Chap 1
- Dừn...g...dừng....lại...đi.
- Phong thiếu ả ngất rồi.
Một gã tay sai trên tay đang cầm roi da dính đầy máu tươi nhìn người đàn ông đang ngồi vắt chéo chân, tay cầm ly rượu vang lắc qua lắc lại nhìn về phía Nhiếp Tương đang bị trói trên thanh gỗ, đầu tóc rũ rượi đang gục đầu xuống yếu ớt cầu xin rồi dừng thẳng.
- Lấy nước tạt vào cô ta đi.
- Vâng.
Gã tay sai tiến về phía Nhiếp Tương trên tay là thau nước lạnh, tạt thẳng vào người cô khiến cả cơ thể cô đột nhiên co rúm lại, quần quại đau đớn do nước dính vào những vết thương thở, khiến cô kêu lên một cách đau đớn.
- Aaaaa! Đừng mà, làm ơn...
Đột nhiên người đàn ông đang ngồi đứng bật dậy tiến về phía cô, lạnh lùng chỉa súng vào chân cô, đôi mắt đen tuyền, sâu thẳm, không chút cảm xúc, không một ai có thể nhìn rõ tận sâu trong đôi mắt đó chứa đựng những gì.
- Cô đừng vội, những thứ phía sau đang chờ cô còn thú vị hơn những đều tẻ nhạt này nhiều, rồi cô sẽ được cảm nhận thật rõ ràng thôi.
Nhiếp Tương từ từ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt, khoé mắt bất giác tuông ra hàng lệ mang nỗi tuyệt vọng cùng cực mà gặng từng chữ yếu ớt.
- Phong...Tần...tôi nói rồi, tôi không có giết Vũ Phương, tôi đã chịu đựng 5 năm tù giam đầy oan ức rồi...tại sao...tại sao anh vẫn không tha cho tôi hả.
Lời nói của Nhiếp Tương càng khiến cho con ác thú trong người Phong Tần nỗi dậy càng mãnh liệt hơn, hắn dùng tay bóp chặt mặt cô, trừng mắt đáp.
- Tha? Ha! Cô nghĩ tôi sẽ tha cho con tiện nhân như cô dễ dàng vậy sao.
- Đoàng.
Dứt câu Phong Tần bóp cò nổ súng bắt thẳng vào chân Nhiếp Tương khiến cô không kịp hốt lên mà đã ngất đi. Máu từ chân trái cô bắt đầu rỉ ra, rồi từ từ loang ra cả một chỗ, không khí trong căn nhà kho vốn dĩ đã khó thở giờ đây lại thêm mùi máu tanh, nồng toả ra khắp nơi. Phong Tần giơ súng lên hưởng thụ mùi máu còn dính lại trên nồng súng vẫn đang bốc khối.
- Máu của tiện nhân thì cũng chỉ ghê tởm như vậy.
* Mở mắt *
- Um...um...
Trong căn phòng rộng lớn, Nhiếp Tương từ từ mở đôi mắt mang dáng vẻ thuần khiết nhưng chứa đựng một nổi u buồn không thể tả. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm mắt cô hơi chói theo phản xạ cô nhắm chặt mắt lại, lấy tay quơ về phía trước để chặn ánh sáng, từ từ ngồi dậy một cách đau đớn do những vết thương ngoài da gây ra.
- Đây là...đâu? .
Cô cẩn trọng nhìn bao quát xung quanh liền cảm thấy lạ lẫm, cô muốn bước xuống giường thì đột nhiên cơn đau tê buốt bắt đầu kéo đến khiến cho các dây thần kinh đều cảm nhận được, cơ mặt cô nhăn nhún lại vì quá đau.
- A! Đau quá, chân mình bị sao vậy.
Cô bình tĩnh nhớ lại vào tối hôm qua phát súng bên chân trái đó đã làm cô ngất đi, vậy đây là đâu?. Từ bên ngoài một người phụ nữ trung niên bước vào trên tay đang ôm hộp y tế nhìn cô mỉm cười hiền hậu.
- Nhiếp tiểu thư cô tỉnh rồi à? .
Cô cảnh giác quan sát người phụ nữ này, khi thấy bà ta tiến lại phía giường thì cô hoảng loạn lùi về phía sau.
- A! Nhiếp tiểu thư đừng sợ, lão không làm gì cô đâu.
Nhiếp Tương vẫn cứ cảnh giác bà ấy một cách đáng thương, có lẽ Phong Tần đã khiến cho cô luôn cảm thấy nguy hiểm luôn xuất hiện ở xung quanh mình.
- Sao tôi phải tin bà? .
- Đứa trẻ này thật đáng thương, nào lại đây để lão bôi thuốc cho cô, vết thương trên chân cô đang rỉ máu kìa.
Sau một hồi suy nghĩ, cô từ từ buông bỏ một ít cảnh giác tiến về phía trước một chút, đôi mắt rủ xuống nhìn hành động lấy thuốc của bà ấy mà thất thần, đăm chiêu.
- Nào đưa chân đây.
Cô đột nhiên ngoan ngoãn đưa chân ra, bà ấy nhìn đôi chân thon thả, trắng nõn ấy mà giờ đây đã in hàng loạt những vết thương, vết bầm tím không khỏi khiến bà đau xót.
- Hazz thiếu gia sao lại tàn độc như vậy, một cô gái yếu đuối, mảnh mai thế này mà lại làm thế với người ta.
Nghe đến tên Phong Tần cả người cô run lên cầm cập, đôi mắt cứ mở trừng ra nước mắt cứ thế trào ra, bờ môi run rẩy cắn chặt vào nhau khiến máu rỉ ra, bà ấy thấy thế liền ôm cô vào lòng mà an ủi.
- Không sao, không sao đừng sợ.
Đột nhiên từ bên ngoài có tiếng động lớn, cánh cửa mở toang ra khiến cả hai giật mình. Phong Tần cùng hai tên vệ sĩ đi vào, phong thái uy nghiêm, chết người của hắn không khỏi khiến người ta sợ hãi.
- Bắt cô ta lại.
- Vâng.
Hai tên vệ sĩ cao lớn tiến về phía giường nắm lấy bả vai của Nhiếp Tương vứt xuống sàn, một trong số bọn chúng lấy ra dây xích đặt vào chân cô rồi khoá lại khiến cô bất ngờ.
- Anh...anh...anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra.
Phong Tần đi về phía cô rồi từ từ ngồi xuống giơ tay nâng cầm cô lên mà ngắm ngía khuôn mặt diễm lệ của cô một hồi liền cười tà đáp.
- Tận hưởng nó đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro