Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Lâm Duẫn Nhi lấy ra cái hộp nhỏ bằng gỗ màu đen, cái hộp pháp bảo này có thể chứa được rất nhiều thứ, ví dụ như hai hình nhân trước đây của nàng và Trịnh Tú Nghiên, áo yếm nàng ăn cắp của Trịnh Tú Nghiên, y phục của nàng, mấy bình rượu quý và vài thứ pháp bảo khác tất cả đều nằm ở trong này, Lâm Duẫn Nhi xem cái hộp pháp bảo này như túi hành trang của mình, có cái gì cũng đều bỏ vào đó, nàng ngắm nhìn hình nhân của Trịnh Tú Nghiên trong tay mình âm thầm thở dài, Lâm Duẫn Nhi không lưu lại Huyễn Không mà nhanh chống trở về nhân gian, về đến Lâm thần giáo liền kinh ngạc khi nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên đang hôn mê nằm trên giường, mà bên cạnh lại là Hoàng Mĩ Anh.

"Thân ái ta mang nàng đến đây cho ngươi"

"Ta kêu ngươi đi bảo vệ cho nàng, ngươi mang nàng đến nơi này làm gì, mau mang nàng trở về Thiên Nguyệt quốc đi, đừng làm cho nàng phát hiện ra ta phái ngươi đến đó"

"Ngươi yên tâm nàng đã bị trúng mê dược của ta, nếu không có ta giải độc nàng không thể tĩnh lại"

Hoàng Mĩ Anh không biết vì sao Lâm Duẫn Nhi để ý tới Trịnh Tú Nghiên nhưng lại không trực tiếp bắt nàng đến đây, làm cho nàng thành nữ nhân của mình không phải như vậy liền xong rồi hay sao, cần gì vất vả ngắm nhìn nàng trong gương pháp bảo, Hoàng Mĩ Anh cho là Lâm Duẫn Nhi chỉ có hứng thú với Trịnh Tú Nghiên chứ không biết đối phương yêu nữ tử này, Lâm Duẫn Nhi thở dài một tiếng.

"Ngươi lui ra ngoài đi lát nữa ta gọi ngươi sau"

Hoàng Mĩ Anh bỉu môi nhanh chống đi ra ngoài, nàng vất vả hơn một tháng qua ngay cả câu hỏi thăm cũng không có, nhìn thấy nữ nhân này liền quên đi nàng, đúng là đồ vô lương tâm, Lâm Duẫn Nhi vuốt ve dung mạo khuynh thành tuyệt sắc đang ngủ say, nàng đã bao lâu rồi không nhìn thấy cục cưng bằng xương bằng thịt, xa cách thời gian qua đối với nàng nó trôi qua tựa hồ đã ngàn năm, Lâm Duẫn Nhi ôn nhu ôm nữ tử đang ngủ say vào lòng.

"Đã bao lâu rồi ta không có nhìn thấy ngươi, có lẽ ngươi sẽ không thể hình dung được nổi đau trong lòng ta, càng không biết đến ngươi chính là thiên hạ của ta"

Chỉ cần có Trịnh Tú Nghiên bên cạnh thì đối với Lâm Duẫn Nhi đây chính là đã có được cả thiên hạ, nàng ước gì Trịnh Tú Nghiên có thể cảm nhận được mình có bao nhiêu yêu đối phương, có lẽ tinh linh lấp lánh trên bầu trời cũng không thể biểu đạt hết tình yêu mà nàng dành cho đối phương, Lâm Duẫn Nhi không biết nguyên do tại sao mình yêu Trịnh Tú Nghiên, lòng của nàng tha thiết mong cầu tình yêu của Trịnh Tú Nghiên,nhưng có lẽ mọi điều cũng chỉ là ảo vọng của riêng nàng, Trịnh Tú Nghiên vẫn lạnh giá tựa như băng tuyết không cách nào làm tan chảy.

Trịnh Tú Nghiên cảm nhận được vài giọt nước rơi trên mặt mình nhưng nàng không thể mở mắt ra, mơ hồ nghe được có ai đó đang nói chuyện với mình, bị ôm vào lòng loại cảm giác ấm áp này thực quen thuộc, Lâm Duẫn Nhi những tưởng chỉ cần không xuất hiện trước mặt Trịnh Tú Nghiên thì nàng có thể quên đi cảm giác đau ê ẫm trong lòng, nhưng thời gian trôi qua chỉ làm cho nỗi đau càng thêm lớn dần lên, nó tựa như một chất độc gậm nhấm tim mình, nàng mong thời gian cứ dừng lại ở đây để Trịnh Tú Nghiên không phải ly khai mình, Lâm Duẫn Nhi hận bản thân có thể nhẫn tâm một chút, trói buộc Trịnh Tú Nghiên ở nơi này đời đời kiếp kiếp cũng không rời xa mình, nhưng Trịnh Tú Nghiên không có yêu nàng, nàng không thể ích kỷ vì lợi ích của bản thân mà làm khổ người mình thầm nhớ mong.

Trịnh Tú Nghiên được Hoàng Mĩ Anh mang trở về Thiên Nguyệt quốc, Lâm Duẫn Nhi đứng trên đỉnh Tuyết Sơn dõi theo thân ảnh người mình yêu dần trở nên mơ hồ rồi tan biến, Lâm Duẫn Nhi bỏ mặt phong tuyết vô tình đang làm thân thể trở nên lạnh giá, nàng thất thần đứng ở nơi đó, nàng là kẻ mà thiên hạ này câm ghét, bọn họ luôn tìm cách giết chết nàng, nếu như nàng để cho Trịnh Tú Nghiên ở bên cạnh mình sẽ làm liên lụy đến đối phương, có lẽ vận mệnh đã chỉ định Trịnh Tú Nghiên sinh ra không phải là dành cho nàng, có lẽ lão thiên đang bắt nàng phải trả giá đắc vì những việc mình đã gây nên, cũng có thể là do tự bản thân tạo nên nghiệp chướng.

Trịnh Tú Nghiên từ trong giấc mộng tĩnh lại, nàng cảm nhận được sự ấm áp này rất chân thật, tựa hồ không phải giấc mộng, nàng cảm giác được người lúc nãy ôm nàng chính là Lâm Duẫn Nhi, nàng không biết đây là sự thật hay chỉ là ảo giác, Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy Hoàng Mĩ Anh bây giờ là con mèo nhưng tựa như nữ nhân, nó đang ngồi bên bàn trang điểm ngắm nhìn bản thân trong gương, nàng cảm thấy nó thật sự yêu nghiệt như những gì Hạ Hầu Đinh Quân từng nói, nhưng trên người Hoàng Mĩ Anh không có yêu khí, Trịnh Tú Nghiên không phát hiện ra được điều gì khả nghi.

"Tiểu Miêu mau đến đây ta có cái này cho ngươi"

Trịnh Tú Nghiên cầm cái chuông quơ mấy cái nó phát ra thanh âm đinh đang, nàng muốn dụ dỗ con mèo mang cái chuông ma pháp này vào cổ, sau này nếu nó có đi lạc thì nàng cũng dễ dàng tìm ra được, Hoàng Mĩ Anh vừa nhìn thấy cái chuông kia liền quay đầu bỏ đi không thèm lý tới Trịnh Tú Nghiên, tuy nàng biến thành mèo nhưng nàng không có ngu ngốc để bị nữ nhân này lợi dụng, mặc dù biết rõ tên đối phương gọi là gì nhưng nàng vẫn muốn gọi Trịnh Tú Nghiên là "nữ nhân này", việc gì nàng phải gọi tình địch của mình bằng cái tên thân thiết đây, nếu như không phải vì muốn Lâm Duẫn Nhi vui vẻ thì nàng đã không tình nguyện mang nữ nhân này đi gặp Lâm Duẫn Nhi.

Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy con mèo xem mình như vô hình không thèm quan tâm đến làm cho nàng thất vọng, nàng luôn cảm giác nó rất ghét mình, nhưng không hiểu vì sao nó lại luôn ở bên cạnh mình, nàng làm sao biết được nó chính là gian tế do Lâm Duẫn Nhi phái đến, Trịnh Tú Nghiên đang trầm tư thì thị nữ chạy đến thông truyền.

"Thánh nữ,tộc trưởng cho gọi ngươi đi gặp hắn"

"Ân ta đã biết"

Trịnh Tú Nghiên trầm mặc đi ra ngoài, nàng hiểu rõ Hạ Hầu Dương cho gọi nàng là vì mục đích gì, hắn vốn dĩ muốn có được bí kíp Hắc Tinh ma pháp mà Lâm Duẫn Nhi từng giao cho nàng, nhưng nàng từng hứa với Lâm Duẫn Nhi sẽ không giao bí kíp Hắc Tinh o pháp cho kẻ khác, nay hắn lại muốn lấy nó nàng thật lòng không biết phải làm thế nào, Hạ Hầu Dương nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên đến hắn liền mỉm cười.

"Nghiên nhi, ngươi đã đi theo ta bao lâu rồi ?"

"Đã hơn hai ngàn năm"

Trịnh Tú Nghiên từ khi sinh ra cũng liền ở nơi này, đến nay cũng đã hai ngàn một trăm mười sáu năm, hắn có ân nuôi dưỡng nàng, nàng hiểu rõ điều đó cho nên ngàn năm qua nàng luôn cố gắng làm tốt mọi việc được giao để trả ơn cho hắn, không muốn cô phụ lòng kỳ vọng của hắn đối với mình, Hạ Hầu Dương mỉm cười vuốt râu.

"Vậy ngươi có muốn được tự do hay không ?"

"Ý của tộc trưởng là gì thứ lỗi cho Nghiên nhi ngu muội không hiểu rõ"

"Nếu như ngươi đã không hiểu thì ta nói rõ cho ngươi biết, hãy thay ta giết chết Lâm Duẫn Nhi,lúc đó coi như ngươi đã đền đáp công ơn cho ta, sau này ngươi cũng sẽ là người tự do"

Trịnh Tú Nghiên chỉ có thể im lặng trước yêu cầu của hắn, nàng không thể vì muốn được tự do mà đánh đổi bằng tính mạng của Lâm Duẫn Nhi, nàng đã nợ đối phương quá nhiều, nàng thà cả đời bị giam cầm ở nơi này cũng không mong mình tự do, Trịnh Tú Nghiên quỳ xuống hành lễ với hắn.

"Nghiên nhi vô dụng không thể làm theo ý của tộc trưởng"

"Nếu đã không thể ta cũng không ép buộc ngươi, nhưng ngươi cũng đừng trách ta vô tình, người đâu mau mang Nhiễm Song đi giết cho ta, thân là nhũ mẫu lại không thể dạy dỗ tốt cho nàng thì sống có ích lợi gì nữa"

Hạ Hầu Dương phất tay để cho đám thị vệ lôi Nhiễm Song đem ra ngoài giết chết, Trịnh Tú Nghiên hốt hoảng chạy đến ngăn cản, Nhiễm Song cũng chính là nhũ mẫu của nàng, một tay chăm sóc nuôi nàng trưởng thành, đối với nàng thì Nhiễm Song cũng chính là mẫu thân của mình, nàng làm sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn mang Nhiễm Song đi giết, năm xưa Nhiễm Song được chọn làm người truyền đạt tín ngưỡng tôn giáo, nhưng từ khi Trịnh Tú Nghiên được tạo ra không bao lâu thì Hạ Hầu Dương an bài cho Nhiễm Song phụ trách việc giáo hội cho nàng biết làm thế nào để trở thành một thánh nữ.

Có thể nói Nhiễm Song là nhũ mẫu cũng đồng thời là lão sư của nàng, khi Trịnh Tú Nghiên đã đủ trưởng thành thì Nhiễm Song trở về Đông Minh điện nơi xuất phát tôn giáo của Quang Thánh tộc, để tiếp tục lưu truyền giáo pháp cho hậu thế,nên cả hai cũng rất ít gặp nhau, không ngờ lần này gặp nhau lại trong hoàn cảnh này, Nhiễm Song khổ sở ôm lấy Trịnh Tú Nghiên, cảm thấy đứa nhỏ này thật bất hạnh, sinh ra cũng liền chỉ định phải đối diện với kiếp sống chịu nhiều thống khổ.

"Nghiên nhi ngốc, ngươi đừng lo cho ta, ta đã già rồi cũng nên sớm ra đi, ngươi cứ làm việc mình muốn là được, đừng lo cho ta"

"Nương ngươi đừng nói vậy, Nghiên nhi sẽ không để ngươi xảy ra việc gì"

Trịnh Tú Nghiên đôi mắt đẫm lệ nắm chặt lấy tay Nhiễm Song, nàng không ngừng lắc đầu, nàng không thể bất hiếu để cho nhũ mẫu vì mình mà chết oan, Trịnh Tú Nghiên thống khổ quay đầu lại nhìn Hạ Hầu Dương.

"Ngươi đừng làm hại nàng...mọi việc ta đều nghe theo ý của ngươi"

"Thật ra ta cũng không phải là muốn làm khó ngươi, nhưng ngươi phải biết chúng ta mới là thân nhân của ngươi, Lâm Duẫn Nhi chính là mối đe dọa của Thiên Nguyệt quốc, một ngày không giết nàng thì chúng ta không có lấy một ngày yên ổn"

Hạ Hầu Dương tỏ ra mình là người vì đại sự nên bất đắc dĩ ép buộc Trịnh Tú Nghiên làm chuyện mà nàng không muốn, thực chất cho dù nàng không muốn thì hắn cũng có biện pháp ép buộc nàng, thà dùng lời nói dễ nghe để cho nàng cam tâm tình nguyện làm theo ý mình, còn hơn dùng biện pháp mạnh, lúc đó sợ là nàng sẽ phản lại hắn, Trịnh Tú Nghiên thống khổ nhìn đám thị vệ mang Nhiễm Song đi mất, chưa có bao giờ nàng cảm thấy mình vô dụng như hiện tại, kỳ thật nàng không biết phải nên làm thế nào là tốt nhất, có lẽ nàng lại lần nữa làm tổn thương đến Lâm Duẫn Nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: