Chương 25
Thôi Tú Anh mệt mõi leo lên đống tàn tích của Lâm thần giáo ngồi cùng Hoàng Mĩ Anh và đám thủ hạ trong Lâm thần giáo, bọn họ thản nhiên ngồi ăn điểm tâm xem hai người đấu với nhau trong đạo ánh sáng kia, tình địch cùng tình địch đánh nhau, đây thật sự là cuộc chiến đáng xem, Lâm Duẫn Nhi chém liên tiếp nhiều nhát kiếm mang theo hỏa khí xông thẳng về phía Hạ Hầu Đinh Quân, hắn có thể dễ dàng chống đở công kích của nàng, nhanh như tia chớp hắn tấn công về phía nàng, Lâm Duẫn Nhi tung ra trưởng pháp làm cho Hạ Hầu Đinh Quân phun ra ngụm máu tươi, hắn bay lảo đảo ở trên không trung, hắn hít một hơi lãnh khí giơ cao thanh kiếm chỉ lên trời.
Lâm Duẫn Nhi có thuật phân thân không có nghĩa là Hạ Hầu Đinh Quân không có, nhanh như chớp bốn đạo ảnh tử của hắn tấn công về phía Lâm Duẫn Nhi, nàng đánh cho mấy đạo ảnh tử kia tan biến, ngay lúc này Hạ Hầu Đinh Quân lần nữa đâm một nhát kiếm chí mạng về phía nàng, Lâm Duẫn Nhi đở được một nhát kiếm nhưng hắn phóng ra một thứ gì đó màu xanh vào mắt nàng, làm cho ánh mắt của nàng đau rát như có hàng ngàn con kiến cắn xé, đôi mắt không ngừng xuất huyết, Hạ Hầu Đinh Quân lợi dụng cơ hội Lâm Duẫn Nhi không nhìn thấy được gì mà trưởng nàng bay vào vách núi.
Lâm Duẫn Nhi từ trên vách núi lăn xuống bên dưới chân núi, bây giờ nàng không thể nhìn thấy mọi vật xung quanh nữa, chỉ có thể cảm nhận nó qua thính giác, xung quanh chỉ còn lại tiếng gió tuyết thổi qua và thanh âm đao kiếm chém vào vách núi do Hạ Hầu Đinh Quân tạo ra, hắn đâm một nhát kiếm về phía Lâm Duẫn Nhi đang đứng, lúc này không ngờ Trịnh Tú Nghiên lại xuất hiện, nàng đỡ thay Lâm Duẫn Nhi một nhát kiếm, nhưng điều nàng không ngờ là Lâm Duẫn Nhi lại đẩy nàng ra, tự mình đoán nhận mũi kiếm đâm xuyên qua thân thể.
"Duẫn Nhi..."
Trịnh Tú Nghiên mi mắt phiếm lệ đở lấy thân thể Lâm Duẫn Nhi, nàng lấy tay lau đi vết máu chảy ra từ hai mắt của đối phương, Lâm Duẫn Nhi tuy rất đau đớn nhưng vẫn mỉm cười, nàng không nhìn thấy được gì nhưng mùi hương của Trịnh Tú Nghiên tất nhiên nàng nhận ra được, nàng làm sao có thể để người mình yêu chết thay chứ, nàng nắm lấy bàn tay mềm mại đang đặt trên mặt mình.
"Thà là ngươi giết ta còn hơn trả ơn cho ta bằng cách này..."
"......"
Trịnh Tú Nghiên càng thêm áy náy vì những lời này, kỳ thật nàng cảm thấy có lỗi cho nên không muốn nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi chết đi, nhưng không ngờ Lâm Duẫn Nhi lại cự tuyệt nàng trả lại ân tình cho đối phương, Hạ Hầu Đinh Quân nhìn thấy tình cảnh người mình yêu ôn nhu với nam nhân khác, hắn tức giận mạnh bạo rút mũi kiếm ra khỏi thân thể Lâm Duẫn Nhi, máu liền từ đó mà phun trào ra ngoài, làm cho nàng đau đớn cắn chặt môi đến rỉ máu, nhưng vẫn không thốt lên nữa lời.
"Ngươi..."
Trịnh Tú Nghiên phẩn nộ quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn Hạ Hầu Đinh Quân, nàng cảm thấy hắn so với Lâm Duẫn Nhi càng phải gian ác hơn, Hạ Hầu Đinh Quân không thèm bận tâm đến cảm thụ của Trịnh Tú Nghiên, hắn thi triển ma pháp muốn hút cạn máu trong người Lâm Duẫn Nhi thì lại bị Trịnh Tú Nghiên đánh cho một trưởng vang ra cách đó không xa.
"Đủ rồi, ngươi dùng biện pháp hạ lưu để đánh bại kẻ khác không cảm thấy mình rất vô sĩ hay sao"
"Ta vô sĩ hay là nữ nhân như ngươi vô sĩ ?, ngươi thân là thánh nữ của Thiên Nguyệt quốc lại năm lần bảy lượt đi bên vực cho kẻ thù, có phải ngươi đã cùng hắn thông dâm với nhau rồi hay không ?, cho nên mới nguyện chết vì hắn"
Hạ Hầu Đinh Quân nói xong liền bị ăn ngay cái tát như trời giáng của Trịnh Tú Nghiên, nàng thật không ngờ hắn có thể hạ lưu nói ra những lời này, hắn chỉ vì tham vọng mà đánh mất nhân tính, hắn bây giờ khác xa với Hạ Hầu Đinh Quân ôn nhu của trước đây, khiến cho nàng càng thêm đau lòng khi nhìn hắn thay đổi đáng sợ như vậy.
"Niệm tình phụ thân của ngươi từng có ân với ta, hôm nay ta tha chết cho ngươi, hãy mau rời đi ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa"
Trịnh Tú Nghiên không muốn cùng Hạ Hầu Đinh Quân tranh cải nữa, nàng muốn mang Lâm Duẫn Nhi đi trị thương, Hạ Hầu Đinh Quân làm sao có thể để cho hai người rời đi dễ dàng như vậy, những việc nàng và Lâm Duẫn Nhi làm sau lưng không phải hắn không biết, thậm chí có lần hắn còn tận mắt chứng kiến sáng sớm Lâm Duẫn Nhi từ trong phòng Trịnh Tú Nghiên bước ra, cho dù hắn có là kẻ ngu cũng biết được cô nam quả nữ xảy ra chuyện gì tối qua, chẳng qua vì hắn yêu nàng cho nên mới kiềm nén nổi đau này, hắn hết lòng yêu thương nàng nhưng nàng lại có thể vì kẻ khác mà đả thương hắn, khiến cho hắn vô cùng đau khổ.
"Thứ mà Hạ Hầu Đinh Quân này không có được thì tuyệt sẽ không để cho kẻ khác cướp đi"
Nếu như Trịnh Tú Nghiên đã không còn lưu luyến tình yêu với hắn, thì hắn cũng không tiếc gì đối xử tệ bạc với nữ nhân vô tình như nàng, thà hắn giết chết nàng còn hơn đứng nhìn nàng hạnh phúc cùng kẻ khác, hắn mang theo sự câm phẩn tấn công về phía Trịnh Tú Nghiên nhưng lại bị Hoàng Mĩ Anh ngăn cản, Hoàng Mĩ Anh còn đang định giết chết hắn để trả thù cho Lâm Duẫn Nhi thì lại bị Thôi Tú Anh xen vào, Thôi Tú Anh hết sức phẩn nộ, nếu không phải vì lúc nãy hắn ở quá xa chạy đến không kịp thì Lâm Duẫn Nhi cũng sẽ không bị Hạ Hầu Đinh Quân đả thương, Thôi Tú Anh chỉ tay vào mặt Hạ Hầu Đinh Quân quát lớn.
"Con mẹ nó ngay cả Lâm vương của ta ngươi cũng dám động đến, ta x mười tám đời tổ tông nhà ngươi, hôm nay lão nương sẽ tiễn ngươi xuống hoàng tuyền"
Trịnh Tú Nghiên và Hoàng Mĩ Anh kinh ngạc khi Thôi Tú Anh tự xưng là "lão nương", không lẽ hắn yêu Lâm Duẫn Nhi tới mức muốn biến thành nữ nhân rồi hay sao, có lẽ Hoàng Mĩ Anh chuẩn bị có thêm một tình địch mới nữa rồi, Thôi Tú Anh mang hết toàn bộ ma pháp ra đánh cho Hạ Hầu Đinh Quân một trưởng làm cho hắn bị nội thương, Thôi Tú Anh thầm nghĩ cái loại người vô sĩ dùng ám khí hại người như ngươi không đáng cho Tú Anh này đánh, nếu không phải vì Hạ Hầu Đinh Quân hại Lâm Duẫn Nhi thì Thôi Tú Anh cũng không muốn giết hắn làm bẩn tay mình.
Trịnh Tú Nghiên thấy đã có người ngăn chặn Hạ Hầu Đinh Quân, nàng quay đầu lại thì Lâm Duẫn Nhi và Hoàng Mĩ Anh đã không rõ tung tích, Trịnh Tú Nghiên mơ hồ cảm thấy đau lòng, có lẽ Lâm Duẫn Nhi hận nàng cho nên mới không từ mà biệt, Lâm Duẫn Nhi là vì không muốn Trịnh Tú Nghiên tiếp tục thương hại mình cho nên mới kêu Hoàng Mĩ Anh đưa nàng đi.
Hạ Hầu Đinh Quân biết mình đánh không lại Thôi Tú Anh cho nên nhanh chống tìm cách tẩu thoát, Trịnh Tú Nghiên ngăn cản không cho Thôi Tú Anh đuổi theo, nàng nợ Lâm Duẫn Nhi đồng thời cũng nợ Hạ Hầu Đinh Quân, nàng không muốn nhìn thấy hắn chết đi vì nàng vẫn còn yêu hắn, nàng thật không hiểu tại sao mình lại đi yêu tên nam nhân này, nhưng ái tình chính là thứ làm cho người ta mù quáng, bất kể đối phương là người tốt hay kẻ xấu vẫn cam nguyện đi yêu, Thôi Tú Anh cũng không biết nên dùng lời lẻ gì để nói với Trịnh Tú Nghiên, hắn cảm thấy nàng cũng giống như Lâm Duẫn Nhi, cả hai đều hết thuốc cứu chữa, thừa biết là sẽ rất đau nhưng vẫn cứ nguyện yêu không muốn từ bỏ.
Hoàng Mĩ Anh ôm lấy Lâm Duẫn Nhi đang hôn mê tiến vào một đạo ánh sáng, cẩn thận đặt đối phương nằm xuống một chiếc giường làm từ băng tuyết, nàng ôn nhu lấy khăn lau đi vết máu trên mặt đối phương, dùng tay đặt lên vết thương ở bụng của Lâm Duẫn Nhi, bắt đầu thi triển ma pháp điều trị vết thương, nàng biết Lâm Duẫn Nhi một lòng si tình đi yêu Trịnh Tú Nghiên, nhưng nàng cũng một lòng chờ đợi Lâm Duẫn Nhi trở về Huyễn Không, để cả hai có thể tiếp tục sống cuộc sống vui vẻ như trước đây, không ưu phiền chỉ có những tháng ngày tốt đẹp, cùng nhau đối ẩm làm thơ, ngươi khải đàn ta lắng nghe, cuộc sống tự tại nhưng một đôi tình lữ hạnh phúc ở bên nhau lãng quên cả năm tháng trôi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro