Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Văn triết bật dậy, tim đập thình thịch như nhảy khỏi lồng ngực, đặt tay lên ngực, há mồm thở dốc: “Nguy hiểm, thật nguy hiểm, may là nằm mơ.”

Hắn mơ hắn đang qua đường, một chiếc xe vượt đèn đỏ chạy như điên hướng phía hắn đâm, hắn bị đâm bay mấy thước, còn vô cùng bất hạnh đập mạnh đầu xuống đất, lập tức đi gặp thượng đế!

A phi, ác mộng xui xẻo, suýt quên, tiếp tục ngủ, tranh thủ mơ về mỹ nữ nóng bỏng.

Hắn vừa định ngả đầu ngủ tiếp —-

“Ca ca, xảy ra chuyện gì? Chúng ta đều ở bên ngoài nghe được tiếng la của ngươi.” Hai người trong tay cầm thứ gì đó lao vào phòng.

Văn triết trợn tròn mắt!

Hai người này là ai a? Hắn nhớ rõ hắn khóa cửa a, hai người này lại có thể mở cửa vào nhà hắn kiểu gì?

Còn có, đây là nam nhân đi? Lấy kinh nghiệm phong phú Văn Triết nhiều năm ăn chơi, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra hai người này là nam nhân, cho dù hai người trang điểm, búi tóc, vẫn không giấu được bộ ngực bằng phẳng cùng hầu kết.

Ngụy nương sao? Nhưng hắn không giống như biết người có loại ham mê này a! (Ngụy nương = giả gái) 

“Ca ca hôm nay ngủ trưa thật lâu a, mau đứng lên rửa mặt đi!” Một người lấy bố khăn từ mộc bồn cầm, đưa cho Văn Triết lau mặt.

“Nga, a, cảm ơn!” Văn Triết tỉnh tỉnh mê mê tiếp nhận bố khăn.

Một nam hài khác đang giúp Văn Triết thay y phục bật cười: “Ca ca ngủ đến hồ đồ? Cư nhiên nói cám ơn.”

Văn Triết bị hắn cười nổi đầy da gà, động tác này nếu là nữ tử, khẳng định thiên kiều bá mị, nhưng hiện tại là do một ngụy nương như vậy che miệng cười duyên, hắn có cảm giác muốn phun.

Cầm lại bố khăn nam hài mặc hoàng y phục kéo Văn Triết đến ngồi chỗ gương đồng, tay cầm chiếc lược giúp hắn chải đầu: “Ca ca hôm nay muốn búi kiểu tóc gì?”

Búi tóc?

Văn Triết ngây ngốc trừng người trong gương đồng, người trong gương đồng cũng ngây ngốc trừng hắn.

Này, đây là sao? Mái tóc dài đen là sao? Còn có, người trong gương là ai a? Nhìn rất giống hắn, nhưng hắn không nhớ rõ chính mình có bộ dạng buồn nôn như vậy a!

“Ca ca, ngươi xảy ra chuyện gì? Sắc mặt hảo khó coi!” ‘Nam hài yêu kiều’’ mặc lục y phục kinh hô.

Nói thừa, hung hăng cắn một chút đầu lưỡi, đau đến nỗi mặt trắng bệch.

Nhưng so với cái đau này, điều khiến mặt hắn càng thêm trắng bệch chính là rất đau, không phải mộng, tất cả trước mắt đều là thật

Hai ngụy nương kia là thật, cái người đáng buồn nôn trong gương kia là hắn!

“Các ngươi ra ngoài trước một chút, được không? Ta muốn ở trong này một mình.”

Hai nam hài liếc nhau, yên lặng rời khỏi phòng đóng cửa, lưu lại một người Văn Triết.

Văn Triết đợi hai người ra ngoài, lập tức vọt tới trước gương đem mình nhìn kĩ lại lần nữa.

Ác, thật khó tiếp thu. Rõ ràng là ngũ quan chính mình, lại mạc danh kỳ diệu có biến hóa rất nhỏ, ánh mắt lớn hơn lúc trước, lông mi thanh tú hơn,mũi vừa vặn hơn, môi hồng nhuận hơn so với lúc trước…Một câu, khuôn mặt hắn so với nguyên lai nhu hòa không ít, có vẻ nữ khí.

Diện mạo ban đầu của hắn, vừa thấy chính là tướng mạo Đại lão gia. Hiện tại? Bôi cụ* a, cứ như thế mất đi, phân không rõ. (*Bôi cụ đồng âm với bi kịch)

Hỗn trướng, hắn không có gây hại quốc gia a!

…….

Chẳng lẽ —-?

Hắn sẽ không đáng thương như thế chứ, xuyên qua sao?

Quan sát xung quanh, đồ vật trong nhà đều được làm bằng gỗ…Hắn xem kĩ mọi ngóc tngách, cũng không tìm thấy một cái ổ điện.

Văn Triết từng đi bảo tàng, hắn thề, cho dù là Cố Cung* đều không ‘lạc hậu’ đến thế. (Cố cung : chỉ Cố Cung thời Thanh, ở Bắc Kinh Trung Quốc)

Nhìn nhìn y phục trên người, quả thực giống phục sức trên bức họa thời kì Đường tống, so với Hán phục còn sang trọng nhiều lắm.

Đẩy cửa sổ ra, đập vào mắt là một  tiểu đình viện, vài khóm trúc rậm rạp,, ao nhỏ nuôi vài con cá, trên mặt nước mấy đóa thủy tiên màu tím lay động.

Một đình viện tỏa  ra khí tức yên tĩnh thanh lịch, loại khí tức này, xã hội hiện đại tấp nập không thể phục chế được.

Ngồi yên bên cửa sổ, Văn Triết đem nhớ lại chuyện xảy ra gần nhất.

Tối hôm đó, hắn cùng nữ tử xinh đẹp từ quán Pub đi ra, đứng trên đường đối diện bắt xe về nhà. Có lẽ gần đến nửa đêm, xe trên đường ít hơn, một chiếc xe không chú ý đèn đỏ, chạy nhanh tới. Hắn bị ánh sáng đèn chiếu vào người, vừa di chuyển, bên tai đã truyền đến tiếng phanh xe chói tai.

Kế tiếp, hắn tựa như xem phim điện ảnh, nhìn chính mình bị đâm bay, nhìn đầu chính mình nện thẳng xuống đất, rồi mới —-

Khi hắn tỉnh lại, còn tưởng rằng tai nạn xe cộ là một cơn ác mộng!

Xem ra, tai nạn xe cộ chân thật xảy ra, mà hắn, đã chết, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, linh hồn hắn không bị Thượng đế thu hồi, mà bay tới địa phương này, chiếm giữ khối thân thể này.

Vậy chủ nhân của thân thể này đâu? Vì cái gì có nhiều thân thể hắn không chiếm, cố tình lại là khối thân thể này? Mấy vấn đề phức tạp này, nếu muốn biết đáp án chỉ có đi hỏi lão thiên gia!

Chân chính xuyên qua?

Thật TMD tầm thường, giống như đang diễn kịch, bị xe đâm xuyên qua…

Hắn đối chuyện xuyên qua không có bài xích gì, vốn đã chết, xuyên qua tái tiếp đoạn sinh mệnh, hắn cầu còn không được a! Nhưng, có thể hay không đem khuôn mặt nguyên dạng trả lại cho hắn, khuôn mặt này hắn nhìn đến chán ghét.

“Ca ca, ngươi đã khỏe chưa? Mọi người đang đợi ngươi đi ăn cơm!” Nam hài gõ cửa hai cái, ở ngoài cửa nhỏ giọng hỏi.

Không có thời gian thương tâm, nếu thượng thiên cho ngươi một lần cơ hội, nên hảo hảo sống, ô ô, tuy hắn thật sự quá khó khăn tiếp nhận gương mặt hiện giờ.

Mở cửa ra, thấy nam hài bên ngoài cửa ngoan ngoãn đứng thẳng, chờ đợi hắn.

Không sai, đúng là nam hài tử rất  nhu thuận, nhưng cho dù nhu thuận thế nào thì vẫn là nam. Thật không biết nguyên chủ nhân khối thân thể này có hứng thú gì, tìm hai nam hài tử hầu hạ bên người, còn mặc  giống yêu nhân, không thấy khó nhìn sao?

Ngô, chờ thêm vài ngày quen thuộc, nhanh chóng tìm hai nha đầu đến hầu hạ, xin đẹp chút chứ không phải mỗi ngày đều là hai cái ngụy nương, hắn cơm đều ăn không vô.

Đối hai cái ngụy nương ăn không ngon, như vậy, cả đám ngụy nương thì sao?

Văn Triết đi vào nhà ăn, chứng kiến cả nhà ăn sực sỡ màu sắc, các mỹ nhân ngồi vây quanh vui cười, quả là một bức quần mĩ hi hí đồ*, bất cứ nam nhân bình thường đều cảm thấy tim đập thình thịch. (Quần mĩ hi hí đồ: Bức tranh một loạt mĩ nhân đang chơi đùa) 

Nhưng vấn đề đầu tiên những…mỹ nhân đó là nữ nhân.

Bất hạnh thay, mỗi vị đang ngồi, đều là nam nhân hàng thật giá thật.

Văn Triết khóe miệng run rẩy, chẳng lẽ địa phương này đều có nam tử ham mê biến trang?

Rất khủng bố, với tính cách không có nữ nhân không vui của hắn,, muốn sinh hoạt trong một đám nam tử, còn là một đám ngụy nương, quả thực so với giết hắn còn khó chịu hơn.

Chỉ một bữa ăn, Văn Triết khẳng định nguyên chủ nhân khối thân thể này là biến thái.

Cả đàn ngụy nương rõ ràng là thuộc hạ của hắn, vì hắn chưa an vị, tất cả mọi người không ai dám an vị, hắn không cầm đũa, không ai dám cầm đũa, nhưng đàn ngụy nương không phải gọi hắn lão bản, mà cùng gọi hắn “ca ca”, hôm mê, hắn nghĩ hắn là mở ×× a!

Thật vất vả cơm nước xong, đang định tìm mỹ nữ chân chính đến rửa mắt —-

“Ca ca, ngươi định đi đâu? Lập tức sẽ mở cửa!” Một mỹ nhân cung trang nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Văn Triết hỏi.

Mở cửa? Mở cái gì?

Văn Triết ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, sắp gần tối, trong phòng bắt đầu thắp nến.

Hiện tại mở cửa?

Hai nam hài cầm đèn lồng đỏ, treo bên ngoài cửa, hai bên treo một cái, trên tương môn ghi ‘Phong Nguyệt quán’ ba chữ nhất thanh nhị sở.

Đèn lồng màu hồng, mặt Văn Triết là xanh.

Má ơi, nguyên lai đây là tiểu quan quán, mà hắn Văn Triết làm quán chủ.

Trách không được nam tử ăn mặc bất nam bất nữ, nam không ra nam nữ không ra nữ, hiện tại cuối cùng hiểu được chức nghiệp của hắn.

Kia hắn quán chủ ca ca phải làm cái gì? Giống như trên TV, khánh nhân vừa vào của, liền huy trứ khăn tay, nũng nịu nói: “Ôi, đại gia đã lâu không đến, Phượng tỷ của chúng ta đều nhớ ngươi muốn chết!”

Ác —-

Mặc kệ, đánh chết cũng không làm!

“Ca ca, ngươi đang làm cái gì? Hoa Hoa tìm ngươi, ngươi mau qua bên Hoa Hoa ngồi đi.”

Văn Triết còn đang nắm tay thề, bị một người kéo đến cái bàn phía trước ngồi xuống.

“Từ công tử, đây là ca ca nhà chúng ta.” Nam tử kêu Hoa Hoa nhỏ giọng nói.

Nam tử ngồi đối diện Hoa Hoa nghe vậy nhanh chóng đứng lên, hướng văn Triết lạy dài: “Tiểu tử Từ Bình kiến quá Văn gia ca ca.”

Văn Triết bị đối phương đại lễ dọa sợ, bật dậy, hai tay ôm quyền đáp lễ, trong miệng liên tiếp nói: “Không dám nhận không dám nhận.”

Gãi gãi đầu, Văn Triết làm bộ khó hiểu, nói trắng ra, hắn chính là Tú bà, có địa vị cao như vậy sao? Khách hàng chính là Thượng đế, trên TV không phải thường xuyên diễn phiêu khách (khách làng chơi) xuất ngân phiếu, tại kỹ viễn có thể khắp nơi xuất nhập, Tú bà trước an bài vài người hầu hạ, phiêu khách hướng tú bà quy tắc thi lễ.

Một phen khách khí, ba người tọa, không ai nói gì.

Văn Triết vẫn trừng Hoa Hoa đối diện, đầu gỗ a, ngồi cũng không thềm nhúc nhích, giả vờ tiểu thư khuê các làm gì,, rượu cũng không thèm mời khách.

Tuy ta khinh thường nam nhân bán thân, nhưng người đều đã bán, nghề nghiệp phiền toái có bao nhiêu đạo đức, có người làm tiểu quan như vậy sao?

Hoa Hoa tâm hoang mang rối loạn sờ sờ mặt, nhìn y phục của mình, trên mặt không có nhọ, y phục cũng không mặc sai, kia sao ca ca vẫn trừng hắn a, ánh mắt còn hung ác, hắn làm sai cái gì sao?

Trừng mắt nửa ngày, người đối diện một chút phản ứng vẫn không có, tràng diện lạnh tanh.

Bất đắc dĩ bĩu môi, ai, người dưới không cảm thấy chỉ có  ‘ngụy tú bà’ hắn có lòng.

Hắn cầm bầu rượu châm rượu cho Từ Bình: Đến đến đến, Từ công tử, ta kính ngươi một ly. Hoa Hoa của chúng ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, Từ công tử ngươi trăm ngàn lần không cần tức giận.”

Chỉ là một câu kính rượu thực bình thường, lại khiến Từ Bình nhảy dựng lên, hai tay tiếp nhận chén rượu: “Văn gia ca ca, ngươi chiết sát ta, hẳn là ta kính rượu ngươi mới đúng.”

Văn Triết choáng váng, tú bà kính khách nhân rượu là chiết sát?

Không hiểu a!

Vốn định kính rượu hóa giải không khí, không nghĩ sau khi kính rượu, càng lạnh lẽo hơn, Từ Bình cùng Hoa hoa hai người vẻ mặt lo sợ.

Bỏ lại một câu “Hoa Hoa, hảo hảo chiếu cố Từ công tử.” Văn Triết giống như chạy trốn mà ly khái.

Khoảng khắc xoay người, rõ ràng nhìn thấy Hoa hoa hai người như trút được gánh nặng thở nhẹ một hơi.

Văn Triết buồn bực, ta có đáng sợ như vậy sao?

—————-

Tác giả nói: Môtip cũ một người xuyên qua, nhưng mong có thể viết ra chút gì đó mới mẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro