Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35

Trịnh Tú Nghiên cảm nhận được từng đợi cảm xúc xa lạ truyền đến, nàng không biết cảm giác này là gì, chỉ biết loại cảm xúc này làm cho nàng gần như vô lực, nhưng không bài xích nó, Lâm Duẫn Nhi cảm nhận được thân thể Trịnh Tú Nghiên dần nóng lên, nàng rất chậm rãi không muốn làm cho Trịnh Tú Nghiên hoảng sợ, nhẹ nhàng thoát khai chiếc áo yếm, hai con tiểu bạch thỏ căng tròn cao ngất được giải thoát liền nhảy ra ngoài, nhũ phong nhỏ nhắn ửng hồng nằm e lệ trên nền tuyết trắng, Lâm Duẫn Nhi chạm tay đến con tiểu bạch thỏ nhẹ nhàng trìu mến nó, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ôn nhuận mà co dãn, làm cho nàng lưu luyến không muốn rời đi.

Trịnh Tú Nghiên hô hấp gấp gáp, nàng cắn chặt răng không để cho mình phát ra thanh âm đáng xấu hổ, nhưng loại khoái cảm này làm cho nàng như lạc vào mộng cảnh, ánh mắt xinh đẹp trở nên mê ly, băng sương trên mặt bất giác nhiễm thượng mây đỏ, làm cho dung mạo khuynh thành tuyệt sắc càng thêm diễm lệ mê hoặc lòng người, Lâm Duẫn Nhi thân hôn lên nhũ phong ửng hồng cao vút, vươn đầu lưỡi khiêu kích nhũ phong tinh xảo, tay khác lại vuốt ve gương mặt nàng, Trịnh Tú Nghiên không kiềm chế được mê loạn phát ra thanh âm rên rỉ mê người.

"Aaa...ân...không cần..."

Trịnh Tú Nghiên bắt đầu vặn vẹo ngọc thể tuyết trắng mê người, loại xúc cảm này như đánh nàng rơi vào nơi sâu thẳm của hư vô, Lâm Duẫn Nhi trêu đùa hết con tiểu bạch thỏ này đến bên khác, đầu lưỡi ướt át không ngừng triền miên cùng nhũ phong, tay tiếp tục xoa dịu ngọc thể nóng rực, Trịnh Tú Nghiên một tay ôm đầu Lâm Duẫn Nhi, tay khác đặt lên miệng cắn chặt ngón tay mình, thân thể run nhẹ vì bị kích thích, loại xúc cảm tuyệt mỹ này làm cho nàng hoàn toàn bị thuần phục trước khoái cảm dần xâm chiếm thân xác lẫn lý trí của mình.

"Cục cưng thích ta như vậy đối với ngươi sao ?"

"Ân...Duẫn Nhi...đừng...aaaa...nơi đó không được...aa"

Trịnh Tú Nghiên thần trí mê hoặc, nàng co rút thân thể, hai chân gắt gao xiết chặt vào nhau, kềm hãm không cho bàn tay Lâm Duẫn Nhi tiếp tục làm loạn nơi tư mật của mình, hoa huyệt chưa bao giờ có ngoại nhân viến thăm nay lại dị thường mẫn cảm, mơ hồ rỉ ra một ít chất lỏng lấp lánh, Lâm Duẫn Nhi mỉm cười hôn lên mặt nàng, nằm nghiên trên giường ôm lấy nàng, bàn tay vẫn tiếp tục trêu đùa hoa huyệt mềm mại thắm đẫm tinh sương, điều này khiến cho Trịnh Tú Nghiên như con mèo nhỏ bị mắc mưa, nàng run rẫy vì sợ hãi xen lẫn khoái cảm, Lâm Duẫn Nhi cảm nhận được điều đó nên ôn nhu trấn an nàng.

"Cục cưng không phải sợ, tin tưởng ta sẽ không đau"

"A...không cần...không cần...aa...nha...ta nơi đó...aaa...hảo khó chịu nga"

Trịnh Tú Nghiên khổ sở vặn vẹo ngọc thể tuyệt diễm, cảm giác này so với việc lúc nãy Lâm Duẫn Nhi trêu đùa tiểu bạch thỏ của nàng càng phải mãnh liệt hơn, làm cho nàng chống đở không nỗi nữa, nàng vô cùng xấu hổ, thật là muốn bỏ chạy, Lâm Duẫn Nhi ôm Trịnh Tú Nghiên vào lòng vuốt ve lưng trần quyến rũ, tay khác vẫn tiếp tục ma sát lên âm đế nhỏ nhắn bên ngoài hoa huyệt, dùng hai ngón tay kẹp lấy âm đế tinh xảo nhẹ nhàng xoa nắn, cử động này kích thích dục vọng bên trong thân thể Trịnh Tú Nghiên, nàng không ngừng thở dốc, ánh mắt mị hoặc nhìn về phía Lâm Duẫn Nhi, môi anh đào phát ra ngữ khí nỉ non êm ái.

"Ta không được...ân...a...đừng chạm nơi đó...aaa...ngô..."

Lâm Duẫn Nhi ôm lấy Trịnh Tú Nghiên cuồng hôn, hai đôi môi ngọt ngào lần nữa dây dưa không rõ, chiếc lưỡi mềm mại quấn lấy nhau, Lâm Duẫn Nhi cho ngón giữa nhẹ nhàng lướt qua hoa huyệt ướt át, xác định huyệt khẩu nhẹ nhàng tiến vào bên trong, sự khít khao bên trong như hấp lấy ngón tay thon dài của nàng, tiến sâu thêm một đoạn cảm nhận được một tầng thuần khiết tượng trưng ngăn cách ở đó, nhẹ nhàng xuyên qua tầng thuần khiết kia tiến sâu vào bên trong hoa huyệt, tựa hồ sâu đến tận hoa tâm, làm cho hoa huyệt càng co thắt mãnh liệt, Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng vuốt ve sự ôn nhuận này, để Trịnh Tú Nghiên dễ dàng thích nghi với việc có ngoại vật xâm nhập vào thân thể mình.

"Aa...hảo khó chịu...mau đi ra ngoài...aaa..."

Trịnh Tú Nghiên cảm nhận được bụng mình có một cổ hỏa khí nóng rực như hỏa thiêu, mơ hồ cảm giác được có ngoại vật tiến sâu vào thân thể mình, nhưng không hề gây ra đau đớn, nó chỉ làm cho nàng kiềm chế không được, nàng cũng không biết loại cảm xúc này là gì, một ít chất lỏng trong suốt xen lẫn sắc đỏ men theo ngón tay Lâm Duẫn Nhi chảy ra khỏi hoa huyệt, sắc đỏ nhuộm trên chiếc mền màu trắng kia chính là huyết xử nữ, Lâm Duẫn Nhi vì không muốn Trịnh Tú Nghiên phải tổn thương cho nên đã tạo nên một ít ma pháp để nàng quên đi cảm giác đau đớn, ngón tay tiếp tục dây dưa không rõ cùng hoa huyệt, Trịnh Tú Nghiên bị động tình mà mê loạn than nhẹ.

"A...chậm một chút...aaa.....ân...quá nhanh....aa"

"Cục cưng thả lỏng một chút, không cần phải căng thẳng, ta sẽ làm cho cục cưng cảm thấy thích loại khoái cảm này"

Trịnh Tú Nghiên không ngừng lắc đầu, nàng tựa mặt vào lòng Lâm Duẫn Nhi, dùng chút khí lực còn lại ôm chặt đối phương, nàng tuy không cảm thấy đau nhưng có loại cảm giác thư thích xa lạ làm cho nàng càng thêm khổ sở, hoa huyệt rỉ ra càng lúc càng nhiều ái dịch, thắm ướt cả cánh hoa ửng hồng xinh đẹp, từng đợi khoái cảm truyền đến làm cho Trịnh Tú Nghiên toàn thân nóng rực như hỏa thiêu, phảng phất hỏa diễm bao quanh lấy ngọc thể tuyệt mỹ của nàng, thanh âm dâm mỹ phát ra từ nơi tư mật làm cho nàng vô cùng xấu hổ, Lâm Duẫn Nhi hôn nhẹ lên nhũ phong săn chắc, vươn đầu lưỡi không ngừng trêu đùa nó, tay lại tiếp tục xuất nhập vào bên trong hoa huyệt mềm mại khít khao, Trịnh Tú Nghiên thở gấp, nàng giẫy giụa khẩu cầu.

"Không...van cầu ngươi...buông tha cho ta đi...aaa...a...ta không chịu được...aa"

Trịnh Tú Nghiên cảm giác thân thể không phải là của chính mình nữa rồi, tựa hồ nó đã phó thác cho hành động cuồng loạn của Lâm Duẫn Nhi, hoa huyệt mẫn cảm không ngừng co thắt trước sự khiêu kích này, qua giây lát sau Trịnh Tú Nghiên đạt tới cực hạn của khoái cảm, nàng ưỡn người lên than nhẹ một tiếng, hoa huyệt chảy ra rất nhiều ái dịch ngọt ngào bao quanh lấy đóa hoa xinh đẹp, Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng ôm lấy ngọc thể ôn nhuận của Trịnh Tú Nghiên.

"Cục cưng ta yêu ngươi, tâm của ta tựa hồ đã yêu ngươi cuồng loạn không tự kiềm chế được nữa"

"Hỗn đản...ghét ngươi..."

Trịnh Tú Nghiên giận dỗi đánh vào người Lâm Duẫn Nhi, mang nàng ra dày vò đến không còn chút khí lực còn dám nói yêu nàng, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy Lâm Duẫn Nhi thật tà ác, nhưng nàng lại đi yêu tên ác ma dày vò thân xác mình, nàng không hối tiếc vì mất đi trong sạch trong tay người mình yêu, nàng hạnh phúc vì mình đã là nữ nhân của Lâm Duẫn Nhi.

"Ghét ta thế nào lúc nãy lại liên tục ôm hôn ta nha, miệng lại không ngừng phát ra thanh âm mê người như thế"

"...Ngươi vô sĩ"

Trịnh Tú Nghiên thẹn quá hoá giận ngắt nhéo mặt Lâm Duẫn Nhi mấy cái, Lâm Duẫn Nhi chính là sắc lang đột lốt người, lời lẽ nham nhở như thế cũng có thể nói ra khỏi miệng, Lâm Duẫn Nhi mỉm cười rực rở, từ nay về sau cục cưng đã chân chính là của nàng rồi, sẽ không ai khác cướp cục cưng đi mất, Trịnh Tú Nghiên trước đây nghĩ Lâm Duẫn Nhi giống mấy nam nhân suy nghĩ bằng nửa thân dưới quả thật không sai chút nào, Lâm Duẫn Nhi trong đầu tồn tại suy nghĩ ngây thơ chỉ cần lấy đi thân xử nữ thì Trịnh Tú Nghiên sẽ mãi là của mình, bất quá cho dù lấy hay không thì Trịnh Tú Nghiên vẫn nguyện yêu nàng, mãi ở bên cạnh nàng.

Bên trong phòng không bao lâu sau lại truyền đến ngập tràn sắc xuân và thanh âm làm cho người ta đỏ mặt tim đập, tỳ nữ đứng bên ngoài cũng xấu hổ đỏ mặt thay, các nàng không nghĩ đến Ma vương bị mù nhưng vẫn còn lợi hại như vậy, có thể làm cho Vương hậu không ngừng phát ra thanh âm cầu xin tha thứ, cả hai triền miên cho đến khi ánh trăng mờ ảo trở nên sáng rực lên, biểu hiện bắt đầu một ngày mới, Trịnh Tú Nghiên nằm treo giường thở dốc, nàng ngăn cản không cho Lâm Duẫn Nhi tiến đến gần mình, ngữ khí có phần trầm thấp yếu ớt.

"Không cần...lại đến nữa nha...ta không muốn"

"Cục cưng ta đến đây, ta muốn vạn thiên sủng ái ngươi"

Lâm Duẫn Nhi mỉm cười tà mị ôm chằm lấy Trịnh Tú Nghiên, sự sủng ái này có lẽ Trịnh Tú Nghiên vô phúc tiêu thụ, nàng lần nữa thống khổ phó thác thân mình cho ác ma, nàng biết Lâm Duẫn Nhi kiềm nén quá lâu cho nên bây giờ liền bọc phát, tuy là muốn chìu theo ý đối phương nhưng cũng không cần phải một lần lại một lần, mãnh liệt như thế nàng thật lòng chống đở không nỗi nữa, hiện tại nàng có chút hối tiếc vì đã lỡ dạy dột nói ra hai từ "Nguyện ý", đáng thương cho Trịnh Tú Nghiên ngay cả cơ hội trở mình cũng không có, đời này cũng liền an phận thủ thường làm một tiểu mỹ thụ để cho cường thế công áp đảo ở trên giường.   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: