Chương 68
"Hoàng huynh, huynh vẫn có thể nhàn nhã như thế được sao? Đã qua gần nửa tháng rồi... Hoàng đế Trung Nguyên, đúng là một chút tác dụng cũng không có." Trong dịch quán, Dao Hàm oán giận nhìn Kình Thương đang nằm trên giường.
Kình Thương liếc mắt nhìn muội muội hoàn toàn mất đi khí chất công chúa, cười lạnh: "Nén giận đi, hoàng muội. Hoàng đế và Thái tử chém giết lẫn nhau, đây đúng là thời cơ tốt của Miêu Cương ta! Đến lúc đó, muội muội dạng nam nhân nào mà không có!"
Dao Hàm biết hoàng huynh của mình không hề đặt mình trong lòng, chỉ luôn say mê với đại nghiệp xưng bá Trung Nguyên của Miêu Cương phiên quốc. Cho dù đã đồng ý giúp mình có được Diệp Thiên Hàn cũng chỉ bởi vì thân phận Phù Ảnh các Các chủ của Diệp Thiên Hàn thôi, thân phận đó chắc chắn có tác dụng đối với nghiệp lớn của hắn. Hai tròng mắt xanh thẫm quan sát hắn, trong lòng dần dần có quyết định – Nếu hoàng huynh không giúp, mình sẽ tự ra tay. Dao Hàm này đã coi trọng thứ gì, chưa bao giờ không có được.
Hành lễ đơn giản rồi ra khỏi phòng ngủ của Kình Thương, nữ nhân vẫn đi thẳng không biết đằng sau lưng, vị "hoàng huynh" luôn đối đãi mình không tệ đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn mình: "Người đâu, theo dõi Trưởng công chúa. Đừng để nó phá hỏng đại sự của bổn vương."
"Vâng." Người hầu bên cạnh Miêu Cương Phiên vương thấp giọng trả lời, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Hoàng cung, Ngự thư phòng.
"Hoàng thượng, mong người bớt lo. Phiêu Kỵ Đại tướng quân đang dẫn ba mươi vạn đại quân về kinh thành. Nhất định có thể bắt hết bè đảng của Thái tử!"
Lý Huyền ngồi sau bàn nheo mắt lại nhìn Tả thừa tướng lộ vẻ mặt âm ngoan, trầm giọng nói: "Nghịch tử kia vốn không làm nên trò trống gì cả. Trẫm lo lắng, chỉ có Diệp Thiên Hàn..." Lăng Tiêu Vị đứng một bên nghe thấy, không khỏi cười lạnh trong lòng.
Tả thừa tướng nhất thời không biết nên nói gì – Lão chưa từng chú ý đến vị Thân vương điện hạ không chút tiếng tăm kia, cho nên quân địch đến trước mắt rồi mà lão vẫn không biết gì cả, nhất thời bối rối.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Hữu thừa tướng cầu kiến thánh giá!" Thái giám ngoài cửa lên tiếng bẩm báo.
Lý Huyền và Tả thừa tướng nhìn nhau, Tả thừa tướng bỗng lên tiếng: "Nếu vi thần không nhớ lầm, dưới tay Đại tướng quân cũng có sáu mươi vạn binh mã..."
Lý Huyền cắt ngang: "Xem ông ta nói thế nào đã rồi hẵng quyết định."
"Vâng." Tả thừa tướng không cam lòng mà đứng sang một bên – Mười mấy năm qua, lão vẫn luôn bị Hữu thừa tướng cùng vào triều làm quan với mình áp chế, rồi cũng từng bước từng bước trở thành Hữu thừa tướng ngang hàng cùng lão. Mặc dù con gái ông ta mất sớm nhưng cũng từng được làm Hoàng hậu, cháu trai lại là Thái tử, ngay cả con trai cũng là Đại tướng quân, nắm giữ trong tay sáu mươi vạn binh mã... Lần này tiểu tử Lý Ân kia mưu triều soán vị, nhất định lão phải nắm lấy thời cơ, loại bỏ Kỷ Ti Đường và con trai Kỷ Cảnh Thu của ông ta!
"Vi thần khấu kiến Hoàng thượng!" Kỷ Ti Đường mặc quan phục nhất phẩm, mặc dù đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn rất có tinh thần, không thấy ở ông chút già cả nào, giọng nói như tiếng chuông lớn, cung kính hành lễ với Hoàng thượng.
Lý Huyền lạnh lùng nói: " Hữu tướng bình thân."
Kỷ Ti Đường liền đứng dậy: "Hoàng thượng..."
"Trẫm biết ngươi vì chuyện Thái tử mà đến." Cắt ngang lời nói của Kỷ Ti Đường, Lý Huyền lạnh lùng: "Nhưng lần này nghịch tử kia làm ra chuyện không tưởng tượng nổi, dám tạo phản với trẫm. Trẫm tuyệt không nhân nhượng!" Vỗ mạnh tay xuống bàn, làm cho thái giám và cung nữ trong phòng sợ chết khiếp, đồng loạt quỳ xuống.
Thật lâu sau, Kỷ Ti Đường mới chậm rãi nói: "Hoàng thượng, Kỷ gia trên dưới trung liệt, luôn tận tuỵ hết lòng vì vương triều Lý thị. Lần này Thái tử gây ra đại hoạ như vậy, vi thần không có gì để biện minh cho Thái tử. Chỉ muốn thỉnh cầu Hoàng thượng, cho dù có thế nào, xin hãy nể tình phụ tử, nể mặt cựu thần, có thể tha mạng cho Thái tử? Vi thần đã mất đi con gái, không muốn phải mất đứa cháu này..." Nói xong liền quỳ gối lần nữa, dập đầu xuống đất.
"Hữu thừa tướng, thế này là ông không đúng rồi. Ông từng là Thượng thư bộ Hình, phải biết cái gọi là quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Thái tử làm vậy không chỉ là dĩ hạ phạm thượng với phụ thân, mà còn là vạn phần bất kính với Hoàng đế Trung Nguyên ta. Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân! Chuyện này mà cũng khoan nhượng được thì uy nghiêm của triều đình ta còn để đâu được? Uy nghiêm của Hoàng thượng còn để chỗ nào được?" Tả thừa tướng không nhịn được, căm giận nói.
Lý Huyền nheo mắt lại: "Hữu tướng đứng lên rồi nói."
"Hoàng thượng, nếu người không đáp ứng cựu thần, cựu thần sẽ quỳ cho đến khi không đứng dậy nổi..." Giọng nói của Kỷ Ti Đường không có một chút thay đổi, chỉ có thản nhiên: "Kỷ gia chúng thần tam đại trung lương. Không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt phật, xin nghĩ đến tiên hoàng trước đây, xin Hoàng thượng hạ thủ lưu tình với Thái tử..."
Lý Huyền nghe vậy, không kiềm chế được: "Hữu thừa tướng, ngươi dám lấy tiên hoàng ra áp chế trẫm? Ngươi thật to gan!"
Tả thừa tướng đứng một bên nghe vậy liền cười trộm không thôi. Ai cũng biết Hoàng thượng khi còn là hoàng tử, chưa bao giờ được tiên hoàng để mắt đến, cho nên luôn có hận ý với tiên hoàng. Còn Kỷ Ti Đường từ trước đến nay luôn bình tĩnh lại nhắc đến tiên hoàng vào lúc này... Chỉ e lần này Thái tử chắc chắn phải chết, còn Kỷ gia, nhất định cũng sụp đổ!
Kỷ Ti Đường vẫn quỳ ở đó, không vì Hoàng đế tức giận mà kinh hồn táng đảm, cũng không tức giận, chỉ dùng ngữ điệu trước sau như một nói: "Vi thần hiểu rõ. Kỷ gia có vi thần và con trai đều làm quan, còn có Thái tử làm hậu thuẫn, từ lâu đã có người nói Kỷ gia ngoại thích chuyên quyền, có tâm dĩ hạ phạm thượng. Lần này Thái tử làm như vậy cũng là cho kẻ khác cơ hội tốt để phỉ báng Kỷ gia. Cho dù Hoàng thượng có tin hay không..." Kỷ Ti Đường lấy một khối lệnh bài làm từ huyền thiết từ trong người, hai tay dâng lên. "Con trai thần nguyện từ bỏ chức Đại tướng quân, giao binh phù điều khiển sáu mươi vạn đại quân cho Hoàng thượng, để chứng tỏ lòng trung thành của Kỷ gia. Khẩn cầu Hoàng thượng vì chuyện giao binh phù mà tha mạng cho Thái tử!"
Lý Huyền nghe vậy, kinh hãi – Kỷ Cảnh Thu đã phụ trách sáu mươi vạn đại quân ở biên cương Bắc Bộ hơn mười năm rồi. Trong mười năm này, không lúc nào lão không nghĩ đến chuyện thu hồi cái binh phù đó. Từ trước đến nay luôn bị phe cánh đứng về phía Kỷ gia phản đối nên thất bại. Mà ngày hôm nay, Kỷ Ti Đường lại tự mình giao binh phù ra?
Lăng Tiêu Vị đứng một bên tiến đến nhận lấy binh phù, mang tới cho Lý Huyền. Không ai phát hiện lúc hắn và Kỷ Ti Đường nhìn nhau, trong ánh mắt hai người là chút khẩn trương không dễ phát hiện.
Lý Huyền cầm binh phù, trầm giọng hỏi: "Hữu tướng, ngươi nghĩ kỹ chưa? Lấy quyền lợi của Kỷ gia đổi cho nghịch tử kia một mạng, có đáng không?"
Kỷ Ti Đường gật đầu: "Vâng. Vi thần hiểu rõ. Nhưng vi thần cũng có một điều kiện."
"Nói."
Kỷ Ti Đường lại lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong người, giao cho Lăng Tiêu Vị. Lý Huyền ra hiệu, Tiêu Vị liền mở ra xem, sắc mặt dần ngưng trọng: "Hoàng thượng, cái này..."
"Là cái gì?"
Tiêu Vị giao cuốn sổ cho Lý Huyền. Lý Huyền xem hồi lâu, cuối cùng đóng cuốn sổ lại, hồi lâu không nói gì, sau cùng khoát tay áo: "Được rồi, trẫm đáp ứng. Không cần quỳ nữa."
Kỷ Ti Đường ngẩng đầu: "Ý Hoàng thượng là sẽ tha mạng cho Thái tử?"
Lỳ Huyền mặt mày bình tĩnh: "Nó không còn là Thái tử nữa." Nói xong liền quay sang thái giám tổng quản đứng một bên: "Truyền ý chỉ, từ ngày hôm nay, phế truất Thái tử Lý Ân, biếm làm thứ dân, lưu đày, trọn đời không được vào kinh!" Nói xong liền chuyển hướng sang Tả thừa tướng: "Còn Tả tướng, xem cái này đi." Lý Huyền ném cuốn sổ xuống chân Tả thừa tướng.
Tả thừa tướng vô cùng nghi hoặc, bị thái độ của Lý Huyền làm cho nơm nớp lo sợ, tay run rẩy nhặt cuốn sổ lên. Càng xem càng đổ mồ hôi như mưa, không đến một lát, phần áo sau lưng ướt đẫm... Cuốn sổ kia chính là chứng cứ phạm tội suốt hơn mười năm làm quan của Tả thừa tướng mà Bắc Đường Vũ Trăn thu thập được, đủ để lão không giữ nổi ô sa, ngay cả đầu cũng có thể mất.
"Hoàng... Hoàng thượng... Thần oan uổng! Hoàng thượng, người phải làm chủ cho vi thần!" Tả thừa tướng quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói.
Lý Huyền nhìn Tả thừa tướng đầy sợ hãi, lại nhìn vào binh phù trong tay, cuối cùng nói: "Người đâu, tháo ô sa của Tả tướng xuống, giao cho bộ Hình xử lý!"
Tiếng thét to của Tả thừa tướng dần dần biến mất phía xa, Kỷ Ti Đường đứng dậy, thản nhiên nói: "Tạ ơn Hoàng thượng thành toàn, vi thần cáo lui." Nói xong liền rời khỏi ngự thư phòng.
Lý Huyền giống như không còn sức lực, ngồi phịch xuống ghế, chậm rãi mở hai mắt ra. Lăng Tiêu Vị đứng một bên cười lạnh – Tên Hoàng đế vô tri...
Thân vương phủ.
"Dịch Nhi, hôm nay mẹ đệ khoẻ chưa?" Lý Ân cười cười ôm lấy một bé trai đang chơi đùa một mình trong hoa viên. "Sao lại ra đây chơi một mình?"
Bé trai mười tuổi tên là Lý Dịch, chính là Cửu hoàng tử, con trai Vân Quý phi vừa được cứu ra khỏi lãnh cung.
Đứa trẻ khuôn mặt thanh tú, có khí chất giống mẫu thân ở chỗ không màng danh lợi, nhưng cũng có khí khái nam tử. Ở trong lãnh cung, nếu có ai dám khi dễ nó hay mẹ nó, nó sẵn sàng dùng tất cả những công phu được học lúc chưa phải vào lãnh cung để đối phó kẻ kia, cho dù là đầu rơi máu chảy cũng không tiếc. Một hài tử như vậy, quá thích hợp để làm đế vương.
Nhưng lúc này, ở trước mặt "Thái tử ca ca", Lý Dịch vẫn chỉ như một đứa trẻ mười tuổi, chớp chớp hai mắt vương đầy nét trẻ con, tặng cho Lý Ân một nụ cười thật tươi: "Lục hoàng huynh."
Lý Ân ôm nó về phòng của Vân Quý phi, không ngờ đứa bé trong lòng lại kéo vạt áo cậu, nên dừng bước: "Làm sao vậy?"
"Có một đại ca ca xinh đẹp đến tìm mẫu phi, nói là xem bệnh cho mẫu phi. Mẫu phi bảo Dịch Nhi chơi bên ngoài." Lý Dịch nói xong, có chút uỷ khuất. Vì sao nó không thể ở cùng mẫu phi...
"Ha?" Lý Ân nhíu mày. Đại ca ca xinh đẹp, nhất định là người yêu nhỏ bé, bảo bối Diệp Tư Ngâm của hoàng huynh. Thế này... Theo bối phận, Diệp Tư Ngâm là cháu mình, Dịch Nhi là đệ đệ của mình... Vậy mà Dịch Nhi lại gọi Diệp Tư Ngâm là ca ca... Lý Ân đau đầu nhíu mày. Đều tại hoàng huynh không tốt, cố tình thích yêu đương loạn luân kinh thế hãi tục, mấy cái chuyện bối phận loạn hết cả lên.
"Lục hoàng huynh?" Lý Dịch nghi hoặc nhìn Thái tử ca ca đã một năm không gặp, nay đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, còn đối xử rất tốt với mình nữa, không rõ vì sao Lục hoàng huynh lại nhíu mày.
Lý Ân lắc đầu, rồi mỉm cười: "Không có gì. Nếu đã vậy, hoàng huynh chơi cùng đệ, được chứ?"
Vừa nghe thấy được chơi, Lý Dịch lập tức quăng hết nghi hoặc ra sau đầu, tươi cười hớn hở: "Hay quá hay quá! Lục hoàng huynh, chúng ta đi mau..."
Tiếng cười đùa của một lớn một nhỏ dần đi xa, hai người trong phòng nghe thấy đều cười cười.
"Nương nương, thân thể của người đã tốt lên rất nhiều rồi. Chỉ cần tĩnh dưỡng một chút nữa là khỏi hẳn." Diệp Tư Ngâm cười nhẹ, nói. Vân Quý phi bị hạ độc, còn người hạ độc, không cần phải nói, chính là Thần Quý phi từ trước đến nay luôn đối nghịch với Vân Quý phi.
"Đa tạ Diệp Thiếu chủ." Nữ tử ngồi dựa vào thành giường, sắc mặt hơi tái nhợt, mặc dù đã ngoài ba mươi, nhưng vì bảo dưỡng rất tốt nên không hề có dấu vết của thời gian trên khuôn mặt. Một nữ nhân như vậy, Hoàng đế rốt cuộc là nghĩ thế nào mà biếm nàng và con trai vào lãnh cung? Diệp Tư Ngâm than nhẹ trong lòng – Hoàng cung, cái nơi ăn thịt người kia, nếu không có thế lực cường đại hậu thuẫn đằng sau, quả thực sẽ bị loại bỏ mà không gặp chút trở ngại.
Vân Quý phi tán thưởng nhìn thiếu niên nghiêng nước nghiêng thành trước mặt, cho đến khi có một người khác xuất hiện trong phòng, ý cười trong mắt thiếu niên càng sâu.
"Hàn, sao ngươi lại tới đây?" Diệp Tư Ngâm nhìn người yêu không biết xuất hiện trong phòng từ bao giờ, có chút kinh ngạc hỏi.
"Nên dùng bữa." Diệp Thiên Hàn ôm thân mình mảnh khảnh của thiếu niên, nói. Kỳ thực là đêm hôm đó xảy ra chuyện mà hắn nghĩ thôi cũng thấy sợ, chỉ hận không thể thời thời khắc khắc khoá chặt người này bên mình mới yên tâm.
Diệp Tư Ngâm gật đầu, rồi nói với Vân Quý phi: "Nương nương, tại hạ cáo từ trước. Có gì không thoải mái nhất định phải cho người nói với ta."
Vân Quý phi gật đầu, cười cười nhìn hai người rời đi. Mặc dù là hai nam tử, nhưng không hề có chút nào không thích hợp. Cứ như vốn dĩ đã là như vậy, cứ như hai người sinh ra là để ở bên nhau...
Còn mình thì... Vân Quý phi cười cười, ánh mắt lộ ra chút khổ sở.
Bệ hạ...
__Hết chương 68__
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro