Chương 36
Mọi người ở Huyễn Không thánh điện tiếp tục một ngày bận rộn, duy chỉ có Ma vương và Vương hậu vẫn không màn đến thế sự, triền miên cả đêm chưa nguyện ý bước ra khỏi phòng, Trịnh Tú Nghiên mệt mõi nằm trong lòng Lâm Duẫn Nhi, dung mạo xinh đẹp vẫn còn chưa phai nhạt đi sắc đỏ, nàng bây giờ chỉ còn lại nửa cái mạng, nàng cảm thấy Lâm Duẫn Nhi thật sự không phải người, nàng tựa hồ chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, nhưng Lâm Duẫn Nhi thì vẫn tràn đầy sinh lực, Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, làm cho Trịnh Tú Nghiên không rét mà run.
"Ngươi...ngươi lại nghĩ sẽ làm gì"
"Cục cưng không cần sợ hãi, ta chỉ là muốn ôm cục cưng thôi"
Lâm Duẫn Nhi ôn nhu vuốt ve gương mặt Trịnh Tú Nghiên, đau lòng vì mình quá dã man, nhưng khi nhiệt huyết dâng trào thì có muốn kiềm chế cũng không thể, cho nên mới hung hăng ăn sạch sẽ nàng, nhìn cục cưng thư thích mà nỉ non bên tai làm cho Lâm Duẫn Nhi cảm thấy hạnh phúc, Trịnh Tú Nghiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đáng thương cho nữ tử chưa từng trải qua nhân sự, một lần trải qua liền làm cho nàng vừa xấu hổ vừa sợ hãi, thật là mong đời này Lâm Duẫn Nhi cũng đừng có tới thêm lần nào nữa, nàng sợ là mình sẽ bị bức tử trong tay ác ma, chết mà không thể kêu oan, nàng an tĩnh nằm trong lòng Lâm Duẫn Nhi ngủ thiếp đi.
Buổi trưa cả hai đi dạo xung quanh Huyễn Không thánh điện, an tĩnh ngồi bên trong đình viện, một người gãy đàn một người vẽ tranh, Trịnh Tú Nghiên cầm trong tay bút lông dõi mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi đang vì mình đánh đàn, dung mạo tuyệt sắc gợi lên ý cười, nàng phát họa chân dung của Lâm Duẫn Nhi trên giấy trắng, trước đây nàng thường hay họa ra những bước tranh thủy mạc về phong cảnh núi non, đây cũng là lần đầu nàng họa chân dung, nét bút mềm mại sống động như thật, họa ra bức tranh rất giống chân nhân, minh chứng thủ bút của nàng rất tốt, phía dưới bức họa có đề vài câu thi tình.
"Duyên ngàn năm kết tơ hồng
Trăm năm tóc như sương vẫn nồng ái ân
Cùng trăng đối ảnh triền miên
Chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên"
Trịnh Tú Nghiên rất ít khi biểu lộ tình cảm, một khi đã biểu lộ làm cho người ta kinh tâm động phách vì sự mãnh liệt của nàng, Lâm Duẫn Nhi tuy không thể nhìn thấy bức họa nhưng nghe đến tình ý trong bài thơ đủ làm cho nàng hạnh phúc vô biên, không ngừng mỉm cười khúc khích, hết lời ca ngợi người mình yêu, Trịnh Tú Nghiên e thẹn tựa đầu vào lòng Lâm Duẫn Nhi, nàng không biết Lâm Duẫn Nhi có cái gì mà cười vui như thế, còn sai người cẩn thận mang bức tranh đi làm thành trục quyển để treo trên vách tường trong phòng, bức tranh này đối với Lâm Duẫn Nhi thì nó chính là vật vô giá, cho nên càng phải bảo quản tốt.
"Tiểu Duẫn"
Trịnh Tú Nghiên nghe được thanh âm xa lạ quay đầu lại nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, tuy đã bước qua thời thiếu nữ nhưng dung mạo không hề kém đi sự xinh đẹp, Lâm Duẫn Nhi mỉm cười khi nghe được giọng nói quen thuộc.
"Mẫu thân ngươi đã trở lại ?"
"Chính là vì ngươi mà trở lại, tiểu Duẫn vị nữ tử xinh đẹp này có phải là nhi tức* của ta hay không ?" [con dâu]
Tiên Âm mỉm cười khi nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên thân thiết với nhau, nàng đoán được có lẽ Trịnh Tú Nghiên chính là người mà Hoàng Mĩ Anh mới vừa kể cho nàng nghe, Lâm Duẫn Nhi liên tục gật đầu, cảm thấy mẫu thân của mình thật tinh tường, nhìn liền có thể nhận ra Trịnh Tú Nghiên là ai.
"Nàng chính là ái thê của ta nha, cục cưng đây là mẫn thân của ta"
Lâm Duẫn Nhi mỉm cười hôn lên mặt Trịnh Tú Nghiên, nàng cao hứng khi Tiên Âm gọi Trịnh Tú Nghiên là nhi tức, Tiên Âm cũng là người Trịnh Tú Nghiên ngưỡng mộ, nàng cảm động trước chân tình của Tiên Âm dành cho Lâm Huyền Tôn, hôm nay có thể gặp gỡ làm cho nàng rất cao hứng, nhưng nhất thời không biết nên xưng hô thế nào với Tiên Âm, nàng cúi người hành lễ.
"Nghiên nhi...ra mắt bà bà"
"Hài tử ngoan, mau đến đây cho ta ngắm nhìn"
Tiên Âm mỉm cười ôn nhu ngoắc tay mấy cái cho gọi Trịnh Tú Nghiên đến bên cạnh mình, nếu là trước đây có lẽ Tiên Âm sẽ không tiếp nhận việc hai nữ tử yêu nhau, nhưng nàng là tiên tử cũng có thể yêu người trong ma giới, thì chuyện gì lại không thể đây, ái tình vốn là vô hạn, không chịu sự trói buộc của thế nhân, Tiên Âm cũng phải thừa nhận Trịnh Tú Nghiên thật sự là một bật tuyệt sắc giai nhân, khó trách tên phong lưu háo sắc như Lâm Duẫn Nhi lại xa vào lưới tình, ba người đang trò chuyện vui vẻ thì nhìn thấy một nam tử khoảng ba mươi mấy tuổi anh tuấn tiêu sái đi đến, hắn mỉm cười đưa tay vuốt càm mặc dù trên mặt không có sợi râu nào.
"Tiểu quỷ này không hỗ danh là nhi tử của Lâm Huyền Tôn ta đây, ngay cả thánh nữ cũng bị ngươi dẫn dụ ha ha ha"
Tiên Âm liếc nhìn Lâm Huyền Tôn, trượng phu của nàng đúng là nói năng thô lỗ, làm cho cô nương nhà người ta đỏ mặt ngượng ngùng, Trịnh Tú Nghiên mỉm cười hành lễ với hắn, từ lâu nàng cũng đã không còn là thánh nữ, hiện tại nàng chính là ái thê của Lâm Duẫn Nhi, Lâm Huyền Tôn và Tiên Âm ngao du khắp thiên hạ vô tình nghe được Lâm Duẫn Nhi xảy ra chuyện cho nên liền quay về xem thế nào, không ngờ còn có thể gặp được nhi tức của họ, làm cho họ càng thêm cao hứng, Tiên Âm và Trịnh Tú Nghiên ở bên ngoài trò chuyện với nhau, hai người tuy mới gặp nhưng rất tâm đầu ý hợp, thân thiết tựa như tỷ muội, Lâm Duẫn Nhi ở trong phòng để cho Lâm Huyền Tôn xem ánh mắt của mình, nàng thật không biết hắn đang tìm cái gì, mi mắt của nàng cũng sắp bị hắn làm cho chóc da, nàng đánh vào tay hắn một cái.
"Lão đầu ngươi buông ra, ta biết mắt của ta sẽ không trị được, ngươi không cần phải phí công vô ích"
"Tiểu quỷ không nên nói như thế, phụ thân của ngươi dù sao cũng là cao thủ nha, làm sao có thể không chữa trị được cho ngươi, chỉ có điều việc này còn phải nhờ đến nhi tức"
"Tại sao phải nhờ đến cục cưng của ta ?"
Lâm Huyền Tôn giải thích cho Lam Duẫn Nhi hiểu muốn hóa giải Hắc Ẩn Thuật phải dùng nước mắt của người mình yêu chế luyện thành thuốc, những giọt nước mắt này cũng phải là thuận theo tự nhiên mà tạo thành chứ không phải do gượng ép mà có được, cho nên nó hết sức trân quý, Lâm Duẫn Nhi không mong vì muốn tìm được phương thuốc mà làm tổn thương người mình yêu, khiến cho Trịnh Tú Nghiên đau lòng mà bật khóc, vừa nghĩ đến việc Trịnh Tú Nghiên rơi lệ thì Lâm Duẫn Nhi đã hết sức đau lòng.
"Chuyện này tạm thời để sau hãy tính, ngươi hãy thay ta giữ bí mật đi"
"Tiểu quỷ ngươi lại muốn làm gì ?, tại sao phải giữ kín"
"Làm cho thê tử của ngươi đau lòng ngươi nguyện ý sao ?"
Lâm Huyền Tôn thở dài một tiếng, nỗi khổ của Lâm Duẫn Nhi hắn hiểu được, không có ai muốn nhìn thấy người mình yêu phải đau lòng, nhưng đây cũng là vì tình thế ép buộc, làm cho nhi tức chịu thiệt thòi một chút thì mọi việc sẽ giải quyết tốt đẹp, bất quá Lâm Duẫn Nhi không muốn hắn cũng không ép buộc, lát sau mọi người cùng nhau ngồi dùng cơm, Nhiễm Song, Thôi Tú Anh và Hoàng Mĩ Anh cũng đến, Lâm Huyền Tôn và Tiên Âm rất vui vẻ trò chuyện cùng Nhiễm Song, bọn họ thật là cảm tạ nàng nuôi dưỡng nhi tức của họ suốt thời gian qua, Tiên Âm mỉm cười nâng lên ly rượu.
"Nhiễm muội ta kính ngươi một ly, sau này chúng ta sẽ là người một nhà, không cần phải khách khí biết không"
"Đa tạ Tiên tỷ đã xem ta là người một nhà, ta rất cảm kích vì các ngươi đối tốt với Nghiên nhi"
Nhiễm Song vui vẻ cùng Tiên Âm cạn ly, nhìn bọn họ đối tốt với trịnh tú Nghiên khiến nàng rất cảm động, nàng có thể an tâm giao lại Trịnh Tú Nghiên cho Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên mỉm cười, nàng rất ra dáng một hiền thê,ngồi bên cạnh loại bỏ xương cá để cho Lâm Duẫn Nhi dùng, ân cần chiếu cố cho trượng phu, không khí hôm nay thật náo nhiệt mang theo sự ấm áp của gia đình, Lâm Duẫn Nhi một bên chiếu cố cho cục cưng một bên vui vẻ cùng Hoàng Mĩ Anh và Thôi Tú Anh uống rượu, Lâm Huyền Tôn tuy sống hơn vạn năm nhưng vẫn không từ bỏ náo nhiệt, hắn xen vào cùng bọn họ uống rượu, cười đùa với nhau, có lẽ tính khí không nghiêm túc của Lâm Duẫn Nhi được chân truyền từ hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro