Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[2]

Tạ Liên dẫn đầu đi vào, theo sau Tạ Liên là Hoa Thành, cuối cùng là Phong Tín. Lúc Phong Tín bước vào, tiểu nha hoàn kia đem cánh cửa đóng lại, tiếng kẽo kẹt của cánh cửa nặng nề vang vọng khắp căn phòng.
Cả căn phòng im ắng bị một màu đen u ám bao phủ, hương trầm bay ra từ lư hương thoang thoảng cả căn phòng. Ngay sau tấm bình phong kia, thân thế của người mà bọn họ nghi ngờ sẽ được tiết lộ.
___________________

Lúc Mộ Tình thấy Phong Tín, y đang giáo huấn một vài nữ nhân mới tới xướng khúc ca nữ, nam giả nữ xen lẫn bên trong.

Mộ Tình ngay thời khắc nhìn thấy Phong Tín mở cửa bước vào, đã kinh ngạc đến mức làm rơi quyển trục trên tay, thiếu chút nữa đã hét lên. Nhưng y thật mau đã thu lại cảm xúc nhất thời của mình, lại nhìn Phong Tín một bộ hoảng sợ đến tức cười, tiếp theo hung hăng đóng cửa lại, liền cười thầm trong bụng một chút.

Nga, y suýt nữa quên mất Phong Tín rất sợ nữ nhân. Nhặt lại quyển trục bị rơi, mắt quét qua một lượt mấy nữ nhân khác, y giương cao giọng:

-Còn có nơi nào không hiểu? Nếu không có thì mau đi luyện tập, tập cho tốt vào.

Phía dưới, các cô nương kia đồng thanh nói không có, vừa vặn một tiểu nha hoàn đến thông báo:

-Tình nhi cô nương, mụ mụ kêu tiểu nữ tới thông báo với người là ngày mai người tiếp khách, liền hảo hảo chuẩn bị một chút. Nếu là không có việc gì khác, vậy tiểu nữ xin phép lui xuống.

Lúc tiểu nha hoàn kia quay ra thì Tình nhi gọi nàng lại:

-Từ từ.

Tiểu nữ kia cung kính cúi đầu một chút:

-Tình nhi cô nương còn có việc gì sao?

Mộ Tình hơi rũ rũ hàng mi, suy tư một lát. Phong Tín không có khả năng vô duyên vô cớ lại lui đến chốn thanh lâu này, tới liền có quỷ. Nếu đã tới, khẳng định là có người sai sử hắn tới, mà sai được Phong Tín, lại chỉ có duy nhất một người.

-Ngươi đi nói cho mụ mụ biết ta sửa ngày mai tiếp khách thành hôm nay tiếp khách. Nói nàng chờ một chút.

Tiểu nha hoàn kia có chút kinh ngạc, nhưng cũng mau chóng lên tiếng cáo từ, lui xuống. Mộ Tình thở dài một hơi, quay vào bên trong trang điểm, xinh đẹp tựa như từ cõi thần tiên bước ra.

Phong Tín a...

Kỳ thật y cũng không biết lúc nào mình thích Phong Tín, chắc là từ mười mấy năm trước liền thích hắn rồi.

Chỉ là, Phong Tín cư nhiên sẽ không có khả năng thích y.

Ngoài cửa, tiểu nha hoàn lên tiếng thúc giục:

-Tình nhi cô nương, mụ mụ đã thúc giục, chúng ta phải đi thôi.

Những lời này đem Mộ Tình kéo về thực tại, một nửa vì nhiệm vụ, một nửa vì chính mình. Y cần nhìn thấy Phong Tín cùng vị kia.

-Có thể đi rồi, mau lên.

_________________

Lúc Mộ Tình đem tú cầu đỏ kia tung ra, y cũng thực hoang mang. Vạn nhất không trúng người kia, vạn nhất trúng phải người không cần gặp, vạn nhất... Hàng trăm câu vạn nhất được đặt ra, khiến đầu óc y mơ hồ không tỉnh táo.

May mà, trúng đúng người rồi.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại đối diện Phong Tín kẽ mỉm cười một chút, trời đất quay cuồng.

Mộ Tình cười rộ lên, kỳ thực rất đẹp.

Nhưng y cười, đối với hắn lại là 'nàng' cười.

_______________

Phong Tín phát hiện, hắn đối với cái tên Tình nhi cô nương ở thanh lâu kia có chút chú ý đặc biệt.

Chuyện này hắn thậm chí còn đem đi hỏi Tạ Liên, kết quả nhận về một nụ cười âm trầm cùng câu nói:

-Thật sao? Vừa lúc ta mấy ngày nay đều chưa đi đến chỗ Tam Lang, hay Phong Tín ngươi ngày mai đi cùng ta đi?

***

Lúc Tạ Liên cùng Phong Tín bước vào hoa lâu, hai người có cảm giác như tất cả các ánh mắt của nữ tử ở đây đều dồn hết lên người họ. Tạ Liên mặt không biến sắc, cứ thế tiến thẳng vào, còn Phong Tín lại nổi hết da gà da vịt lên. Thâm tâm hắn vừa bội phục vừa ngưỡng mộ Tạ Liên, đi vào hoa lâu nhiều nữ tử như vậy mà mặt bất động như sơn tuyết.

Vừa đi, Tạ Liên vừa trêu chọc Phong Tín. Phong Tín có tức giận đến mấy cũng chỉ biết kêu khổ trong lòng.

-Điện Hạ, người đừng cười ta nữa, hành ta như vậy vui lắm à?

Thấy hắn bắt đầu có điểm mất kiên nhẫn, Tạ Liên ngừng cười cợt, đối hắn hỏi một câu:

-Vậy Phong Tín, ngươi đối với nàng ta là như thế nào? Cảm xúc ra sao?

Lông mày Phong Tín nhíu đến dính cả vào nhau, mãi một lúc lâu sau mới thốt ra được câu trả lời:

-... Ta không biết...

Tạ Liên không hề tỏ ra mất kiên nhẫn khi phải chờ đợi câu trả lời của Phong Tín, ngược lại còn hỏi thêm, tận tình hướng dẫn:

-Phong Tín, ta nói là cảm giác. Ngươi có thường xuyên nhớ tới nàng không?

-Không có.

-Ngươi không có cảm giác nàng làm gì cũng đều đẹp động lòng người sao?

[khụ, cái này... tôi chỉ dịch thôi, mà nghe hơi quá thì phải...]

-Không có.

-Thật sự không có gì hết???

Phong Tín ảo não vùi mặt vào lòng bàn tay:

-Không có... Điện Hạ, ta thật sự không biết...

Tạ Liên bước đến gần vỗ vỗ vai hắn:

-Phong Tín, ta có câu nói này, không biết ngươi có nghe hay không...

Phong Tín ngẩng đầu lên nhìn Tạ Liên.

Tạ Liên không nhanh không chậm nói:

-Phong Tín, ta cảm thấy ngươi là thích Tình nhi cô nương rồi. Bất kể ngươi nghĩ gì cũng sẽ đều liên tưởng đến nàng, gặp nguy hiểm cũng sẽ nghĩ đến nàng đầu tiên. Còn nữa, ngươi nếu thật sự thích nàng, liền sẽ không để ý thân phận xuất thân của nàng, giống như ta và Tam Lang vậy. Cho nên, Phong Tín, nếu ngươi thích nàng, thì nên mau chóng một chút....

Phong Tín nghe mấy lời này, hắc tuyến rải đầy trên mặt, vội vội vàng vàng ra hiệu cho Tạ Liên im lặng:

-Điện Hạ, ngươi nghĩ thế nào vậy, ý ta không phải là như thế...

Tạ Liên nén cười:

-Được rồi được rồi, ngươi đừng nháo nữa, ta đi gặp Tam Lang, ngươi đi gặp Tình nhi cô nương, mau lên nào.

Lúc này, một tiểu nha hoàn từ trên lầu bước xuống ngó quanh, thấy Phong Tín cùng tạ Liên bước vào liền mừng rỡ chạy xuống:

-Vị công tử này, vị công tử này, Tình nhi cô nương thỉnh ngài đi lên, lần này là miễn phí, ngài đúng là may mắn nha. - Nói đoạn, tiểu nha hoàn này ghé sát tai Phong Tín nói mấy câu- Tình nhi cô nương đây là lần đâu tiên miễn phí tiếp khách, công tử nên nắm thật chặt cơ hội này nha~

Vừa vặn Hoa Thành cũng từ trên lầu đi xuống, cười nói với Tạ Liên:

-Ca ca, chúng ta đi thôi, để hai người bọn họ lại giải quyết chuyện riêng đi?

-----------------

Trong phòng của Tình nhi hoàn toàn không có một chút ánh sáng nào. Ngay khi Tạ Liên bước chân vào cửa, một đạo hàn quang lóe lên, nhằm ngay hướng Tạ Liên mà bay đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro