Chương 48
Ngay sau khi bước chân vào Tùng Trúc quán, Diệp Tư Ngâm liền hối hận.
Cho dù tên gọi tao nhã thoát tục bao nhiêu thì thanh lâu cũng vẫn là thanh lâu. Là nơi tầm hoan lớn nhất thành Giang Ninh, danh tiếng nổi như cồn, chưa nói đến việc nó ngợp trong vẻ xa hoa truỵ lạc, bên ngoài dù có sơn son thiếp vàng thế nào cũng không thể che đậy được vẻ tối tăm rối loạn – nơi nơi luôn có hơi thở dâm dật.
Diệp Tư Ngâm nhíu mi. Không phải người ta thường nói thanh lâu thời cổ đại, nhất là những thanh lâu nổi danh, ít nhiều cũng có chút học đòi văn vẻ, là nơi tụ tập của đám văn nhân mặc khách sao? Vì sao mà nhìn đâu cũng thấy mấy cử chỉ bất nhã của đám quan to hiển quý không chịu ngồi yên cùng phường dong chi tục phấn thế này?
Thấy tâm tình người bên cạnh không tốt, Diệp Thiên Hàn ôm lấy bờ vai cậu, dùng mật âm hỏi: "Rời đi chứ?"
"Không cần. Không phải ngươi muốn thấy Hoàng đế định làm gì sao?" Diệp Tư Ngâm cũng dùng mật âm đáp lại, đôi mắt tím trong suốt nhìn người yêu bên cạnh, tuy khuôn mặt hàn băng nhưng đôi mắt tím lại tràn đầy âu lo, cho hắn một ánh mắt "Yên tâm".
Đoàn người đi vào dưới sự hưng phấn không thôi của tú bà vào Tùng Trúc thính, nơi xa hoa nhất trong Tùng Trúc quán. Vừa bước qua cửa liền thấy một đoàn hoa hồng liễu lục quỳ cả trên đất: "Tiện tỳ tham kiến Thân vương điện hạ, Thế tử điện hạ."
Diệp Thiên Hàn không nói gì, chỉ đi vòng qua đám người mà tú bà đã lựa chọn tỉ mỉ cẩn thận để hầu hạ một người thân phận tôn quý nhất rồi vào trong, trên đường đi vẫn nắm chặt tay người trong lòng, cho đến lúc ngồi xuống ghế chủ toạ mới lạnh lùng nói: "Miễn lễ."
"Thân vương điện hạ đường xa đến đây, làm vẻ vang cho cả thành Giang Ninh này. Hạ quan cùng chúng quan viên Hoài Nam đạo kính Thân vương điện hạ một ly. Điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Tiết độ sứ Hoài Nam đạo Phương Viễn Hàng giơ chén rượu lên, nói xong liền uống cạn rượu trong chén.
Đôi mắt tím thâm thuý loé lên, cầm lấy chén rượu trên bàn, lạnh lùng nhìn đám quan viên từng người từng người uống rượu, nhưng hắn vẫn cứ cầm, không hề uống.
Diệp Tư Ngâm cũng nâng chén rượu bằng ngọc lưu ly trước mặt mình lên, đưa đến gần mũi ngửi, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh. Hai người nhìn nhau, Diệp Tư Ngâm liền ôn nhu nói: "Phương đại nhân, ngươi muốn dùng loại xuân dược thấp kém này để chiêu đãi chúng ta sao?" Giọng nói thoáng chốc nghiêm lạnh lại: "Ngươi ngại ô sa trên đầu mình đội lâu lắm rồi à?"
Phương Viễn Hàng sợ đến mức quỳ rạp xuống: "Chuyện này... Chuyện này... Thân vương điện hạ thứ tội, Thế tử điện hạ thứ tội... Hạ quan nhất thời hồ đồ, đã quên dặn dò tú bà. Điện hạ thứ tội, điện hạ thứ tội..."
Đang lúc cầu xin, đã có người dẫn nữ tử trung niên trang điểm loè loẹt đến. Vẻ mặt tú bà kinh hoảng, hiển nhiên còn không biết mình vừa bị đùn đẩy trách nhiệm, nhưng chắc chắn cũng hiểu rõ sai lầm của mình, cho nên lúc bị thị vệ đẩy ngã trên mặt đất, ngay lập tức khóc lớn: "Tiện tỳ biết tội, tiện tỳ biết tội..."
"Được rồi." Diệp Tư Ngâm ngăn lại. "Đổi rượu khác là được."
"Vâng, vâng. Tạ ơn Thân vương, tạ ơn Thế tử! Tạ ơn Thân vương, tạ ơn Thế tử!" Giống như nhận được lệnh đặc xá, tú bà lập tức chạy ra ngoài, Phương Viễn Hàng thì co quắp ngồi trên ghế thở hồng hộc.
Rất nhanh, rượu mới đã được mang đến, có lẽ có người cố ý dặn dò, cho nên đã mang loại rượu được ủ ba mươi năm lên. Hương rượu nhanh chóng toả khắp Tùng Trúc thính.
Rượu được đổi xong, các cô nương bị vắng vẻ ở một bên liền tiến lại bên cạnh đám quan viên, nhất thời, dâm từ lãng ngữ vang lên không ngừng. Nhưng không có một ai dám lại gần cái vị ngồi ở chủ toạ hàn khí bốn phía kia.
"Chuyện gì thế này? Khuynh Tự đâu rồi?" Phương Viễn Hàng đứng dậy quát hỏi tú bà đang đứng ngoài cửa.
Tú bà lau mồ hôi, không khỏi thở dài: "Đại nhân tha tội! Đại nhân tha tội! Khuynh Tự sẽ tới ngay!" Chợt ánh mắt thoáng nhìn về một phía, rồi tươi cười rạng rỡ: "Đến rồi, đến rồi! Tự Nhi, xem con này! Còn không mau đi hầu hạ Thân vương điện hạ!"
Diệp Tư Ngâm nhìn nữ nhân đang đến gần, áo quần lộng lẫy, y hương tấn ảnh, tư thái xinh đẹp, ánh mắt đầy vẻ dụ dỗ, bất giác nhíu mày. Cái gọi là hoa khôi không phải là giống như những mỹ nhân tuyệt sắc Tô Tiểu Tiểu hay Lý Sư Sư gì gì đó cầm kỳ thi hoạ cái gì cũng tinh thông sao? Vì sao hoa khôi tên Khuynh Tự này lại nhìn như bên trong chả có gì cả, chỉ có mỗi cái thể xác yêu mị thôi?
Khuynh Tự kia thướt tha đến gần, đến trước chủ toạ thì dừng lại, chậm rãi quỳ xuống, rồi hành đại lễ. Không quỳ thì thôi, vừa quỳ xong thì y phục cũng mở ra được một nửa, lộ ra cái yếm màu xanh, đúng là trắng trợn dùng bộ ngực sữa để trần một nửa để câu dẫn Diệp Thiên Hàn.
Vẻ mặt Diệp Thiên Hàn không một chút thay đổi, vừa không hỏi tội, vừa không nói miễn lễ, chỉ cầm chén rượu khẽ nhấp.
"Thân vương điện hạ, đây là hoa khôi Khuynh Tự của Tùng Trúc quán, vẫn còn là một thanh quan." Phương Viễn Hàng xoa xoa hai bàn tay đầy thịt, cười dâm đãng: "Xin Thân vương điện hạ vui lòng nhận cho."
"Ha? Cho bổn toạ?" Diệp Thiên Hàn nhíu mày.
Phương Viễn Hàng nhìn Khuynh Tự không rời mắt, nuốt nước miếng: "Đó là đương nhiên."
Phương Viễn Hàng vừa nói xong, Khuynh Tự kia bất chợt đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp Thiên Hàn, nhẹ nhàng cầm chén rượu đặt bên môi hắn: "Tiện tỳ đến chậm, Thân vương điện hạ đang giận sao?"
Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nhìn nữ nhân bên cạnh, không nhịn được liền nhíu mày. Không uống chén rượu kia, chỉ ngăn lại, thanh âm lạnh lùng: "Chốc nữa cũng không muộn." Khuynh Tự kia run rẩy một cái, nhưng cũng vì lời nói của Diệp Thiên Hàn mà tươi cười.
Diệp Tư Ngâm nhìn người yêu và hoa khôi kia "liếc mắt đưa tình", nhìn hắn không hề né tránh, trong lòng có chút buồn cười, lại cũng có chút tư vị không rõ. Người đang trong luyến ái, dục vọng độc chiếm rất đáng sợ, tất nhiên Diệp Tư Ngâm cũng không ngoại lệ. Thấy người yêu quay đầu lại, cậu lườm một cái, rồi nhắm mắt làm ngơ.
Nhìn hành động của Diệp Tư Ngâm, đôi mắt tím thâm thuý tối lại: "Ghen hả?" Dùng mật âm hỏi.
"Ngươi cũng không thích cô hoa khôi đó, sao ta phải ghen?" Diệp Tư Ngâm mạnh miệng nói, nhưng trong lòng vẫn có chút giấm chua. Cánh tay chỉ thuộc về một mình cậu hiện giờ lại bị một nữ nhân thấp hèn dựa vào.
Ánh cười xuất hiện trong đôi mắt Diệp Thiên Hàn, không hề nói gì.
"Ta ra ngoài một lát." Thật sự không nhịn được, Diệp Tư Ngâm bỏ lại một câu rồi đứng dậy rời khỏi Tùng Trúc quán. Diệp Thiên Hàn nheo mắt lại, nhìn Chiến Minh đang đứng một bên. Chiến Minh hiểu ý, ra ngoài theo cậu.
"Thiếu chủ muốn đi đâu? Ở đây là xóm làng chơi, hay là trở về đi. Ở bên cạnh chủ nhân sẽ an toàn hơn." Chiến Minh khuyên nhủ.
Diệp Tư Ngâm lắc đầu: "Chán lắm."
Chiến Minh biết trong lòng Diệp Tư Ngâm không thoải mái, có chút buồn cười, nhưng không nói gì.
Hai người Chiến Minh và Diệp Tư Ngâm, một người cao lớn tuấn mỹ, một người tuyệt sắc khuynh thành, tất nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Nhưng mấy cô nương trong quán cũng biết rõ hai người này thân phận tôn quý, cho nên không dám tuỳ tiện lại gần. Đáng tiếc, trên đời này có những người có mắt như không.
"Gọi Khuynh Tự ra đây! Lão tử muốn nàng uống... uống rượu cùng! Thanh quan? Phi!"
"Ây da, vị đại gia này, Khuynh Tự cô nương đang ở cùng Thân vương điện hạ rồi!" Một tên canh cửa chặn một đại hán đang đấm đá lung tung, tươi cười đầy khinh thường. "Nếu được Thân vương điện hạ coi trọng, sau này có thể thành trắc phi của Thân vương đấy."
Chiến Minh nghe vậy, cười lạnh trong lòng, thật là một đám đui mù mà... Nhìn đến thiếu niên tuyệt sắc phía trước, sắc mặt trầm tĩnh, đôi mắt tím trong suốt nhìn không ra cảm xúc gì, trong lòng có hơi lo lắng. Lần trước vì chuyện của Tịch Nhan mà quyết ý rời đi, lần này hai người đã như phu thê tình thâm, không phải là lại có chuyện rồi chứ?
Chiến Minh đang âm thầm lo lắng, đại hán kia vẫn tiếp tục dây dưa với tên canh cửa: "Trắc phi? Phi! Gọi nàng ra đây! Hôm nay gia không gặp nàng sẽ không về! Cái gì mà Thân vương mới chả không Thân vương... Gọi nàng ra đây!"
"Nàng đang ở cùng Thân vương điện hạ! Ngài còn như vậy nữa, đừng trách tiểu nhân không khách khí!" Ngữ khí tên canh cửa trở nên cứng rắn, ra tay vung cho một đấm.
Đại hán kia uống nhiều rượu, có rượu trong người nên chẳng sợ gì cả, đáng tiếc ánh mắt lại không tốt, chớp chớp mắt: "Ai bảo nàng đang ở cùng Thân vương điện hạ? Đó không phải là Khuynh Tự sao?" Nói xong liền nghiêng nghiêng ngả ngả đi, rồi lảo đảo đến thẳng chỗ Diệp Tư Ngâm.
Diệp Tư Ngâm nhíu mày, lắc mình né tránh.
"Tiểu tiện nhân, còn không mau lại đây với gia?" Đại hán kia hồ ngôn loạn ngữ. Diệp Tư Ngâm rùng mình, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, đại hán liền che miệng kêu ré lên, lăn lộn trên mặt đất.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người – Thiếu niên xinh đẹp kia đã làm gì, không một ai thấy rõ.
Chiến Minh lạnh lùng quát một tiếng: "Mang đi!" Đại hán đang lăn lộn trước mặt bao nhiêu người, nháy mắt không thấy đâu.
Không còn lòng dạ nào mà quan tâm mọi người đang sợ hãi và ám vệ sẽ làm gì người kia, có thể là vì mùi son phấn trong quán, có thể là vừa nhìn thấy tình cảnh Khuynh Tự dính lên người Diệp Thiên Hàn, Diệp Tư Ngâm chỉ cảm thấy trong lòng hết sức phiền muộn.
"Minh, ngươi và Tiêu Thần ở lại đây, đề phòng bất trắc. Ta về khách điếm trước." Diệp Tư Ngâm nói.
"Vậy sao được? Để thuộc hạ hộ tống Thiếu chủ về." Chiến Minh cung kính nói. Để Diệp Tư Ngâm trở về một mình, cho dù có ám vệ bảo hộ, cũng không thể đảm bảo không có chuyện gì xảy ra.
"Cái này... Được rồi." Diệp Tư Ngâm thoáng do dự rồi đáp ứng.
"Vị này chắc là Thế tử của Thân vương? Quả nhiên là tuấn mỹ vô song, nhân trung long phượng." Vừa định rời khỏi, liền có một người ngăn cản đường đi của Diệp Tư Ngâm. Giương mắt nhìn lên, là một thanh niên ôn nhuận, y phục xanh nhạt cùng khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn có vẻ không hợp với cái nơi dâm mỹ này.
"Ngươi là?" Diệp Tư Ngâm do dự hỏi.
"Tại hạ là thương nhân, tên là Tần Tự Dật." Người nọ chân thành vái chào, ôn nhu nói.
Bên này, Diệp Tư Ngâm đụng phải một vị khách không mời mà đến; bên kia, trong Tùng Trúc quán, Khuynh Tự càng thêm táo bạo hơn, vắt ngang cả người mình lên đùi Diệp Thiên Hàn, dùng bộ ngực đáng kiêu ngạo của mình vuốt ve đùi hắn.
Diệp Thiên Hàn cười lạnh, đột nhiên đứng dậy, không để ý Khuynh Tự ngã trên đất với vẻ mặt kinh ngạc và uỷ khuất, chỉ nói: "Phòng ngủ của ngươi."
Lúc này Khuynh Tự mới hiểu ra, vội vàng đứng dậy cười duyên: "Mời điện hạ đi theo tiện tỳ."
Phía trên chủ toạ xảy ra chuyện gì, đám Phương Viễn Hàng bên dưới đều rất rõ ràng, lau mồ hôi chảy ròng ròng, thầm nghĩ: Rốt cuộc cũng đưa được vị đại tôn phật này vào phòng ngủ của Khuynh Tự... Còn cả Thế tử kia, chắc là cũng có người đến tiếp đón rồi... Đáng tiếc cho một thiếu niên tuyệt sắc như vậy, nếu có thể, lão còn muốn... Trong đầu tưởng tượng ra cảnh thiếu niên kia bị đặt ở dưới thân mình với bộ dạng rên rỉ cầu xin, đôi mắt như chuột của Phương Viễn Hàng liền toát ra vẻ hạ lưu.
__Hết chương 48__
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro