Cũng chính lúc này Phó Minh Thành bắn.

...

5 (Hạ)

Phó Minh Thành mỹ mãn thiếp đi, mông lung cảm giác được thân thể Phó Lâm dán chặt mình, hơi khô nóng. Mơ hồ một hồi, thân thể bên cạnh không ngừng cọ hắn.

Phó Minh Thành nhắm mắt xoa đầu Phó Lâm. Phó Lâm nhẹ nhàng gọi: "Phó Minh Thành, ngươi dậy chưa?"

Phó Minh Thành nhắm mắt nói: "Chưa."

"Vậy sao ngươi lại nói."

"Ta nói mớ."

Phó Lâm an tĩnh một hồi: "Phó Minh Thành, ngươi hôn ta được không? Giống như khi chúng ta tắm ấy."

Phó Minh Thành mở mắt, đầu Phó Lâm ngay bên cạnh, đôi mắt kia trong bóng đêm lòe lòe tỏa sáng.

Phó Minh Thành nghĩ xem ra hài tử này đã hiểu chuyện, hắn ngồi dậy, ôm Phó Lâm vào lòng, một tay giữ eo y, một tay nâng cằm y, ấn lên đôi môi mềm mại, trằn trọc nghiền nát, nụ hôn ngày một sâu. Phó Lâm vừa nếm thử tình sự, sắc mặt đỏ bừng, hô hấp gấp gáp. Ôm cổ Phó Minh Thành, không ngừng đòi hỏi.

Phó Minh Thành rời khỏi môi Phó Lâm, "Thích không."

"Thích", Phó Lâm trả lời rất thành khẩn.

Phó Minh Thành hắc hắc cười, cởi áo lót Phó Lâm, từ khóe môi hôn xuống, mút ở cổ. Cả người Phó Lâm nóng lên, đầu óc ngây ngất, khoái cảm nhiều lần chạy dọc, rong ruổi tứ chi hải bách, miệng không tự giác rên rỉ, thân thể run rẩy. Phó Minh Thành cởi dây lưng Phó Lâm, lục lọi duỗi vào. Hạ thể của Phó Lâm đã cứng, đỉnh không ngừng chảy ra bọt nước. Phó Minh Thành xoa hai cái Phó Lâm a một tiếng đã ra.

Mặt Phó Lâm nóng lên, dán vào lòng Phó Minh Thành không chịu ngẩng.

Phó Minh Thành thầm nghĩ buồn cười, thì ra Phó Lâm cũng biết xấu hổ, như nữ oa oa vậy, nhưng trên miệng lại không nói gì. Kéo lấy Phó Lâm, nhét vào chăn nói: "Ngủ đi."

...

6

Một khắc phát hiện Phó Lâm thông hiểu tình sự Phó Minh Thành rất vui vẻ, nhưng phát triển kế tiếp lại có chút ngoài dự liệu.

Dạo phố cũng được, ăn cơm cũng được, ánh mắt Phó Lâm thường không tự giác bay đến trên người Phó Minh Thành, cứ thế nhìn hắn phát ngốc.

Buổi tối tắt nến Phó Lâm sẽ chui vào ổ chăn hắn cùng hắn gặm cắn một hồi.

Có yêu thương nhung nhớ tuyệt đối chuyện tốt, đổi lại người khác Phó Minh Thành tự nhiên hài lòng. Thế nhưng cùng Phó Lâm lại không thể làm đến cùng, tình động cũng đành gọi y tự tay giải quyết, qua loa xong việc. Nửa vời như vậy thật có chút khó chịu.

Mà Phó Lâm không phải gì cũng không hiểu, trong rừng động vật giao hoan y từng thấy, nhưng hình như mình và Phó Minh Thành lại có gì khác nhau. Cho nên buổi tối ngày nọ, y nhịn không được hỏi Phó Minh Thành.

Phó Minh Thành nói: "Chúng ta không xem là chân chính giao hoan, ngươi còn nhỏ, ta sợ bị thương ngươi."

Phó Lâm hỏi: "Vậy phải làm sao mới xem như chân chính giao hoan."

Phó Minh Thành so hạ thể của mình rồi chỉ phía sau của Phó Lâm: "Cái này của ta phải vào chỗ đó của ngươi."

Phó Lâm hiếu kỳ dùng tay sờ phía sau của mình, chậm rãi duỗi tay vào, phía sau lập tức truyền tới cảm giác đau ép. "Quả thật rất khó chịu," Phó Lâm thì thào nói.

Phó Minh Thành đỡ trán thở dài, xem ra muốn bày tỏ tâm ý sợ phải chờ lâu. Tuy luyến đồng tiểu quan ở tuổi này đã ra bán tiếng cười, Phó Minh Thành không phải không chơi qua. Nhưng đối Phó Lâm, hắn bao nhiêu có chút luyến tiếc.

Phó Lâm xoa mông mình nói: "Khó chịu vậy, vì sao còn có người nguyện ý làm."

"Kỳ thực cũng rất tốt, lần đầu tiên thì khó chịu, kế tiếp lại là thích."

Phó Lâm chôn đầu vào lòng Phó Minh Thành, ngửi mùi nam tử khiến lòng người say của hắn hỏi: "Ngươi thích sao."

Phó Minh Thành sờ mái tóc mềm mại của Phó Lâm: "Thích."

"Vậy chúng ta làm đi."

Phó Minh Thành ngạc nhiên, kéo Phó Lâm từ trong lòng ra, nâng cằm y hỏi: "Ngươi không sợ đau?"

Sắc mặt Phó Lâm tái nhợt, nhưng ánh mắt trong suốt như một: "Ta muốn giao hoan với ngươi, chân chính."

Phó Minh Thành mím môi nhìn y một hồi, chậm rãi kéo mở vạt áo Phó Lâm, cởi áo lót y ra: "Phó Lâm, có tí đau, ngươi ráng nhịn, qua tối nay, ngươi là người của ta."

Phó Lâm gật đầu, cởi tiết khố, ngồi lên chân Phó Minh Thành, ngẩng đầu hôn hắn.

Phó Minh Thành một tay xoa đầu vú Phó Lâm, một tay thuần thục quấn lấy hạ thể y, Phó Lâm rất nhanh tình động, nhẹ nhàng rên rỉ.

Phó Minh Thành buông hạ thể y ra, chậm rãi lẻn tới sau, vuốt ve mông Phó Lâm. Phó Lâm không tự giác phát ra một tiếng thỏa mãn. Phó Minh Thành từ đầu giường cầm ra bình dầu trơn thường ngày dùng để bôi tay, rót, xen vào thân thể Phó Lâm. Có chút căng, Phó Lâm khó chịu, nhưng y không rên một tiếng. Phó Minh Thành vuốt ve hạ thể sưng đau của mình, cởi tiết khố, đứng dậy, khiến Phó Lâm quỳ sấp, mình thì ở phía sau. Đẩy ra cánh mông, chậm rãi đưa vào.

Tư thế này rất khuất nhục, nhưng cũng là tư thế tốt nhất không bị thương người dưới thân. Ờ Phó Lâm xem, đây lại là tiêu chuẩn giao hoan, thú vật trong núi đều dùng tư thế này. Kết hợp với Phó Minh Thành, khiến y kích động không thôi. Động tác của Phó Minh Thành rất ôn nhu, cũng rất cẩn thận, nhưng Phó Lâm vẫn thấy đau, cực kỳ đau. Đau này hoàn toàn khác với ngoại thương, nơi mềm mại nhất trong thân thể bị chà đạp, thân thể y đau đến run lên, lại vẫn cắn răng không rên một tiếng.

Phó Minh Thành cảm giác được Phó Lâm run rẩy, thở dài, rút ra. Phó Lâm động cũng không dám, tay chân cứng ngắc, mồ hôi trên trán chảy dài, nhỏ xuống giường.

Phó Minh Thành từ phía sau ôm lấy y, hôn vai y thì thào nói: "Hảo hài tử, hảo hài tử của ta."

Phó Lâm mãi một hồi mới hoãn lại, hỏi Phó Minh Thành: "Sao ngươi không làm."

Phó Minh Thành nói: "Ngươi đã là người của ta, không gấp, từ từ mà tới, còn nhiều thời gian."

Phó Lâm cười rộ lên, ôm cổ Phó Minh Thành ríu rít hôn.

...

7

Trời còn chưa sáng, Phó Minh Thành đã rời đi, có vài chuyện cần hắn suốt đêm lên đường giải quyết.

Khi đi Phó Lâm còn ngủ, Phó Minh Thành chỉ dặn y chờ ở khách sạn.

Phó Lâm chờ cả một ngày không chờ được Phó Minh Thành, bên ngoài bắt đầu tí tách đổ mưa. Phó Lâm nằm sấp ở cửa sổ lầu hai nhìn dòng người bung dù, qua lại như thoi đưa, nói những điều y không rõ, làm những chuyện y không hiểu bên ngoài khách sạn.

Phó Lâm nhìn a nhìn, vẫn không nhìn thấy Phó Minh Thành, cảm giác có chút tịch mịch.

Đây là cảm giác chưa từng có, ở trong núi không phát hiện, gặp Phó Minh Thành rồi, mới thấy khi chỉ còn mình ta dĩ nhiên sẽ thất lạc.

Khách sạn đúng giờ đưa cơm tới, rất thơm, rất phong phú, thế nhưng Phó Lâm không muốn ăn. Thoạt nhìn như bị bệnh.

Phía sau vẫn đau, tuy Phó Minh Thành không làm, nhưng ra vẻ vẫn bị thương.

Phó Lâm đóng cửa sổ, nằm sấp lên giường, cởi quần, cầm tấm gương nhỏ để ở đầu giường, chiếu ra phía sau kiểm tra vết thương. Thế nhưng gương rất nhỏ, nhìn sao cũng không thấy.

Lúc này, cửa phòng mở, một người bước vào.

Một nam nhân, nhưng không phải Phó Minh Thành.

Tư thế của Phó Lâm không đổi, nam nhân kia sững sờ một hồi, vội xoay người ra ngoài, đóng cửa lại.

Phó Lâm khó hiểu, tiếp tục nhìn mông mình.

Nam nhân đứng ngoài cửa không đi, gõ một cái.

Phó Lâm bất đắc dĩ, mặc quần, nhảy xuống giường, mở: "Ngươi không phải đã vào sao, chạy ra ngoài làm chi."

Nam nhân đứng ở cửa, trên cao nhìn xuống quan sát Phó Lâm: "Ngươi là Phó Lâm."

Phó Lâm gật đầu.

Nam nhân nói: "Ta là ca ca của Phó Minh Thành, Phó Minh Nhân."

Phó Lâm nói: "Há, hắn không nói, ta chỉ biết hắn có một đệ đệ, buổi tối hắn luôn ôm ta nói hắn thích ta sờ tiểu đệ đệ của hắn."

Phó Minh Nhân trầm mặc.

Phó Lâm nói: "Ngươi ngồi đi, phía sau ta bị thương, ta phải xem." Nói xong nằm sấp lên giường, cởi quần, cầm gương tiếp tục nhìn.

Phó Minh Nhân vội đóng cửa lại, nói: "Cần ta giúp sao."

Phó Lâm gật đầu nói: "Được."

Phó Minh Nhân cười tới bên giường ngồi xuống, gọi Phó Lâm nằm sấp lên người mình, hung hăng đánh mông Phó Lâm một cái.

Phó Lâm bị đánh trở tay không kịp, đau ra nước mắt, phân nửa cái mông cũng bị rát đau, y quát "Ngươi làm chi đánh ta."

Phó Minh Nhân nói: "Đây là hậu quả để người nhìn mông. Nếu, người ta cho rằng ngươi là kẻ điên, sẽ đánh ngươi một trận, rồi đuổi ngươi đi. Nếu người ta không đánh ngươi, còn đối ngươi vẻ mặt ôn hoà, vậy Phó Minh Thành sẽ đánh mông ngươi."

Phó Lâm nói: "Ngươi nói bậy, Phó Minh Thành sẽ không đánh ta."

Phó Minh Nhân đẩy ra cánh mông ửng đỏ của Phó Lâm, cẩn thận kiểm tra, may mắn. Bên trong có chút sưng, lại không bị nứt. "Nếu Phó Minh Thành không đánh ngươi, nói rõ hắn không quan tâm ngươi, cũng sẽ không giữ ngươi lại bên cạnh."

Phó Lâm cái hiểu cái không, nhưng ẩn ẩn biết Phó Minh Nhân không gạt mình, đành phải ngoan ngoãn ngồi dậy cầu Phó Minh Nhân: "Ta sai rồi, ngươi đừng đánh nữa, đau lắm, ta sẽ nhận sai với Phó Minh Thành."

...

8

Phó Lâm lần đầu tiên ngồi xe, tất cả đối y mà nói đều thật mới mẻ.

Ngoài trời còn đổ mưa, hơi lạnh bức người, trong xe lại ấm áp. Cái đệm bên dưới rất dày, rất thoải mái. Cảm giác chiếc xe này xóc nảy trên đường, lắc bên này ngã bên kia thật kỳ diệu.

Thế nhưng Phó Minh Nhân mặt không biểu tình ngồi đối diện lại khiến y bất an. Phó Minh Nhân từ khi lên xe đã bắt đầu đọc một mớ giấy. Tư thế đến nay không đổi. Ngoại trừ nói với y rằng mấy ngày nữa Phó Minh Thành sẽ về, không còn câu gì khác.

Phó Lâm có chút sợ hắn, y đã đổi mấy tư thế ngồi vẫn không được tự nhiên. Người đối diện lại ra vẻ như không thấy, tiếp tục đọc mớ giấy của mình.

Phó Lâm đành phải vén mành, ngắm cảnh bên ngoài. Xe đã tới một thành trấn khác, hiện đang băng qua khu chợ phồn hoa, tuy trời đổ mưa, nhưng vẫn có rất nhiều chủ quán tiểu thương buôn bán.

Khu chợ bày kha khá quầy đồ chơi, Phó Lâm nghiêng đầu, nhìn không chuyển mắt.

"Lão Nghiêm, dừng xe." Phó Minh Nhân đứng dậy, nói với Phó Lâm: "Cũng sắp tới rồi, chúng ta đi thôi."

Phó Minh Nhân nắm tay Phó Lâm, dẫn y dạo chợ. Mưa đã tạnh, tay Phó Minh Nhân rất khô, rất ấm. Phó Lâm có chút an tâm. Nhưng quảng đường hai người đi lại rất im lặng. Phó Minh Nhân không nói, mặt cũng không có biểu tình gì. Phó Lâm bỗng nhiên nhớ Phó Minh Thành, nếu là Phó Minh Thành dẫn y đi, nhất định sẽ nói với y cái này dùng để làm gì, cái kia tỉ lệ không tốt, là đồ dỏm, thoạt nhìn vĩnh viễn không hết lời.

Phó Minh Nhân mua cho Phó Lâm một con dế, Phó Lâm nói: "Ta không ăn côn trùng."

Phó Minh Nhân nói: "Đây là cho ngươi chơi."

Phó Lâm nói: "Chơi thế nào."

Phó Minh Nhân; "..."

Phó gia đại trạch rất lớn, lại rất ít người, dưới Phó Minh Thành thật là có đệ đệ. Bất quá đã ra ngoài làm việc, tháng này không về. Phó gia ba cái không thành gia. Phó lão gia tử trước đây phong lưu, cưới chín phòng, thế nhưng sau khi Đại phu nhân chết bệnh, lão gia tử đã phân phát tám phòng thiếp kia, qua cuộc sống thanh tâm quả dục. Cho nên trong nhà trống ra rất nhiều sân. Phó Minh Thành trái lại là hạt giống phong lưu, nhưng xưa nay chưa từng dẫn thân mật về nhà. Phó gia không có nữ quyến, cũng không mướn nha hoàn, ngoại trừ nữ đầu bếp Lưu thẩm, thừa lại đều là quang côn, goá vợ.

Tiểu tư Hạ Tam của Phó Minh Thành nói đến đây nhịn không được thở dài.

Phó Lâm không hiểu quang côn, goá vợ, y cũng không hỏi, y đang nghĩ Phó Minh Thành lúc nào mới về.

Phó Minh Nhân an bài Phó Lâm ở lại phòng Phó Minh Thành, ẩm thực sinh hoạt thường ngày rất chiếu cố.

Chăn của Phó Minh Thành vừa nhẹ vừa ấm, thế nhưng Phó Lâm vẫn thích chăn của khách sạn, chỗ đó có ôn độ của một người khác.

Phó Lâm buổi tối ngửi mùi trong chăn Phó Minh Thành thầm thất lạc. Y không biết cái gì gọi tương tư, chỉ cho rằng mình bị bệnh, nghĩ hẳn không sao cả, ngủ một giấc tự nhiên sẽ khỏi.

Phó Minh Thành vào đêm kỳ thực đã về, nhưng lập tức phải đi, hắn tạt qua phòng thăm Phó Lâm xong. Hôn trán y một cái rồi tới phòng Phó Minh Nhân.

Phó Minh Nhân ném cái chén xuống đất: "A Thành, ngươi giỏi thật, hài tử nhỏ như vậy cũng dám làm."

Phó Minh Thành sững sờ lập tức cười: "Ca, ngươi thích y đi."

Phó Minh Nhân chỉ vào Phó Minh Thành mắng: "Ngươi ở ngoài phong lưu thế nào ta không quản, hài tử này còn rất nhỏ, không chịu được ngươi giày vò."

Phó Minh Thành cười tìm cái ghế ngồi xuống, rót cho mình ly nước nói: "Ca, ngươi thích thì tốt, ta là thật tâm thích y. Tình nhân cũng được, nhi tử cũng được, chỉ muốn giữ y bên cạnh."

Phó Minh Nhân do dự nửa ngày, thở dài một tiếng: "A Thành, đáp ứng ta, đừng phụ hài tử ấy."

Phó Minh Thành cười: "Ca ngươi còn không hiểu ta sao."

Phó Minh Thành xoa huyệt thái dương thở dài, "Ngươi chân tâm thì tốt, chỉ là cha biết rồi sẽ giận đây."

...

Hoàn

Phó gia lão thái gia ăn cơm nhà bạn xong đã về, trên đường thấy có chút khó tiêu, nên vung tay, bảo kiệu phu về trước, mình sẽ từ từ dạo về. Gió đêm ập tới, Phó lão thái gia tâm tình rất tốt.

Khi ngang qua bờ tường, nghe một tiếng "A phi phi, chua quá." Nâng đầu đã thấy một hài tử ngồi trên cây nhà mình, tay còn cầm hai quả cam.

Phó lão thái gia sững sờ, hài tử nhà ai, bản lĩnh lớn thật, tường cao như vậy cũng có thể trèo lên. Phó Lâm thấy Phó lão thái gia nhìn chằm chằm y, có chút xấu hổ, nói: "Cam này chưa chín, không thể ăn."

Ngô quản gia chờ ở cửa thấy lão thái gia về, vội chạy tới chào hỏi.

Lão thái gia kéo Ngô quản gia nói: "Đi, mau gọi người ôm hài tử kia xuống, cho y chút trái cây là được. Nói với y, sau này muốn ăn cam, cứ tới xin, đừng leo trèo, bức tường này xây nhiều năm, không vững."

Ngô quản gia nhìn, là Phó Lâm, đầu đổ mồ hôi, không dám nhiều lời, chỉ nói là Nhị gia mang về.

Lão thái gia nghĩ, tiểu tử này ở ngoài phong lưu lâu vậy, cuối cùng có kết quả, tâm hoa nộ phóng. Nhanh như chớp chạy đi tìm Phó Minh Nhân, Phó Minh Nhân bất đắc dĩ, báo ra tình hình thực tế. Lão thái gia mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự, Phó Minh Nhân nhéo nhân trung nửa ngày, lão thái gia cuối cùng hoãn lại, lão lệ ngang dọc, kêu to oan nghiệt a oan nghiệt.

Buổi tối Phó Minh Thành vừa về, người hầu đã báo tin, Phó Minh Thành nghĩ cả bụng lời, thế nhưng cửa phòng lão nhân gia đóng chặt, mặc cho Phó Minh Thành đau khổ cầu xin vẫn không chịu mở, không chịu đáp. Phó Minh Thành hết cách, đành phải quỳ trong sân.

Phó lão thái gia không phải người không khai sáng, sống hơn sáu mươi năm, một chân vào quan tài, rất nhiều chuyện lão đã nhìn rất rõ, người cũng không còn sắc bén thời tuổi trẻ. Thế nhưng lão có một tâm bệnh, lão thời trẻ từng bị thiệt vì nó, mẹ của Phó Minh Nhân cũng là vợ cả của Phó lão thái gia càng là chết vì nó.

Phòng của Phó lão thái gia Phó Chinh không đốt đèn, bên trong tối đen. Giữa bóng tối ấy, khuôn mặt của rất nhiều người không ngừng lóe lên trước mắt lão. Cha buồn bực, mẹ nỉ non, thê tử Văn Phong không cam lòng trước lúc lâm chung, Hàn Tuấn hiu quạnh thản nhiên.

Phó Chinh nghĩ, thế gian này quả nhiên có báo ứng, mình làm nghiệt đều ứng trên người nhi tử.

Ngoài cửa sổ tất tất sách sách một hồi, gợi ra sự chú ý của Phó Chinh. Lão quay đầu, bên ngoài có một đôi mắt lòe lòe tỏa sáng nhìn lão. Phó Chinh dọa suýt chết, không chờ lão kịp nói gì, nửa cái đầu ở cửa đã mở miệng: "Cái này cho ngươi."

Phó lão thái gia nhìn bó hoa vô danh bị đặt ở cửa sổ, khó hiểu, ngơ ngẩn nhận lấy.

Phó Lâm nói: "Phó Minh Thành là người tốt, ngươi đừng giận hắn được không."

Phó lão thái gia nói: "Phó Lâm, hắn đối với ngươi tốt không."

Phó Lâm nói: "Tốt."

Phó lão thái gia nói: "Ngươi đi đi, Phó Minh Thành là nhi tử ta, ta sẽ không làm khó hắn."

Phó Lâm nhoáng cái biến mất, Phó lão thái gia đặt hoa ở đầu giường, mở mắt nhìn lên trần.

Mùi hoa rất nhẹ, Phó lão thái gia cảm thấy thần trí có chút lơ lửng, hoảng hốt phảng phất thấy được vợ cả Văn Phong thi nhiên tới bên.

Lão thái gia nói: "Văn Phong, ngươi cuối cùng chịu tới gặp ta."

Văn Phong mơ hồ vẫn giữ bộ dáng năm đó, phong thái yểu điệu, tố y tung bay.

Phó Chinh hỏi "Ngươi oán ta sao?"

Văn Phong nói: "A Chinh, ngươi hối hận sao."

Phó Chinh suy nghĩ một chút nói: "Không hối, thế nhưng ta cảm thấy mình xin lỗi ngươi."

Văn Phong thở dài, lấy ra sáo ngọc năm đó Phó Chinh tặng cho bà.

Từ khúc bà thổi là năm đó Phó Chinh tay cầm tay dạy bà, khi đó bà chỉ có lão, mà lão cũng chỉ có bà.

Phó Chinh nghe giai điệu quen thuộc nhịn không được rơi lệ, đột nhiên mở mắt, trong phòng vẫn là tối đen, an an tĩnh tĩnh, không nửa bóng người.

Bó hoa lẳng lặng nằm ở đầu giường, trong phòng tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, khiến người có một thoáng say mê.

Không biết lúc nào ngoài cửa sổ đã tí tách đổ xuống mưa thu.

Phó Chinh thở dài, mở cửa, bung dù.

Trong sân chỉ có Phó Minh Thành đang quỳ, cả người từ lâu ướt đẫm, nước mưa không ngừng trút lên người hắn. Phó Minh Thành cúi đầu không nhúc nhích, không nói một lời.

Phó Chinh tới trước mặt Phó Minh Thành: "Đáp ứng ta, tốt với hài tử kia, nghìn vạn đừng phụ y."

Mưa tối hôm trước đã tạnh. Hoa tượng Cố Lục dậy rất sớm để tỉa cành, nhìn ba trụ hoa Đại thiếu gia nhờ người mang về từ phương Bắc bị ai cắt sạch. Kinh ngạc xong nhịn không được lớn tiếng kêu rên.

Phó Minh Thành và Phó Lâm chưa dậy, Phó Lâm nghe xong, xoay mình, Phó Minh Thành ấn ót y vào lòng nói: "Ngủ đi."

Tấu của Phó Minh Nhân viết được phân nửa, đã xoa trán gọi Ngô quản gia: "Bảo Cố Lục câm miệng, lão thái gia còn chưa dậy đâu, ngoài ra nói hắn tới trướng phòng nhận hai xâu tiền, cứ bảo hắn nuôi hoa vất vả, chủ tử thưởng cho." Ngô quản gia khúm núm chạy đi.

Phó lão thái gia đã tỉnh, chôn trong chăn không yên lăn qua lăn lại, nghĩ: "Họa là thằng oắt kia gây ra, lão tử bất an cái gì." Rồi xoay người ngủ tiếp.

...

1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đam-mỹ