Chương 24
"A Mã, chúng ta đang đi đâu?" Diên Tranh Hy tò mò ngắm nhìn trời đêm tối mịt, thì thầm hỏi tiểu A Mã của y.
Xe ngựa lọc cọc di chuyển lét lút trong đêm rời khỏi thành, Dương Tiễn bỏ ra một số tiền không nhỏ mới tìm được cỗ xe đi đến Vân Nam.
Diên Cung Nam dựa vào lồng ngực Dương Tiễn đọc quyển giai thoại, bọn họ luôn tiếp xúc thân mật, quấn quít với nhau như đôi chim nhỏ. Cậu thấp giọng trả lời: "Rời khỏi kinh đô, có lẽ chúng ta sẽ đến Vân Nam."
Đứa nhỏ gầy yếu ngày nào nay đã có chút da thịt mềm mại, một bên mắt tuy đã triệt để mù nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự ngây thơ non nớt của y. Đã tròn hai tháng kể từ ngày Diên Cung Nam quyết định thu nhận y đi theo, còn lấy cho y một cái tên hoàn chỉnh.
Diên Tranh Hy rất thích tiểu A Mã mập mạp tròn vo của y, ôm vào rất co dãn núng ních như thạch. Đại A Mã thì phi thường lạnh lùng, từ đầu đến cuối hắn và y còn chưa nói được ba câu.
"A Phi, mau đi ngủ đi. Đêm muộn rồi." A Phi là nhũ danh của Diên Tranh Hy.
Cái bụng nhỏ của y sớm đã căng tròn vì no, mi mắt có dấu hiệu trùng xuống. Diên Tranh Hy quen thuộc gối đầu lên đùi Diên Cung Nam ngáy o o, miệng nhỏ chảy nước dãi, lông mi dài run run, hai má hồng nhuận rất khả ái.
Lúc này Dương Tiễn lãnh tĩnh lên tiếng: "Không ngờ đệ thật sự đem nó theo."
Diên Cung Nam đặt sách xuống, rũ mắt như có trăm ngàn nút thắt trong lòng: "Huynh đừng trách ta được không?"
Dương Tiễn nào dám trách đối phương, chỉ lo rước thêm một thứ phiền phức hao tổn tâm lực của Diên Cung Nam. Hắn vội vàng phủ nhận: "Ta chỉ không muốn đệ thêm mệt nhọc."
Diên Cung Nam gật đầu không đáp, bất ngờ bị Dương Tiễn bóp chặt cằm ép cậu phải đối diện với hắn, ánh mắt hắn sắc bén như chim ưng toát lên sự nguy hiểm.
"Ta yêu đệ A Nam."
Diên Cung Nam rướn cổ lên chạm môi lên môi Dương Tiễn, mắt hạnh nhu hoà chứa vô hạn ôn nhu và yêu thương, khoé môi cong lên như vầng trăng nhỏ, răng nanh bất tri bất giác mà lộ ra.
"Ta cũng yêu huynh."
Dương Tiễn lẩm bẩm hai chữ 'yêu tinh', hai tay căn bản không thành thực mà mò loạn khắp người Diên Cung Nam.
"Đệ thật mềm." Dương Tiễn cắn lên vai Diên Cung Nam, khẽ cảm thán một câu.
"Vì đệ mập nên người mới mềm." Diên Cung Nam bị chính bản thân mình chọc cười.
"Vậy đệ sẽ là... yêu tinh heo nhỏ của ta." Dương Tiễn trêu chọc người bật cười khúc khích.
Diên Cung Nam thuận theo mà đùa lại: "Heo thì đúng, nhưng ta không nhỏ như huynh nghĩ."
Dương Tiễn mút lấy lưỡi đối phương, hôn sâu vài ngụm nữa mới đáp lại: "Trong lòng ta đệ vĩnh viễn là heo nhỏ yếu ớt, cần được ta che chở." Đệ là yêu tinh mê hoặc, khiến ta thần hồn điên đảo, tình nguyện chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ phong lưu dù cho có thịt nát xương tan.
"Ta có chuyện muốn bàn với huynh."
Dương Tiễn khẽ ừ trầm thấp, vẫn thập phần chuyên tâm sờ mó người trong lòng.
"A Phi đã đến tuổi đi học, đến Vân Nam ta muốn tìm cho y một nơi thật tốt."
Dương Tiễn chưa từng từ chối bất kì yêu cầu gì mà Diên Cung Nam đưa ra... hắn căn bản không nhìn nổi bộ dáng mang theo tâm sự, uỷ khuất đáng thương của đối phương.
---
Đến Vân Nam đã là bốn ngày sau, Diên Cung Nam bế Diên Tranh Hy đi một vòng, những con đường lát đá nơi này toát lên phong vị hoài cổ. Cảnh sắc trang trí đủ màu, mái đình viện cong vút được điêu khắc tinh xảo, sang trọng thanh nhã. Gạch ngói âm dương đan xen hài hoà, phía xa hướng Đông Nam là bảo tháp cao chọc trời với được dựng lên bằng gạch nung vững chãi..
"A Phi thích nơi này chứ?" Diên Cung Nam nhìn nam nữ hài tử chơi đùa vui vẻ, trong lòng vẫn chưa buông xuống cảnh giác. Dương Tiễn và cậu đều cảm nhận được âm khí dày đậm hiện hữu, có gì đó không sạch sẽ khó đoán cư ngụ ở nơi này.
Diên Tranh Hy nhíu nhíu đôi mày nhỏ, đồng tử như viên nhãn to tròn đặc biệt linh động tinh nghịch giờ đây dáo dác nhìn quanh.
"A Phi cảm nhận được sao?"
Diên Tranh Hy thoáng thấy lạnh lẽo, không tự chủ được mà nép vào lòng Diên Cung Nam, người mà y tin tưởng nhất.
"Sống lưng lạnh lẽo, chính là trực giác đang cảnh báo cho A Phi phải đề phòng. Mắt nhìn được khí đen vẩn đục hiện hữu là âm khí, đại diện cho tà ma bẩn thỉu và xui xẻo." Diên Cung Nam ôn hoà giải thích, đứa nhỏ này đã được kế thừa đôi mắt âm dương, trực giác mạnh mẽ và khả năng tinh thông đạo pháp.
Diên Cung Nam chẳng ngại tốn một chút công sức bồi tiếp Diên Tranh Hy, trên hết là khả năng bảo vệ chính mình.
"A Phi đừng khóc, có A Mã ở đây bảo vệ ngươi. Thế nhưng ta muốn A Phi học những thứ này, vì ta có được hay không?" Diên Cung Nam dỗ dành nam hài tử bé nhỏ trong lòng.
"A Mã... ta không muốn học." Diên Tranh Hy biết A Mã luôn chiều chuộng y.
Diên Cung Nam lắc đầu cười khổ, điểm nhẹ ngón tay lên trán trách cứ nam hài: "Đứa nhỏ ngốc, A Mã muốn ngươi học cũng là vì tốt cho ngươi. Ngoan, đừng khóc nữa."
Thấy nam hài tử ngang bướng không đáp, Dương Tiễn lạnh lùng muốn dạy dỗ một phen, chỉ là giữa chừng bị Diên Cung Nam ngăn lại.
"A Phi chỉ sợ thôi." Diên Cung Nam thuần thục vuốt lông cho con sói hung hãn bạo ngược, tính khí không tốt này.
"Đệ chiều hư nó." Dương Tiễn càng nói càng thấy không kiên nhẫn với Diên Tranh Hy, thấp giọng trách mắng vài câu.
Tà dương dần buông, mây ngũ sắc vần vũ theo gió, dưới chân cầu là hàng phượng rũ lã lướt mềm mại. Thành cầu được chạm khắc phi thiên múa hát, phù điêu tinh xảo cổ kính bị bám một chút rong rêu.
"Huynh bớt giận một chút, A Phi vẫn còn nhỏ. Thôi được rồi, chúng ta mau về xem nhà mới như thế nào."
Sau khi dọn dẹp một chút đồ vật đơn giản, cả ba mỏi mệt nằm lên giường. Lúc này trăng đã lên, tiếng phách gỗ nhịp nhàng vang bên ngoài khác hẳn trong núi sâu.
"Ngủ đi, ngày mai A Mã dẫn ngươi đến nơi này."
Diên Tranh Hy nghe lời nằm một mình trên giường, chậm chạp đi gặp Chu công.
Lúc này Diên Cung Nam và Dương Tiễn thay đổi sang hai thân bạch y thoát tục, nằm đối mặt nhau.
"Huynh thấy như thế nào? Thích chứ?" Diên Cung Nam nằm trên lồng ngực trần của Dương Tiễn như cách cậu thường làm, ồm ồm lên tiếng hỏi.
Dương tiễn vuốt mái tóc đen dài đó đầy cưng chiều, đáp lại: "Cũng được, có đệ ở cạnh ta là đủ rồi."
Diên Cung Nam chống tay ngồi dậy, ánh nến đã tắt từ lúc nào, cậu thay đổi tư thế nghiêng đầu sang hướng khác.
"Ý ta là, đồ ăn, cảnh sắc, khí hậu vùng này huynh hài lòng chứ?"
"Đều được, ta cảm thấy không vấn đề gì." Dương Tiễn vừa nói, tay mò vào áo lót đối phương, thành thục lật người Diên Cung Nam xuống nệm.
"Ta muốn huynh nghiêm túc trả lời." Ngữ khí nói cậu pha chút không hài lòng, cũng chẳng ngăn cản hắn làm càn.
"A Nam, tên của ta là Dương Tiễn. Từ nay về sau đệ hãy gọi tên ta." Dương Tiễn xột xoạt cởi quần áo cho Diên Cung Nam, rốt cuộc sau gần bốn mươi năm cạnh nhau hắn mới nhận ra là mình chưa từng tiết lộ quá khứ hay danh tính của chính mình.
Diên Cung Nam chưa lần nào tò mò.
Dương Tiễn tuy uỷ khuất trong lòng, nhưng hiểu quá rõ tính khí có phần vô tâm của Diên Cung Nam, chỉ có thể mặc sức trút giận lên môi của cậu.
"Được, Tiểu Tiễn, Tiễn Tiễn, A Tiễn. Huynh thích cái nào?"
Dương Tiễn cảm thấy cái nào cũng đặc biệt dễ nghe, toàn tâm toàn ý để đối phương chọn lựa.
"Vậy A Tiễn, huynh "làm" ta đêm nay không lo nhà lạ, người ngoài sẽ nghe hay thấy được sao?"
Dương Tiễn nhún nhanh hơn, mắt thích ý nheo chặt, ngữ khí nói vẫn lạnh lùng tỉnh táo: "Ta luôn bảo vệ đệ, chưa bao giờ mắc những sai lầm ngu ngốc như vậy."
Diên Cung Nam nghe được một chút tự mãn hiếm thấy của Dương Tiễn, cậu không nhịn được ôm bụng lăn qua một bên khác, cười đến sắp đứt hơi.
"Ừ ừ, ha ha ha. Ôi đau bụng quá... ha ha."
Dương Tiễn cười khổ, mắt tràn đầy cưng chiều, vươn tay vòng qua thắt lưng mềm đó kéo người ngược lại phía mình. Hắn hôn lên vai Diên Cung Nam đến nghiện, hài lòng nhìn những dấu vết đỏ chót như hoa Sơn Trà.
"Gan to, ta phải... trừng phạt đệ." Dương Tiễn ép người xuống nệm mềm, mũi lưu luyến cọ nhau, hai khuôn mặt gần sát, hắn cảm nhận hơi thở ấm tráp của Diên Cung Nam mềm nhẹ cọ trên má mình.
"Được, ta sẵn sàng rồi, phạt đi."
Diên Cung Nam nheo mắt hạnh, nụ cười điểm trên môi rạng rỡ, vẫn chưa biết chuyện gì sắp ập tới.
Thì ra... đây là dáng vẻ đệ ấy yêu ta sao. – Dương Tiễn vừa mút lưỡi cậu vừa nghĩ, chỉ hận không thể đóng băng khoảnh khắc này. Mười ngón lồng nhau nắm chặt, Dương Tiễn vô phương nhìn thấy tơ duyên hoà hợp, nhưng hắn từ lâu đã vấn vương tương tư đến phiền não, lưu luyến vị hoa trên môi đến trầm luân, vạn dặm xa xôi chỉ ngưng đọng một cái tên trong lòng.
Đệ ấy có thể cười giao hảo với người ngoài, nhưng chỉ nguyện ý trao ta thân thể và tình yêu duy nhất.
"Đệ sẽ bên cạnh ta, yêu ta đời đời kiếp kiếp đúng không?" Dương Tiễn nhìn những dấu vết ngón tay tím bầm chằng chịt mà hắn để lại trên đùi trong của Diên Cung Nam, nhất thời vừa thoả mãn mười phần vừa có chút tự trách.
"Đúng không A Nam?"
Giữa nhân gian khỏi lửa, đoạn tình duyên đẹp đẽ tựa phong hoa tuyết nguyệt, êm đềm như núi cao sông dài.
Đệ ấy trong lòng ta chính là ánh trăng tuyệt mỹ không tì vết, là trăm hoa nở dịu dàng, là chấp niệm tương tư tâm ta say mê, vĩnh viễn không thấu tỏ mơ thực.
Người nọ lộ ra vẻ mặt chìm đắm trong tình dục, hai mắt thất thần, tiếng rên khẽ từ khoé môi đầy mê hoặc.
"Trả lời ta."
"...a.. chặt quá.. huynh.... huynh đừng.. ưm... siết." Diên Cung Nam vùng vẫy, bàn tay họ đan chặt có dấu hiệu tách ra, Dương Tiễn nào để cậu đặt được mong muốn.
Hắn nhíu mày đầy phật ý, ngữ khí nói âm trầm, tăng thêm lực đạo giữ lấy tay Diên Cung Nam.
"Trả lời ta."
"A... ưm...a!" Bộ dáng dục tiên dục tử của Diên Cung Nam khiến lửa giận trong lòng hắn thoáng giảm bớt, lập tức rủ lòng thương mà nhún chậm lại.
"Yêu .. ha... yêu huynh."
"Nhìn ta, A Nam. Đệ chỉ được nhìn ta."
Dương Tiễn chẳng biết cậu còn sức để nghe lời hắn nói không, Diên Cung Nam vô lực gục đầu sang hướng khác, miệng mấp máy thở nặng nhọc, từ cổ tới ngực chằng chịt dấu hôn mà hắn để lại.
"A Tiễn... đệ... muốn... ra."
"Ngoan, nói đi." Dương Tiễn hôn lên gáy của cậu, liếm hết mồ hôi ấm nóng như sói mẹ chữa thương cho con non.
"Ta... yêu huynh.. A Tiễn." Diên Cung Nam mơ hồ bị cưỡng ép nắm lấy cằm, cậu mê man tiếp nhận đầu lưỡi mềm mại đó xâm lược từng tấc trong khoang miệng, nước bọt mất khống chế rơi xuống cằm.
"Ngoan lắm, yêu tinh heo nhỏ."
Dương Tiễn nhếch khoé môi khoái trí mang theo ý tứ trêu chọc xấu xa, nhìn cơ thể Diên Cung Nam khẽ run rẩy. Nhất thời bầu không khí chỉ còn lại tiếng môi lưỡi ướt át dâm mị và hít thở gấp gáp, bộ dạng mất khống chế vì ái tình của Diên Cung Nam khiến hắn rùng mình, đáy mắt xẹt qua nhiều ý nghĩ đen tối.
"Đệ ôn hoà hữu lễ, nhưng chỉ có ta biết khi trăng lên cao, đệ có thể dâm đãng rên rỉ nhiều thế nào."
Diên Cung Nam chỉ kịp nhìn được một đạo bạch quang chớp nhoáng, rồi sau đó cậu triệt để mất ý thức, cả người phi thường đau đớn vô lực, đến đầu ngón chân cũng co lại run rẩy.
"Heo nhỏ yếu ớt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro