Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

One shot

Đầu tháng 3 năm Minh Đức thứ 16

- Tiêu Nhược Phong , huynh đang làm gì vậy ?

Bách Lý Đông Quân đẩy cửa thư phòng ra , thò đầu vào hỏi . Tiêu Nhược Phong ngừng viết , ngẩng đầu giải thích :

- Gần đây ta lại đến thăm người dân và quan sát điều kiện sống của họ . Ta hiểu được nhiều điều và muốn viết một tấu chương trình lên Hoàng Đế .

Bách Lý Đông Quân nhướng mày chạy tới bàn làm việc , từ trong chiếc hộp cầm lên một cây bút lông sói màu tím sạch sẽ , y vẫy tay chọc Tiêu Nhược Phong :

- Huynh không thể nói thẳng với ca ca huynh sao ? Huynh cứ phải vất vả mỗi ngày để viết những tấu chương nhàm chán này .

Bách Lý Đông Quân nắm chặt cây bút trong tay như đang cầm kiếm , Tiêu Nhược Phong nhìn y mở miệng nói bằng lời lẽ nghiêm túc và ánh mắt trìu mến :

- Tiểu Bách Lý không biết , tầm quan trọng của từng chữ ta viết sẽ tùy ý tạo ra lợi ích và tác hại cho người dân . Đây là điều vừa tạo ra phúc và hoạ . Cho nên viết những tấu chương này dâng lên cho Hoàng Đế chính là tạo ra lợi ích cho lê dân bách tính

Buông bút vứt đi , Bách Lý Đông Quân khoanh tay giả vờ tức giận

- Ồ , thật là lộn xộn . Ta không thể hiểu huynh nói bất cứ điều gì .

Tiêu Nhược Phong cầm bút , kéo ghế sau ra

- Lại đây , ta dạy đệ viết thư pháp .

Bách Lý Đông Quân nguy hiểm nheo mắt lại , chỉ vào Tiêu Nhược Phong :

- Học thư pháp ? Dù sao ta cũng là Trấn Tây Hầu phủ duy nhất cháu trai , sao có thể không biết chữ ? Hóa ra huynh đang sỉ nhục ta !

Tiêu Nhược Phong nhanh chóng đi vòng qua bàn làm việc , đi đến chỗ Bách Lý Đông Quân , Tiêu Nhược Phong từng chút ôm y vào lòng , nhẹ nhàng dỗ dành .

- Không thể nào , thư pháp dưỡng tâm . Yên lặng khiến tâm trí ổn định , còn thiếu kiên nhẫn sẽ dẫn đến mất lý trí

- Huynh nói dối !

Bách Lý Đông Quân bất mãn , dùng sức đẩy hắn ra . Hắn liền đưa tay ôm lấy Bách Lý Đông Quân , Tiêu Nhược Phong liên tục dỗ dành y

- Được rồi , được rồi Tiểu Vương Phi hãy bình tĩnh . Nhưng mà trong phủ đệ này mỗi ngày đệ hoặc là tưới chết hoa Linh Tiêu trong vườn , hoặc là luyện kiếm đâm vào bức tường ở hậu viện , hoặc là đệ tùy ý dậy sớm nấu ăn và làm nổ tung căn bếp nhỏ của ta

Tiêu Nhược Phong đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất , cúi đầu xuống tựa cằm vào cổ Bách Lý Đông Quân

- Bếp nhỏ mới còn chưa sửa xong...Nếu lại cho nổ bếp lớn , chúng ta thật sự phải vào cung ăn cơm .

Bách Lý Đông Quân nhất thời không nói nên lời , đôi mắt như hạt thủy tinh hoảng sợ đảo quanh

- Ta...ta...ta...

Đột nhiên y cảm thấy vô lý , lập tức đập bàn :

- Sao vậy , huynh muốn tính toán với ta phải không ?

Đôi mắt cáo của Tiêu Nhược Phong cong lên , sắp cười đến mức không đứng thẳng được . Hắn nắm lấy bàn tay đang đập bàn của Bách Lý Đông Quân , siết chặt an ủi :

- Được rồi , đừng lấy tay đập bàn sẽ đau đấy !

- Ý ta là đừng đến phố Trường Du hỏi dì Lưu làm sao vợ chồng dì ấy có thể yêu nhau sâu đậm lâu đến vậy

Bách Lý Đông Quân sửng sốt , trong nháy mắt màu đỏ truyền từ cổ truyền lên đến toàn bộ khuôn mặt

- Làm sao huynh biết ?

Tiêu Nhược Phong ôm eo y , kéo y vào trong lòng nhẹ nhàng hôn y

- Hãy là chính mình , bởi vì ta chỉ thích đệ khi là đệ

- Vậy bây giờ đệ có thể ở lại thư phòng với ta một lúc được không ?

Bách Lý Đông Quân do dự một chút , chọc vào ngực Tiêu Nhược Phong suy nghĩ .

- Hãy cho ta một cơ hội để dạy đệ viết thư pháp .

Ôm Bách Lý Đông Quân trong lòng , Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay y

Cuối tháng 4 năm Minh Đức thứ 16

- Tiêu Nhược Phong ! Không phải huynh đã đồng ý dẫn ta đi Đại Biệt sơn ngoại thành ngắm hoa đào ở Đặng Lâm sao ? Nhìn xem đã bao lâu rồi , hoa đào giờ đã gần tàn rồi !

Bách Lý Đông Quân đá tung thư phòng , như một con bê lao vào . Thấy vậy , Tiêu Nhược Phong đứng dậy .

- Là lỗi của ta mấy ngày nay trong triều xảy ra quá nhiều chuyện phức tạp , ta thật sự không thể thoát khỏi , xin lỗi đệ .

- Ta không trách huynh !

Bách Lý Đông Quân nhẹ giọng nói :

- Nhưng trong thư phòng mấy ngày nay đèn sáng suốt đêm , ta rất lo lắng .

Y dụi mặt vào lòng Tiêu Nhược Phong :

- Huynh gầy đi rồi...

Hai tay hắn ôm lấy khuôn mặt Bách Lý Đông Quân , hai má của hai người nhẹ nhàng áp vào nhau . Đôi mắt Bách Lý Đông Quân đen láy chớp chớp , trong trẻo và ngoan ngoãn khiến Tiêu Nhược Phong cảm thấy mềm mại như bông . Tiêu Nhược Phong dịu dàng áp vào trán Bách Lý Đông Quân , mũi họ chạm vào nhau :

- Sẽ nhanh thôi , ta hứa !

Cảm thấy chóp mũi ngứa ngáy , Bách Lý Đông Quân thỏa hiệp

- Năm sau đi ngắm hoa đào cũng được .

Tiêu Nhược Phong đột nhiên nghiêm túc hứa hẹn

- Mấy ngày trước ta muốn nói cho đệ biết , nhất thời quên chuyện này , ta sẽ gửi tấu chương lên bệ hạ muốn xin từ chức , chúng ta sẽ cùng nhau trở về Tuyết Nguyệt thành . Trên đường đi , chúng ta cũng có thể dừng lại ở Càn Đông Thành để gặp Thế Tử và Thế Tử Phi .

Trong mắt tràn đầy vui mừng , Bách Lý Đông Quân hưng phấn :

- Thật sao ! Huynh có sẵn sàng gác lại những vấn đề này trong triều đình và đi cùng ta không ?

Tiêu Nhược Phong dùng sức ấn trán , giả vờ thất vọng

- Thật đấy ! Nhưng Lang Gia Vương Phi thân mến , sau này ta sẽ không có tiền , đệ chỉ có thể nuôi ta .

- Có ý gì ? Tuyết Nguyệt Thành và Trấn Tây Hầu phủ gộp lại không đủ nuôi huynh ? Nếu không , ta có thể nấu rượu chúng ta có thể mở quán rượu . Không mở một quán trọ , nhưng sau đó chúng ta cần thuê thêm một ít đầu bếp và phục vụ...

Giọng nói của Bách Lý Đông Quân nhỏ dần , hắn nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Phong đang cười khúc khích

- Huynh lại trêu chọc ta nữa rồi !

Nói đến đây , Bách Lý Đông Quân muốn đấm vào ngực Tiêu Nhược Phong . Nhưng khoảnh khắc tiếp theo , thắt lưng y đột nhiên bị nâng lên , trong cơn hoảng loạn bàn tay y vốn đưa ra đã đổi hướng , móc vào gáy Tiêu Nhược Phong .

- Huynh đang làm gì thế ?

Tiêu Nhược Phong ôm lấy eo và chân của Bách Lý Đông Quân , ác ý ôm chặt eo Bách Lý Đông Quân . Bách Lý Đông Quân kinh hãi đến mức phải thu mình lại trong vòng tay hắn . Trong lòng cảm thấy lo lắng không thể giải thích được , Tiêu Nhược Phong ôm Bách Lý Đông Quân đi về phía sau thư phòng nơi hắn nghỉ ngơi , vừa đi vừa nói :

- Để cảm ơn Vương Phi suốt thời gian qua đã ở bên cạnh ta . Tất nhiên , ta muốn tặng lại một thứ gì đó coi như quà cảm ơn .

Đôi mắt mở to , Bách Lý Đông Quân bị sự vô liêm sỉ của người đàn ông này làm cho khiếp sợ .

- Huynh vẫn là không biết xấu hổ !

Tiêu Nhược Phong thần bí thở dài , hỏi :

- Tiểu Vương Phi , đệ đang ở đâu ?

Bách Lý Đông Quân không biết tại sao hắn lại hỏi vậy , cố gắng trả lời lại :

- À , phủ đệ của Lang Gia Vương ?

- Vậy ta là ai ?

Tiêu Nhược Phong hỏi tiếp

Bách Lý Đông Quân dừng lại , đỏ mặt nhẹ giọng nói :

- Phu quân của ta....

Y hít một hơi thật sâu , lồng ngực phập phồng dữ dội , Tiêu Nhược Phong bước đi nhanh hơn

- Đúng rồi ! Bất quá , thân là Lang Gia Vương trong phủ đệ khổng lồ này , ngoại trừ đệ ra không ai dám nói ta vô liêm sỉ . Chỉ có mình đệ nói như vậy .

Bách Lý Đông Quân xấu hổ đỏ mặt .

- Nhưng đây là...đây là tuyên dâm giữa ban ngày...

- Này , sai rồi . Đây rõ ràng gọi là phu thê ân ái !

Trong phòng rèm giường được kéo xuống , chỉ để lại tiếng quần áo cọ sát vào nhau , thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy những tiếng gầm gừ nghèn nghẹn cùng tiếng nức nở đứt quãng .

Lúc đó là giữa tháng 5 năm Minh Đức thứ 16

- Tiêu Nhược Phong , sao huynh luôn ở trong thư phòng không bao giờ ra ngoài !

Mở cửa sổ thư phòng bên trái , Bách Lý Đông Quân không khỏi phàn nàn :

- Huynh đang làm gì mà trốn tránh ta vậy ? Sao gần đây có nhiều người đến tìm huynh thế ? Tại sao huynh luôn ra khỏi nhà không lý do ?

Tiêu Nhược Phong mỉm cười , cố gắng hết sức không để Bách Lý Đông Quân nhận ra có gì bất thường .

- Không có việc gì , ta không phải đã nói với đệ là ta từ chức sao ? Việc bàn giao và thay đổi nhân lực tự nhiên sẽ khiến ta bận rộn hơn

- Nhưng...

Bách Lý Đông Quân còn muốn hỏi . Tiêu Nhược Phong nhìn chung quanh , nói với y :

- Đệ nên về hậu viện nghỉ ngơi đi , lát nữa Diệp tướng quân sẽ đến gặp ta để bàn bạc chuyện .

Tiêu Nhược Phong cố ý an ủi :

- Về đi , ta sẽ quay lại sớm thôi .

- Được rồi...

Diệp Khiếu Ưng ngồi ở trước mặt Tiêu Nhược Phong , vẻ mặt đầy lo lắng .

- Vương gia , ngài còn chưa có quyết định sao ?

Tiêu Nhược Phong do dự nói :

- Ngươi biết đấy , ta không quan tâm vị trí đó . Nhưng ca ca , hắn...

Diệp Khiếu Ưng tiến lên từng bước một

- Nhưng hắn hiện tại là một vị hoàng đế thay thế , ai mà không biết trên thánh chỉ khi đó có ghi tên ngài , rõ ràng là ngài đã nhường ngôi vị cho hắn . Đã nhiều năm như vậy rồi , năng lực của hắn vẫn rất tầm thường , mọi việc trong triều đều do ngài đảm nhiệm . Các quan viên trong triều đình , năm vị thái giám trong cung , các thuộc hạ trong quân đội , trong số đó thiên hạ ai lại không muốn ngài làm hoàng đế ?

- Cho dù ngài có cung kính nhượng bộ , hắn có để ngài rời đi không ?

Đôi mắt của Diệp Khiếu Ưng như sắp nổ tung .

- Vương gia , ngài ngẩng đầu nhìn xem trên cao đao sắp rơi xuống rồi !

Tiêu Nhược Phong im lặng . Khi còn nhỏ , trong gió tuyết đại ca quỳ lạy thái y trong cung thay đệ đệ mình bị phong hàn . Người đó có thể dùng kiếm đâm thẳng vào chân phải của thái y , tàn nhẫn uy hiếp hắn chỉ để cứu đệ đệ mình . Nhưng mà giờ đã không còn được như trước . Thứ đang đập trong lồng ngực hắn hiện tại là một trái tim màu đen mục nát đang rỉ mủ .

Lòng người giống như một hòn đá ở trên mặt đất , bề ngoài có thể sạch sẽ nhưng khi nhìn vào có thể thấy rõ được bên dưới có vô số giòi bò ngoằn ngoèo . Cái gọi là sự chân thành của Hoàng Đế từ lâu đã bị sự nghi ngờ vô tận của hắn làm hỏng hóc . Lúc tiễn Diệp Khiếu Ưng rời đi đã là đêm khuya . Tiêu Nhược Phong nhìn xa xăm về phía phòng ngủ của Bách Lý Đông Quân , y vẫn để đèn đợi hắn .

- Nhưng ta đã muốn đưa đệ ấy đi từ lâu rồi .

Mùa hè năm Minh Đức thứ 16

- Tiêu Nhược Phong , ta sẽ không rời đi . Ta không muốn một mình đi Tuyết Nguyệt Thành .

Bách Lý Đông Quân mặc quần áo đơn giản ngồi ở trên giường , ôm chặt cánh tay của Tiêu Nhược Phong , làm ra vẻ nũng nịu

- Đại phu nói đệ mới mang thai được một tháng , cần phải nghỉ ngơi thật tốt . Tháng sáu bây giờ quá nóng , trước kia có thể leo núi , trèo cây để giải tỏa ngột ngạt . Nhưng bây giờ đệ đang mang thai thì không được làm như vậy được . Một khi ở nhà thì làm sao chịu nổi cái nóng

- Tuyết Nguyệt Thành quanh năm khí hậu ôn hòa , là nơi trốn cái nóng mùa hè tốt nhất . Sao đệ không đến đó với Tư Không Trường Phong , Lý Hàn Y và Ân sư điệt ? Hơn nữa Tư Không Trường Phong còn giỏi y thuật và con gái Tư Không Thiên Lạc của hắn cũng lớn hơn trước rồi . Đệ không muốn gặp lại con bé sao ?

- Ta có thể chịu đựng được nhưng ta không muốn rời xa huynh...

Tiêu Nhược Phong âu yếm nhéo mặt y :

- Vậy đệ muốn hài tử của chúng ta cũng phải chịu đựng sao ?

- Được rồi...

Bách Lý Đông Quân cúi đầu

- Sao huynh còn chưa từ chức ?

- Năm nay , lũ lụt đã dâng cao ở một số nơi , ta phải giúp những người dân chịu nạn tái định cư tại chỗ ở mới .

Hắn nắm lấy tay Bách Lý Đông Quân , Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng nói :

- Trước tiên đệ chậm rãi đi Tuyết Nguyệt Thành , ta mỗi tháng sẽ viết thư cho đệ , chờ đệ nhận được lá thư thứ ba , ta đến đó tìm đệ .

Dựa vào trong ngực Tiêu Nhược Phong , Bách Lý Đông Quân yên lặng gật đầu . Xe ngựa của Bách Lý Đông Quân đã sớm rời khỏi Thiên Khải thành . Tiêu Nhược Phong đứng ở trên tường thành nhìn xe ngựa cùng kỵ binh đang phóng đi , trong lòng thầm nghĩ :

- Có lẽ , điều đầu tiên một người phải làm vì lý tưởng của mình là nói dối

Quay người lại , hắn lặng lẽ nhìn cung điện tối tăm .

Giữa tháng 7 năm Minh Đức thứ 16

Tiêu Nhược Phong gửi lá thư đầu tiên sau khi chia tay cho Bách Lý Đông Quân . Trong căn phòng nhỏ của mình ở Tuyết Nguyệt Thành , Bách Lý Đông Quân nóng lòng muốn mở nó ra .

Ta đã lâu không gặp đệ và ta luôn nghĩ về đệ không đó. Đông Quân , đệ thế nào rồi ? Đệ cảm thấy ổn chứ ? Nếu đệ cần bất cứ thứ gì , hãy nói với ta hay những người xung quanh càng sớm càng tốt . Hãy chăm sóc bản thân thật tốt . Ta rất yên bình ở Thiên Khải Thành , những người phải di dời do lũ lụt đều đã được giải quyết ổn thỏa . Một thời gian nữa ta sẽ đến bên cạnh đệ thôi . | Do chính Nhược Phong viết |

Đọc xong thư , Bách Lý Đông Quân hài lòng mà ngủ .

Thiên Khải Thành

Trong một quán trọ vắng vẻ . Tiêu Nhược Phong sắc mặt âm trầm , khó có thể nhìn rõ biểu tình

- Cho nên Trọc Thanh công công liều mạng ra khỏi hoàng lăng chỉ để báo cho bản vương việc này ?

Trọc Thanh nịnh nọt đưa tay ra :

- Đó là việc của Trọc Thanh . Mọi lựa chọn đều nằm trong tay điện hạ , xin điện hạ hãy cân nhắc kỹ

Nhìn bóng dáng Tiêu Nhược Phong rời đi , người cận vệ bên cạnh Trọc Thanh nịnh nọt hỏi :

- Công công , chúng ta thật sự có thể thuyết phục Lang Gia Vương sao ? Hắn chính là hộ pháp Bắc Ly !

- Nhìn xem , ngươi cũng hiểu một sự thật đơn giản như vậy , tại sao Lang Gia Vương của chúng ta lại không hiểu chứ ?

- Công công đang nói....

- Đúng vậy , Lang Gia Vương được mệnh danh là hộ pháp Bắc Ly , thống lĩnh quân sự , lãnh đạo quân đội Lang Gia nhiều lần chống lại Nam Quyết giữ vững giang sơn Bắc Ly . Hắn ta thực sự là một anh hùng hiếm thấy trên thế gian này

- Nhưng hiện tại , hắn cống hiến nhiều như vậy bệ hạ không thể giữ hắn ở bên cạnh được nữa rồi . Đau đầu , ta thấy đau đầu....

Người cận vệ tiến lên một bước nói :

- Ta sẽ xoa đầu thay công công

- Được rồi , ta cảm thấy đỡ hơn rồi . Này , nói cho ta biết . Bây giờ , bệ hạ có đau đầu giống ta không ?

Người cận vệ ngập ngừng trả lời sau khi nghe điều này .

- Ý của công công là chúng ta phải " giúp đỡ " Lang Gia Vương sao ?

Trọc Thanh cười vui vẻ nói :

- Sau khi tiên hoàng qua đời , năm vị thái giám chúng ta chỉ có thể canh giữ hoàng lăng , cả đời không được phép bước ra khỏi đó một bước . Nhưng ở đó quá lạnh lẽo và hoang vắng . Ta chỉ có thể lập công lao lớn , ta mới có thể bước ra khỏi hoàng lăng và vào triều để nắm quyền lần nữa .

- Được rồi , đừng xoa nữa đi thúc giục bọn họ đi . Đã đến lúc cục diện ở Thiên Khải Thành thay đổi

- Vâng ! Ta đi ngay , đi ngay

- Đừng bắt ta...đợi quá lâu .

" Đùng "

Tiếng sấm kèm theo tia chớp xuất hiện . Trời lại bắt đầu mưa ở Thiên Khải Thành

Cuối tháng 8 năm Minh Đức thứ 16

Bầu trời trong xanh phản chiếu ánh nắng ban mai , mây trắng và gió nhẹ . Bách Lý Đông Quân nhận được lá thư thứ hai từ Tiêu Nhược Phong .

Ta sống trong sự bình yên và tĩnh lặng , và có thể thảnh thơi nhớ đến đệ . Đông Quân , ta xin lỗi . Những việc vặt trước mắt đã tăng lên , có lẽ ta phải đợi đến khi lá thư thứ ba được gửi đi mới có thể lên đường đến Tuyết Nguyệt Thành tìm đệ . Nếu thư đến muộn thì đệ đừng đọc , nếu không nó có thể sẽ bị chậm trễ một chút . Hãy nhìn vào những điều tốt đẹp trước mặt và trân trọng nó , ta sẽ rất nhớ đệ đó . | Do chính Nhược Phong viết |

Đọc xong thư , Bách Lý Đông Quân nghĩ tại sao lại ngắn như vậy ? Vì quá buồn chán , y chợt nghĩ đến việc dán bức thư lên bụng .

- Này , ngươi nhìn xem cha ngươi viết cái gì . Nếu hắn không tới tìm chúng ta , ngươi giúp ta mắng hắn !

Thiên Khải Thành , Đại Lý Tự

Đêm tối , trong Đại Lý Tự phản chiếu một khoảng sân sau có tường cao bao quanh . Trong phòng giam , ánh sáng mờ ảo , chỉ có vài tia sáng từ ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ hẹp , lốm đốm trên nền đất lạnh lẽo . Trong bầu không khí im lặng và buồn bã , Tiêu Nhược Phong mặc một bộ y phục của tù nhân mỏng manh , dáng người hơi gầy , nhưng đôi mắt vẫn sáng như đuốc , lộ ra vẻ kiên cường và quyết tâm . Vẻ mặt hắn bình thản , không hề có chút hoảng sợ hay tuyệt vọng nào . Hắn được bao quanh bởi những bức tường đá lạnh lẽo , không khí tràn ngập mùi ẩm ướt và nấm mốc . Tiêu Nhược Phong nhắm mắt thiền định , nghĩ đến những ngày làm quan nhiều năm , đánh trận đẫm máu với Nam Quyết , hắn nghĩ đến những ngày bận rộn giúp đỡ cho dân chúng ,...Và nghĩ đến vợ con ở phương xa .

Ở trung tâm Thiên Khải Thành , ai ai cũng cảm thấy chán nản và bất an trong im lặng . Trên khuôn mặt mọi người cũng tràn ngập những cảm xúc phức tạp , đồng cảm , phẫn nộ và bất lực . Ở trung tâm pháp trường , Tiêu Nhược Phong đứng thẳng trong bộ y phục tù nhân , đầu tóc rối bù , tay chân bị trói bằng dây xích . Xung quanh , hai cai ngục đọc cáo trạng đã chuẩn bị sẵn với vẻ mặt vô cảm , giọng nói vang vọng khắp bãi đất trống , khiến nó trở nên đặc biệt gay gắt . Tiêu Nhược Phong chỉ im lặng nghe , khóe môi nở nụ cười chua chát . Một cơn gió thổi qua, cuốn tung mái tóc rối bù của hắn , dường như cũng cuốn đi sự do dự cuối cùng trong lòng hắn vậy .

Tiêu Nhược Phong từ từ nhắm mắt lại , hít một hơi thật sâu , khi mở mắt ra lần nữa trong mắt hắn tràn đầy quyết tâm . Thở dài một hơi , hắn đột nhiên dùng sức cúi người về phía người lính canh ở bên cạnh , rút kiếm ra và đâm mạnh vào ngực mình . Máu chảy ra như lũ từ một con đập , nhuộm đỏ y phục và mọi thứ xung quanh . Minh Đức Đế đứng dậy , vẻ mặt kinh ngạc . Gió dường như càng lúc càng mạnh , cuốn tung bụi đất và lá rơi trên mặt đất hòa quyện với mùi máu tanh trong không khí nghẹt thở . Không khí tràn ngập mùi chết chóc nồng nặc . Trong lòng tất cả mọi người có mặt đều vô cùng bàng hoàng , họ không thể tin được những gì mình nhìn thấy trước mắt là sự thật . Trên chỗ đất nhuộm đỏ máu , sự tuyệt vọng lan tràn như cỏ dại .

Cho đến khi một người lính vô danh hỏi :

- Lang Gia Vương , hắn đã chết như vậy sao ?

Giữa tháng 10 năm Minh Đức thứ 16

Một tháng nữa trôi qua , Bách Lý Đông Quân vẫn không nhận được thư của Tiêu Nhược Phong . Lúc này y đã mang thai được năm tháng. Khi thai nhi chuyển động thường xuyên , y không ăn được , ngủ cũng kém và hay thức giấc giữa đêm . Phản ứng khó chịu ức chế suy nghĩ nhạy cảm của y , y thậm chí không có thời gian để suy nghĩ tại sao thư của Tiêu Nhược Phong vẫn chưa đến . Tư Không Trường Phong nói cho y biết , hết thảy đều bình thường và không có chuyện gì xảy ra .

Đầu tháng 11 năm Minh Đức thứ 16

Không ai từng nghi ngờ rằng Bách Lý Đông Quân thông minh . Dù đang mang thai nên khả năng di chuyển hạn chế nhưng y vẫn tìm cách lẻn vào thư phòng nơi Tư Không Trường Phong đang xử lý việc . Sau khi tìm kiếm cẩn thận , y đã tìm thấy một thanh kiếm - thanh kiếm thứ tám trong mười thanh kiếm nổi danh : Kiếm Hạo Khuyết . Và bên dưới thanh kiếm đó là một lá thư hơi ố vàng .

Chúng ta đã xa nhau hơn ba tháng và chúng ta vẫn có mối liên hệ sâu sắc . Khi đệ đọc được bức thư này thì ta đã qua đời rồi . Ta sợ rằng sự đau buồn quá mức của đệ sẽ làm tổn thương tâm trí của đệ và khiến đệ bị bệnh . Ta vẫn sẽ bất an ngay cả khi ta đã chết . Vì vậy , ta đặc biệt viết bức thư này để thông báo cho đệ , ta hy vọng đệ có thể hiểu được sự ích kỷ của ta một chút sau khi đọc nó .

Đừng nói rằng ta có thể chịu đựng được cái chết nếu không có đệ , và cũng đừng nói rằng ta không biết rằng đệ không muốn ta chết . Đệ là tình yêu duy nhất của đời ta và ý nghĩ yêu đệ khiến ta đủ dũng cảm để chết .

Đệ có nhớ không ? Ngày xuân tươi đẹp , hoa đào nở trăm dặm . Sư phụ từng nói : " Ta rất yêu một người , nhưng vì tham vọng của ta là quan tâm đến những lo lắng của thế gian trước rồi mới qua tâm đến tham vọng của bản thân sau . "

Ta vô cùng xúc động nên thường nhớ lại những lời của sư phụ và coi đó là điều ta theo đuổi suốt đời . Tuy nhiên , lòng của Hoàng Đế khó lường và những kẻ phản bội luôn ẩn náu khắp nơi . Ta không thể chịu đựng được khi chứng kiến chiến tranh và hỗn loạn trên thế gian này một lần nữa điều đó khiến người dân bất an .

Vì vậy , ta lấy cái chết làm bàn đạp cho thiên hạ và hy sinh bản thân để xoa dịu trái tim của Hoàng Đế . Mong đệ có thể hiểu được lòng ta , khi đệ khóc ta cũng sẽ cảm thấy rất đau khổ . Ta rất vui mừng khi biết rằng đệ đang mang trong mình cốt nhục của ta . Tuy nhiên , xem xét khả năng xảy ra các sự kiện trong tương lai để đảm bảo cho đệ an toàn và không phải lo lắng về sau . Ta phải gửi đệ đến Tuyết Nguyệt Thành .

Bây giờ ta đang nghĩ đến việc ta qua đời , ta sợ rằng đệ sẽ không thể chịu đựng được nỗi buồn này . Nên ta đã nh Tư Không Trường Phong giấu tin về cái chết của ta và đợi cho đến khi đệ khỏe mạnh , trước khi bức thư này được đưa cho đệ .

Ta không khỏi mơ mộng rằng nếu trong bụng đệ có một nữ hài ta sẽ hạnh phúc , nếu là nam hài ta tin đệ có
thể dạy dỗ nó thật tốt . Tuy nhiên , ta không muốn thấy hài tử có tham vọng như ta và quan tâm đến thế gian này . Ta chỉ muốn cuộc sống của con chúng ta được hạnh phúc và thoải mái . Mặc dù ta không hề hối tiếc về cái chết của mình đối với gia đình , đất nước và thế gian . Nhưng ta cảm thấy rất tội lỗi trong mối quan hệ giữa ta và đệ .

Trong cuộc đời , ta bận rộn với những người bình thường trên đời , hiếm khi có thời gian dành cho đệ . Đệ chưa bao giờ trách móc ta về điều này , nhưng đệ lại luôn lựa chọn chia sẻ những lo lắng đó với ta . Có được đệ là thê tử là điều may mắn lớn lao nhất cuộc đời này của ta .

Nhớ về quá khứ , lòng ta bị cuốn theo sông hồ , tự do và thỏa mái . Giống như chim đại bàng bay vút lên trời cao , tự do và không bị gò bó . Tuy nhiên , tình yêu của ta đã trói buộc đệ với ta , khiến đệ lo lắng và bị cuốn vào những chuyện tranh đấu trong triều đình .

Có rất nhiều người yêu đệ như vậy nhưng có vẻ như đệ không hoàn toàn may mắn khi gả cho ta . Trước đây ta không tin có quỷ và thần , nhưng bây giờ ta hy vọng họ có tồn tại . Ta nghe nói trái tim của những người yêu nhau có thể được kết nối với nhau, và ta hy vọng đó là sự thật . Bằng cách này , dù ta có chết đi thì linh hồn của ta cũng sẽ ở bên cạnh đệ mãi mãi , mong đệ có thể sẽ không quá đau buồn . Cuối cùng , ta đã không thực hiện được lời hứa với đệ , ta cảm thấy tiếc nuối đến mức không thể bày tỏ sự hối hận của mình . Ta cảm thấy rất đau lòng khi viết lá thư cuối cùng này . | Do chính Nhược Phong viết |

Đầu óc Bách Lý Đông Quân trống rỗng , hô hấp dồn dập , y tuyệt vọng nắm chặt lá thư trong tay , như muốn nắm bắt từng tia hy vọng , từng mảnh ký ức liên quan đến người này .

Đó là ở hành lang biệt viện Trấn Tây Hầu Phủ

- Bách Lý Đông Quân, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi !

Đó là ở trên đường đến Thiên Khải Thành

- Bách Lý thiếu gia , ngươi không thể cứ như vậy không nhìn ta , cũng không để ý tới ta .

Đó là ở trong Tắc Hạ Học Đường

- Tiểu sư đệ , từ nay về sau ta sẽ là Thất sư huynh của đệ , nhưng đệ vẫn có thể gọi ta Tiểu sư huynh .

Đó là ở trong hội chợ ban đêm của Tết Nguyên Tiêu

- Tiểu Bách Lý , đệ thật sự nguyện ý gả cho ta sao ?

Đó là ở trong Trấn Tây Hầu Phủ

- Hầu gia , Thế Tử , Thế Tử Phi . Ta yêu Đông Quân , muốn ở bên đệ ấy mãi mãi đến hết cuộc đời này

Đó là ở trong Lang Gia Vương Phủ

- Tiểu Vương Phi , dậy đi nào !

Đó là ở bên ngoài Thiên Khải Thành

- Đông Quân , khi mọi chuyện qua đi . Ta sẽ đến Tuyết Nguyệt Thành tìm đệ

Đó là ở trên tờ ghi chú nhỏ được treo trên cây ước nguyện

- Cầu mong thê tử ta được khỏe mạnh , như Phong đã viết .

Những điều quá vĩ đại luôn dễ dàng bị lãng quên , nhưng những điều tầm thường nhất mới là điều khó có thể quên . Nhưng trong đôi mắt mơ hồ đẫm nước của y , mọi thứ đều biến mất quá nhanh . Khi tỉnh lại , y nhìn Tư Không Trường Phong lo lắng ngồi ở bên giường ,vẻ mặt vô cảm , không nói gì .

Giữa tháng 12 âm lịch năm Minh Đức thứ 16

Bách Lý Đông Quân nghĩ , mình nên nghe Tạ Tuyên đọc nhiều sách hơn . Bằng cách này , y sẽ biết rằng câu nói Tiêu Nhược Phong đã nói khi họ chia tay : " Chúng ta là phu thê kết tóc , đối với nhau tình yêu không hề nghi ngờ lẫn nhau , ngoan ngoãn ở Tuyết Nguyệt Thành chờ ta tới đón đệ "

Dòng cuối cùng của bài thơ đó là " Cuộc sống là để trở về, cái chết là để khao khát tình yêu " . Từng đêm dài cô đơn , y luôn ôm chặt thanh kiếm lạnh lẽo trong lòng . Rõ ràng bản thân y không đứng ở rìa vách đá , nhưng tai y lại nghe thấy tiếng gió rít gào .

Cuối tháng giêng năm Minh Đức thứ 17

Đây là thời điểm Bách Lý Đông Quân đang mang thai tám tháng rưỡi . Y đột nhiên lâm bệnh và qua đời sau khi sinh con . Ôm đứa bé sơ sinh trong lòng , Tư Không Trường Phong nắm chặt lấy tay Bách Lý Đông Quân , nhẹ nhàng nói với người đang lạnh lẽo nằm ở trên giường

- Hy vọng hắn có thể " đi trên tuyết tìm được con đường mình thuộc về , linh hồn ở thế gian này luôn không dính lấy bụi trần " . Hãy gọi hắn là Tiêu Lăng Trần đi .

Chẳng biết trời xanh cao , đất vàng dày . Chỉ có trăng lạnh và nắng ấm đến thiêu đốt đời người . Bách Lý Đông Quân không thể sống sót qua mùa đông lạnh giá , cũng không thể mong chờ một ngày xuân ấm áp được nữa . Tiêu Nhược Phong hứa với y cùng nhau ngắm trăm dặm cảnh xuân hoa đào nở rộ , nhưng cuối cùng...hắn lại thất hứa .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro