Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Sau giờ ngọ, mọi người lại tụ tập ở hội trường, muốn xem trận tỷ thí giữa Trang chủ Huyền Du sơn trang và Minh chủ võ lâm. Liên Diễm không quay về chỗ ngồi của Độc cung, mà lại ngồi ở hữu tịch với Phù Ảnh các.

Chiến Minh không khỏi cảm thán trong lòng, Độc thủ Quan Âm quả là danh bất hư truyền mà, mới nãy thôi còn bị chủ tử đe doạ, giờ vẫn có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Diệp Thiên Hàn vẫn chưa mở miệng so đo sao nữ nhân này vẫn đi theo, chỉ là khí lạnh quanh thân làm cho người ta phải hiểu rõ, đừng có đến chọc hắn.

Nhưng Liên Diễm thì dường như chẳng bị ảnh hưởng chút nào: "Tiểu Tư, ngươi nói ai sẽ thắng?"

"Lúc trưa sư thúc đã giao đấu với Huyền Du Nhiên rồi, thấy sao?"

"Đúng là một người lợi hại, nội lực rất thâm hậu." Liên Diễm nhíu mày nói. "Nhưng chung quy ta vẫn cảm thấy hắn có gì đó không đúng lắm. Khi tỷ thí, chiêu thức của hắn hoàn toàn là muốn lấy mạng đối thủ, nhưng lại không hề có sát khí."

Chiến Minh ở một bên nói: "Nghe như là ám ảnh hay tử sĩ."

"Là sao?" Diệp Tư Ngâm thoáng nghi hoặc.

Chiến Minh trả lời: "Bẩm Thiếu chủ, người bình thường tập võ, đơn giản là để cường thân kiện thể, bảo vệ bản thân, không thì cũng là muốn nổi danh thiên hạ. Chỉ có ám ảnh hay tử sĩ, thêm cả sát thủ nữa, là được huấn luyện để giết người. Trong ba loại này, sát thủ có sát khí mãnh liệt nhất, chỉ cần ra tay, không phải ngươi chết chính là ta vong, bởi vậy không có khả năng khi động thủ còn che giấu sát khí. Ám ảnh và tử sĩ lại vì chấp hành nhiệm vụ giám thị mà phải che giấu hơi thở, bởi vậy..."

"Thì ra là thế." Diệp Tư Ngâm gật đầu hiểu rõ, lập tức lại nói: "Nhưng đường đường là Trang chủ Huyền Du sơn trang, sao lại biến thành ám ảnh hay tử sĩ?"

"Chỉ có hai khả năng." Chiến Minh nói. "Một, Huyền Du Nhiên từng làm ám ảnh, sau đó rời khỏi tông chủ, rồi mới sáng lập ra Huyền Du sơn trang. Nhưng khả năng này không lớn lắm, vì bình thường bồi dưỡng ra ám ảnh hay tử sĩ phải mất rất nhiều công sức, huống hồ bọn họ còn biết được rất nhiều bí mật, tông chủ thà rằng giết họ chứ sẽ không để họ có cơ hội chạy thoát. Hai, Huyền Du sơn trang là một quân cờ của môn phái nào đó, thậm chí có thể là của hoàng thất trên giang hồ."

Lúc mấy người đang nhàn thoại, Âu Dương Chính đã lên lôi đài. Sắc mặt ông ta không được tốt lắm, xem ra mấy hôm trước bị Diệp Thiên Hàn đả thương còn chưa khỏi hẳn, nhưng trên mặt lại tràn đầy nét cười.

"Các vị đồng đạo, hôm nay lão phu cùng Huyền Trang chủ phân cao thấp. Trước khi tỷ thí, lão phu muốn tuyên bố một chuyện. Mấy ngày trước các đại môn phái đều đã nhận được thiệp mời, hôm nay vô luận thắng thua thế nào, Âu Dương Minh, trưởng tôn của Âu Dương gia ta sẽ thành thân với Đại tiểu thư Huyền Du Cầm của Huyền Du sơn trang, hoan nghênh các vị đồng đạo đến chung vui, uống chén rượu nhạt!"

Mọi người lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, còn la to "Nhất định sẽ đến!", khung cảnh náo nhiệt không thôi.

Trong chốc lát, mọi người yên lặng, Huyền Du Nhiên một thân lam y, trên tay cầm chiết phiến, nhàn nhã đi lên lôi đài. Thu quạt lại, hành lễ nói: "Hôm nay vãn bối đắc tội."

Cao thủ so chiêu với nhau, không thể qua loa dù chỉ một chút. Địch không động, ta không động; địch khẽ nhúc nhích, ta phải động trước, một chút vô ý sẽ nhận lấy thất bại.

Âu Dương Chính cùng Huyền Du Nhiên đều đứng tại chỗ quan sát nhau, tìm kiếm sơ hở của đối phương.

Nửa khắc trôi qua, vẫn không ai động đậy.

Bất chợt, Huyền Du Nhiên bắt đầu gây khó dễ, tay cầm chiết phiến hướng về phía Âu Dương Chính. Âu Dương Chính cầm kiếm cản lại. Cứ tưởng chiếc quạt yếu ớt kia không thể chống lại được kiếm phong vừa rồi, nhưng sau khi đấu mấy chiêu nó vẫn không bị hư tổn. Người bình thường nhìn vào thì thấy hoa hết cả mắt, nhưng những người võ công cao thì lại thấy rõ, trên chiết phiến nháy mắt xuất hiện mũi đao bén nhọn, nhìn vào cái màu đen kia của nó, có thể khẳng định nó được làm bởi huyền thiết chém sắt như chém bùn! Kiếm của Âu Dương Chính mấy lần chạm vào nó đã có vài lỗ hổng.

"Chiếc quạt kia bên trong được làm bằng huyền thiết, bên ngoài được phủ băng tằm." Liên Diễm kinh ngạc nói. Sợi băng tằm cực kỳ hiếm thấy, trên đời này mới chỉ nghe nói đến áo giáp làm từ băng tằm, mặc loại áo giáp đó thì đao thương bất nhập, không ngờ chiết phiến của Huyền Du Nhiên lại được chế tạo từ sợi băng tằm.

Hai người trên đài đánh nhau kịch liệt, mọi người xung quanh đều chăm chú nhìn theo, không ai chú ý tới có dị biến phát sinh...

Một tiểu ni cô vô thanh vô tức xuất hiện ở thượng tịch, ngay bên cạnh Huyền Tịnh sư thái, ngay lúc này, một đệ tử Nga Mi bỗng quay đầu lại, cả kinh nói: "Sư tỷ, tỷ sao đã..." Hai chữ "tỉnh lại" còn chưa nói ra, tiểu ni cô kia nhanh như chớp đặt thanh chuỷ thủ trong tay lên cổ Huyền Tịnh sư thái! Mọi người hoảng loạn cả lên.

"Sư tỷ! Tỷ làm gì vậy?"

"Không đúng! Sư tỷ không phải là trúng tam canh la hưởng, đang hôn mê trong phòng sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?"

"Sư tỷ, đó là Chưởng môn sư thái! Mau dừng tay!"

"Nghiệt đồ, ngươi muốn làm gì?" Huyền Tịnh sư thái gầm lên, định vung cây phất trần trong tay về phía đệ tử đang đe doạ mình, bất chợt toàn thân run rẩy, ngã ngồi xuống ghế.

Nga Mi đang hỗn loạn làm cho ánh mắt của mọi người đang từ trên lôi đài chuyển sang thượng tịch. Nhưng đúng vào lúc này, đệ tử các môn phái, những người bị trúng tam canh la hưởng, đáng lẽ đang nằm bất tỉnh trong phòng, đều đồng loạt xuất hiện ở chỗ ngồi của môn phái mình, không chờ cho các đệ tử khác phản ứng lại, đã lấy vũ khí của mình chế trụ Chưởng môn các phái, còn các Chưởng môn thì đều ngồi yên trên ghế, không nhúc nhích.

Hai người trên lôi đài thấy vậy đều dừng lại. Âu Dương Chính khiếp sợ nhìn tình huống vừa phát sinh, có chút không biết làm sao. Mà Huyền Du Nhiên lại đột nhiên cười quỷ dị – vận công tung ra một chưởng, lúc Âu Dương Chính xoay người nhìn về phía thượng tịch thì đánh trúng vào phía sau lưng ông ta.

"Phụ thân!"

"Gia gia!"

Âu Dương Chính "Phốc!" một tiếng, phun một ngụm máu, nửa quỳ rạp xuống đất, không thể tin nhìn Huyền Du Nhiên dám đánh lén mình.

"Không muốn Chưởng môn các phái chết trong tay chính đệ tử của mình, thì đừng hành động thiếu suy nghĩ!" Huyền Du Nhiên mở chiết phiến ra, nhẹ nhàng phe phẩy, cũng nhẹ nhàng lên tiếng.

"Huyền Du Nhiên, ngươi..." Âu Dương Chính căm giận nhìn Huyền Du Nhiên, hiển nhiên ông ta cũng trúng độc. Nội thương bị tổn hại nghiêm trọng cộng với việc trúng độc khiến ông ta ngã trên mặt đất, không thể đứng dậy. "Sao ngươi làm vậy? Ngươi hạ độc khi nào?"

"Ha ha ha... Độc sao, không phải là do lão gia tử tự mình phát đi sao? Bất quá, đắc tội rồi, Đại tiểu thư của Huyền Du sơn trang ta không thể gả cho Âu Dương tiểu thiếu gia được. Nàng đã sớm là Quý phi mà Quân thượng chọn rồi!" Huyền Du Nhiên thản nhiên nói xong, mọi người đều khó hiểu. Quân thượng? Quý phi? Quân thượng của nước nào? Quý phi của nước nào? Huyền Du Nhiên này rốt cuộc đến đây làm gì?

"Chính là thiệp mời!" Âu Dương Chính trợn tròn mắt, lúc này mới nhận ra mình lại làm công cụ cho Huyền Du Nhiên đầu độc!

Huyền Du Nhiên không hề để ý tới Âu Dương Chính, chuyển tầm mắt tới khán đài, nơi có các môn phái bị khống chế: "Hôm nay tại hạ cũng không muốn làm khó các vị võ lâm đồng đạo, chỉ là Quân thượng hy vọng các vị có thể bỏ tà theo chính, hiệp trợ cho Miêu Cương ta. Các vị thấy sao?"

"Huyền Du Nhiên! Hoá ra ngươi là tay sai của Miêu Cương! Tên tiểu nhân đê tiện này, ngươi cứ nằm mơ đi! Á..." Âu Dương Lăng tức giận mắng to chợt kêu thất thanh, là tên người hầu của Âu Dương gia đang chế trụ hắn bất chợt bẻ gãy tay hắn.

"Cha! Ngươi... Ngươi thật vô liêm sỉ!" Âu Dương Minh căm tức nhìn tên người hầu, còn người nọ thì hai mắt vô thần nhìn thẳng phía trước.

"Những người trúng tam canh la hưởng sao lại tỉnh lại vào lúc này?" Diệp Tư Ngâm cau mày hỏi. Cậu thật không ngờ tam canh la hưởng đã bị thay đổi. Ánh mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Đường Môn, trùng hợp Đường Túc cũng đang nhìn về bên này, thừa dịp ánh mắt Huyền Du Nhiên đặt trên người Diệp Tư Ngâm, chắc chắn hắn không phát hiện ra nên gật gật đầu. Diệp Tư Ngâm âm thầm thở nhẹ ra.

"Diệp công tử đã nhìn ra rồi sao? Ha ha ha... Bất quá, chậm mất rồi! Đệ tử chân truyền của Thánh thủ độc y, làm sao ta dám sơ suất, đương nhiên phải dùng loại độc ngay cả Diệp công tử cũng nhìn không ra mới được!" Huyền Du Nhiên vẻ mặt đắc ý. "Phù Ảnh các Các chủ bất quá cũng chỉ thế này thôi!"

Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nhìn thanh kiếm đặt trên cổ mình, không nói một từ. Chỉ có Chiến Minh sắc mặt ngưng trọng nhìn ám vệ do một tay mình dạy dỗ. Liên Diễm có chút vui sướng khi người gặp hoạ, nhìn nam nhân bị kiếm kề cổ, không nghĩ rằng Diệp Thiên Hàn cũng có ngày này. Diệp Tư Ngâm cũng chỉ có vẻ mặt đạm mạc – Nếu thật sự bị chế trụ dễ dàng như vậy thì đó còn là Phù Ảnh các Các chủ Diệp Thiên Hàn sao?

"Không biết tự lượng sức mình." Giọng nói băng lãnh của Diệp Thiên Hàn làm người khác không khỏi run lên, trong đôi mắt tím thâm thuý tràn đầy vẻ coi thường, khinh miệt.

"Hừ, đến nước này rồi vẫn còn ngoan cố!" Huyền Du Nhiên nguyên bản vẫn cười tươi đột nhiên lạnh mặt lại: "Không thể tưởng được Diệp Thiên Hàn ngươi cũng có ngày hôm nay! Ngươi còn nhớ cha ta, Huyền Tự Cẩm?"

"Huyền Tự Cẩm?" Diệp Thiên Hàn nheo mắt lại, nhất thời có chút nghi hoặc.

Chiến Minh ở bên cạnh đột nhiên nhớ ra: "Chủ nhân, Huyền Tự Cẩm là Đường chủ của phân đường Tô Châu, mười năm trước cấu kết với Trần Sương các, bị giam vào Hình đường rồi tự sát. Không nghĩ rằng hắn là con trai Huyền Tự Cẩm!"

Diệp Thiên Hàn nghe vậy, như nhớ lại điều gì, ánh mắt lộ ra chút đùa cợt: "Huyền Tự Cẩm sao? Phản bội bổn toạ, đáng chết!"

Huyền Du Nhiên nghe vậy, cơn tức giận càng không kiềm được, sát ý mãnh liệt lộ ra: "Thù giết cha không đội trời chung! Năm đó, sau khi phụ thân ta mất, ngươi lại tuỳ tiện cho chôn người ở bãi tha ma! Hai huynh muội chúng ta bị đuổi ra khỏi thành Tô Châu, may mắn trời cao có mắt, để cho ta gặp được dược sư của hoàng thất Miêu Cương. Đợi mười năm, rốt cuộc cũng có thể lấy được mạng ngươi!"

Sau khi nghe Huyền Du Nhiên nói xong, Diệp Tư Ngâm bỗng nhớ đến lần hắn nói có người muốn giết Diệp Thiên Hàn, hoá ra hắn là nói chính mình sao? Nhưng nếu là Huyền Du Nhiên, đằng sau có Miêu Cương chống đỡ cho thì sao còn tìm tới Độc cung? Hay là... Ngoại trừ Huyền Du Nhiên, vẫn có người khác muốn giết Diệp Thiên Hàn? Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Liên Diễm, nhưng đối phương lại cúi đầu, chưa chú ý tới ánh mắt cậu.

Huyền Du Nhiên thấy không có ai lên tiếng, thoáng ngừng một chút, ánh mắt lại chuyển tới Diệp Tư Ngâm đang ngồi cạnh Diệp Thiên Hàn, trong mắt có ẩn chứa thêm dục vọng, cười cười: "Vốn tưởng rằng có thể dùng tương tư toả để giết Diệp Thiên Hàn, thật không ngờ y thuật của Diệp công tử quá lợi hại mà, ngay cả cái đó cũng nhìn ra được. Cũng tốt, giết Diệp Thiên Hàn trước mặt bao nhiêu người thế này, cũng là đạt được mục đích của ta. Ngươi không phải tự xưng là cao cao tại thượng sao? Ta sẽ khiến ngươi chết mà không có tôn nghiêm! Chẳng qua, Diệp công tử!" Ánh mắt Huyền Du Nhiên có phần càn rỡ hơn. "Mười lăm năm trước, Diệp Thiên Hàn hại mẫu thân ngươi, Âu Dương Huyên Huyên, hương tiêu ngọc vẫn, rồi chẳng quan tâm gì đến ngươi, chẳng lẽ Diệp công tử không hận hắn sao?" Từ lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này đã biết cậu không hề tầm thường rồi, sau lại chứng kiến dung nhan thực sự của cậu khiến hắn ở ngay trong tình cảnh này công khai châm ngòi ly gián, ngay cả cấm sự mười lăm năm trước cũng nói thẳng ra.

Sắc mặt Diệp Thiên Hàn trầm xuống, đôi mắt tím chỉ có một tầng băng sương lạnh giá.

Huyền Du Nhiên vẫn chưa phát hiện mọi người xung quanh sửng sốt, tiếp tục nói: "Diệp công tử chẳng lẽ không cảm thấy mình nên báo thù cho mẫu thân sao?"

Diệp Tư Ngâm lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Huyền Trang chủ không cần quan tâm đến chuyện nhà ta."

Huyền Du Nhiên tà tà cười, cũng không thèm để ý đến thái độ của cậu: "Ha ha... Không sao. Chỉ cần Diệp Thiên Hàn chết, thiếu niên xinh đẹp này nhất định là của ta!" Huyền Du Nhiên hung tợn nói: "Giết hắn!"

Thủ lĩnh ám vệ mặt không chút thay đổi, đôi mắt vô thần, không có tiêu cự hướng về phía chủ nhân của mình, chỉ nghe theo lời Huyền Du Nhiên nói, nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Một tiếng thét kinh hãi, ám vệ nâng thanh kiếm lên.

__Hết chương 12__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro