Chương 37:Tố Nỗi Lòng
La Sơ nghe xong những lời của Ngô Trạng Nguyên, nhíu chặt mày hồi lâu rồi mới giãn ra, trong lòng hiểu rõ rằng bản thân còn non kém, căn bản không thể đấu khẩu lại con cáo già lươn lẹo này.
"Nếu ngươi cũng đã hiểu rõ mình tuổi tác đã cao, sau này bớt làm những chuyện thất đức đi. Con người vẫn còn kiếp sau mà." Trước khi rời khỏi đại lao, nàng nhàn nhạt khuyên một câu.
Khi ra khỏi đại lao trở về Nhị Đường, trời đã gần hoàng hôn. La Sơ báo lại tình hình cho Hàn Mộ Chi, nhưng bỏ qua những lời mà Ngô Trạng Nguyên đã nói với mình, chỉ bất đắc dĩ nhận lỗi với Hàn Mộ Chi. Hắn cũng không lấy làm bất ngờ trước kết quả này, ngược lại còn an ủi nàng đôi câu:
"Thôi, nếu hắn dễ dàng nhận tội như vậy, thì đã không phải là Ngô Trạng Nguyên. Ngươi có thể thay ta vạch trần lời dối trá của Lữ Tông, khiến cho âm mưu của bọn chúng không thể thực hiện, ta còn chưa kịp cảm tạ ngươi nữa."
La Sơ chỉ cười, lắc đầu nói: "Đây là bổn phận của ta, nào đáng để nhắc đến."
Đúng lúc nàng vừa dứt lời, Trần Mai Khanh liền bước vào Nhị Đường với vẻ mặt khổ sở, nhìn Hàn Mộ Chi rồi thở dài:
"Mộ Chi, ngày mai phải dùng Long Vương giống và Hạn Bạt giống, ta đã chuẩn bị xong cả rồi. Nếu hôm nay không có việc gì quan trọng, ngươi nên nghỉ sớm đi, ngày mai chắc chắn sẽ rất vất vả."
Hàn Mộ Chi nghe vậy gật đầu, khuôn mặt vốn đã mang chút nóng nảy giờ lại càng lộ vẻ mệt mỏi, dường như tâm lực cạn kiệt:
"Ta đã biết."
La Sơ nghe cuộc trò chuyện của hai người, lúc này mới hiểu vì sao từ khi đến Lâm Phần, nàng luôn cảm thấy bầu không khí trong huyện nha có chút kỳ lạ. Hóa ra là vì chuyện hạn hán—một vấn đề ảnh hưởng đến sinh kế của toàn huyện, là đại sự trọng yếu bậc nhất. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lên tiếng hỏi:
"Đại nhân đang gặp khó khăn trong việc cầu mưa sao?"
"Chứ còn gì nữa? Vì chuyện này, Mộ Chi đã trai giới* mấy ngày rồi." Trần Mai Khanh đầy vẻ bất đắc dĩ than thở với La Sơ, "Long Vương không phù hộ, hơn nửa năm nay đến một giọt mưa cũng chẳng có. Chúng ta còn có thể làm gì khác đây? Ngày mai, cả huyện phải tổ chức nghi thức phơi Long Vương và đánh Hạn Bạt, mong là lần này có tác dụng. Nếu hạn hán cứ tiếp diễn thế này, ai còn tâm trạng mà đón Tết Đoan Ngọ nữa?"
*Trai giới (齋戒) là một thuật ngữ trong Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo, chỉ việc giữ gìn thân tâm thanh tịnh trước khi thực hiện nghi lễ quan trọng. Nó thường bao gồm:
Kiêng kỵ thực phẩm: Tránh ăn thịt, uống rượu hoặc những món ăn nặng mùi như hành, tỏi.
Giữ sạch cơ thể: Tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo tinh tươm.
Thanh tịnh tâm hồn: Kiêng nói tục, tránh nóng giận, hạn chế dục vọng.
Phơi Long Vương* và đánh Hạn Bạt* đều là những phương thức cực đoan để cầu mưa khi gặp hạn hán. Hàn Mộ Chi bị dồn đến đường cùng mới phải dùng đến biện pháp này. La Sơ hiểu được nỗi khó xử của hắn, nên không nói thêm gì, chỉ thấy trời đã tối liền cáo từ rời khỏi Nhị Đường.
Phơi Long Vương (晒龙王 - Sái Long Vương):Long Vương là thần cai quản nước, mưa gió. Khi hạn hán kéo dài, dân chúng tin rằng Long Vương không làm tròn bổn phận, nên mang tượng hoặc bài vị của Long Vương ra ngoài trời, đặt ở nơi nắng gắt để "trừng phạt", buộc thần phải cho mưa.Khi mưa xuống, người ta sẽ lập tức mang tượng Long Vương về miếu, tắm rửa sạch sẽ và cúng bái để tạ ơn.
Đánh Hạn Bạt (打旱魃 - Đả Hạn Bạt)
Hạn Bạt (旱魃) là một loài yêu quái trong truyền thuyết Trung Quốc, được cho là nguyên nhân gây ra hạn hán.Người ta sẽ tạo hình nộm hoặc vẽ tranh Hạn Bạt, sau đó tổ chức lễ hội, mô phỏng cảnh đánh đuổi nó. Một số nơi còn rước hình nộm đi khắp làng, cuối cùng đốt hoặc vứt xuống sông để "đuổi hạn".
Trên đường về tam ban viện, vừa bước vào cổng, nàng liền thấy thư đồng của Tề Mộng Lân—Liên Thư—đang canh trước cửa phòng mình, miệng gặm dưa hấu. Nhìn cảnh tượng vỏ dưa rải đầy đất, La Sơ không nhịn được cười, bước đến trước mặt hắn, dùng mũi chân chạm nhẹ xuống đất, không khách khí trêu ghẹo:
"Thật là một cái miệng siêng năng! Mới chỉ một lúc thôi mà đã gieo trồng được cả một ruộng dưa hấu ở đây rồi."
"Hắc hắc," Liên Thư nhìn bãi vỏ dưa và hạt dưa rơi vãi đầy đất, chính hắn cũng ngại ngùng cười cười, vội khoe với La Sơ, "Công tử nhà ta mời La đô đầu đi uống rượu đấy! Ta đã chờ ngươi ở đây hơn nửa ngày rồi, mau theo ta đi thôi!"
La Sơ nghe vậy liền thoái thác:
"Đa tạ công tử nhà ngươi đã có lòng, nhưng trời cũng không còn sớm, ta lại lười ra ngoài. Ta không đi đâu, ngươi cứ về thay ta cảm tạ hắn một tiếng là được."
"Ai nha, không được không được," Liên Thư lập tức níu lấy tay áo La Sơ, vẻ mặt cầu xin, "La đô đầu, coi như giúp ta một chút đi! Nếu ngươi không đi, công tử lại sẽ lấy ta ra để trút giận mất!"
La Sơ bị tiểu quỷ này quấy rối đến mức không thể làm gì khác, đành phải vào phòng lau mặt, rồi theo Liên Thư đi đến Thái Bạch Lâu – tửu lâu xa hoa nhất trong thành Lâm Phần. Thái Bạch Lâu nằm sát Minh Kha phường, trước đây La Sơ thường đi cùng khách nhân nên nơi này cũng không quá xa lạ với nàng.
Lúc này trời vừa chạng vạng đầu hạ, gió nam phảng phất mang theo hương hoa thoang thoảng, hòa cùng chút hơi nóng nhẹ nhàng. Trên lầu ba, trong một gian nhã phòng, Tề Mộng Lân ngồi một mình chờ La Sơ. Ánh đèn lụa rực rỡ từ con phố nhộn nhịp bên dưới hắt vào qua cửa sổ, chiếu lên người hắn, khiến hắn trông như một pho tượng ngọc tinh xảo giữa sắc màu mờ ảo đầy ái muội.
Khi La Sơ bước qua tấm bình phong chạm khắc hoa văn, nàng thấy ánh nến trong phòng chập chờn, rèm sa buông xuống, còn Tề Mộng Lân thì một mình ngồi bên bàn, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang thẫn thờ suy nghĩ điều gì. Cảnh tượng này hoàn toàn khác với những gì nàng tưởng tượng ban đầu, khiến nàng vội vàng quay đầu tìm Liên Thư, nhưng tên tiểu quỷ đó đã nhanh chân chuồn mất từ lúc nào.
La Sơ đành bất đắc dĩ thở dài, đúng lúc này, Tề Mộng Lân cũng quay mặt lại, nở một nụ cười rạng rỡ:
"Ngươi đến rồi, mau lại đây ngồi."
"Ta cứ nghĩ ngươi sẽ mời không ít người đến đấy." La Sơ ngồi xuống bên bàn, thản nhiên quan sát hắn.
Lúc này, dưới ánh sáng chập chờn, Tề Mộng Lân càng toát lên vẻ ngoài môi hồng răng trắng, đôi mắt sắc sảo như nét mực vẽ. Hắn vận một bộ áo mùa hè họa tiết ruộng nước, các lớp vải xanh lam xen lẫn sắc lục, trông hệt như một con khổng tước sặc sỡ. Hiển nhiên đêm nay hắn đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, thậm chí còn cố ý cài trên búi tóc cây trâm vàng chạm khắc cành trúc – chính là cây trâm La Sơ từng chọn cho hắn.
Thấy nàng ngồi xuống, Tề Mộng Lân lập tức ân cần rót rượu cho nàng, cố ý kéo dài giọng điệu trầm thấp:
"Không, hôm nay ta chỉ mời riêng mình ngươi thôi. Ở Lâm Phần này, ta chẳng có mấy bằng hữu, điều đó chắc ngươi cũng biết mà."
"Ồ? Nói vậy, Tề đại nhân xem La Sơ là bằng hữu rồi sao?" La Sơ khẽ cười, chủ động nâng chén rượu kính hắn, "Đã nhận được sự ưu ái của ngài, ta xin kính trước một chén."
Tề Mộng Lân sảng khoái nâng chén, cùng nàng cạn một ly. Đúng lúc này, chủ quán cũng canh chuẩn thời gian, bắt đầu liên tục dọn món lên như nước chảy. Chỉ trong chốc lát, sơn hào hải vị đã bày kín cả bàn, còn phô trương hơn cả bữa tiệc ở Thọ Dương huyện lần trước.
Nhìn trận thế này, La Sơ không khỏi nhíu mày. Đợi đến khi chủ quán lui ra, nàng mới hạ giọng nói với Tề Mộng Lân qua bàn ăn:
"Nếu đại nhân thực lòng xem ta là bằng hữu, hà tất phải chi tiêu xa hoa thế này?"
"Ai nói ta muốn coi ngươi là bằng hữu?" Tề Mộng Lân nhếch môi cười, ánh mắt khóa chặt trên người nàng, "Câu 'bằng hữu' đó, từ đầu đến cuối chỉ có một mình ngươi nói thôi."
Dứt lời, hắn nghiêng đầu, cười như không cười hỏi:
"Ngươi còn nhớ lần trước ta đã nói gì ở bãi lau không?"
La Sơ nhìn ánh mắt sáng quắc của hắn, khẽ nhíu mày, lắc đầu. Đồng thời, nàng bắt đầu nhận ra ý tứ ẩn giấu trong ánh mắt đó. Trong lòng chợt trầm xuống, giống như đã chấp nhận một điều không thể tránh khỏi. Nàng lặng lẽ nhìn Tề Mộng Lân, dõi theo đôi môi hắn khẽ đóng mở khi tiếp tục nói.
"Lúc đó ta đã nói, hai ta cũng coi như có giao tình vào sinh ra tử. Nếu ngươi là nam nhân, ta sẽ kết bái huynh đệ với ngươi. Nhưng ngươi lại là nữ nhân..."
Nói đến đây, Tề Mộng Lân bỗng thấy miệng khô lưỡi khô một cách kỳ lạ. Hắn nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài quá ồn ào liền dứt khoát đứng dậy đóng cửa.
Căn phòng lập tức yên tĩnh hơn. Ngọn nến bị gió đêm thổi lay động giờ cũng đứng vững, ánh sáng càng trở nên ấm áp, dịu dàng. Tề Mộng Lân hài lòng với bầu không khí này, hắn tiến đến gần La Sơ hơn, cố ý nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm chân thành, giọng điệu cũng trở nên ôn tồn thuyết phục:
"Thật không giấu gì ngươi, dạo gần đây ta vẫn luôn suy nghĩ về ngươi rất kỹ - một nữ tử như ngươi, sớm muộn gì cũng phải tìm một chốn dung thân. Nếu không, suốt ngày bận rộn chạy ngược chạy xuôi trong huyện nha, rốt cuộc có ích lợi gì? Nói về diện mạo, nhân phẩm, tiền tài hay gia thế, trên đời này có mấy ai sánh được với ta? Trước đây ngươi từng nói ta không có chí tiến thủ, nhưng bây giờ ta ít ra cũng là một quan ngũ phẩm, lại còn có thể giúp ngươi phá án. Hẳn là ngươi đã có cái nhìn khác về ta rồi chứ?"
Càng nói, Tề Mộng Lân càng cảm thấy mình đúng là một nam nhân đáng tin cậy. Hắn tự tin rằng mình chắc chắn có thể khiến La Sơ động lòng, vì vậy càng nói càng hăng:
"Tính ta vốn tùy tiện trong nhiều chuyện, nhưng đối với nữ nhân, ta lại chân thành như vàng đá. Chỉ là ta khá kén chọn, chưa từng gặp ai đáng để mình thật tâm đối đãi, cho nên những mối quan hệ trước đây chỉ là vui đùa qua đường, khiến người khác hiểu lầm ta là kẻ phong lưu. Ta lười phải giải thích mấy chuyện này với người ngoài, nhưng ngươi thì tuyệt đối không thể hiểu lầm ta..."
Tề Mộng Lân càng nói càng hứng khởi, đang chuẩn bị bày tỏ lòng mình thì bất ngờ bị La Sơ cắt ngang.
Nàng khẽ cười, rót cho hắn một chén rượu:
"Tề đại nhân, ngươi không cần nói nữa. Tâm ý của ngươi, ta đều hiểu."
"Hả? Ngươi hiểu rồi?"
Tề Mộng Lân lập tức vui mừng khôn xiết,hắn còn tưởng rằng sẽ phải tốn không ít công sức để thuyết phục La Sơ! Không ngờ, hóa ra hắn lại một lần nữa đánh giá thấp sức hút của chính mình. Thật sự là quá coi thường bản thân rồi!
"La Sơ có thể được Tề đại nhân coi trọng, thật là phúc khí mà cả đời ta cũng tu không tới. Nếu sau này có thể theo ngài chung sống, một chức quan nhỏ bé ở huyện nha Lâm Phần thì có gì đáng để lưu luyến?"
La Sơ khẽ cúi đầu, ánh mắt dưới ánh nến như mang theo vài phần ngượng ngùng, chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình:
"Nếu ngài đã quyết định cưới ta, vậy mau chóng tìm người làm mối ở huyện nha để nhờ họ lo liệu. A, đúng rồi, nếu là cưới hỏi đàng hoàng, chỉ sợ ngài còn phải đích thân đến Thái Nguyên phủ một chuyến, sau đó phái người từ Dương Châu quê quán đến rước dâu. Ai, chỉ tiếc một chuyến đi một chuyến về lại mất không ít thời gian......"
Càng nói, mắt Tề Mộng Lân càng mở lớn, vẻ mặt hắn giống như đang nhìn một kẻ điên. Cuối cùng không nhịn được nữa, hắn lắp bắp ngắt lời:
"Khoan khoan! Ngươi chờ một chút... Ngươi không sao chứ? Sao càng nói càng thấy không đúng vậy?"
La Sơ dừng lại, cố ý nhìn hắn thật sâu bằng ánh mắt dịu dàng, ngược lại ôn tồn hỏi:
"Sao vậy? Ta nói sai ở đâu? Chẳng lẽ ngài không định cưới ta sao?"
"Sao có thể... Ngươi lại không phải không biết..." Tề Mộng Lân vừa nói đến đây bỗng khựng lại, như chợt nhận ra điều gì. Một lát sau, hắn phản ứng lại, lập tức có chút thẹn quá hóa giận mà chất vấn La Sơ:
"Ngươi vừa rồi là đùa giỡn ta đúng không? Rõ ràng ngươi biết ta không thể cưới ngươi..."
"Đúng vậy, ngài rõ ràng biết mình không thể cưới ta, vậy tại sao còn muốn đùa giỡn ta?"
Lần này, sắc mặt La Sơ thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, từng lời từng chữ sắc bén:
"Ngài nói nếu ta là nam nhân, ngài sẽ kết bái huynh đệ với ta. Nhưng ta là nữ nhân, vậy nên ngài có thể tùy ý sỉ nhục ta như vậy sao? Ta còn tưởng rằng mình có thể được coi là bằng hữu của ngài, hóa ra chỉ là ta tự mình đa tình."
Dứt lời, nàng đứng dậy muốn rời đi, nhưng Tề Mộng Lân lập tức lao đến chặn trước mặt nàng:
"La Sơ, chờ đã! Ta biết mình vừa nói bậy, ngươi đừng giận. Ta không có ý muốn làm tổn thương ngươi, ta thật lòng thích ngươi nên mới nói như vậy! Dù ngươi tin hay không, ta vẫn phải nói rõ, ta chưa từng nói những lời này với bất kỳ nữ nhân nào khác."
La Sơ im lặng nhìn hắn chặn đường mình, ánh mắt không che giấu được sự bất đắc dĩ —— dù nàng đã sớm hiểu rằng không ai có thể thật sự hiểu mình, dù nàng có thể nhìn thấy tấm chân tình trong ánh mắt hắn, nhưng một nỗi bi ai từ sâu trong lòng vẫn trào dâng.
Hơi nước mỏng manh bất giác phủ lên đôi mắt nàng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng mà xa cách:
"Ngài đừng nói nữa, ta đều hiểu cả. Ngài là một công tử danh giá, bên cạnh có vô số nữ nhân tình nguyện dâng đến tận cửa, nào cần phải hạ mình như thế?"
Tề Mộng Lân vừa nghe liền sốt ruột, định mở miệng phản bác, nhưng La Sơ đã nhẹ nhàng giơ tay ngăn lại.
"Ngươi đừng vội, ta không tức giận. Ngươi đã quên ta là người thế nào sao?"
La Sơ đưa tay che lên môi hắn, tay còn lại chỉ về phía cửa sổ, chậm rãi nói:
"Ngay bên ngoài cửa sổ này chính là Minh Kha phường. Ta xuất thân từ nơi đó, nên bất luận ngươi nói với ta điều gì, ta có thể cười, có thể khóc, nhưng tuyệt đối sẽ không tức giận. Một người mà gặp chuyện bất bình liền nổi giận, làm sao có thể tồn tại trong chốn đó được?
Huống hồ, ta làm sao có thể giận ngươi đây? Giống như ngươi, một vị công tử quyền quý, trong mắt các cô nương ở Minh Kha phường, chính là người dễ khiến người ta rung động nhất. Những điều ngươi tự hào,diện mạo, nhân phẩm, tài phú, gia thế , ngay từ khoảnh khắc ngươi bước vào cánh cửa kia, ngươi vốn chẳng cần mở miệng, chúng ta cũng đã có thể đoán được tám chín phần mười."
Lúc này, Tề Mộng Lân không kìm được mà kéo tay La Sơ ra, cau mày trách móc:
"Ngươi nếu thật sự không tức giận, thì đừng mở miệng là nhắc đến chuyện đó nữa. Ta biết ngươi ghi hận chuyện ta lỡ miệng nói ra trong lúc cãi nhau, nhưng khi đó ta thật sự không có ý gì cả!"
La Sơ khẽ cười khổ, nhìn hắn, chậm rãi nói:
"Chính vì vô tâm nên mới là lời thật lòng nhất."
Nàng dừng một chút, ánh mắt ôn hòa mà xa xăm:
"Nhưng ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không giận ngươi, bởi vì ta hiểu lòng ngươi. Chỉ là... ngươi lại không hiểu lòng ta. Vì vậy, ta mượn lời ngươi mà thuận nước đẩy thuyền, để ngươi tỉnh táo lại. Chuyện này, coi như đã qua rồi."
Tề Mộng Lân cũng là người thông minh, lập tức hiểu ý nàng, liền hỏi:
"Ngươi muốn ta hiểu rằng ta không thể cưới ngươi, cho nên về sau đừng nhắc lại những lời này, đúng không?"
La Sơ gật đầu.
Tề Mộng Lân thấy vậy lập tức nổi giận, nhìn chằm chằm nàng chất vấn:
"Vậy ý của ngươi là, thích ngươi thì nhất định phải cưới hỏi đàng hoàng?"
La Sơ chỉ yên lặng nhìn hắn, không trả lời.
Tề Mộng Lân bất giác lui lại một bước, khó tin nhìn nàng:
"Ngươi điên rồi sao? Ngươi rõ ràng biết thân phận của mình! Có thể cưới hỏi đàng hoàng ngươi chẳng phải chỉ có mấy kẻ buôn bán nhỏ thôi sao? Những người đó có xứng với ngươi không? Ta thật sự không hiểu nổi ngươi đang nghĩ gì!"
La Sơ thở dài, cố gắng kiên nhẫn giải thích:
"Trên đời này còn có một loại người, dù có cưới hỏi đàng hoàng ta cũng không cần."
Tề Mộng Lân càng nghe càng thấy rối, bực bội nói:
"Ngươi không cần kẻ buôn bán nhỏ cưới hỏi đàng hoàng, nhưng lại lấy chuyện cưới hỏi đàng hoàng ra để khiến ta chùn bước, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Hắn cau mày đầy ấm ức:
"Hơn nữa, ta còn chưa nói ta định làm gì, ngươi đã một câu chặn ta lại rồi, thật là nghẹn khuất muốn chết!"
La Sơ bị hắn làm cho buồn cười, bèn dịu giọng an ủi:
"Nếu không thể cưới hỏi đàng hoàng, những cách khác ngươi nghĩ ra chẳng qua cũng chỉ là những chuyện đó thôi. Ta nếu có thể chấp nhận, vậy cần gì hoàn lương, chẳng phải cứ ở Minh Kha phường chờ ngươi là được rồi sao?"
Tề Mộng Lân bĩu môi không tán đồng, bỗng nhiên nhướng mày nhìn nàng, ánh mắt đào hoa ánh lên vẻ sắc sảo:
"Kỳ thật, ngươi chỉ muốn cùng ta làm bằng hữu đúng không? Nói đến cưới hỏi đàng hoàng, chẳng qua là để chặn miệng ta mà thôi. Nếu ta thực sự cưới ngươi đàng hoàng, ngươi có chịu gả không?"
La Sơ không đáp, chỉ cười nhàn nhạt, không dây dưa thêm, liền đứng dậy cáo từ:
"Sắc trời đã muộn, ta về huyện nha trước, ngày mai còn có việc phải lo."
"Ai, đừng vội đi chứ, tốt xấu gì cũng ngồi xuống ăn với ta bữa cơm," Tề Mộng Lân nói, rồi quay lại bàn ngồi xuống, tức giận mở cửa sổ, để gió đêm mát lạnh thổi dịu đi khuôn mặt nóng bừng của mình, "Mua bán không thành còn nhân nghĩa, ngươi cũng nói muốn cùng ta làm bằng hữu, đúng không?"
La Sơ cúi đầu nhìn bàn đầy thịt cá, lắc đầu từ chối:
"Hôm nay thôi đi. Ngày mai huyện nha phải luyện võ, mọi người đều trai giới, ta cũng không tiện đụng vào đồ mặn.
"
vậy à..." Tề Mộng Lân gật đầu như đang suy tư điều gì. Hắn vốn có một loại trực giác bẩm sinh, lúc này trong lời nói của La Sơ mơ hồ cảm nhận được chút gì đó không bình thường, nhưng sau khi nghĩ ngợi một hồi, hắn lại không hỏi thêm.
Khi La Sơ một mình rời khỏi Thái Bạch Lâu, Tề Mộng Lân không nhịn được mà tựa người vào khung cửa sổ, dõi theo bóng dáng nàng mềm mại, nhẹ nhàng khuất dần trong dòng người tấp nập trên phố. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi buồn man mác, vô thức dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên khung cửa sổ, cau mày lẩm bẩm một mình:
"Ta làm không được, chẳng lẽ hắn có thể làm được sao? Để xem thế nào..."
Bầu trời đêm hôm nay đầy sao lấp lánh, nhưng chớp mắt đã chuyển thành ánh nắng chói chang của chính ngọ hôm sau. Mặt trời gay gắt đổ lửa xuống mặt đất, càng làm mực nước sông Phần hạ thấp thêm. Mấy ngày liền cầu mưa nhưng Long Vương vẫn không ban ơn, dân chúng đành phải dùng đến cách khác—khiêng tượng Long Vương từ trong miếu ra giữa trời nắng gắt để phơi, mong rằng ngài nổi giận mà ban mưa xuống.
Như thường lệ, sáng sớm Hàn Mộ Chi đã chỉ huy nhóm tạo lệ (người lo việc nghi lễ) vận chuyển tượng thần. Trong sự vây quanh của dân chúng khắp huyện, bọn họ khiêng tượng Long Vương cùng Hạn Bạt* đi bộ đến bờ sông Phần. Cách làm này so với hành hạ tượng thần thì đúng hơn là một kiểu hành hạ con người—khi đoàn người khiêng tượng đến nơi, mồ hôi trên quần áo họ đã khô thành từng vệt muối trắng.
(*) Hạn Bạt là một loài yêu quái trong truyền thuyết, được cho là gây ra hạn hán. Dân gian tin rằng dìm nó vào chỗ dơ bẩn có thể khiến nó chết và chấm dứt nạn hạn hán.
Lúc này, La Sơ đứng trong hàng ngũ, không nhịn được giơ tay lau mồ hôi trên mặt, nheo mắt nhìn Hàn Mộ Chi đang dùng roi quất vào tượng Hạn Bạt. Hàn Mộ Chi đánh suốt nửa canh giờ, đến khi đủ một nghìn roi thì cũng đã kiệt sức. Lúc này, Trần Mai Khanh dẫn theo một nhóm tạo lệ ùa lên, cùng mấy tráng hán khiêng tượng Hạn Bạt đã bị đánh đến loang lổ vết roi, chuẩn bị mang nó đi trầm xuống hố phân—theo truyền thuyết, Hạn Bạt gặp dơ bẩn thì sẽ chết, mà nó chết rồi thì nạn hạn hán cũng sẽ chấm dứt.
Sau khi một nhóm lớn người theo Trần Mai Khanh đi trầm tượng Hạn Bạt, những người còn lại thì theo Hàn Mộ Chi gói tượng Long Vương lại, chuẩn bị khiêng xuống sông Phần. Dọc đường đi, các đạo sĩ lập đàn làm phép, tụng kinh cầu mưa. Hàn Mộ Chi dẫn đầu, từng bước đi về phía lòng sông. Do hạn hán kéo dài, một phần lòng sông đã trơ đáy, đất bùn nứt nẻ, chỉ cần sơ ý giẫm mạnh là có thể bị lún vào kẽ nứt.
Hàn Mộ Chi đi đầu, dẫn dắt đoàn người tiến về phía trước, từng bước dò dẫm trên lòng sông nứt nẻ, chỗ cạn chỗ sâu, bước nào cũng phải cẩn thận. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy mồ hôi sau lưng túa ra như tưới nước, lớp y phục mỏng dính chặt vào da, ngứa ngáy đến mức khiến hắn khó chịu không yên. Mồ hôi từ trán chảy xuống hốc mắt, cay xè, nhưng hắn lại không có tay mà lau, chỉ có thể cố gắng nheo mắt lại, không để mồ hôi làm mờ tầm nhìn.
Hắn khẽ chớp mắt, hất nhẹ đầu để hất đi giọt mồ hôi vướng trên lông mi, nhưng ngay sau đó, một cơn choáng váng bất ngờ ập đến. Cả người hắn bỗng trở nên hư nhược, hai chân như nhũn ra, suýt nữa không đứng vững. Hàn Mộ Chi cắn chặt răng, theo phản xạ siết mạnh dây thừng thô ráp đang ghìm tượng thần, dùng cơn đau nóng rát nơi đầu ngón tay để nhắc nhở bản thân tuyệt đối không thể gục ngã.
Chỉ là đứng giữa trời nắng gắt một buổi sáng mà thôi, nếu cứ thế ngất xỉu trước mặt mọi người, thì còn gì là thể diện nữa?
Ngay lúc này, hắn cảm nhận được dưới chân truyền đến một cảm giác mềm nhão khác thường—hắn đã giẫm phải bùn ướt. Hàn Mộ Chi biết rằng điều này có nghĩa là họ đã sắp đến bờ nước. Hắn thầm nhủ với chính mình:
Nhanh thôi... sắp xuống nước rồi...
Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng lúc này, trong đầu hắn, vốn không thể khống chế được, lại hiện lên một ý niệm khác—năm đó, khi còn miệt mài nghiên cứu sách thánh hiền, hắn đã từng nghĩ đến cảnh tượng này chưa? Khi đó, hắn ngây thơ tin rằng việc khó khăn nhất trên đời chẳng qua là thi đỗ công danh, đến mức sau khi vượt qua Long Môn rồi sẽ gặp phải những chuyện gì, hắn lại hoàn toàn không hề suy tính.
Đến hôm nay, hiện thực đã tát vào mặt hắn vô số lần.
Thì ra, để trở thành một vị quan địa phương đủ tư cách, chính là phải đảm bảo cho bách tính một vùng được ấm no, bất kể phải dùng cách thức nào—dốc lòng lo liệu chính sự cũng được, hay giống như bây giờ, hoang đường vô lý cũng chẳng sao. Còn về cái gọi là danh lưu sử sách, hóa ra cũng chỉ là những lời sáo rỗng trong sách vở mà thôi... Điều hắn cần chinh phục, chính là lòng dân trong huyện này, không, còn cả những kẻ đang đứng trên đỉnh đầu hắn nữa. Công danh rốt cuộc cũng chỉ là một con đường đầy rẫy chua xót, vậy thì, hắn khổ sở vì cái gì đây? Rõ ràng, cuộc đời hắn từng sáng sủa biết bao, vô lo vô nghĩ biết bao...
Bất tri bất giác, nước sông đã dâng đến cẳng chân, mặt nước phản chiếu ánh sáng chói chang khiến Hàn Mộ Chi gần như không mở nổi mắt. Giữa lúc hắn còn đang choáng váng thất thần, một giọng nói dễ nghe bỗng vang lên bên tai, như một tia sáng trong cái nóng bức vô tận, kéo tâm trí hắn trở về thực tại:
"Đại nhân, ta hình như không chịu nổi nữa rồi..."
Hàn Mộ Chi giật mình, đôi mắt mơ hồ lập tức trở nên tỉnh táo. Hắn nghiêng đầu, không biết từ khi nào, La Sơ đã đi đến bên cạnh hắn. Lúc này, nàng cắn chặt đôi môi khô nứt, đôi mắt đen láy lộ vẻ mệt mỏi, hàng mày khẽ nhíu lại như đang cầu cứu. Nhìn bộ dạng yếu ớt của nàng, trong lòng Hàn Mộ Chi bỗng dưng dâng lên một luồng dũng khí, dù chính hắn còn khó bảo toàn, vẫn cắn răng cổ vũ nàng:
"Cố chịu thêm chút nữa, sắp xong rồi."
"Ừm." La Sơ gật đầu, lại cúi nhìn mặt nước đã dâng đến ngực, không nhịn được lẩm bẩm: "Nước sông này, hình như chỉ cần cúi đầu là có thể uống đến rồi..."
"Không thể uống, nếu uống rồi, Long Vương sẽ không hiển linh nữa." Hàn Mộ Chi cười khổ, khẽ động ngón tay đang siết lấy dây thừng, nhân cơ hội chạm vào tay La Sơ. "Chúng ta bạo phơi Long Vương, rồi lại dìm nó xuống nước, là để nó cảm nhận nỗi khổ của chúng sinh. Giờ mà không thành tâm, chúng ta sẽ thua mất."
Khi hai người nói chuyện, nước sông đã dâng đến ngực Hàn Mộ Chi, còn những con sóng gợn lăn tăn đã chạm đến cằm La Sơ. Hàn Mộ Chi biết thời cơ đã đến, lập tức cất cao giọng ra lệnh, những người khiêng tượng thần cũng đồng thanh hô vang, rồi đồng loạt đẩy mạnh pho tượng Long Vương xuống giữa lòng sông.
Trong nháy mắt, pho tượng nặng trịch bị nước sông nuốt chửng, tạo nên một luồng sóng lớn cuộn trào, suýt nữa nhấn chìm cả La Sơ. Nàng chới với trong làn nước, sắp không đứng vững, nhưng ngay khoảnh khắc sắp ngã xuống, nàng cảm nhận được một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt lấy mình.
Chính trong khoảnh khắc đó, mặt nước đục ngầu bởi bùn cát trở thành tấm màn che chắn tốt nhất. Hàn Mộ Chi lặng lẽ nắm lấy tay nàng, giấu đi sự nâng đỡ nghịch luân dưới làn sóng lăn tăn, tránh khỏi ánh mắt của mọi người.
"Ngươi không nên theo bọn ta xuống nước, huống hồ nơi này nước sâu nhất." Hàn Mộ Chi thấp giọng trách nàng, nhưng vẫn không buông tay. "Trở lại bờ đi."
La Sơ gật đầu, nắm chặt tay Hàn Mộ Chi, đôi ủng lấm lem bùn đất khiến từng bước đi của nàng trở nên gian nan. Một chân lún sâu, một chân nổi hẳn lên, nàng cứ thế theo hắn hướng về phía bờ. Ban đầu, nàng vốn không có ý định xuống nước, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Hàn Mộ Chi, vẻ mệt mỏi đến mức có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nàng không kìm lòng được mà đuổi theo, hy vọng có thể khơi dậy trong hắn một chút hiếu thắng, giúp hắn kiên trì đi tiếp.
Nàng chỉ lo nghĩ cho hắn, mà quên mất một điều—sau khi tượng Long Vương chìm xuống, nếu không còn dây thừng giữ thăng bằng, nàng sẽ phải làm thế nào để đứng vững. May mắn là, còn có hắn.
Giờ phút này, La Sơ cúi đầu, vẻ mặt không chút biểu cảm, cũng không dám nghĩ đến cảm xúc rối bời đang tràn ngập trong lòng. Nàng nín thở, sánh vai cùng hắn băng qua đoạn sông ngắn ngủi, đến khi sắp lên tới bờ, nhân lúc bàn tay đang nắm chặt kia sắp lộ ra khỏi mặt nước, nàng vội vàng rút tay lại.
Nàng không nhìn biểu cảm của Hàn Mộ Chi, bởi vì nàng không muốn biết tâm trạng của hắn lúc này ra sao—bất kể hắn đang nghĩ gì, cũng chỉ khiến lòng nàng thêm rối.
Trên bờ, bá tánh tụ tập đông nghịt để xem náo nhiệt. Tề Mộng Lân ỷ vào thế lực của mình, đứng ngay dưới tán ô che nắng, thản nhiên chiếm lấy vị trí tốt nhất—cũng chính vì vậy mà hắn nhìn không sót nhất cử nhất động của La Sơ và Hàn Mộ Chi. Hắn tức giận đến mức phe phẩy cây quạt một cách mãnh liệt, như thể muốn phát tiết nỗi bức bối trong lòng.
Bên cạnh hắn, Liên Thư nhặt được cơ hội hiếm có để hóng hớt, vừa duỗi cổ vừa hứng trọn từng đợt gió quạt mát rượi. Cậu ta không nhịn được tò mò hỏi:
"Công tử, ngài làm sao vậy?"
Tề Mộng Lân không trực tiếp trả lời, mà lại lạnh lùng hỏi ngược lại:
"Ngươi có biết thế nào là 'ngoài cuộc tỉnh táo' không?"
"Biết ạ." Liên Thư đáp ngay, muốn thể hiện mình là một thư đồng thông minh, xứng đáng với chức vị này.
"Vậy nên ta hiện tại sắp tức chết rồi đây!"
Hai người kia thế mà lại nhân cơ hội trầm Long Vương, công khai ở trong sông..., chẳng lẽ trên đời này người sáng suốt đều ch·ết sạch rồi sao? Thật là tức chết hắn!
"Hả?" Liên Thư cảm thấy tư duy của công tử nhà mình ngày càng khó hiểu.
Tề Mộng Lân mang theo một bụng tức tối, trừng mắt nhìn chằm chằm hai người kia dọc theo mép sông, mãi đến khi thấy họ buông tay nhau ra, hắn mới miễn cưỡng thở phào một hơi.
Khi La Sơ bước lên bờ, đôi ủng của nàng đã không còn thấy đâu nữa, chỉ còn lại một đôi giày vải xanh lơ. Tề Mộng Lân tinh mắt, lập tức nhận ra nàng đã bắt đầu sải bước nhanh hơn, trong lòng hắn chợt dâng lên một nỗi hụt hẫng khó tả—nữ nhân này, chẳng lẽ thật sự không có ý định lấy chồng?
Lúc này, Hàn Mộ Chi, toàn thân lấm lem bùn đất, cũng trông thấy Tề Mộng Lân, đành phải bước tới chào hỏi hắn. So với dáng vẻ nhếch nhác của Hàn Mộ Chi, Tề Mộng Lân trong bộ quan phục dưới ánh mặt trời vẫn ngay ngắn chỉnh tề đến mức đáng sợ.
Thế nhưng, dù hắn có nổi bật đến đâu, ánh mắt của La Sơ từ đầu đến cuối vẫn chưa từng dừng lại trên người hắn. Điều này khiến Tề Mộng Lân cảm thấy khó chịu, hàng mày khẽ nhíu lại. Hắn không nhịn được mà ngạo nghễ quan sát Hàn Mộ Chi từ trên xuống dưới, trong lòng lần đầu tiên dâng lên một ý chí chiến đấu chưa từng có.
Lời tác giả: Chúc mọi người năm mới vui vẻ! Vì bận rộn với đủ thứ chuyện ngày Tết nên chương này đăng hơi muộn, thật xin lỗi, ta sẽ cố gắng hơn nữa!
Tiểu thiếu gia Tề tỏ tình thất bại, có lẽ vẫn cần tiếp tục nỗ lực thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro